EP.04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn dinh thự nhà Sophadissakul hôm đó được một phen náo loạn. Ngay trước thềm khai mạc sự kiện quân sự quan trọng, nghe tin dữ, phu nhân Lallita cùng chồng liền bất chấp quy củ, tức tốc trở về nhà. Đọc xong lá thư cậu quý tử để lại trước khi biến mất, mẹ cậu ngất xỉu ngay tại chỗ. Chồng bà, tướng Teerayut hốt hoảng gọi người mang tới bình xịt thảo dược giúp bà ổn định hô hấp, sau đó nhanh chóng yêu cầu bộ phận an ninh báo cáo tình hình.

"Thưa ngài, tôi đã kiểm tra toàn bộ camera giám sát, khu vực cổng chính và tường rào, thời điểm đêm qua tất cả đều bị ngắt tín hiệu... giống như ai đó cố tình can thiệp."

Hẳn rồi, việc này với một sinh viên kỹ thuật như con trai ông quả thật dễ như ăn cháo.

Vị cựu Đại tướng bóp trán, xoa hai bên thái dương đang giần giật thì nghe thấy tiếng vợ ông bên cạnh đau khổ kêu than.

"Tại sao con lại làm vậy hả Thien? Con muốn gì, cần gì, chúng ta đều có thể đáp ứng... Ba mẹ nào có tiếc con điều gì?"

Nước mắt nối nhau lăn dài trên gò má Lalita, đứa trẻ hôm qua còn nói không muốn làm mẹ tổn thương, kết quả thế nào? Hôm nay bà ngồi đây, đau lòng vì con mà khóc cạn nước mắt.

"Mình à, cứ bình tĩnh đã... Chuyện đâu sẽ có đó, con chúng ta cũng lớn rồi."

"Nó chỉ lớn xác thôi. Người trưởng thành không ai làm vậy với cha mẹ cả! Có chuyện gì thì cũng nên nói với em một tiếng." Lalita trách móc, thất vọng nặng nề về hành động của con trai.

Ngài Teerayut thở dài, ông ngồi xổm ngang tầm mắt vợ, khẽ nói: "Vì con biết nếu nó nói với mình, mình sẽ không đồng ý cho con đi."

"Em là người vô lý thế sao?" Bà ấm ức lườm chồng.

"Không có, em là người cực kỳ hiểu chuyện, trừ những việc liên quan tới Thien."- Cựu tướng quân thận trọng, thành thật nói- "Khi phát hiện con bị bệnh tim, em bao bọc nó quá đà như gà ấp trứng, bảo sao nó không bí bách ngột ngạt; rồi sau khi phẫu thuật, nó gần như bị giam lỏng trong sự quản chế của em, muốn ra ngoài hít thở một chút cũng cần mẹ đồng ý."

"..."

"Con là bệnh nhân, không phải tù nhân." Ông nói.

Vừa nghe hết câu, Lalita đã không kìm được dòng lệ nghẹn ngào: "Anh đang đổ lỗi cho em về việc bảo vệ con chúng ta quá mức đấy à?"

"Anh không nói đó là lỗi của em, chỉ là những thứ quá đôi khi sẽ phản tác dụng. Đức Phật đã dạy rồi, Trung đạo* mới là chính đạo. Cái gì cũng vậy, không cần thừa cũng đừng nên thiếu, làm được thế cuộc sống mới an ổn cân bằng."

"Nhưng con viết trong thư là muốn đi tìm 'hạnh phúc'. Em không hiểu? Nó có nhà lầu, xe hơi, tiền bạc tiêu xài không bao giờ thiếu. Còn có thứ gì trên đời chúng ta không thể cho con, như vậy vẫn chưa đủ hay sao?!?"

Vị tướng thâm niên mỉm cười dịu dàng: "Những thứ được chúng ta xem là hạnh phúc chưa chắc đã là hạnh phúc của con. Thien muốn tìm niềm vui của riêng nó thì sao em?"

Xét trên góc độ quân nhân gánh trên vai trọng trách phục vụ tổ quốc, ông có phần vui mừng khi cậu út nhà mình dám vượt qua vùng an toàn của bạn thân để đương đầu với thế giới và để chứng minh rằng cậu không thể sống mãi trong chiếc lồng son mà mẹ cậu xây cho.

Điều duy nhất làm ông bận lòng chỉ là con ông sẽ đi đâu? Nơi nó đến liệu có an toàn hay không?

Lập tức liên hệ với tướng lĩnh cấp dưới còn đang tại vị, cựu Đại tướng nhanh chóng phân phó việc điều tra tung tích con trai. Một khi truy vết thành công và xác nhận không có điều gì đáng quan ngại, ông sẽ âm thầm sai người theo dõi từ xa, đảm bảo cho cậu có thể tự do bươn chải, tích lũy kinh nghiệm sống như bản thân hằng ao ước.

Giúp vợ ổn định tâm trạng và thuyết phục được bà lên lầu nghỉ ngơi, ông quay xuống tầng trệt, cầm lá thư của Thien, đọc thêm lần nữa.

******"

Ba mẹ thân yêu,

Thien viết lá thư này mà lòng trĩu nặng; Xin hiểu cho con, đây không phải cuộc trốn chạy khỏi gia đình. Sau khi được hồi sinh một cách diệu kỳ, đã có rất nhiều thay đổi trong cách nhìn của con về cuộc sống. Rằng từ trước tới nay con mang một tâm hồn trống rỗng, luôn không biết bản thân thực sự cần gì.

Con chỉ muốn tận mắt nhìn những điều bình dị, muốn trải nghiệm những việc tầm thường mà ai cũng trải qua. Hành động này của con không phải nhất thời nông nổi, vậy nên đừng cố tìm con; khi có câu trả lời cho mình, con chắc chắn sẽ trở về. Mong ba mẹ đừng vì con lo nghĩ, chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt.

Yêu ba mẹ rất nhiều!

Thien.
********"

Người cha được nhắc đến trong thư trầm lắng, tay run run xúc động nắm chặt mảnh giấy, lòng cầu mong con trai ông có thể tìm cho mình câu trả lời chính xác.

*****

Chiếc xe buýt xóc nảy băng qua đường ray tàu hỏa, sự rung lắc bần bật khiến cậu thanh niên mượn cửa kính làm chỗ tựa đầu gà gật bừng tỉnh giấc nồng. Ánh mặt trời vất vả luồn lách qua từng khe hở trên tấm rèm chắn dày cộm. Thien ngáp to một cái, rũ mắt nhìn đồng hồ đeo tay, kim ngắn kim dài chỉ hai giờ đúng. Cậu phản xạ tự nhiên thò tay rút di động từ túi quần sau, màn hình im lìm không có cuộc gọi nhỡ nào.

Kể cũng đúng. Cậu đã cẩn thận vô hiệu hóa toàn bộ ứng dụng có khả năng theo dõi, đổi số điện thoại, chặn đứng mọi cách liên lạc để không một ai có thể gọi cậu về nhà.

Công tử nhà giàu xoay người, vặn vẹo các khớp xương, cảm thấy hơi ê ẩm; chắc do hậu quả của việc nhảy xuống từ tường rào có tí mất thăng bằng và việc cuốc bộ ra trục đường chính vào lúc ba giờ sáng. Thien phát hiện, hóa ra gọi taxi vào thời điểm đó còn khó hơn lên trời, lúc đến được trạm xe buýt thì thiếu chút nữa là lỡ chuyến.

Cậu vặn chai nước khoáng, đặt lên miệng tu vài ngụm, đoạn kéo rèm cửa nhìn ngắm khung cảnh đồng quê lao vun vút bên ngoài. Không biết gia đình đã nhận ra cậu biến mất hay chưa? Nếu phát hiện rồi mong rằng họ sẽ tôn trọng nguyện vọng của cậu như bức thư để lại.

Chiếc xe buýt sang trọng có điều hòa mát lạnh đánh lái ghé vào một trạm xăng, đồng thời cho hành khách xuống xe giãn gân cốt và đi vệ sinh nếu cần thiết. Mặc dù phương tiện vận chuyển này chậm bằng một phần mười so với máy bay nhưng lại rất khó trong việc lần theo dấu vết. Thien chắc mẩm không ai dám nghĩ, một cậu ấm quen được cung phụng như mình có thể chọn cách đi lại gian nan như vậy.

Thêm vài giờ chạy xe nữa cậu sẽ tới trạm buýt trung tâm tỉnh Chiang Rai, chỉ nghĩ thôi đã thấy cảm giác phấn khích lan khắp người. Theo những gì nghe được, ngôi làng Ngàn Sao nằm trong khu vực kiểm soát an ninh quân sự thuộc lực lượng đóng quân sát biên giới, muốn tới nơi phải vượt qua quãng đường núi vô cùng quanh co, hiểm trở; vì lẽ đó nên đơn vị đã cắt cử một đồng chí xuống đón và hỗ trợ Thien trong suốt hành trình.

Tiếng xe buýt nổ máy vang lên, xi-nhan nhấp nháy báo hiệu tất cả hành khách ổn định chỗ ngồi. Ít phút sau, phương tiện tám bánh cồng kềnh rẽ vào làn cao tốc, chạy thẳng một lèo đến điểm đầu mút cuối cùng.

Bốn giờ ba mươi phút chiều, Thien thuận tiện có mặt tại bến Chiang Rai đúng như dự kiến, cậu với ba lô từ khoang hành lý, khoác lên vai, nhanh chóng bước xuống xe; mang bộ dạng ngơ ngác lần đầu tiên đặt chân tới nơi đất khách quê người, lật đật theo dòng khách tứ phương dời bến đỗ.

Sảnh chính của trạm xe buýt khá rộng rãi, mái lợp, trần cao, không gian thoáng đãng. Nơi đây rất dễ để nhận ra đặc trưng của nhà ga bến bãi, khi băng ghế dài đâu đâu cũng kín người ngồi; khách tàu xe tay xách nách mang, hành lý, trái cây đùm to, bọc nhỏ.

Ngay trước mặt tiền, Thien trông thấy một chiếc xe jeep tồi tàn, cũ kỹ gắn biển số chính phủ, nhưng không dám chắc kia có phải xe công vụ đang đợi mình hay không vì trong xe trống trơn, chẳng hề thấy bóng dáng tài xế. Đặt hành lý nặng trịch xuống chân, dựa thân hình mảnh khảnh vào cột, cậu lục tìm số điện thoại của người phụ trách Quỹ Seang Thong- đã được lưu thành số liên lạc phòng khi cấp bách. Chưa kịp bấm máy, một giọng nói sát sườn vang lên doạ cậu giật mình.

"Thầy giáo của Tổ chức Seang Thong đúng chứ?"

Đột nhiên bị gọi một tiếng 'Thầy' khiến cậu cảm thấy mình hệt như một kẻ giả mạo, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khổ, cậu nói "Gọi là Thien được rồi ạ."

Thien chắp tay* lễ phép chào người lính trong chiếc áo phông xanh cùng quần dằn di quân đội, diện mạo nhìn chung chắc chỉ kém ba cậu vài tuổi đời.

"Vâng, Thầy Thien." Người đàn ông đồng ý nhưng cách xưng hô chẳng hề thay đổi, giới thiệu bằng ngữ điệu đậm chất địa phương: "Tôi là Yodcha, cấp bậc thượng sĩ, thầy gọi thẳng tên Yod cho nhanh."

"Hành lý của thầy có đây thôi à? Nào, để tôi giúp thầy."

Người lính nói rồi nhanh chóng mang ba lô của cậu cất ra sau xe, trước giờ quen được người khác phục vụ, đương nhiên cậu không từ chối. Leo thẳng lên buồng lái chẳng hề có kính chắn gió, chiếc xe cũ kỹ hệt như người lính trường già nua, khùng khục vài tiếng mới có thể nổ máy, chậm chạp lên đường.

Gió từ ngoài thổi vù vù bên tai, chỉ vì phương tiện quân đội cà khổ này dùng một tấm vải dù căng lên làm mái, Thien nâng tay quệt mồ hôi trên trán, sắp lăn thành giọt nhỏ vào mắt cậu tới nơi. Thượng sĩ Yod cười cười.

"Nóng phải không thầy. Chờ lát lên cao nữa không khéo thầy còn muốn đắp chăn ấy."

"Cháu sẽ không phải ngủ trong quân doanh đấy chứ?" Cậu hỏi.

Dù người bên tổ chức từ thiện nói có sắp xếp nhà ở, nhưng chính xác là nơi nào thì cậu chưa nắm rõ.

"Chỗ ở của thầy trong bản, doanh trại cách đó ba cây, trên núi cơ."

Thien gật đầu, im lặng nghe người lính già kể về ngôi làng cậu sẽ tới trong vòng hai tiếng nữa.

"Bản Ngàn Sao là một ngôi làng nhỏ của người dân tộc thiểu số Akha, tổ tiên họ từ bao đời đã bám trụ trên mảnh đất vùng cao Thái Lan, thế hệ hậu duệ ngày nay đều mang quốc tịch Thái. Khi xưa họ sinh sống dựa cả vào cây thuốc phiện, sau nhờ chính sách bài trừ tệ nạn ma túy, Đức Vua đã cử chuyên gia tới đây truyền dạy cho người dân các phương kế sinh nhai... Nên giờ họ trồng chè, cây cà phê và các giống hoa xứ lạnh. Lát chúng ta tới nơi, thầy nhìn qua sườn núi sẽ thấy cả hệ thống ruộng bậc thang đấy."

Một tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng, chiếc xe tiến tới một con đường nhỏ hẹp bụi bặm, hai bên cây dại mọc um tùm. Theo lời Yod kể thì con đường xóc nảy này là công trình hợp tác giữa quân nhân và nhân dân địa phương từ mấy năm trước, cho dù được xây dựng hoàn toàn từ đất đá, sỏi cát nhưng nó cũng đã rút ngắn không ít thời gian di chuyển.

Ánh mặt trời đã không còn gay gắt, nhiệt độ càng lên cao càng giảm. Thien co người trên ghế phó lái, nghe người lính già lẩm nhẩm một khúc hát dân ca, lẫn vào tiếng côn trùng kêu rả rích, cho tới khi cỗ máy cọc cạch bẻ lái, đỗ sát vệ đường.

"Thầy Thiên, tới giờ đi bộ." Thượng sĩ Yod cười tươi lai láng.

Đi bộ?!?

Thien méo mặt hỏi: "Đi xa không ạ?"

"Gần thôi! Tôi dẫn thầy đi đường tắt đến cuối bản, nhà thầy ngay đấy rồi. Nếu tôi đỗ ở đầu kia ngôi làng thì đi bộ năm cây, còn từ chỗ này chỉ ba cây thôi. Nhanh không ấy mà."

Nhanh không cái mông ấy!

Giáo viên- chưa bao giờ- tình nguyện chịu khổ nghe xong muốn dùng ánh mắt lườm chết người ta. Bình thường năm mươi mét đường bằng cậu cũng có xe đưa xe đón. Giờ thì hay rồi, không những đi bộ ba ki-lô-mét đường núi mà còn đèo bòng một ba lô hành lý có thể đè chết người trên lưng?!?

Thượng sĩ Yod phát giác cái nhìn sặc mùi bất mãn liền chột dạ: "Trên đó gọi là dốc thì hơi quá." Song vẫn tình nguyện mang giúp ba lô, đổi cho cậu cầm đèn.

Bóng tối từ từ bao vây bốn phía, người lính dẫn đường giục giã bước chân, tránh gặp phải những thứ hù dọa ban đêm không cần thiết. Thien rọi chiếc đèn pin chỉ bé bằng lòng bàn tay lên đoạn đường phía trước, trong luồng sáng trắng hiện rõ một con dốc nghiêng nghiêng, dẫn vào ngôi làng qua con lạch nhỏ. Nếu không phải nhờ sự vận động bài bản trong suốt quá trình phục hồi trước đó, cậu sẽ không thể may mắn vượt qua quãng đường này.

Yod dừng lại, chỉ tay về phía ngôi nhà sàn cách chỗ hai người đứng chừng mười mét, trong lúc chờ thiếu niên công tử mảnh mai chống hai tay lên đầu gối thở phì phò.

"Gần tới rồi, cố lên!"

Giọng ông vẫn sang sảng như thường, chẳng mảy may có dấu hiệu mệt mỏi hay đuối sức vì tuổi tác.

Thien hít một hơi khí lạnh căng tràn buồng phổi, nỗ lực nhấn bước theo sau. Quẩn trong không gian bốc lên mùi củi khô đang cháy, hòa vào làn khói trắng vờn quanh người họ. Thien rất nhanh phát hiện ra nguồn gốc, đó là nơi đốt lửa làm từ đá lỗ chỗ, được xếp vòng tròn một cách đơn giản và vụng về, bên trên chất những mẩu gỗ chụm đầu cháy thành than, rực lên ánh lửa vàng trong đêm đen tĩnh mịch trước ngôi nhà sàn giản dị.

Một cái bóng đổ dài hắt lên vách tường lay động làm Thien chú ý, cậu nheo mắt trông theo cho đến khi dáng người cao lớn, rắn rỏi ấy hiện ra một cách rõ ràng— Anh đứng khoanh tay, đưa lưng về phía này, tạo cảm giác hệt như là ảo ảnh.

Cho dù hông không đeo súng, trên người không mặc quân trang, Thien vẫn có thể nhận ra bờ vai dày rộng, vững chãi tựa phiến đá ấy ngay lập tức. Bàn tay nhỏ gầy của cậu buông thõng, chiếc đèn pin rớt xuống đất bộp một tiếng giòn tan. Ánh sáng vụt tắt. Một khắc khi gương mặt khuất trong bóng tối xoay về phía cậu, mọi thứ xung quanh dường như ngừng lại. Chỉ có Thien và trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực cậu còn tồn tại, vật lộn trong cái nhìn mãnh liệt của đối phương.

Cậu giáo viên tình nguyện mới tinh, điều đầu tiên xảy ra khi đến nơi là... ngất xỉu. May thay, trước khi cậu ngã vật xuống đất, bờ vai mỏng manh đã được một cánh tay mạnh mẽ đón vào lòng. Gò má mềm mại của cậu áp vào ngực anh, cảm giác còn rắn chắc hơn tưởng tượng. Ngay khi ý thức được mình được một người đàn ông ôm trọn, mặt cậu lập tức nóng ran. Cậu ấm trọng thể diện nhắm tịt mắt, giả bộ hôn mê... nhưng âm thanh thình thịch ngang ngược tựa sấm rền, sắp phá tan ngực trái chui ra là không có cách nào ngăn cản được.

"Có sao không?"

Giọng nói trầm thấp kề sát mang tai khiến độ mẫn cảm càng thêm phóng đại, Thien giật thót, đẩy đối phương ra xa, bản thân chính thức tiếp đất.

"Thầy Thien!"

Thượng sĩ Yod tất tả chạy tới, vẫn không quên động tác nghiêm, chào chỉ huy trên cấp, rồi kéo cánh tay khẳng khiu của Thien giúp cậu đứng dậy.

Phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, liếc trộm về phía sĩ quan trẻ tuổi với thân hình cao lớn, rắn rỏi, trong lòng cậu thầm mắng một câu 'Đù má nhà anh'. Dư sức thế kia mà nỡ buông mình ngã dập mông vậy đấy?

"Cháu ổn rồi." Cậu lên tiếng, đáp lại cái nhìn lo lắng của thượng sĩ.

"À, thầy Thien..."- Yod nâng tay về phía sĩ quan chỉ huy đang đứng im lìm cùng biểu cảm lạnh lùng, giới thiệu- "Đây là Đại úy Phupha, chỉ huy trưởng Trung đoàn Bộ binh số 3307*, thuộc căn cứ tác chiến Pha Pra Priun*."

Thien khó chịu cắn môi, gương mặt đẹp trai kia đang tặng cậu ánh mắt giống như nhìn một kẻ ăn hại.

"Tôi có phải dùng lễ nghi quân đội chào anh không?" Mở màn bằng một câu hết sức ngứa đòn, nhưng lại chẳng mảy may tác động tới tâm tình của người nọ.

"Không cần, chào như bình thường." Anh lạnh nhạt đáp.

Thien có chút nghẹn họng, miễn cưỡng chắp hai tay làm động tác chào hỏi. Thượng sĩ Yod muốn giảm bớt không khí kỳ quái, nhanh nhảu cướp lời.

"Đội trưởng... thầy Thien lên thay cho thầy Odd."

Người Yod vừa nhắc tới là giáo viên tình nguyện phụ trách trước đó, tuy nhiên đã khăn gói về thành phố chỉ sau vỏn vẹn ba tuần sống trên vùng đất khắc nghiệt này.

Vị sĩ quan trẻ gật đầu xác nhận, sau đó chỉ tay về phía nhà sàn: "Đem hành lý của cậu vào trong, tôi đã chuẩn bị trước một số đồ dùng thiết yếu." Dừng lại một chút như cảm thấy như vậy chưa thể hiện rõ thái độ, anh bồi thêm một câu: "Hi vọng cậu biết cách sử dụng chúng."- khiến người nghe muốn tăng xông, đạp người này một cước mới hả lòng.

"Có hướng dẫn sử dụng không?" Cậu thật biết cách trả đòn.

"Đều là những đồ cơ bản, cậu thực sự không biết, tôi sẽ sai người mang hướng dẫn sử dụng qua." Giọng điệu của vị sĩ quan bình thản đến nỗi cậu không thể nghe ra một chút mỉa mai nào trong đó.

"Cám ơn." Thien quyết định cầu hòa, không muốn đôi co với người đàn ông cao lớn này thêm nữa. Nhận lại ba lô từ tay thượng sĩ Yod, khô khan nở một nụ cười, cậu rảo bước một mạch về phía nhà sàn bằng tre nứa, lợp mái rạ, cao hơn một đoạn so với mặt đất.

Thượng sĩ Yod chứng kiến cậu thanh niên trắng trẻo nhọc nhằn leo lên chiếc cầu thang đã mất đi vài bậc, không đành lòng ngoái đầu hỏi chỉ huy: "Vẫn chưa sai người sửa chúng hay sao, sếp?"

"Mấy hôm nay bận xử lý bọn lâm tặc nên quên mất." Phupha đang trả lời trơn tru bỗng nhiên im bặt, đoạn bổ sung: "Nghĩ cũng không cần thiết, cậu ta sẽ không ở đây lâu đâu."

"Đại úy, đừng đánh giá cuốn sách qua trang bìa. Thầy Odd nhìn kiên định, hòa đồng với bản làng là thế, song cuối cùng vẫn bỏ đi. Ở đời đâu có ai lường trước được điều gì."

Người chỉ huy ít tuổi thở dài, trong đôi mắt sắc ẩn chứa một loại tâm tình nặng nề khó bề thổ lộ.

"Anh nghĩ một đứa nhóc mới qua tuổi dậy thì, từ đầu tới chân diện toàn hàng hiệu, dựa vào đâu để ở đây đủ một kỳ? Ba tháng đó ạ." Anh nhấn giọng.

Thượng sĩ lớn tuổi nhún vai, tốt hơn không nên nhiều chuyện.

"Rồi đội trưởng tới đây bằng cách nào? Xe đơn vị tôi đỗ ở cuối đường kia."

"Xe máy tôi mượn từ căn cứ."

Mặc dù dốc núi quanh co, gập ghềnh và hút gió thì cũng không làm cản trở tay lái của người đã sinh sống ở đây bốn năm ròng.

"Về cùng tôi luôn không ạ? Đi đêm đổ đèo vẫn nguy hiểm."

"Không sao, tôi quen rồi. Gặp trên đơn vị sau, thượng sĩ."

Phupha kết thúc câu chuyện, dứt khoát đi tới vị trí đang dựng phương tiện hai bánh, co chân ngồi lên. Anh vịn ga, băng đường lướt nhanh trong làn gió lạnh, rồi bất chợt nhớ ra một việc, liền bóp mạnh tay phanh.

Thế mà quên không nói với tên nhóc thầy giáo kia sáng mai phải làm gì.

Bỏ đi!

Cậu ta nhìn đâu cũng không giống người chăm dậy sớm, ngày mai sau lượt tuần tra buổi sáng, anh sẽ ghé nhà sàn cũng chẳng muộn đâu. Quyết định xong, tiếng máy nổ vang lên lần nữa, đưa người sĩ quan trở về quân doanh cách đây ba ki-lô-mét đường đèo.

Ngôi nhà sàn bằng tre trống trải, hầu như chẳng có đồ đạc gì bên trong, ngoài phòng sinh hoạt chung nho nhỏ hình chữ nhật, chỉ có thêm một khoảng ban công bé tẻo teo. Thien lần mò ổ cắm trong bóng tối, rồi chợt nhớ ra nơi này làm gì có điện hay nước sạch đâu, dân địa phương sống sót bằng cách nào thế nhỉ? Cậu đặt ba lô hành lý xuống một góc, phát hiện ra trong nhà có thêm một chiếc đèn Măng-sông* cỡ bự.

Con trai cưng gia đình cựu đại tướng buông người xuống sàn, ngồi khoanh chân, nương theo ánh trăng mờ ảo tràn ngập không gian, giương cây đèn dầu lên cao ngắm nghía. Vòng quanh bề mặt chân đèn khắc tên nhãn hiệu, thông tin nhà sản xuất, cùng mấy dòng hướng dẫn sử dụng lít nha lít nhít bằng tiếng Anh. Thien muốn mở đèn pin soi cho rõ thì chợt nhớ ra mình đã làm rớt nó bên ngoài, cũng chẳng buồn nhấc người lượm lại, cậu bật đèn flash bằng chiếc điện thoại vô năng hiện tại đang không có nổi một vạch sóng.

Đánh vật với những dòng chữ bé tí, chẳng mấy chốc mắt cậu đã cay xè, nhưng bù lại, dù cuộc đời chưa từng va chạm với những đồ đạc kiểu này thì chí ít Thien cũng đủ thông minh để đọc hiểu cách sử dụng thông qua mục hướng dẫn. Cậu đặt chiếc đèn xuống sàn nứa, tìm khắp lượt chân đèn, kiếm chiếc cần bơm tay bằng nhựa; sau hơn chục lần ấn lên ấn xuống, cậu bật bấc, xoay van bình chứa nhiên liệu thuận chiều – hai giây sau, một ngọn lửa xanh bùng lên bất ngờ làm Thien xém bật ngửa. Hơn một phút sau đó nữa, ngọn lửa vẫn không hề có dấu hiệu giảm nhiệt, sợ để vậy mãi không chừng sẽ thiêu rụi cả căn nhà, cậu tiếp tục vươn tay tới van bình chứa, lần này, vặn ngược trở lại.

Ngọn lửa nhỏ dần, lom đom chiếu sáng.

Cậu trai thành thị áp lòng bàn tay lên ngực, thở phào, đoạn đẩy chiếc đèn măng-sông sát tường, đỡ chiếm dụng không gian vốn đã nhỏ hẹp. Cậu bắt đầu tỉ mỉ quan sát xung quanh: trước tiên là chiếc bàn viết gấp gọn, sau đến chiếc nệm bông có đặt tấm chăn mỏng bên trên, gối đầu sờn rách và cuối cùng tới chiếc màn tuyn xám ngoét ngả màu.

Sàn nhà và vách tường may còn sạch sẽ tươm tất, chắc đã có người vệ sinh, lau chùi trước khi cậu dọn vào. Thien ngồi bó gối thơ thẩn hồi lâu, cậu đang suy nghĩ xem mình nên bắt đầu từ đâu, có lẽ từ việc giăng màn trước đã. Khoe khoang bản thân trải qua khóa huấn luyện quân sự từ thời trung học, nhưng thực tế bọn cậu chỉ ngủ trong lều hoặc dựng mái che bằng bạt mà thôi.

Chàng trai trẻ lóng ngóng dỡ chiếc màn màu cháo lòng*, tìm được bốn đoạn dây nối dài bốn góc- dễ hiểu nhằm phục vụ mục đích cố định vào đâu đó. Cậu đảo mắt tìm trên cột và mấy bức vách, quả nhiên phát hiện vài chiếc đinh tán. Căng bốn đầu dây vào bốn đầu đinh đóng sẵn, Thien miễn cưỡng hoàn thành chiếc màn nhúm nhó, liêu xiêu.

Cậu há miệng, mệt mỏi thở dài, thả thân thể chẳng có tí sức lực ngồi phệt xuống. Anh bạn dạ dày òng ọc biểu tình nhắc cậu nhớ, suốt từ đầu giờ chiều mình chưa ăn gì. Thien nhăn trán, nghĩ tới viên sĩ quan cao lớn át người kia. Tại sao rảnh rỗi tay không đến đợi cậu? Mang theo chút đồ ăn làm quà gặp mặt có phải tốt biết bao nhiêu?

Anh chàng thượng lưu bấy giờ sực nhớ trong ba lô cậu có nhét vài thanh lương khô. Uể oải lết về phía túi hành lý, ánh mắt cậu chợt dừng trên hộp cà-mèn* ba tầng bằng inox và một chai nước khoáng đặt bên bệ cửa, có lẽ từ lúc bước vào do cậu quá bối rối nên chẳng thể phát hiện ra chúng ở đây.

Hầu kết cậu nhấp nhô, nhận ra mình không những hiểu lầm mà còn mắng oan người đội trưởng Thorfun thầm thương trộm nhớ. Không sao! Thien nhún vai, người không biết không có tội. Sắp chết đói tới nơi, nghĩ nhiều làm gì? Cậu nhanh nhẹn vồ lấy hộp cơm, bên trong tìm thấy một phần trứng ốp-la, chút canh đậu phụ và bát cơm trắng vì để lâu nên đều nguội lạnh.

Lạ một điều, những món ăn đại úy Phupha chuẩn bị rõ ràng cho người không ăn cay? Khẩu vị của cậu hẳn là dễ đoán quá à. Mà dù có bói ra ma đi nữa thì trước tiên vẫn cần an ủi cái dạ dày đang thừa men tiêu hóa, đồ ăn trước mắt có trộn ớt bột thì cậu cũng chẳng để tâm mà tống cho đầy.

Nếu ai đã từng quen biết Thien Sophadissakul- đại thiếu gia chỉ quen dùng bữa tại nhà hàng cao cấp- lại tận mắt bắt gặp hình ảnh cậu lúc này: tay cầm thìa kẽm, xúc vội xúc vàng từng hạt cơm khô bỏ vào miệng nhai như hổ vồ, khả năng sẽ sốc mà đột tử.

Con người khi đói tới hoa mày chóng mặt, thì dẫu là món trứng ốp khô khốc, nhạt nhẽo cũng sẽ trở thành cao lương, bát canh đậu loãng không dầu không thịt cũng trở thành mĩ vị. Thien rất nhanh đã vét sạch thức ăn lẫn cơm trắng, chai nước suối cũng được cậu nâng niu uống ực một hơi dài.

"No căng rốn."

Tự chơi tự vui, no nê rồi cậu bắt đầu dỡ ba lô hành lý. Kéo ngăn khóa giữa, Thien lôi từ bên trong chai sữa tắm mini. Cậu rất thèm được gột sạch sẽ mồ hôi và bụi bặm trước khi lên giường, nhưng trời tối, thêm việc Đại úy Phupha lẫn Thượng sĩ Yod không ai chỉ cậu nơi tắm rửa. Xét khả năng cậu tự mò mẫm trong mảng rừng tối tăm bao quanh bốn phía, tìm ra chỗ tắm giữa đêm hôm là điều không thể xảy ra, nên cậu quyết định buông tay, đi ngủ cũng chẳng thay đồ.

Thien trải tấm nệm vào trong màn, mùi ẩm mốc xông lên khiến cậu ngần ngại chưa dám nằm vội, xong cũng không thể ngồi cả đêm như thế này để ngủ, cậu đành nhắm mắt nhắm mũi, ngả lưng xuống giường, gác đầu lên chiếc gối chữ nhật thô ráp. Thien ngửa mặt nhìn lên mái rạ, ngắm bóng sáng lắc lư hắt lên từ ngọn đèn dầu. Thò tay với điện thoại theo phản xạ, lại sực nhớ ra sóng còn không có thì lấy đâu internet để xài, cậu lại chán nản ném cục chặn giấy đắt tiền sang một bên, thở dài thườn thượt.

Dế mèn và các loài côn trùng hát rong trong đêm, hòa cùng tiết trời lạnh lẽo, mang theo cả sự cô đơn, quạnh quẽ chiếm đoạt lòng người, hun cho cặp mắt hạnh đào đôi bờ mi ẩm ướt.

Mày đang làm gì ở nơi này hả Thien?

*****

Mặt trời treo cao, mang ánh nắng trải đều trên những dãy núi non trùng điệp. Chàng trai trẻ vẫn đóng nguyên bộ đồ ngày hôm qua chưa hề tắm rửa, cuộn mình ngủ say sưa trong chiếc màn xiêu vẹo chẳng rõ hình thù. Đứng phía ngoài là một người đàn ông cao lớn, mặc áo phông lính cổ tròn, nơi ngực trái in phù hiệu quân đội* – là hình chiếc vương miện hoàng gia tỏa hào quang trùm lên bánh răng- tay chống bên hông chiếc quần mỹ ngụy, ngao ngán trước âm thanh ngáy ngủ của thầy giáo trẻ con.

Vị chỉ huy trưởng đặt trả chiếc đèn pin chàng trai thành thị làm rớt về đúng chỗ thì bắt gặp chiếc đèn măng-sông tắt ngấm vì cạn sạch dầu, van bình chứa mở gần hết cỡ, đủ để biết chắc chắn hôm qua nó đã phải làm việc suốt đêm.

Cho dù đứa nhóc kia không đến nỗi quá trì độn khi cậu ta biết cách sử dụng loại đèn dầu lỗi thời và tự chăm lo cho bản thân, nhưng kết quả vẫn là kẻ vô tâm vô tính khi có thể ngủ ngon không thèm tắt nó. Nếu chẳng may xảy ra hỏa hoạn, trước khi cậu ta kịp nhận ra chất đốt mình lãng phí là nhiên liệu dầu chứ không phải pin hay điện thì căn nhà sàn mái lá đã trở thành mồi cho ngọn lửa từ lâu.

Phupha hít sâu một hơi, lòng niệm kinh để tâm trạng bình tĩnh lại. Anh nâng tay tháo bốn góc đỉnh màn, tính kéo người đang cuộn tròn trong mơ kia dậy.

"Thien, dậy đi."

Đương ngủ bị làm phiền đương nhiên khiến cậu khó chịu, Thien xoay người nhắm mắt không hề có ý định thức giấc. Đại úy Phupha có chút cạn lời, anh cúi thấp người, ghé sát vào vành tai trắng nõn thì thầm bằng chất giọng trầm nam tính.

"Nếu quen sống thoải mái như vậy thì chịu khổ lên đây tình nguyện làm gì? Chi bằng về với chiếc giường mềm mại, ấm áp của cậu đi?"

Khoảnh khắc Thien nhận ra mình không còn nằm trong căn phòng riêng tiện nghi ở Bangkok nữa, cậu thẳng lưng ngồi phắt dậy, chóp mũi sượt qua xương gò má của người sĩ quan nhân dân.

Chạm phải anh ta à? Chưa chạm mà, đúng không?

Gương mặt điển trai đậm nét thanh xuân nóng bừng trong khi đối phương vẫn duy trì trạng thái lãnh đạm. Viên sĩ quan thong thả nhấc người đứng dậy, cất giọng uy quyền như hiệu lệnh điều quân.

"Dậy, đi tắm!"

Thien nâng tay xoa mặt, giảm bớt sự lúng túng của bản thân, cao giọng giả bộ chống đối: "Biết rồi, biết rồi! Mà tắm ở đâu? Anh không chỉ cho tôi, tôi ngủ cả người bốc mùi."

"Không xa chỗ này, có điều đi đêm không tiện. Nếu cần vệ sinh, phía sau có nhà xí đã che chắn đàng hoàng cho cậu rồi."

Mặc dù khái niệm về hai từ nhà xí trong tưởng tượng của Thien như tờ giấy trắng, nhưng đến hoàn cảnh này chỉ cần có chỗ để cậu giải quyết nỗi buồn đã đủ lắm rồi. Cậu kéo nốt nửa đoạn khóa ngăn hành lý vẫn còn bỏ dở, nhặt nhạnh mấy món bên trong cầm nắm chật tay. Nhìn nào quần áo, xà bông, bàn chải của cậu giáo viên mới toe, Phupha không đầu không cuối nhả ra hai chữ: "Theo tôi."

Thien thiếu chút nữa không theo kịp vị sĩ quan cao ngạo lạnh lùng, khẩu lệnh vừa đưa ra, anh đã xoay người, đổi hướng còn nhanh hơn gió. Ánh nắng mặt trời bên ngoài chói chang khiến Thien nheo mắt; cuối cùng, cậu cũng được nhìn thấy ngôi làng Ngàn Sao một cách tỏ tường. Cách nơi cậu đang ở chừng mười mét, những căn nhà sàn lớn nhỏ giống hệt nhau về cấu trúc tập trung thành bản. Chàng trai thủ đô nhìn lũ trẻ con và người dân địa phương trong trang phục dân tộc đầy màu sắc, vài người trong số họ mặc trang phục miền xuôi, chứng tỏ có sự giao thoa giữa việc tiếp nhận xã hội hiện đại và kế thừa nét văn hóa truyền thống, hình thành bản sắc riêng của mảnh đất này. Nếu đem so sánh với những nơi còn duy trì hủ tục lạc hậu, dễ nhận thấy việc giáo dục ở đây được khuyến khích và đón nhận ra sao.

Từ khi bước chân vào làng, sống lưng luôn nhồn nhột, không cần ngoái đầu, cậu cũng cảm giác được ánh mắt ai nấy nhìn mình như một kẻ ngoại lai, nhưng hễ bị cậu nhìn lại, họ liền cụp mắt, bẽn lẽn cười với cậu.

Ít phút sau, đại úy Phupha dừng chân trước ngôi nhà sàn lớn nhất trong vùng. Thien ngây ngô hỏi.

"Phòng tắm trong này á?"

"Không." Câu trả lời quen thuộc sắp được cậu đặt làm thương hiệu cho anh, "Đứng đây đợi tôi một lát."

Nói rồi anh bước lên lối cầu thang dẫn vào nhà sàn, bỏ một mình cậu thanh niên trú trong bóng râm sân trước.

Loáng một cái, đại úy đã quay trở lại cùng một người đàn ông đứng tuổi, đón cậu bằng thái độ nhiệt tình. "Thien, đây là Già Bienglair, trưởng bản cũng là người có uy tín nhất trong làng. Cậu có thể gọi Già Làng*." (Nguyên gốc trong tiếng Thái: Khama.)

Thien hành xử ngoan ngoãn lễ phép, chắp hai tay làm động tác vái chào, kính cẩn cúi đầu: "Con chào Già!"

"Chào Thầy! Tối qua thầy ngủ ngon không?"

Trên cương vị người đứng đầu có tầm hiểu biết sâu rộng đồng thời là cầu nối giữa bản làng với thế giới văn minh, ông đáp lời Thien bằng ngôn ngữ phổ thông pha lẫn âm sắc địa phương lơ lớ.

"Dạ ngủ ngon ạ, nhưng hơi nhiều muỗi." Cậu vừa nói vừa xoa xoa cánh tay lấm tấm nốt đỏ.

"Đó là vì cậu không dém màn." Phupha ngắt lời, chọc đúng chỗ ngứa của chàng trai háo thắng.

"Đó là vì anh không chỉ. Không phải anh nói mang hướng dẫn sử dụng qua à?"

Đại úy im lặng mấy giây, rồi dùng thái độ y như lúc mới gặp, mặt không đổi sắc nghiêm túc nói phét thành thần: "Lỗi của tôi, không nghĩ cậu thực sự cần đến nó."

Cặp môi mỏng của cậu thanh niên giương lên tự đắc. "Anh không cần phải tốn công viết sách, bỏ chút thời gian vàng bạc dạy tôi cho nhanh."

"Vậy được. Chiều nay tôi qua dạy cậu."

Cái gật đầu của Phupha khiến Thien sửng sốt 'Người này rút cuộc là như thế nào đây!' Nhưng cuộc chiến lời qua tiếng lại chưa kịp châm ngòi thì già Bienglair đã ấn vào lòng cậu một cái gáo nhựa: "Thầy nhanh đi tắm đi, tới trưa trời nắng lắm."

Thien rũ mắt, hoang mang nhìn một khối đen sì và một chai nhựa chứa chất lỏng màu nâu bên trong, thắc mắc: "Gì đây ạ?"

"Xà bông than tre và dầu gội thảo dược chiết xuất từ quả bồ hòn."

Hàng lông mày Thien nhướng cao, ý hỏi vì sao lại đưa chúng cho cậu trong khi cậu có sẵn đồ cá nhân của mình rồi.

"Đến nhà tắm rồi biết."

Không giải thích gì thêm, đại úy Phupha ngắn gọn trả lời, khóe miệng cong cong biểu thị một ý cười khó thấy, giống như đang chờ đợi một màn kịch hay sắp sửa diễn ra. Họ lễ phép tạm biệt trưởng bản, tiếp tục tiến sâu vào rừng. Ánh nắng gay gắt khiến da thịt nõn nà của Thien ửng đỏ, cậu nâng tay quệt mồ hôi rịn đầy trán, bò dọc trên chiếc cổ dài, chuyên chú nhìn theo bóng lưng rắn rỏi ẩn sau lớp áo phông của người đàn ông cao lớn phía trước. Trông anh chẳng có chút dấu hiệu nào của sự mệt mỏi, Thien hết kiên nhẫn hỏi bâng quơ.

"Sao phòng tắm lại dựng xa bản làng như vậy nhỉ? Thế thì tắm xong quay về đổ mồ hôi bằng hòa."

Người chỉ huy nghe thấy giọng than thở lý nhí đằng sau cũng chẳng buồn lên tiếng, anh chỉ tay về phía rừng cây thưa thớt cách đó một đoạn không xa. Hướng tầm mắt theo ngón tay anh, Thien há hốc miệng vì kinh ngạc. Cậu vèo cái vượt qua người dẫn đường, rồi ngẩn ngơ dừng trước một khoang suối rộng, nằm dưới chân một con thác đổ ào ào.

Nước từ phiến đá cao dội xuống trong vắt như pha lê... sạch đến độ có thể nhìn xuyên thấu cả lớp lá rụng im lìm dưới đáy.

Chàng trai thành thị đột nhiên chột dạ, cậu xoay người đối diện với vị đội trưởng cao to đứng cạnh, cố chấp hỏi một câu thừa thãi nhất trên đời khi bản thân đã đoán ra đáp án.

"Nhà tắm đâu?"

"Nhà tắm tiên đó!" Phupha chốt hạ.

"Anh muốn tôi lột sạch rồi tắm ở đây á? Nằm mơ đi."

"Vậy thì còn cách khác. Cậu về bản mượn thùng gỗ và đòn gánh, ra đây múc nước, mang về đổ đầy cái chum dưới nhà sàn của cậu rồi tắm."

Trước ánh mắt sắc lẹm của người này, khí thế phản kháng hào hùng của Thien bỗng chốc xịt ngóm, lòng cậu thầm oán một tiếng 'Định chơi tôi chắc!', nhưng thông điệp không lời ấy cũng bị Phupha nhìn thấu.

"Tôi không chọc cậu."- Anh khẳng định chắc nịch -"Kể cả dân trong bản, ai muốn lấy nước sinh hoạt đều phải ra đây gánh về, không có ngoại lệ."

"Không có giếng khoan sao?"

Giếng khoan phổ cập ở nông thôn đó thôi, không phải à?

Vị sĩ quan quân đội bỏ lại nghĩa vụ chân chính đến đây làm 'vú em', hỗ trợ thiếu niên thành phố rắc rối, thời điểm này phải lắc đầu ngao ngán. "Ngân sách mới tới được chân núi đã cạn rồi." Đấy là chưa đề cập đến 'lũ sâu bọ' luôn tìm mọi cách bòn rút kinh phí trước khi chúng thực sự được giải ngân cho những dự án phát triển vì cộng đồng.

"Doanh trại các anh còn tách biệt hơn thì sống kiểu gì?"

"Quân đội có ngân sách riêng. Chúng tôi có giếng khoan và máy phát điện tổng từ căn cứ tác chiến Pha Pra Priun."

"Thật bất công!" Cậu giận dỗi lẩm nhẩm.

"Giờ cậu muốn thế nào?" Giọng đại úy đè nén- "Tôi không có thời gian kè kè trông cậu cả ngày đâu."

Cậu giáo viên tình nguyện thiếu kinh nghiệm cắn môi suy nghĩ, ngón tay miết mạnh lên miệng gáo. Cậu đang đứng giữa hai lựa chọn – sao còn khó hơn cả việc lựa cặp kính mát GUCCI hay đôi giày lười hiệu TOD'S nữa vậy.

Sau khi cẩn thận đưa lên bàn cân tính toán, Thien nghiến răng nghiến lợi chọn phương án "Tắm ở đây."

"Dùng xà bông than với dầu thảo dược tôi xin già làng cho cậu. Thác Sương Mù* ( Nguyên gốc trong tiếng Thái: Pha Mok) là nguồn nước tự nhiên nuôi sống bản làng. Đừng để hóa chất từ những sản phẩm công nghiệp của cậu làm nó ô nhiễm."

Thien nhìn sản phẩm từ thiên nhiên trong chiếc gáo nhựa mà lòng méo xệch, bánh xà bông đen thùi lùi đã đành, đằng này dầu gội nhìn giống hệt... phân động vật. Tên đại úy kia nghĩ gì khi muốn cậu tắm rửa bằng thứ này?

Đội trưởng Phupha không bằng lòng ra mặt, anh nói: "Đừng coi thường! Kinh nghiệm cha ông đúc kết từ ngàn đời. Thảo mộc đã được chứng nhận ngang hàng với những sản phẩm hiện đại ngày nay."

"Rồi, rồi!"

Thien phất phất cánh tay nhằm kết thúc tràng giáo huấn, bỗng khựng lại giữa không trung vì cậu chàng chợt nhận ra điều gì đó sai sai.

"Tôi chuẩn bị truổng cời xuống nước, anh không có ý định trông chừng tôi bằng đôi mắt diều hâu đấy chứ."

"Trông chứ." Phupha chắc như đinh đóng cột. "Già làng còn chưa giới thiệu cậu một cách chính thức, giờ cậu còn đang là khách. Nếu chẳng may cậu ong bướm với con gái nhà người ta, thì tôi.." có mà ăn cám*. Nửa vế sau chưa kịp thành tiếng đã bị anh nuốt ngược vào trong vì cậu trai thành phố chẳng để tâm bất cứ lý do nào, giả mù giả điếc bắt bẻ ngay lập tức.

"Nghe này, đại úy. Ngoài việc là đàn ông như nhau thì thực tế tôi và anh chẳng phải họ hàng hay bạn bè chi hết. Bảo tôi phơi mông trước mặt anh? Anh không thấy ngại nhưng tôi thì có!"

Vị chỉ huy trẻ vận dụng bộ não cứng nhắc, cố gắng thấu hiểu lô-gic của mấy cậu ấm nhà giàu, sau cùng cũng chịu đáp ứng yêu cầu có tính lịch sự đó.

"Thôi được, tôi quay mặt đi, cậu liệu mà tắm cho nhanh."

"Vậy thì đội ơn ngài đại úy." Cậu đáp bằng thái độ vô cùng đắc ý.

Nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy cho tới khi người nọ tìm đến dưới tán cây cách đó không xa rồi ngồi xuống, Thien bất giác thở dài. Mùi khó chịu bốc ra từ quần áo khiến cậu lột phăng chiếc áo phông in họa tiết và chiếc quần bò ôm sát cặp chân thon, giữ lại trên người duy nhất còn chiếc quần lót. Nói gì thì nói, cậu không đủ bản lĩnh khỏa thân tung tăng bơi lội hay thách thức thần linh chốn rừng thiêng nước độc như thế bao giờ.

Cơn gió lào và nhiệt độ ngoài trời hun làn da cậu đỏ ửng, mồ hôi bò dọc trên cần cổ trắng nõn làm cậu ngứa râm ran. Giẫm lên mỏm đá ngầm mát lịm, Thien vươn tay với chiếc gáo nhựa, chậm rãi múc nước dội khắp người, đoạn nín thở cầm bánh xà bông đen thui thoa đều lên cơ thể. Mùi hoa nhài nhè nhẹ cọ vào khứu giác, khiến chàng trai thành thị lần đầu tiên dùng sản phẩm tự nhiên phải nâng cục tạo bọt tim tím ấy tới gần mũi hít hà.

Không tệ, còn rất thơm là đằng khác!

Đổ dung dịch màu nâu từ chai nhựa vào lòng bàn tay, cậu tiếp tục nhận ra dầu gội cũng chẳng phải làm từ phân trâu như mình tưởng tượng. Cánh tay mảnh khảnh xoa đầu tạo bọt, chỉ mất vài giây bong bóng đã che kín tầm nhìn. Làn nước mát lạnh vờn quanh vòng eo nhỏ như mời gọi, cậu xoay người nhào tới một vũng nước sâu hơn.

