Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ơ! Kuanlinie à, đây không phải bến xuống trường mình mà? - Bạn ngơ ngác.

- Hôm qua tớ xin phép cho chúng mình phạt trực nhật sau rồi, hôm nay đi với tớ nhé!

Vẫn đan tay, Kuan Lin đưa tay hai đứa lên cao lắc lắc trước mặt bạn. Mỉm cười.

- Cậu dẫn tớ đi rồi mới hỏi xin phép à? - Bạn vặn vẹo.

- Cậu có tin tớ không? - Kuan Lin chẳng nhìn bạn, dùng tông giọng chắc chắn nhất có thể của cậu ấy.

Kuan Lin hôm nay lạ lắm. Sao cậu lại có vẻ trầm lặng như thế, có phần ôn nhu hơn, nhường nhịn bạn hơn. Cũng nói những lời rất lạ nữa.

- Thì tớ vẫn đi theo cậu nãy giờ mà - Bạn ngượng ngùng vì thái độ của Kuan Lin.

Cậu ấy đang trở lại lạnh-lùng-boy mode.

- Mình đi dạo một chút nhé.

Nói rồi Kuan Lin dắt bạn đi.
Một lúc yên lặng như thế.

- Sao cuối cùng T/b lại muốn tớ biết T/b thích tớ vậy? - Kuan Lin lên tiếng phá vỡ bầu không khí - Không phải trước đó vẫn luôn muốn dấu sao?

- Thế sao cậu biết...

- Tớ biết chứ, tớ đã ở cạnh cậu suốt mà. Nhưng mà thôi nào, trả lời tớ đi.

- Cảm giác muốn quan tâm đặc biệt đến một người mà không thể có được một lí do chính đáng... nó khó chịu lắm!

- Thế bây giờ cậu cảm thấy sao?

- Nhẹ nhàng hơn nhiều lắm.

- Còn trước đó?

- Năm nay 12 rồi mà... Tớ đã từng nghĩ nên tập trung vào việc học thôi. Đấy là việc nên làm. Nhưng mà... đấy là tớ nghĩ thế! - Bạn cười xòa ngại ngùng thú nhận.

- Còn thực sự thì? - Kuan Lin chăm chú lắng nghe từng lời bạn nói, ánh mắt nhìn bạn đầy những tâm sự.

- Tớ thích cậu nhiều hơn tớ nghĩ, nhưng lại lo lắng về nhiều điều nữa. Nên tớ chẳng thể tập trung được.

== Kuanlin's POV ====
Sao cô gái này lại có thể ôm đồm nhiều thứ vậy cơ chứ...
Nhìn cậu xem, người thì như bé con thế này mà sao phải suy nghĩ nhiều thế?
Thích một người có cần phải áp lực vậy không hả cô gái của tớ?
Cảm xúc bên trong của cậu thật là mạnh mẽ... Nhưng tớ gặp rắc rối rồi. Tớ nên đi xa cậu như thế nào đây?
Tớ muốn yêu thương T/b của tớ thật nhiều... Thật đấy!

=== End POV ====

- Vậy thì... Mình yêu nhau bình yên nhé!

Giọng nói nhẹ nhàng và ánh mắt ôn nhu, Kuan Lin dành hết cho bạn. Nhưng có lẽ tất cả biểu hiện như báo trước một cơn sóng dữ dội đang kéo đến. Hai đứa liệu có đủ mạnh mẽ để vượt qua?

Kuan Lin ôm bạn vào lòng, thủ thỉ:

- Xin lỗi T/b của tớ. Tớ sai rồi. Để T/b phải lo nghĩ nhiều như vậy. Sao mà học được. Từ giờ có tớ đây rồi, mình cùng cố gắng nhé.

- Cảm ơn cậu, Kuanlinie - bạn cũng ôm lại cậu ấy - vì đã luôn bên cạnh tớ, luôn dành sự kiên nhẫn cho tớ - cuộn mình vào trong lòng cậu ấy, bạn thấy thật nhẹ nhõm.

=== Kuan Lin's POV ====

Tớ phải làm sao để rời xa cậu đây cô gái của tớ?
Chẳng còn nhiều thời gian ở đây nữa, nếu tớ dành thời gian cho cậu, như vậy có ích kỉ không? Khi tớ đi rồi, cậu sẽ ổn chứ? Chúng ta sẽ phải nói lời chia tay như thế nào?
Hay ngay từ giờ tớ nên rời xa cậu luôn? Để cậu sẽ có thời gian để mạnh mẽ trở lại, lúc tớ rời đi cậu cũng sẽ không phải chịu đựng gì nữa...

Nhưng T/b à, cảm giác được ôm cậu vào lòng thế này, được nói với cậu những chuyện này chuyện kia, nó êm đềm lắm.

Tớ phải làm sao đây?

=== End POV ====

Kuan Lin bề ngoài vẫn loi choi trêu chọc bạn nhưng bên trong lại cuộn trào dậy sóng...

Cả buổi hai đứa cùng nhau đi bộ hết con phố này đến con phố khác.
Chỉ đơn giản là đi, không biết rõ là đi đâu, vừa đi vừa kể chuyện cho nhau, cũng không rõ là chuyện gì, chỉ biết rằng có thể như thế này với nhau mãi cũng được

- Ê T/b?!

- Huh

- Nãy giờ mình đi đâu thế?

- Tớ đi theo Kuanlinie mà - Bạn hoảng hốt khi nghe Kuan Lin nói câu đó.

- Chứ không phải cậu đang dẫn tớ đi à? - Kuan Lin cũng ngỡ ngàng.

- Ơ không! Tớ đi theo cậu mà.

- Nhưng cậu đi như kiểu cậu biết đường ý.

- Lúc nãy cậu là người đề xuất đi dạo mà!!

- Đúng. Nhưng tớ có nói đi đâu đâu...

- I'm speechless!! - Bạn trưng ra cái khuôn mặt hờn dỗi nhất có thể.

Còn Kuan Lin thì cười như được mùa. Sao có thể đáng yêu vậy được chứ. Bạn cứ như này, bị người ta dắt đi đâu cũng chẳng biết đường mà tìm về mất. Sao để không lạc mất bạn bây giờ? Kuan Lin cho đó là nhiệm vụ của chính cậu.

Cầm tay bạn.

- Ừ, tớ sai! Bây giờ thì đi theo tớ nhé.

Bạn vùng tay ra:

- Không!

- Có!

Rồi Kuan Lin cứ thế kéo bạn đi.

- Đi đâu vậy?

- Đi theo tớ.

- Là đi đâu?

- Là đi theo trái tim cậu.

- Gì chứ?!! - nếu lúc này bạn đang uống nước thì sặc 100% rồi.

- Chứ không phải trái tim cậu chỉ có tớ thôi à? Vậy thì còn ai? Ai? Ai nữa? Khai mau? - Kuan Lin được thể.

- Đanh đá thế?

- Thì sao? Cậu chỉ được là của tớ thôi chứ! Không phải à?

Cứ thế Kuan Lin lầy không chịu được. Thực ra chỉ vì bạn luôn thích cảm giác cãi cọ chí chóe một chút với cậu ấy, tuy tốn khá năng lượng nhưng bạn lại cảm thấy rất vui. Mối quan hệ của hai đứa cứ ồn ào như thế nhưng vậy mới thành ra thật đáng yêu.

Một lúc thì Kuan Lin dẫn bạn đến một hàng ăn.

- Trưa rồi, ăn thôi, yeahhh - Kuan Lin thản nhiên hết sức.

- Không phải cậu dẫn tớ về nhà à?

- Cậu muốn thế hả?

- Chứ không phải là cậu nên làm thế hả?

- Tại sao?

- Tại sao gì nữaaaaa?!!

- Muốn gì phải nói! - Kuan Lin đanh giọng

- Đưa tớ về đi... - Giọng bạn lí nhí trước thái độ của Kuan Lin, nhưng chỉ được vài giây - CẬU QUÁT TỚ ĐẤY HẢ?!

- Dạ không ạ... - Đến lượt Kuan Lin thành "cún con" - Đi ăn với em một bữa rồi em đưa chị về nha!

- Dùng cái giọng gì đấy? Trẻ lên 3 chắc? - Bạn vặn vẹo.

- THẾ BÂY GIỜ SAO?! - Kuan Lin lại cứng rắn.

- Đừng quát... - Bạn lại thành "cún con"

- Thế ngoan, mình đi ăn nhé! - Kuan Lin nựng cằm bạn nghịch ngợm - Rồi tớ đưa T/b về nha.

Bạn gật gật đầu, tưởng cuộc chiến đã kết thúc trong hòa bình, thế nhưng:

- Ầy, chỉ cần nhẹ nhàng với T/b một chút là cậu đã ngoan ngoãn làm theo thế này hả?

- ...

- Không được! Không được rồi! Chỉ được theo tớ thôi, nghe chưa?

Nói rồi Kuan Lin kéo tay bạn vào hàng ăn.

================================
Xin lỗi mọi người vì không ra chap :( mình vừa thi giữa kỳ xong rồi, nên sẽ không lười ra chap nữa đâu ạ.
Hôm nay thả 1 chiếc chap nhẹ nhàng này nha, mọi người thông cảm 😗
Các bạn vote/cmt cho tớ có động lực và góp ý được không ạ? Yêu ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro