Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tôi mới biết được, cho dù Lý Toái sốt cao đến đâu vẫn cứ duy trì cảnh giác cao độ.

Làm một sát thủ chuyên nghiệp, sao có thể bị cảm mạo đánh bại.

Hành động tìm chìa khóa và điện thoại vào đêm đó đều bị hắn thu vào trong mắt, chỉ cần tôi dám can đảm làm ra hành vi chạy trốn, hắn sẽ nhanh chóng hung hăng kiềm chế tôi như lần trước.

May mắn cuối cùng tôi chọn đút thuốc mới ngăn chặn được sát ý của hắn.

Tâm cơ người này sâu, quả thực làm tôi lạnh sống lưng.

Thay quần áo Lý Toái mua xong, tôi quyết định thu hồi suy nghĩ "Hắn rất hiểu trái tim phụ nữ".

Mỗi một bộ, mỗi một bộ quần áo đều có kích thước nhỏ nhất. 

Phải chăng người này có hiểu lầm gì đó với dáng người của tôi? Hay là chả đang ám chỉ tôi nên giảm cân?

Mặc chiếc váy bó sát người, tôi bực bội trừng mắt nhìn Lý Toái đang ném phi tiêu. Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, tôi nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, mỉm cười ngọt ngào.

Cho dù thế nào đi nữa, làm hài lòng lão già này trước rồi tính.

Mặc dù tôi thực lòng không muốn nói chuyện với hắn nhưng đến gần hắn dường như là cách duy nhất có thể trốn thoát vào lúc này.

Tôi quyết định đánh cuộc một phen, chỉ cần Lý Toái không rách nát đến mức không còn nhân tính, thông qua những tháng ngày ở chung rồi quan tâm che chở hắn như mẹ hiền, tôi tin tưởng nhất định có thể chậm rãi hòa tan trái tim hắn, một ngày nào đó hắn sẽ tự giác chủ động đưa tôi rời khỏi U Lâm. Hơn nữa dựa theo kinh nghiệm nhiều năm xem phim của tôi, đa số mấy kẻ biến thái đều do thiếu thốn tình yêu thương từ nhỏ.

Thử nghĩ một chút, sát thủ thiếu tình thương, trường kỳ sống ở sâu trong U Lâm một mình, trừ bỏ khách hàng và mục tiêu thì không hề tiếp xúc với bất kỳ con người nào, tuy bề ngoài âm lãnh lành lạnh nhưng sâu trong nội tâm chắc chắn rất cô độc. Vừa nhìn Lý Toái đã biết hắn là đứa trẻ không cha không mẹ, rốt cuộc một sát thủ sao có thể có tuổi thơ tốt đẹp gì, tôi đút hắn một viên thuốc trị cảm hắn liền cảm động đến thành đồ ngốc.

Cho nên tôi vắt hết óc hỏi han ân cần Lý Toái nhiều ngày liền, lúc nấu mì cho hắn thêm một cái trứng, lúc hắn ra ngoài thì dặn dò hắn chú ý giữ ấm, khi tắm thì đưa khăn giúp hắn, thỉnh thoảng pha cho hắn ly nước chanh, nửa đêm còn đắp chăn hộ hắn, vv, áp dụng hết tất cả các biện pháp mà tôi nghĩ ra được.

Quả nhiên có hiệu quả.

Khi tôi lại một lần nữa ý đồ muốn tới gần máy tính của Lý Toái lúc hắn đang xem công việc, hắn không lạnh mắt trừng mà tùy tay đẩy máy tính về phía tôi.

"Cho tôi chơi sao?" Tôi kích động đến mức run giọng.

Lý Toái gật gật đầu.

Tôi nhanh chóng ném quyển sách sắp đọc nát ra, mừng rỡ như điên chạy đến. Quá lâu không được lên mạng, tôi còn tưởng rằng mình xuyên về thời cổ đại, dù không bị Lý Toái giết chết thì ngày nào đó cũng sẽ nhàm chán mà chết. Chiếc máy tính nho nhỏ đó quả thật là cọng rơm cứu mạng của tôi.

Tôi luống cuống tay chân khởi động con chuột, quả nhiên, máy tính thật sự không kết nối mạng, hơn nữa sạch sẽ đến đáng sợ, ngoại trừ một thư mục được mã hóa với tiêu đề bị cắt xén thì không hề có phần mềm phổ biến nào. Nhưng miễn là tôi có thể chơi trò chơi thì một ngày trôi qua sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nỗ lực tìm kiếm nửa ngày, rốt cuộc phát hiện trò chơi duy nhất trong máy tính.

Đi kèm với hệ thống —— trò quét mìn.

Một khắc đó tôi muốn đập nát cái máy tính này.

"Chơi không vui sao?" Lý Toái trầm giọng hỏi.

Tôi nhìn hắn sâu kín: "Không biết chơi."

Lý Toái ngồi bên cạnh tôi, click mở quét mìn, dùng một loạt thao tác tôi nhìn không hiểu. Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi tôi bắt đầu mệt rã rời hắn mới dừng con chuột lại, hỏi: "Hiểu chưa?"

Hiểu em gái anh!

Bất kể như thế nào, cuối cùng quan hệ giữa tôi và Lý Toái đã gần gũi hơn một chút. Nhẫn nhục cẩn trọng mấy ngày qua là đáng giá.

Hôm nay Lý Toái lại ra ngoài ném phi tiêu, tôi lập tức tung tăng đi theo, đứng bên cạnh quan sát trong chốc lát, phát hiện phi tiêu nào cũng trúng hồng tâm, rồi là ném vui dữ chưa? Bởi vì nhàm chán sao?

Ngáp một cái xong, não tôi vừa động, đề nghị nói: "Chúng ta trồng chút rau được không?"

Lý Toái nhíu mi, không hiểu ý của tôi.

Tôi chỉ vào khu đất trống trước nhà: "Nơi này rất thích hợp trồng rau, ngày nào cũng ăn cháo anh không ngán sao? Tôi nấu mì ăn liền còn muốn thêm chút cải thìa đó, hơn nữa ban ngày không có việc gì làm, trồng rau cũng coi như giết thời gian, nói chung tốt hơn so với cổ quan tài...... Khụ, căn nhà đá mà."

Hơn nữa trồng rau nghĩa là có lương thực dự trữ. Sau khi Lý Toái chết, tôi không phải lo hết thức ăn.

"Em biết trồng rau sao?" Lý Toái hoài nghi đánh giá tôi.

"Này có gì khó!" Tôi khinh thường cười.

Ngày hôm sau Lý Toái liền mua một đống hạt giống lớn lớn bé bé, phân bón và công cụ về, còn mua một quyển sách với tiêu đề làm tôi cười rớt răng ——《 các gieo trồng khoa học》.

Người tính không bằng trời tính, mới sau vài cái xẻng tôi đã eo đau lưng đau, bắt đầu hối hận mình ăn no rửng mỡ lại đề nghị trồng rau làm gì.

Ngược lại là Lý Toái, toàn bộ hành trình đều kiên nhẫn, đầu tiên là tốn nửa ngày đọc hết quyển 《 cách gieo trồng khoa học 》, sau đó lên kế hoạch cẩn thận cho từng khu vực trồng, nhặt cuốc bắt đầu trồng rau một cách đàng hoàng. Người này làm gì cũng nghiêm túc tập trung. Sát thủ mặc áo sơ mi trắng cần cù lao động, thật thú vị.

"Không được lười biếng." Lý Toái nhàn nhạt quét mắt nhìn tôi một cái.

Tôi yên lặng trợn trắng trong lòng, đành phải thành thành thật thật rải hạt giống.

Tôi thoáng chốc như đã quên hắn là sát thủ, đã quên tôi là con tin, đã quên chúng tôi ở trong U Lâm, tưởng rằng chúng tôi chỉ là đôi bạn bình bình thường thường, nhàn nhã trồng rau cùng nhau.

Quả nhiên, lao động khiến người ta kiệt sức.

Liên tục vài ngày, rốt cuộc tôi mệt đến nổi không thẳng eo được, nghiêm trọng đến mức nằm liệt trên giường không thể nhúc nhích. Đây là hậu quả của việc ngày thường không rèn luyện. Lại nói nếu từ nhỏ tôi rèn luyện cẩn thận, tích cực tập thể hình, lúc trước ở công viên bỏ hoang cũng không đến mức bị Lý Toái bắt dễ như trở bàn tay, nói không chừng nỗ lực hơn là có thể chạy thoát.

Lại lâm vào ảo não.

Lý Toái tắm rửa xong đi ra, áo tắm nửa cởi, để lộ phần lớn cơ bụng, dùng khăn lông xoa mái tóc ướt dầm dề, ngồi lên mép giường, cúi người hỏi tôi: "Eo còn đau không?"

Tôi ừ một tiếng, ghé vào trên giường như xác chết.

Hắn buông khăn lông, bỗng nhiên kề sát vào tôi, một bàn tay chậm rãi xoa eo tôi, tôi muốn né tránh theo phản xạ, kết quả bởi vì đau đớn ở phần eo tăng lên nên thiếu chút nữa đã rên rỉ ra tiếng, cũng may tôi gắt gao cắn môi dưới nên không đến mức khiến không khí trở nên ái muội.

Bàn tay Lý Toái vẫn cứ dừng lại ở bên hông tôi, hắn cách càng gần, thấp giọng nói: "Đừng cử động, tôi mát xa cho em chốc lát, có thể giảm bớt đau đớn."

"Không cần không cần, nghỉ ngơi mấy ngày liền không sao." Tuy nói tôi thề muốn lấy lòng hắn, nhưng tiến hành tiếp xúc thân thể với hắn vẫn vô cùng không vui.

Lý Toái căn bản không để sự kháng cự của tôi vào mắt, lòng bàn tay trên eo tôi bắt đầu xoa bóp từng chút một, động tác khi nhẹ khi nặng, lúc nhẹ thì rất ngứa, lúc nặng lại rất đau, lòng bàn tay ấm áp thong thả du tẩu bên hông tôi. Thời điểm hắn lại tiếp tục dùng sức, rốt cuộc tôi không kìm chế được nữa, ăn đau đến hừ thành tiếng.

Không phải cường bạo, hơn hẳn cường bạo. Vậy nên tôi sợ mát xa nhất.

Đó là nửa giờ cực kỳ dài, cuối cùng Lý Toái cũng dừng động tác, rất tự nhiên nằm xuống bên người tôi, tôi chưa từng cảm thấy chiếc giường này nhỏ như vậy, hơi thở của hắn gần trong gang tấc: "Ngày mai hẳn sẽ tốt hơn một chút."

Tôi vùi sâu cả gương mặt vào gối đầu, không dám đối diện với hắn.

Tuy rằng quá trình rất xấu hổ nhưng Lý Toái nguyện ý dạy tôi chơi quét mìn, trồng rau với tôi, mát xa cho tôi, có phải hắn đã mở lòng với tôi hơn rồi không?

Thoát khỏi U Lâm, gần đến rồi.

Sau nữa Lý Toái lại cưỡng bách mát xa cho tôi thêm vài lần, thủ pháp càng ngày càng chuyên nghiệp, mỗi buổi tối trước khi ngủ đều lại đây mát xa cho tôi, phảng phất như đã trở thành tiết mục cố định. Mới đầu tôi còn kiên trinh bất khuất từ chối, nhưng cũng không có chỗ để dùng, tựa như diều hâu bắt gà, hắn nhẹ nhàng áp chế tôi.

Rất muốn kiến nghị Lý Toái từ bỏ làm sát thủ rồi thành thật thật mở cửa hàng mát xa, nói không chừng có thể gầy dựng nên cơ nghiệp mới nữa, nhưng sợ bị hắn bóp chết tươi.

Khi hắn lại duỗi tay đụng vào eo tôi, tôi nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát, cách xa hắn cả tám thước, nỗ lực triển lãm phần eo linh hoạt với hắn, "Hoàn toàn không đau nữa, thật sự không cần đâu."

Mặt mày Lý Toái lạnh lùng, biểu cảm lành lạnh: "Hình như em không thích tôi chạm vào em?"

Lòng tôi cả kinh, sợ chọc giận vị đại gia này hắn sẽ tiện tay thưởng cho tôi một viên đạn, vội vàng xua tay: "Không có không có, rất thích."

Lý Toái nhìn tôi chằm chằm, thấp giọng nói: "Vậy đến gần tôi một chút."

Tôi cực kỳ sợ ánh mắt của hắn, không dám nói không, đành phải dịch người đến bên cạnh hắn. Biểu cảm của hắn trở nên nhu hòa, thân thể chậm rãi tới gần tôi, một loại tư thế ôm, bàn tay xoa eo tôi dịu dàng di chuyển, tiếng nói trầm thấp tràn vào lỗ tai: "Thật sự không đau?"

......

Đang diễn kịch bản phim ngôn tình sao?

Bỗng nhiên lại ái muội thế?

Đừng nói hắn thật sự tin cái câu "Rất thích" đó nha?

Đại ca, có thể làm rõ ràng tình huống được không, hiện tại anh là sát thủ, tôi là con tin, trong tay anh có một đống vũ khí lớn, cầm tù tôi ở cái vùng hoang vu này, cho dù anh có bảo tôi ăn phân tôi cũng không dám từ chối ấy? Cái câu "rất thích" trong miệng tôi thật ra là "đậu mẹ nhà anh" đó!

Tuy tôi muốn hắn tin mình, nhưng...... Hắn tin có hơi quá.

Hiển nhiên Lý Toái lý giải hành vi lấy lòng của tôi thành tình yêu nam nữ, tôi đoán chắc thời thơ ấu của hắn quá thiếu tình thương nhưng lại quên mất bây giờ hắn là một người đàn ông trưởng thành có nhu cầu sinh lý.

"Ừ ừ không đau tí nào! Ngủ ngủ ngon!" Tôi thoát khỏi cái ôm ấp của hắn, bay nhanh chui vào ổ chăn, bọc mình kín mít sợ hắn lại đây.

Lý Toái trầm mặc trong chốc lát, không tiếp tục đụng vào tôi.

Tôi tránh trong ổ chăn, khóc không ra nước mắt.

Hình như chơi hơi lớn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro