EP.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, anh chàng bệnh nhân trẻ tuổi vác theo cặp mắt thâm quầng, lắc lư từ phía cầu thang tầng lầu đi xuống, chuẩn bị tiếp đón hai nhân vật- một có hẹn, một không mời. Bước tới phòng khách tầng trệt, trên chiếc ghế bành sang trọng phong cách Phục Hưng, đập vào mắt cậu là hình ảnh hai người đàn ông chọi nhau chan chát. Vị bác sĩ tương lai trang phục sơ mi quần âu- phong thái chuẩn mực nhã nhặn, đại biểu cho cá tính và lối sống – anh mỉm cười với đứa em thân như ruột thịt, thấy bộ dạng cậu ngáp ngắn ngáp dài thì ân cần hỏi han.

"Em mất ngủ đấy à?"

"Chào anh, anh Tay."

Thien lễ phép chắp tay đáp lại, nhưng từ chối đưa bình luận về việc thứ gì đã làm cậu gần như thức trắng đêm qua. Cậu đọc một mạch cuốn nhật ký đầy thăng trầm và xúc động về chính cuộc đời của Thorfun Charoenpol, khi ngả lưng lên giường đã là lúc muốn lả đi vì kiệt sức.

Cậu xoay gương mặt nhợt nhạt sang nhân vật còn lại, lập tức đối diện với một cây thời trang Hip-hop; mũi, miệng hắn đều xỏ khuyên, phụ kiện biểu tượng cho phong cách tự do, hoang dại. Thien hất hàm hỏi:

"Cơn gió nào đưa mày tới đây, Tul?"

Bạn cùng chiến đội của cậu cười toe toét, hớn ha hớn hở đá lông nheo. "Xe tao chứ gió bỏ mẹ nào. Hummer* nhá, ông già mới nhập hàng xịn đét."

Thien nghe mà muốn ong cả đầu, cậu vật xuống cạnh chỗ Taychin ngồi, mắng.

"Bớt chém đi, vừa mới sáng ra. Đến sao không báo trước tao một tiếng."

Tul liếc về phía chàng sinh viên Y khoa, tặc lưỡi. "Tao không tới đột xuất thì sao biết khẩu vị mày nặng thế này. Còn có anh zai đợi mày thức giấc nữa cơ."

Thien nghiến răng, thân hình mảnh khảnh bật dậy, thoắt cái định giơ chân đạp cho bản mặt đẹp trai, gợi đòn của Tul một cước thì bị Taychin giữ lại.

"Thôi nào, Thien. Anh không để bụng đâu."

"Nhưng em có! Tao mà là gay thì thằng đầu tiên bị thông đít là mày đấy, thằng cờ hó!" Thien gào mồm hét lớn.

'Nhưng em có...' Thái độ phản ứng kịch liệt của Thien làm Tul hơi sượng. Dù hai người quen biết nhau đã lâu, nhưng ngoài hỗ trợ nhau trên đường đua thì ở những phương diện cá nhân khác họ hầu như không can thiệp. Đây cũng là lần đầu tiên Tul tới nhà cậu.

"Xin lỗi nha, thằng bạn."

Tul bắt chéo tay ra hiệu đình chiến, hắn không muốn làm trái tim mới tinh của cậu bị đả kích. "Tao rảnh nên tới xem tình trạng mày thế nào. Không biết mày có khách. Vậy thôi, biến đây."

Thân hình cao lớn, cơ bắp của hẳn vốn đã xoay thẳng về phía cửa chính, nghe tiếng Thien gọi giật: "Đợi đã."- hắn quay đầu, lông mày nhíu chặt. "Sao nữa?"

Đôi mắt hạnh đào lay động, mạch suy nghĩ trong chớp nhoáng nắm bắt thời cơ: "Mày ra ngoài đợi tao chút được không?" – nói rồi cậu bước tới chỗ Taychin, bối rối mở miệng với người thực sự có hẹn này.

"Anh Tay... chuyện là..."

"Em muốn đi với bạn à?" Taychin mỉm cười, tinh ý phát hiện mình đoán trúng: "Anh không sao, đi đi. Chỉ cần hứa với anh không làm gì ngu ngốc khiến Phu nhân trách phạt anh là được."

"Ăn cùng nhau một bữa thôi mà." ... hoặc có thể là cắt đuôi Tay- một vạn câu hỏi vì sao-chin để tới một nơi bí mật khác.

"Vậy đừng về muộn, lỡ mẹ em có gọi điện, anh không muốn nói dối."

Thien lập tức túm tay anh, lắc lên lắc xuống cam kết.

"Em hứa, em hứa sẽ có mặt ở nhà trước khi trời tối. Còn nữa, xin lỗi vì để anh tới mất công."

Thien... đang xin lỗi. Cái này mới à nha! – Taychin nghĩ bụng, đứa nhỏ trước kia xem ra đã trở về rồi. Anh đặt lòng bàn tay lên cái đầu cắt gọn, cưng chiều vò rối mái tóc mềm như tơ.

"Được rồi đi đi. Gọi cho anh nếu cần tài xế. Phòng khi mẹ em về sớm, anh đỡ phải nghĩ kế bao che cho em."

Thien gật đầu như giã tỏi rồi nhanh chóng vọt đi. Tul đã đợi sẵn bên ngoài. Hắn khoanh tay, dựa lưng vào em khủng long bốn bánh nhập khẩu nguyên chiếc. Thien chẳng nói chẳng rằng, mở cửa nhảy vào trong khiến hắn nổi khùng.

"Chuyện méo gì thế? Muốn tao đi cùng, mà rốt cuộc đi đâu?" Tul làu bàu, xong hắn vẫn lên xe, khởi động máy.

"Tới khu Rama II kiếm gì đó ăn trước đã."

"Khu Rama? Sao không ăn gần khu mày ở luôn cho tiện. Ngay khu Sukhumvit thiếu gì đồ ngon?"

"Mày lo lái xe giùm tao, làm ơn đừng hỏi gì nữa."

Cuối cùng, chiếc xe Jeep khổng lồ cũng thành công lăn bánh, căn dinh thự xa hoa bị bỏ lại phía sau, từ từ lui thành chấm nhỏ.

*****

Có một nơi mà Thien thực sự rất muốn tới... nhưng cậu không dám mở miệng nhờ Taychin dẫn đi, đơn giản vì không muốn và cũng không biết phải trả lời những câu hỏi của anh như thế nào. Sự xuất hiện bất ngờ của Tul là dịp may hiếm có. Hơn nữa tên bạn đua xe này không thích tọc mạch vào chuyện người khác, cũng là đứa biết giữ mồm giữ miệng, sự lựa chọn hoàn hảo cho kế hoạch đột ngột của Thien.

Nhưng sự lựa chọn hoàn hảo hôm nay có vẻ không chịu yên phận cho lắm. Thành công vượt qua đoạn giao thông ùn tắc trên chiếc cầu dây võng, Tul liếc xéo về phía vị khách đang đóng vai trò hoa tiêu, ánh mắt liên tục nhìn bản đồ định vị trên điện thoại. Dù không biết cụ thể Thien đang toan tính điều gì nhưng hắn đủ thông minh để nhận ra đây không chỉ đơn thuần là đi ăn cùng nhau một bữa.

"Rẽ trái." Thien chỉ tay về hướng cột đèn đường trước mặt.

Tul lái xe theo chỉ dẫn, tiến vào một con phố nhỏ, nơi có rất nhiều ngôi nhà xinh xắn nằm im dưới những tán cây xanh mướt, um tùm. Thấy Thien tháo dây an toàn, nghiêng người ngó ra bên ngoài, dẫu không muốn can thiệp nhưng Tul cũng nhịn hết nổi.

"Mày tới đây tìm nhà ai?"

Thien có tật giật mình, xoay đầu đáp lẹ: "Tìm quán bán đồ ăn đó."

"Đồ ăn cái đầu mày, tao có ngu đâu, lừa trẻ con chắc."

Tên lừa trẻ con lúc này còn đương bận lo lắng chuyện khác, quanh quẩn một hồi mới trông thấy tấm biển có thông tin mình cần.

"Đây rồi! Dừng xe!"

Chiếc xe đồ sộ theo quán tính trượt thêm một đoạn, cái cần cổ trắng trẻo của cậu vì thế mà cứ ngoái ngược ra sau. Tul sốt sắng.

"Tao lùi lại nhé, căn nhà nào?"

Cậu lặng im quan sát. Phía sau hàng rào sơn xanh cũ kỹ, ngôi nhà hai tầng ngói lợp nhô lên qua mái đón vòm cung*, thấp thoáng lộ ra bức tường màu đỏ gạch, cách lối vào một khoảng sân rợp bóng cây cao vút. Thien xoay đầu, rũ mắt, sự bối rối phủ kín con ngươi màu hạt dẻ. Cậu đến nơi này là muốn nhìn tận mắt, nhìn xong rồi lại chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

"Giờ sao?" Tul có vẻ đã không còn kiên nhẫn.

"Không sao nữa, đi thôi."

"Mày bị ngáo hả thằng này? Tỉnh táo lại giùm con cái coi, cha nội?"

Tên bạn Hip-hop cáu kỉnh giẫm mạnh chân ga, đá thúng đụng nia lái xe phóng thẳng.

Cuối cùng, họ cũng tìm được chỗ ăn lót dạ, con xe kềnh càng dừng trước một tiệm mì Raad Na* dọc đường. Tul bật một lon Co-ca đưa lên miệng tu ừng ực, đã khát rồi hắn đặt mạnh đáy lon lên chiếc bàn inox, giọng điệu tức tối.

"Tao ghét nhất là bị dắt mũi, mày nói thẳng ra đi, bắt bố đưa mày đến đây là muốn làm gì?"

"Nóng nảy thế, tao bù cho mày mười đĩa, okie không?"

Thien rất khôn khéo đánh lạc hướng, nhưng một đứa tài lanh chuẩn con nhà nòi trong giới xã hội đen như Tul không dễ gì qua mặt được.

"Mày quyết không trả lời tao hả?"

"Có gì đâu mà phải om sòm lên." Thien quát, giả bộ nóng giận sẽ khiến cậu dễ lấp liếm chuyện này.

"Được, không nói thì thôi. Mày hứa bao đúng chứ? Tao sẽ chọn mấy quán tao muốn cho mày hết đời nha con." Nói rồi Tul gọi phục vụ: "Anh zai, cho thêm hai mươi phần ăn như vừa gọi, bỏ túi mang về."

Thien thở phào, dù hắn có gọi cả trăm suất mang về thì cậu cũng bằng lòng, miễn sao cậu ta ngừng việc chất vấn này lại.

Ít phút sau, phục vụ nhanh chóng mang tới hai đĩa Raad Na hải sản, đặt trước mặt hai thanh niên đói bụng: sợi mì trắng tinh đánh trúng thị giác, hương thơm khiến anh bạn dạ dày nhiệt liệt biểu tình.

...

"Hai anh ơi... mua giùm em móc khóa đi anh?"

Giọng nói nhỏ xíu, rụt rè của một đứa bé khiến cả hai dừng động tác chiến đấu với bát mì thứ ba, đồng loạt ngẩng đầu. Thien nhìn thân thể còm nhom được bọc trong bộ quần áo bẩn thỉu, khóe môi thâm đen của thằng bé nhoẻn cười, lộ ra hàm răng sún, nó chìa bàn tay cầm đống móc khóa treo những con búp bê làm bằng chất liệu rẻ tiền.

"Hai mươi bạt một chiếc... Ba chiếc chỉ năm mươi bạt. Mua giùm em nha anh?" Thằng bé mở to đôi mắt tròn, giọng khẩn khoản cầu chút lòng thương hại, nhưng ánh mắt lại không có lấy nửa tia hi vọng- điều mà đáng lẽ một đứa bé chưa lên mười không nên có.

"Không mua, đi chỗ khác nha." Tul từ chối.

"Anh ơi... giúp em đi ạ, làm ơn mua giùm em một cái thôi được không anh?"

"Không là không, nghe không hiểu hả?"

Tên bạn Hip-hop cao giọng, thái độ bực bội thấy rõ khi bị người khác nài nỉ vài đồng bạc. Bằng cách nhăn mặt đe dọa, hắn thành công đuổi được thằng bé sang bàn bên cạnh; nhưng với đứa bé kết quả không có gì thay đổi, mục tiêu bên đó cũng quát nạt nhằm tống cổ thân ảnh nhếch nhác ấy ra xa.

Thien chứng kiến toàn bộ. Ánh mắt cậu rơi trên cơ thể gầy guộc và bộ dạng thất thểu dời đi của đứa bé, trong lòng cộm lên một cảm giác khó diễn tả bằng lời. Ngay cả khi muốn cho đứa nhỏ ít tiền, cậu cũng sợ Tul vì hành động khác thường của mình mà phát hoảng, bởi nếu như trước đây, cậu chắc chắn sẽ không mua cho nó bất cứ thứ gì.

Thế nên, những gì cậu làm bây giờ là im lặng.

Cậu ấm nhà cựu Đại tướng gác đũa, ra hiệu cho bồi bàn thu dọn đồ thừa, dù đĩa mì của cậu chưa vơi đi đáng kể. Thien lặng lẽ ngậm ống hút, trầm mặc chờ đợi bạn mình hoàn thành nốt bữa ăn. Thả tâm hồn lơ đãng nhìn ra bên ngoài, bất chợt cậu bắt gặp một cảnh tượng gai mắt.

Thằng bé vừa cố bán móc khóa cho bọn họ đang bị một người phụ nữ mập mạp túm chặt, vừa lôi kéo, vừa vung tay đánh đập thân thể còi cọc đó một cách không thương tiếc.

'Dì Nim luôn đánh mình bằng sào phơi quần áo bất cứ khi nào mình làm Dì phật ý. Mình rơi vào một địa ngục khác đúng không? Tưởng thoát khỏi ông ta, người cha nghiện ngập đánh đập mẹ, khiến bà vứt lại đứa con bảy tuổi là mình mà đi, mặc mình đương đầu với đơn độc, sợ hãi...'

Thien bất thình lình đứng bật dậy, chân ghế cậu ngồi miết trên sàn xi măng gây ra tiếng động ghê răng. Những dòng nhật ký đau thương như hóa thành âm thanh dội vào tai cậu, Thien vọt ra ngoài trước sự khó hiểu của khách hàng trong quán và sự ngỡ ngàng của Tul.

"Thien!!!"

Tul giật mình theo cái bóng vụt qua hét lớn, đảo mắt nhìn quanh lúng ta lúng túng, nửa ngày sau mới kịp phản ứng, hắn vội rút đồng bạt một ngàn* đặt lên bàn rồi tức tốc đuổi theo.

"Mẹ nó!!! Lại phát điên cái gì không biết?" Tul bị chọc giận đến xì khói, miệng chửi bậy một câu.

Không lẽ việc một người mẹ đánh đập con cái trong hoàn cảnh này đã trở nên quen mắt đến thế? Người qua kẻ lại nơi đây tấp nập, nhưng tất cả đều thờ ơ trước một đứa trẻ bị bạo hành? Hay đã đến lúc cần một người như Thien, giữa đường thấy sự bất bình chẳng tha*.

"Chị đủ rồi đấy, dừng lại. Chị đánh thằng bé bị thương rồi." Thien túm tay kéo mạnh, tách hai mẹ con về hai phía.

Người phụ nữ xem chừng chỉ hơn Thien vài tuổi, ném cho cậu ánh mắt vô cùng khó chịu.

"Mẹ cha mày, tao đẻ ra nó, tao đánh chết nó cũng không liên quan đến mày."

Nghe hiểu lời nói đó, thằng bé sợ hãi òa khóc. Chị ta vẫn bất chấp lôi kéo cánh tay thâm tím của đứa nhỏ trong khi không một ai can thiệp vào.

"Thằng bé có tội tình gì mà chị đánh nó ra nông nỗi này?" Thien bức bối quát lên.

Người phụ nữ nổi giận đùng đùng, đập vào cánh tay cậu hằn lên mấy vết đỏ rát.

"Cả ngày không kiếm được đồng nào, giờ lấy gì mà ăn? Còn sữa bột cho em nó? Sắp chết đói cả lũ rồi!"

Vừa giằng co vừa gào to hết cỡ, chị ta còn thụi mạnh cùi chỏ vào ngực Thien. Chàng trai loạng choạng lui về sau theo quán tính, chỗ bị đánh trúng tức thì đau nhói. Cậu gập người, gương mặt tuấn tú trở nên trắng bệch, mồ hôi túa ra ướt trán, nhịp thở bắt đầu gấp gáp.

"Này này chị kia! Đờ mờ nhà chị, làm gì bạn tôi thế hả?"

Tới rồi, hiệp sĩ bóng đen không ngại thô lỗ với phụ nữ hay trẻ nhỏ đã kịp thời xuất hiện. Tul đỡ vai bạn, lo lắng hỏi "Có sao không?"

"Không sao đâu." Thien đáp. Cậu nhích người, không cần phải dựa dẫm vào Tul, thẳng lưng bước từng bước tới trước mặt hai mẹ con đang lùi về sau trong sự nghi hoặc.

Đôi mắt màu hạt dẻ ánh lên sự lạnh lùng, cậu dùng hết sức bình sinh nghiêm giọng hỏi: "Chị cần tiền thôi, đúng không?"

"Đúng thì sao, mày cho tụi tao chắc?"

"Tôi cho chị tiền, chị sẽ không đánh thằng bé nữa?"

"Nó kiếm được tiền thì tao sẽ không đánh."

Chị ta vừa nói vừa mánh khóe bấm mạnh đầu móng tay vào vai cậu bé, đối xử với nó chẳng khác nào đồ vật vô tri vô giác, không có sự sống cũng chẳng có hơi thở và đương nhiên cũng chẳng biết đau đớn là gì. Nhưng thằng bé rõ ràng là con người, nó một lần nữa òa khóc.

"Hôm nay có tiền rồi thì chị tha cho nó, mai chị lại tiếp tục đánh nó nữa sao?" Vậy đến khi nào cái vòng tội ác luẩn quẩn này mới chịu dừng lại?

Hít sâu một hơi, Thien rút chiếc ví da đắt tiền, gom tất cả mấy ngàn bạt bên trong, lòng bàn tay cuộn lại, vo tròn thành nắm. Cậu thẳng thừng ném những tờ giấy bạc hình chữ nhật ghi mệnh giá có thể mua đứt nhân tính ấy xuống chân chị ta như ném bỏ một đống rác rưởi.

"Lấy đi, nếu chị biết chi tiêu hợp lý... thằng bé có thể nghỉ bán hàng rong một thời gian." Hoặc giá chị ta biết đầu tư đúng cách, số tiền đó còn có thể sinh lãi cả ngàn bạt; tiếc rằng, việc đó đối với chị ta là nằm ngoài khả năng.

Hệt như sợ bị người khác cướp mất, người phụ nữ lao tới vơ vét số tiền, suy nghĩ về hành động của cậu thanh niên này bằng hai chữ duy nhất 'thần kinh' và rằng những câu hỏi của cậu ta thật sự ngu ngốc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhờ sự thần kinh đó mà chị ta nhận ra một điều, thằng con chị càng đáng thương bao nhiêu, càng dễ cho chị lợi dụng sự thương hại kiếm tiền bấy nhiêu.

Nụ cười vặn vẹo xuất hiện gương mặt của kẻ mang danh xưng 'Mẹ' làm Thien ghê tởm. Chị ta túm tay con mình lôi đi, không quên nạt nộ đứa nhỏ vì tội hỗn láo, song lại quên lời cám ơn với người vừa cho chị ta tiền.

Tul chứng kiến toàn bộ sự việc với tâm thế của người ngoài cuộc, khi ồn ào qua đi, cậu ta bấy giờ mới để ý tới người bạn của mình. Thien cuộn chặt nắm đấm, nghiến răng kìm nén cảm xúc sắp bùng nổ. Tul luống cuống, chưa kịp mở lời thì đã nghe giọng cậu khản đục.

"Tiền quan trọng tới vậy ư?"

"Ờm..." Không biết nói sao cho phải, con trai ông trùm vò nát cả tóc cũng chẳng biết lựa lời hay, hắn thật thà đáp: "Quan trọng chứ... không thì tụi mình sẽ không thể có cuộc sống vương giả như bây giờ. Không có tiền, chắc gì tao với mày đã hơn thằng nhóc nghèo khổ kia."

"Ra vậy." Thien thấp giọng.

Thien từng nghe người ta nói, không ai có quyền lựa chọn xuất thân nhưng ai cũng có quyền chọn lựa cách sống. Điều đó rất đúng. Nhưng phải đến tận bây giờ cậu mới biết, hóa ra có người đến cả 'cơ hội lựa chọn' từ đầu đã bị tước đoạt.

Phải chăng bộ mặt trần trụi nơi 'đáy xã hội' là như thế?

Thorfun may mắn khi tuổi thơ cô được cắp sách tới trường, sau này rời xa quê hương chuyển tới Bangkok, cô gái ấy vẫn tiếp tục con đường học hành với mức chi phí thấp tại ngôi trường có sự hỗ trợ của nhà chùa. Giáo dục mở ra thế giới, có lẽ đó là niềm tin của Thorfun, cũng là động lực giúp cô đi gieo 'niềm tin ấy' cho những đứa trẻ vùng sâu vùng xa... bất kể là xa tới nỗi điện còn chưa vươn tới.

Thien mím môi, đôi mắt hạnh đào màu nâu nhạt thoạt nhìn mềm mại, giờ phút này ánh lên sự cương quyết đến mức làm Tul nổi da gà. Cậu ngẩng đầu, đưa ra lời đề nghị cực kỳ chắc chắn.

"Mày đưa tao trở lại nơi đó, được không?"

Tul mờ mịt: "Nơi nào?"

"Nơi chúng ta vừa đi qua."- Cậu đáp- "...Vì tao đã biết đâu là nơi tao muốn đến."

*****

Chiếc xe địa hình quay trở lại con phố nhỏ nơi nó vừa lăn bánh, nhưng lần trở lại này, đích đến đã thực sự rõ ràng. Vặn chìa khóa tắt máy, mũi xe dừng ngay trước lối ra vào một ngôi nhà màu xanh nho nhỏ, có duy nhất tấm biển gỗ treo trước mặt tiền, khắc chữ 'Tổ chức Saeng Thong'.

Tul nhìn sang người bạn bên cạnh khó hiểu, đây thực sự là nơi Thien Sophadissakul muốn tới à? Nghe giống như quỹ từ thiện, có miếng liên quan nào tới một tay đua siêu hạng không? Thằng này rút cuộc là thay cmn nó não chứ không phải thay tim nữa rồi.

"Mày về đi, tao có chút chuyện cần làm." Thien mở miệng, cậu không muốn gây thêm phiền toái cho tên bạn ngờ nghệch này nữa. Nhưng khi cánh cổng sắt đẩy ra chưa hết, đã nghe thấy tiếng Tul ngập ngừng.

"... Cô gái Thorfun, là giáo viên tình nguyện của tổ chức này."

Thien giật mình, ngừng động tác nghiêm giọng hỏi: "Mày đọc rồi?"

"Tất nhiên. Đột nhiên mày muốn tìm thông tin của cô gái thằng Vinasu tông chết, tao không thể không thắc mắc. Không lý nào một cô gái bình thường như thế lại khiến đại thiếu gia như mày bận tâm, trừ phi..." Hắn cười, ánh mắt hệt như bắt gian tại trận.

"Cổ là bồ mày."

Thien trừng mắt, thái độ giận dữ lan như sóng triều, quật Tul một phát khiến hắn vô hình nhận ra mình vừa nói nhảm. Cậu áp lòng bàn tay lên ngực trái, vỗ nhè nhẹ, sửa lời hắn.

"Với tao, cô ấy là sinh mệnh."

Đối phương có hiểu ý nghĩa câu nói đó hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, bóng dáng mảnh khảnh của cậu đã biến mất sau cánh cổng cũ kỹ bạc màu, bỏ lại một mình Tul bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa.

...

Dọc hai bên lối vào trải xi măng, tán cây xanh mướt gối lên nhau xòa bóng mát; trên cao treo đầy những món đồ trang trí tái chế từ chai nhựa nhiều màu sắc, xen kẽ vài ba chùm chuông nhỏ li ti; gió khẽ lay chúng đùa theo cành lá đung đưa, tạo ra những tiếng Ding... Dang nhẹ nhàng trong trẻo... Lại tựa như khúc nhạc trầm lắng khiến lòng người cảm thấy thật bình yên. Càng không giống với tấm biển ghi hai chữ 'Tổ chức' gắn bên ngoài, sâu bên trong ngôi nhà giản dị này thích hợp làm nơi để nhân sĩ an nhàn, hưởng lạc.

Bậc tam cấp nối liền tầng trệt, cơi nới thành một văn phòng làm việc đơn sơ, trong đó có không gian dùng cho mục đích trưng bày, đặt vô số bức vẽ bằng màu sáp, của cả giáo viên, học sinh trên khắp các vùng miền xa xôi, từ thế hệ này sang thế hệ khác. Bên cạnh còn treo vài bức ảnh, ghi lại những hoạt động thiện nguyện của tổ chức cùng các bên tham gia.

Thien đã vào trong được một lúc, cửa nẻo mở toang mà vẫn chưa có người nào xuất hiện, cảm thấy có chút kỳ quái, cậu nhìn quanh, cất giọng gọi.

"Xin lỗi, có ai không?"

"Thường ngày thì vẫn có, nhưng hôm nay nghỉ lễ, văn phòng không làm việc." Tiếng trả lời vang lên, chất giọng trầm mang đầy từ tính của một thầy giáo đã có tuổi không khỏi làm vị khách lạ giật mình.

"Cháu tới không đúng lúc rồi, vậy..."-Thien ngượng ngùng, lắp bắp- "Hôm khác cháu quay lại sau." Cậu toan bỏ về.

Mất mặt quá! Ở tù lâu khiến khái niệm về thời gian bị lag. Chẳng trách anh Tay được nghỉ dài ngày, hóa ra là nghỉ lễ.

Một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, dáng vẻ khoan thai trong bộ đồ tràm Mor-hom* truyền thống đối diện với chàng thanh niên cao ráo, trang phục đắt tiền tôn lên dáng dấp mảnh mai. Ông mở lời hỏi cậu.

"Cậu tới có việc gì không?"

"Ừm, cháu..." Dừng giây lát trước cái nhìn cương nghị của người này, Thien nuốt nước bọt, hạ quyết tâm đáp: "Cháu tới vì muốn làm giáo viên tình nguyện."

Câu trả lời mạnh mẽ của chàng trai trẻ dường như nằm ngoài dự kiến, hàng lông mày đã ngả màu hoa râm của ông nhíu lại đầy vẻ ngạc nhiên.

"Theo ta."

Ông xoay người, đi tới phòng làm việc treo tấm biển tên 'Thầy Vinai Saengthongtham – Giám đốc viện.'

Thien vừa bối rối vừa căng thẳng, cậu ngồi im bất động, cảm nhận ánh mắt âm thầm đánh giá của thầy Vinai quét lên người mình, một lúc lâu mới khẽ cất giọng lí nhí.

"Có phải điền đơn không ạ?"

Người đàn ông trung niên thở dài, ngả người ra sau tìm tư thế thoải mái.

"Cái đó để sau, ta cần phải nói với cậu 'giáo viên tình nguyện' là công việc như thế nào trước đã, phòng trường hợp cậu đang hiểu sai về nó."

Cậu ấm nhà cựu Đại Tướng mím môi, thái độ như vậy đủ biết, đối phương đang nghĩ cậu rảnh rỗi sinh nông nổi đây mà, rồi chưa kịp mở miệng giải thích đã thấy ông nâng tay ý bảo đừng vội.

"Vậy đi, nếu cậu nghĩ là cậu hiểu rồi, thế thì trả lời câu hỏi của ta. Giáo viên tình nguyện làm những việc gì, cậu biết không?"

"Ừm..." Thiên chưa đưa đáp án ngay, cậu ngẫm nghĩ.

Này là mình đang phỏng vấn xin việc sao?

"Giáo viên tình nguyện không phải là người truyền đạt cho các em kiến thức, làm hành trang cho tương lai ạ? Cháu dạy được cả Anh, Toán, Lý... bất cứ môn nào cũng được. Cháu dân Kỹ thuật."

"Ý ta là... Điều bản thân cậu mang lại ấy?"

Nhận ra vẻ mặt khó hiểu của chàng trai, thầy Vinai mỉm cười nhàn nhạt; đã có rất nhiều lớp thanh niên tìm tới ông, nhưng mục đích để trải nghiệm thứ gì đó mới mẻ chứ không vì ý nghĩa tốt đẹp của hai chữ 'tình nguyện' này.

"Tình nguyện nghĩa là giúp người không vì mục đích tư lợi hay mong muốn được đền đáp nào khác. Thực tế, cậu có thể bị hấp dẫn bởi một môi trường khác biệt, thích thú khi kết giao với những người bạn mới, muốn thưởng thức những món ăn địa phương... nhưng kéo theo đó là những khó khăn trong sinh hoạt, bất đồng về văn hóa... rất nhanh thôi sẽ khiến cậu mệt mỏi, dần dà chán nản và cuối cùng là từ bỏ. Cậu sẽ dứt áo ra đi rồi không ngừng tự trách 'Biết vậy chấm dứt ngay từ đầu cho đỡ phí thời gian'."

Thien cúi đầu trầm mặc, bờ vai buông thõng. Tư duy lẫn xúc cảm trong bộ não đấu đá nhau kịch liệt, vành mắt cậu nóng lên, không biết dùng ngôn từ nào diễn tả cho thích hợp. Không rõ qua bao lâu, vị giám đốc trung tâm từ thiện mới nghe được một câu trả lời rất nhỏ, giọng điệu cực kỳ tủi thân.

"Cháu... cháu thực sự không biết."

Cậu thả lỏng, hô hấp dịu lại như trút đi gánh nặng ngàn cân, đôi mắt nâu nhạt màu thế mà dám ngước lên nhìn người thầy có tuổi.

"Cháu không hiểu hết lời bác nói, cháu thừa nhận- đến cả hi sinh có ý nghĩa như thế nào, cháu cũng chưa biết. Nhưng nếu hi sinh dạy cho cháu bài học về hạnh phúc, cháu sẵn lòng chấp nhận hi sinh."

"Ta khuyên cậu nên tìm câu trả lời cho bản thân bằng cách khác. Tình nguyện vốn dĩ đòi hỏi đức hi sinh, trở thành giáo viên tình nguyện... làm thầy... còn khó khăn hơn một bậc. Cậu rõ ràng chưa từng biết giúp đỡ người khác, ta lấy đâu lòng tin để đưa cậu tới nơi gian nan cho cậu thử thách mình?"

"Cháu làm được." Thien ngắt lời ông. "Chỉ cần cho cháu cơ hội, cháu sẽ tìm câu trả lời cho mình và chứng minh cho bác thấy."

Thầy Vinai lắc đầu, bất lực trước sự ngang bướng của cậu nhóc. "Cậu tên gì, chàng trai?"

"Thien ạ."

Nhà hiền triết. Không hợp với đứa trẻ này lắm.

"Thôi được, Thien. Nói ta nghe cậu muốn tới nơi nào?" Ông dịu giọng, tăng cho cậu thêm vài phần thiện cảm.

"Pha Pan Dao* ạ." (Vách núi Ngàn sao)

Thien đáp ngay không cần suy nghĩ, giống như đã chuẩn bị sẵn cái tên đó từ lâu. Sự dứt khoát của cậu khiến chân mày ông nhíu lại.

"Khu vực biên giới tỉnh Chang Rai sao?"- Thái độ hết sức nghiêm túc, ông nói – "Nơi đó không có gì hết: không điện, không nước sạch; dù cậu thanh niên trai tráng, thì sống được ở đó thôi đã khó rồi. Nếu cần trải nghiệm, ta khuyên chọn khu vực gần ngoại thành là được."

Nghe giống bị từ chối khéo, một khắc không kịp nghĩ, Thien buột miệng:" Nếu gian khổ tới mức đó thì tại sao một cô gái như Thorfun lại làm được?"

"Cậu..."- Người thầy luống tuổi thốt lên, bất chợt nhận ra vấn đề nằm chỗ nào – "... quen biết Thorfun?"

Các cụ nói cấm có sai, vạ từ miệng mà ra, lỡ đâm lao thì phải theo lao, cậu đành bịa. "Cháu là bạn của bạn của em họ cổ."

Càng cố giải thích càng cảm thấy lý do sứt sẹo thì đương nhiên không thể qua mắt một người từng trải như thầy Vinai, dẫu vậy, ông cũng không có ý định bóc trần.

"Thorfun đến đó mang theo cả đức tin, còn cậu muốn đến đó, lại không có gì ngoài sự hoài nghi, bối rối. Điều kiện khó khăn, vất vả nơi đó sẽ khiến cậu bỏ về sớm thôi, nhiều lắm là vài tuần, như tất cả những người khác."

Từ sau vụ tai nạn dẫn tới sự ra đi đột ngột của Thorfun, một vài giáo viên tình nguyện khác thay cô đảm nhận vị trí ở Vách núi Ngàn sao, nhưng chưa một ai hoàn thành thời hạn ba tháng như đã thỏa thuận.

"Ngay lúc này, cháu không có cách nào thuyết phục Bác, nhưng cháu thực sự rất muốn đến đó." Giọng Thien trầm xuống, cảm thấy cơ hội đã nằm ngoài tầm với, tất cả những lý lẽ cậu đưa ra đều bị vị lãnh đạo giàu kinh nghiệm này bác bỏ.

"Thien, muốn dạy được, cậu phải chuẩn bị giáo án phù hợp cho những đứa trẻ ở mọi lứa tuổi, việc này nghe thì dễ nhưng làm không dễ chút nào. Ngoài ra mỗi một giáo viên đều phải cam kết ít nhất một kỳ, cậu còn đang đi học, cậu nghĩ mình gánh nổi không?"

So với việc có thích ứng với điệu kiện sống thiếu thốn hay không, thì đây mới được coi là điều kiện tiên quyết. Một thoáng do dự xẹt qua, nhưng đã tới bước này rồi, cậu cũng nên thú nhận – "Kỳ thực cháu đang tạm nghỉ học vì một vài lý do cá nhân, gì chứ thời gian cháu nhiều vô kể." – một phần sự thật.

Thầy Vinai chăm chú quan sát gương mặt chàng trai trẻ, ngoài đường nét anh tuấn, xinh đẹp sánh ngang ngôi sao thần tượng làng giải trí, còn toát lên khí phách ngang tàng, cố chấp- dù ông có viện cớ gì thì người này cũng nhất định không chịu từ bỏ.

... Nhiệt huyết chỉ tăng chứ chưa hề giảm.

Ông có chút bị thuyết phục.

"Vậy thì thế này đi, ta đồng ý, mình nói ngắn gọn với nhau vài điều. Trong trường hợp sau chuyến đi này, cậu vẫn không thấy câu trả lời cho bản thân thì chí ít cậu vẫn học được chút gì đó. Bài học từ sự thiếu thốn của họ để trân trọng sự đủ đầy của chúng ta, và rồi cậu sẽ nhận từ họ những thứ không ai trong chúng ta có thể cho cậu được."

Thien xem chừng không hiểu hết những gì ông nói, thấy cậu phát ngốc, ông chủ động an ủi. "Đừng nghĩ nhiều, cứ đi rồi biết."

Thien mừng ra mặt, được sự đồng ý của ông làm cậu vui muốn chết, nào còn sức để ý việc hiểu được bao nhiêu phần trong lời ông nói.

"Cháu phải làm thế nào ạ?"

Bấy giờ, thầy Vinai mới rút ra một tờ đơn, đưa cho Thien điền thông tin cá nhân cần thiết.

"Khi hoàn tất thủ tục, người phụ trách bên ta sẽ liên lạc. Vách núi Ngàn sao chịu sự giám sát của Lực lượng biên phòng tại khu vực Biên giới."

"Cám ơn ạ."

Thấp thỏm lo sợ người thầy lão làng đổi ý, cậu vung tay khoắng bút thật nhanh, ra khỏi văn phòng rồi vẫn còn chút lâng lâng không chân thực. Việc cậu bước tiếp trên con đường của người khác để hoàn thành tâm nguyện của họ là đúng hay sai, Thien chưa biết, nhưng những gì cậu đã làm tính đến thời điểm này, tạm gọi là thành tựu. Nhưng liệu đó có phải là giây phút bốc đồng xuất phát từ khát khao muốn phá vỡ giới hạn của bản thân không?

Thien khựng lại, bối rối trong tư tưởng tràn qua ánh mắt, bàn tay hết cuộn rồi buông. Có lẽ cậu đã quá nôn nóng với việc trở thành 'người hùng' cứu thế. Trong khi chính đôi bàn tay này... từng hành hạ mình, làm tổn thương những người bên cạnh mình... có thể một lần nữa chìa ra giúp đời làm việc tốt?

Công tử nhà giàu mười đầu ngón tay chưa làm việc nặng lắc đầu thật mạnh, ném sạch sẽ mọi sự đắn đo. Một khi đã hạ quyết tâm, cậu dám đem danh dự đàn ông ra đánh cược. Con đường phía trước nhất định không thể quay đầu.

Bước ra phía ngoài cánh cổng xanh cũ kỹ, Thien không khỏi giật mình khi thấy chiếc Hummer đồ sộ còn đậu nguyên tại chỗ, có vẻ chưa hề nhúc nhích từ lúc cậu đi tới giờ. Ngó vào bên trong, máy vẫn khởi động, điều hòa mở sẵn, tên bạn của cậu thì ngả lưng nghịch điện thoại, xem ra đúng là đợi cậu rồi.

Thien nâng tay gõ lên cửa kính, nghe tiếng cốc cốc, Tul dời mắt khỏi màn hình, nhấn nút hạ cửa.

"Đi lâu thế?"

"Sao mày còn ở đây?"

"Ờm, thì thấy mày cho mẹ con nhà kia hết tiền, tao đoán giờ mày rỗng túi rồi, về bằng cách nào chứ."

Thien không ngờ tới hắn lại trả lời như vậy, có chút lạ lẫm hỏi đểu: "Từ bao giờ mày lại biết quan tâm tới người khác vậy nhỉ?" Hắn chắc không nghĩ phương án cậu còn điện thoại, hoàn toàn có thể dùng ứng dụng đặt xe hoặc gọi người tới đón.

"Im mồm, nói lắm vc, lên xe!" Bị chọc nghẹo, Tul cả giận hối thúc.

Cậu chẳng buồn để ý, mở cửa, lách người ngồi vào ghế phó lái. Rủ rỉ rù rì qua đoạn đường kha khá, tiếng nhạc khe khẽ từ radio cũng không thể pha loãng không khí im lìm, đặc quánh giữa hai người.

"Xong việc chưa?" Tul là người mở miệng trước, kiểu vào đề cứng nhắc, rào trước đón sau của cậu ta khiến Thien phát phiền, cậu ngả bài.

"Chưa xong thì tao về chắc, mày hỏi câu đỡ mất não hơn được không? Muốn nói gì thì nói luôn ra đi."

"Thế tao khỏi vòng vo nữa." Tul thở sâu một hơi, lấy can đảm bày tỏ hết những khúc mắc trong lòng. "Thorfun là người hiến tạng, còn mày là người chờ được cấy ghép. Cái chết của cô ấy và cuộc phẫu thuật của mày... hai việc đó chỉ là trùng hợp thôi, được chưa?"

Thien liếc đôi mắt hạnh đào về phía hắn. "Mày sai người điều tra và đợi tao cả buổi chỉ để nói vấn đề này thôi à?"

"Nghe tao nói hết đã, anh bạn." Tul trước giờ không thích nhúng mũi vào việc của người khác, nhưng trong chuyện này, hắn cảm thấy bạn mình đã không còn tỉnh táo. "Tao không biết bằng cách nào mày tìm ra người hiến tạng cho mày là cô ấy, nhưng mày phải hiểu, thứ mày nhận chỉ là cơ quan nội tạng thôi, Thien. Tim, không phải não! Bộ phận máu thịt đấy không có ký ức, vậy nên mày không phải sống cuộc đời của cô ấy, hiểu không!"

Không đúng! Thien muốn phản bác nhưng cổ họng nghẹn lại. Nếu trái tim không có ký ức thì tại sao khi cậu nhìn thấy bức ảnh người sĩ quan kia, nó lại đập nhanh đến vậy?

Thien nhắm mắt, ổn định tâm tình, đoạn trả lời Tul bằng giọng điệu bình thản nhưng cương quyết. "Mày có biết gì đi nữa thì xin mày, đừng ngăn cản tao. Những việc tao sắp làm, tao đã suy nghĩ kỹ càng."

Không thuyết phục được cậu thay đổi kế hoạch đã định, con trai ông trùm hộp đêm chẹp miệng thở dài, giọng nói không giấu được sự mất mát. "Nếu tao đoán không sai, mày đến xin làm giáo viên tình nguyện giống cổ, đúng chứ?"

Đến nước này thì giấu giếm cũng vô dụng, Thien gật đầu. Thừa nhận của cậu chẳng khác nào cái công tắc để Tul xả lũ.

"Đậu má tao biết ngay mà! Thứ gì xúi giục mày theo con đường của cô ấy. Cuộc sống của mày và Thorfun vốn dĩ đã là hai thế giới khác nhau! Thử tưởng tượng mà coi, mày sống trong cảnh túng thiếu, dạy học cho lũ trẻ dân tộc Karen* nghèo khổ... Nghĩ thôi cũng đừng!"

"Ê, tao qua huấn luyện quân đội rồi đấy."

"Bớt ảo tưởng đi cha nội! Mày nghĩ mẹ mày sẽ cho mày đi chắc? Hay mày tính viết tâm thư để lại rồi bỏ nhà ra đi giống bọn trẻ trâu?"

Như được một màn cà khịa của Tul truyền cảm hứng, hai mắt Thien sáng lên. "Ý hay! Chắc chắn phu nhân nhà tao có chết cũng không đồng ý, ngoài bỏ trốn thì tao làm gì còn cách nào khác."

Vỗ bốp một cái vào đầu cậu, Tul giận dữ mắng. "Thần kinh! Mày có tin ba mày dám điều quân cả nước, xới từng tấc đất, lật từng viên gạch để đào mày về không?"

"Giúp tao đi." Thiên xoa gáy.

"Mơ đẹp quá! Ngu gì đeo gông vào cổ. Đường tao tao chạy, đường mày mày đi. Tốt nhất là tránh xa cái đống rắc rối của mày ba vạn tám ngàn dặm."

"Ô kê. Tránh cho xa nhưng phải biết giữ mồm giữ miệng. Cấm hé răng, nghe không."

Có được cái gật đầu của Tul, coi như bí mật được giữ kín, bởi trước nay Tul là đứa trọng lời nói. Cậu ta dám đảm bảo thì dù có gí súng vào họng cũng đừng mơ cạy miệng cậu ta ra.

Chiếc xe dã chiến khổng lồ vút nhanh theo hướng đại lộ, hòa mình vào giao thông tấp nập khu vực nội đô, họ lượn nguyên một buổi chiều tăm tia mấy cô nàng váy ngắn, đến khi tối trời, Thien mới gọi cho sinh viên y khoa nào đó tới đón. Tất nhiên, không ai trong hai người họ hé răng nửa lời về những việc họ làm thực sự ngày hôm nay.

*****

Một buổi xế chiều bình thường trong căn dinh thự xa hoa của gia đình Đại tướng, đâu đó bên phía gian trái vọng ra tiếng trẻ con ríu rít cười đùa. Thien vừa tắm xong, bước tới từ căn phòng gần đó, nghe thấy âm thanh thì không khỏi ngỡ ngàng.

Mười năm trước đây, căn phòng đó đã từng là thế giới nhỏ diệu kỳ của cậu, nơi trưng bày mọi loại đồ chơi hiếm lạ trên thế giới, nhằm thỏa mãn sở thích cậu út cưng của cả nhà. Sau này, nó được sử dụng làm nơi lưu giữ những món đồ linh tinh của mẹ.

Nhòm qua khe cửa khép hờ, con ngươi màu nâu nhạt phản chiếu hình ảnh của ba đứa nhóc, cháu ruột Thien, lần lượt là con của chị gái cậu với người chồng thứ nhất, thứ hai và thứ ba.

"Tum, Ton, Tam!"

Thien lớn giọng, cẩn thận lách qua đống đồ chơi do ba con khỉ nhỏ bày ngổn ngang khắp sàn.

"Ai cho tụi con vào đây? Tính phá hết đồ của bà Ngoại hả?"

"Mẹ kêu tụi con tự chơi trong nhà, không được ra ngoài." Tum, cậu nhóc chín tuổi ra dáng anh cả, giọng nói không còn ngọng nghịu, dõng dạc trả lời.

"Xuống nhà đi, cậu dẫn tụi con chơi Game." Thien dỗ.

Kiềm chế hết sức để không nổi cáu, nhưng khi nhìn thấy con Robot lắp ghép của mình đã không còn trong tủ kính mà bị hai đứa nhóc tháo tung từng mảng, chút nhẫn nại cuối cùng của Thien biến mất.

"...Ton, Tam, cất ngay!"

Người cậu ít tuổi của ba đứa nhóc chỉ trỏ quát tháo, gương mặt cau có dọa nạt. Nghiệp quật không chừa một ai quả không sai. Đã từng là một đứa trẻ được nuông chiều nghịch ngợm, đến nay vị trí hoán đổi, Thien thật lòng muốn xin lỗi người vú em đã chăm nom mình một câu. Còn hiện tại, vẫn cứ là người lớn Thien mướt mồ hôi rượt ba tên quỷ nhỏ không biết nghe lời trước đã.

Quỷ nhỏ cả gật đầu với quỷ nhỏ hai, dùng ánh mắt giao kèo trong im lặng. Khi cậu của chúng buộc phải khom lưng, cúi người để hạ bớt chiều cao, túm lấy cô bé út và giật đồ chơi từ tay nó, hai đứa nhóc lập tức đồng loạt nhảy lên từ phía sau, đu vai khóa chặt cổ cậu.

Sức nặng đè lên đột ngột, trước tiên khiến Thien theo quán tính cắm mặt về phía trước, sau đó là tiếng đầu gối đập mạnh xuống sàn. Cậu ra sức vùng vẫy nhằm thoát khỏi sự đeo bám của hai con đỉa khổng lồ, đến khi hất cẳng hai đứa, cũng là lúc con Robot Gundam cực hiếm phiên bản chiến tranh rớt bộp lên sàn đá hoa cương, văng thành trăm mảnh vụn. Não Thien rỗng tuếch, khói đen giận dữ ngùn ngụt bốc cao.

"Đệch mợ."

Cậu trầm giọng chửi to, bất chấp lời lẽ thô tục ảnh hưởng xấu tới phụ nữ và trẻ nhỏ. Thien gần như vồ lấy cánh tay nó, khi thằng bé tiếp tục trò nghịch ngợm với việc giơ chân đá văng những mảnh ghép ra xa.

"Cậu nói là cất vào chỗ cũ, không chịu nghe! Giờ vỡ rồi, thấy chưa? Bướng phải không?"

Thien nắm chặt cánh tay Ton, gầm lên làm thằng bé sợ hãi, nó bắt đầu mếu máo gọi mẹ. Sau rồi hệt như hiệu ứng domino, hai đứa còn lại cũng òa lên khóc, âm thanh nhốn nháo vọng xuống tận tầng trệt.

Quý phu nhân Lalita và Pimprapha đang nói chuyện với nhau ở phòng khách, nghe thấy tiếng trẻ con khóc rống liền vội vàng chạy lên tầng lầu. Ngay khi tiểu thư thứ hai của gia đình Sophadissakul, mẹ của ba đứa trẻ nhìn thấy cậu em trai vật lộn với con mình, cô lập tức kéo cậu ra, ôm mấy đứa nhỏ dỗ dành, giận dữ quát.

"Thien, ai cho mày đánh chúng?"

"Chúng phá đồ của em. Em bảo chúng cất, không được đụng vào nhưng không đứa nào chịu nghe. Chỉ biết chạy quanh phá phách."

Cậu nào có chịu thua, vừa ấm ức cãi lại, vừa đau lòng quỳ gối, gom lại những mảnh vỡ tứ tung của món đồ chơi yêu thích.

"Mày úng não hả Thien. Mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, hỏng thì mua cái khác, chứ con chị thì mua được à?"

Bàn tay cậu cuộn chặt, gương mặt điển trai vặn vẹo, miệng nhếch lên cất giọng châm biếm như có gai.

"Con chị không mua lại được đúng không? Nhưng chị vẫn luôn có khả năng làm lại được, không sai chứ?" Pimprapha há miệng nghẹn họng, chưa kịp phản bác đã nghe cậu tiếp: "Những món đồ này, vĩnh viễn không thể thay thế."

"Thế nên mày đánh chúng, thằng mất nết?" Cô gào toáng lên khiến bà Lalita phải lao vào can ngăn.

"Thôi đủ rồi, không ai làm sao là may rồi. Pim, con đưa tụi nhỏ xuống nhà lấy bánh kẹo cho chúng." Đoạn bà quay sang con trai. "Còn con, mẹ nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

Thien ôm một bụng tức, giậm chân bất mãn theo mẹ ra ngoài, tránh ánh mắt truy sát lạnh gáy của bà chị gái.

Hai mẹ con một trước một sau bước vào căn phòng làm việc hết nhiệm kỳ của cựu Đại Tướng, Thien thả người xuống ghế, giọng điệu cáu kỉnh.

"Con không đánh Ton, chị Pim toàn phản ứng thái qúa, chiều riết tụi nó sinh hư, sau này hối không kịp." Cậu lầu bầu.

"Giờ mẹ hối có kịp không? Con cũng là đứa khăng khăng theo ý mình, đã bao giờ biết nghe lời ai chưa hả. Bảo sao vú em cứ lần lượt dứt áo ra đi cả đó."

Sự thật hết đường chối cãi, Thien cố chấp vớt vát chút thể diện. "Nhưng mẹ đâu có bênh con chằm chặp như bênh tụi nó."

Lalita mệt mỏi lắc đầu, bà nhẹ nhàng nói: "So bì với ngày xưa thì có ích gì chứ. Con hiện giờ bao nhiêu tuổi, còn tụi nó bao nhiêu? Đã là người trưởng thành rồi phải biết học cách bình tĩnh."

"Con đã không nổi cáu nếu tụi nó không phá đồ chơi của con, con Robot đó là..." món quà sinh nhật đầu tiên con được nhận khi cả gia đình sum họp.

Cậu ngừng lại đột ngột, nửa câu yếu đuối còn thiếu chôn kỹ trong lòng, đoạn phẩy tay. "Thôi bỏ đi."

"Con thừa nhận là con nóng nảy. Con không nên nặng lời và có hành động không đúng với cháu vàng cháu bạc của mẹ."

Nào có khó để nhận ra sự bất mãn trong câu nói của con trai, người mẹ thở dài, bước lại gần xoa đầu như nựng trẻ nhỏ.

"Mẹ chỉ muốn con hiểu, bạo lực không phải là cách giải quyết vấn đề."

Thien rũ mắt trầm ngâm, trong con ngươi màu hạt dẻ đong đầy cảm giác hối hận. Từng bước một chân qua cánh cửa tử thần, mấp mé giữa ranh giới của sự sống và cái chết nhưng đến giờ cậu còn đứng ở đây, mẹ cậu đã đánh đổi biết bao năm tuổi thọ.

Vậy thì quyết định đi đến một thế giới khác của cậu có đúng hay không?

Thien gỡ bàn tay mẹ trên đầu, đặt vào lòng bàn tay mình, nắm chặt.

"Con không muốn làm mẹ đau lòng thêm nữa..."

Phu nhân Lalita cau mày, ngạc nhiên trước biểu cảm và lời lẽ tha thiết của con trai, bản năng làm mẹ mách bảo khiến bà bất an, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ, nói đùa: "Sao nào cậu ấm? Con không lậm phim tình cảm sến súa Trung Quốc đấy chứ? Nghe như từ biệt mẹ lên núi Lương Sơn* tu hành thế nhỉ?"

Cậu ôm chầm lấy mẹ, luồn tay qua eo, siết bà vào lòng, vùi mặt vào vai bà bịn rịn. "Biết đâu đấy, có thể thế thật thì sao..."

"Chỉ cần Thien không đua xe, không bay lắc vũ trường thâu đêm suốt sáng là mẹ mừng rồi."

"Con biết, con biết rồi mà mẹ..." Cậu không muốn nhắc lại thời điểm nổi loạn đó một chút nào. "Lát mẹ kêu người mang bữa tối lên phòng cho Thien được không? Chẳng muốn lại cãi nhau với chị Pim chút nào hết."

"Được con yêu. Dùng thêm trái cây không? Mẹ vừa mua táo Fuji thượng hạng, trái nào cũng bự."

Thien gật đầu, cậu nói tiếp: "Đêm nay con thức chơi Game, sáng mai con muốn ngủ bù. Mẹ đừng kêu người gọi con dậy sớm nhé?"

"Mẹ biết rồi. Ngày mai ba mẹ có hoạt động bên Quân đội buộc phải tham gia." Bà cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cậu, ân cần dặn dò: "Đừng thức khuya quá, ngủ sớm giữ gìn sức khoẻ."

*****

Màn đêm buông xuống, căn biệt phủ rộng lớn ngủ say trong bóng tối tĩnh mịch, duy nhất căn phòng trên tầng hai vẫn sáng ánh đèn. Chiếc túi du lịch in logo thương hiệu nổi tiếng được cậu đặt hàng từ xa đã nhét đầy đồ đạc, cả đồ dùng thiết yếu và những thứ linh tinh, lỉnh kỉnh khác. Ngẩn ngơ hồi lâu trước tủ quần áo, Thien cuối cùng chọn thêm cho mình một chiếc áo khoác tối màu, chất liệu cản gió không quá lù xù, một chiếc mũ và một chiếc khăn len quàng cổ.

Mặc dù thời tiết ở đây mới độ chớm đông, mùa mưa còn chưa kết thúc nhưng người phụ trách bên tổ chức Seang Thong có nói qua với cậu, Vách núi Ngàn sao đã lạnh lắm rồi. Cậu dời mắt xuống chiếc Lap-top đã được sạc đầy, đoạn nghĩ, trên đó không có điện, nên sóng 3G chắc cũng quên luôn đi. Vậy thôi, khỏi mang theo di động làm gì. Nếu cậu có chết vì không được lên mạng thì cũng đành chịu thôi!

Chàng trai mảnh khảnh đặt lưng xuống giường, gác tay lên trán, trằn trọc hồi lâu, rồi như chợt nhớ ra thứ gì, cậu bật dậy, tới giá sách lục tìm cuốn nhật ký đã được giấu kỹ.

Trang nhật ký cuối cùng bỏ ngỏ... dòng chữ viết bằng mực xanh đã nhòe đi, rồi đến một lúc nào đó sẽ không còn đọc được nữa.

Câu chuyện vĩnh viễn không có hồi kết...

Giấc mơ của người con gái ấy trở thành thứ ánh sáng không bao giờ tắt, là lẽ sống mà trái tim muốn truyền tải qua từng nhịp đập. Thien đọc đi đọc lại những dòng thông điệp đến nỗi thuộc từng câu chữ, đôi mắt hạnh đào lướt qua bức ảnh kẹp trong trang giấy, cảm xúc lẫn lộn mịt mờ.

Nơi Vách núi Ngàn sao ấy, cậu liệu có gặp 'Anh' không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thiên