Cơ thể thon gầy thỏa trí ngụp lặn trong dòng nước mát, bọt xà phòng mô phỏng theo hình dáng nhấp nhô, thổi bay mọi suy nghĩ chống đối khi mới tiếp cận một địa điểm xa lạ của chủ nhân trước đó.

Dưới tàng cây lúc này, người sĩ quan quân đội rũ mắt nhìn đồng hồ, chợt nhận ra mình đã dời đơn vị quá thời gian quy định. Anh đứng dậy, phủi đất bám trên chiếc quần rằn ri, quay lại nơi mình vừa đi khỏi cách đây ít phút. Trên một tảng đá sạch sẽ, anh thấy quần áo bẩn và quần áo mới đặt cạnh nhau, nhưng chàng thanh niên đáng lẽ cần có mặt thì không hề thấy bóng. Phupha đảo mắt tìm quanh, lát sau phát hiện thầy giáo chuyên gây rắc rối đã bơi tít ra xa, dưới chân dòng thác cách bờ cả trăm mét.

"Thien, dừng lại! Chỗ đó có nước xoáy." Anh hét lớn.

Sức mạnh của dòng nước đổ từ độ cao chục mét sẽ tạo ra vô số xoáy nước ngầm nguy hiểm khôn lường.

Chưa kịp đánh giá xem đứa trẻ ương ngạnh ấy nghe thấy lời cảnh báo hay không, thì cậu ta đã không sủi tăm biến mất dưới làn nước. Nhác thấy bóng người trong tầm mắt đột nhiên mất hút, trong tích tắc, đại úy Phupha đạp bay đôi giày quân nhân. "Mẹ kiếp!" cùng với tiếng chửi vang dội khắp rừng cây là bóng một người lao ùm xuống nước.

Bọt nước bắn tung tóe.

Phupha nhanh chóng lặn sâu, tìm thấy Thien nằm úp mặt lơ lửng giữa tầng dưới cùng của con thác. Ngay khi anh duỗi hai tay nhào tới, ôm lấy vòng eo nhỏ gầy, chàng trai trẻ như bị dọa giật mình, liền vẫy vùng khua loạn, đập cả vào mặt anh, khiến anh sặc vài ngụm nước. Phupha rướn người muốn bắt giam cánh tay đáng đánh đó thì Thien đã ôm choàng qua cổ, ghìm anh thật chặt.

Đại úy nhanh chóng ngoi lên mặt nước, còn có một tâm hồn thù hận đang bám dính trên lưng. Xoay nửa gương mặt như tạc ra sau, tặng cho tên nhóc đang gác cằm lên vai mình một cái lườm sắc lẻm. Mùi thơm ngọt của dầu thảo mộc quẩn trong không gian ẩm ướt khiến anh choáng váng, chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người thân mật đến nhường nào.

Chóp mũi hai người cách nhau... chẳng qua chỉ một hơi thở mỏng.

Tầm nhìn di chuyển từ cái cằm nhọn lên đôi mắt nâu xinh đẹp lúc này lóng lánh rộ ý bỡn cợt, lưu manh. Cảm thấy máu nóng sôi trào trong huyết quản, Phupha tức giận trầm giọng gằn từng chữ nặng nề.

"Cậu. Lừa. Tôi."

Cánh môi nhung mềm của Thien vẽ thành đường cong tròn trịa- Một nụ cười có thể chói mù con mắt đối phương.

"Có hay không có nước xoáy thì tôi thực sự bị chuột rút đấy."

"Ồ, chắc tôi tin."

Câu trả lời của Phupha đầy tính trào phúng. Thien nín cười rung cả bờ vai, chịu không nổi bật thành âm thanh khúc khích, cảm thấy trong lòng có chút thỏa mãn khi khiến chàng sĩ quan cao lớn ướt từ đầu tới chân còn bản thân được đu bám trên lưng người ta kéo vào tận bờ.

"Xuống."

Hai người chuẩn bị leo lên, Phupha hạ lệnh cực kỳ ngắn gọn. Thien túm chặt góc áo phông, hết sức có tâm hoàn thành vai diễn.

"Tôi bị chuột rút thật mà!"

Phupha chau mày ngẫm nghĩ, đoạn cúi người, luồn một cánh tay qua khớp gối, tay còn lại ôm lấy bả vai, dùng lực nhấc bổng cậu lên như bồng công chúa; bằng một bước sải chân dứt khoát, mạnh mẽ đưa hai người yên vị trên bờ.

Chàng trai bán khỏa thân nằm gọn trong lồng ngực săn chắc của anh dường như vẫn chưa hoàn hồn.

Trái tim đập bình bịch liên hồi... máu dồn lên hai gò má nóng hầm hập, sĩ diện đàn ông cứ thế bay theo làn khói. Thien không phân biệt được mình là đang ngại ngùng hay tức giận, cậu bắt đầu đấm bùm bụp vào cơ ngực cứng như đá, gào hét.

"Anh chơi xấu! Thả tôi xuống."

"Chính miệng cậu nói cậu tê chân, không phải sao? Tôi bế cậu về nhà như thế này, đúng ý cậu chưa?"

Ánh mắt lạnh lùng đang ám chỉ rằng, anh làm thật.

Bị bế về nhà trong tư thế... công chúa mặc quần lót?!?

Anh ngâm nước úng não rồi phải không? Tên sĩ quan chết tiệt, muốn chơi đến cùng hả?

Đâu phải là người dễ bị bắt nạt, Thien quàng tay qua cổ, níu đầu anh xuống, gí sát vào tai dùng hết sức bình sinh hét to:

"TÔI KHỎI RỒI! THẢ RA!"

Lập tức được buông xuống theo quán tính, Thien loạng choạng giữ thăng bằng, tránh được một cú vồ ếch ngoạn mục. Ánh mắt ghi hận của cậu ghim trên gương mặt nam tính của đối phương, không nhận ra ánh mắt đối phương lại rơi vào vết sẹo dài trên lồng ngực trái.

Người sĩ quan rũ mắt im lặng, cúi người nhặt chiếc khăn tắm ném về phía Thien.

"Lau khô rồi mặc đồ vào."

"Vậy còn anh?" Thien cảm thấy có lỗi khi nhìn bộ quân phục ướt sũng vẫn còn đang nhỏ nước.

"Tôi không sao. Tôi đưa cậu về làng rồi về căn cứ." Phupha không để tâm tới bản thân, chỉ giục cậu mau mau thay quần áo.

Hai người xoay lưng vào nhau, Thien nhanh nhẹn mặc đồ, cậu khẽ rùng mình, môi run run vì lạnh. Họ sóng vai trên con đường về bản, lâu lâu cậu lại đưa mắt liếc trộm anh một lần. Gương mặt nam tính, đường nét sắc sảo chuẩn mực, đậm chất đàn ông Thái Lan.

Chiếc khăn bông trên tay cậu nhiều lần muốn hướng về phía anh... chơi vơi giữa không trung được nửa đường thì rụt lại.

Cậu hỏi trái tim nơi ngực trái, bỗng cảm thấy run rẩy vì sao?

Thorfun ơi, đừng làm tôi bối rối...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thiên