8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều muộn buông xuống, không khí ấm áp của ngày tàn nhẹ nhàng bao trùm khi hai người bước ra khỏi quán bánh gạo. Ánh nắng cuối ngày soi rọi trên mặt đường lát đá, tạo ra những vệt sáng vàng óng trên con phố nhỏ, vắng vẻ. Kim Minjeong mải mê nhìn về phía trước, tâm trí thả trôi theo nhịp bước chân đều đều, cho đến khi cảm giác ấm áp từ bàn tay Yu Jimin nhẹ nhàng nắm lấy tay em, khiến Minjeong khẽ giật mình.

Jimin không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười rồi từ từ mở lòng bàn tay ra, để lộ một chiếc vòng nhỏ, đơn giản nhưng tinh tế, lấp lánh dưới ánh chiều. Minjeong ngạc nhiên nhìn xuống, tim em bỗng đập nhanh hơn một nhịp.

"Chiếc vòng này..." Jimin lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng, "coi như là kỷ vật tượng trưng cho tình bạn của chúng ta nhé."

Minjeong chớp mắt nhìn chiếc vòng, trái tim bỗng nhiên rung động bởi những lời nói giản dị mà chân thành. Em nở một nụ cười khẽ, không cần lời nói, ánh mắt của em đã đủ để thay cho lời cảm ơn. Jimin nhẹ nhàng đeo chiếc vòng lên cổ tay Minjeong, sự chạm nhẹ ấy khiến không gian xung quanh như lặng đi trong một khoảnh khắc.

Cả hai quyết định đi dạo dọc con phố nhỏ. Những hàng cây xanh mướt hai bên đường rủ bóng, tạo nên một khung cảnh thanh bình, tĩnh lặng. Tiếng lá xào xạc dưới chân, hòa cùng cơn gió thoảng qua, mang theo hương thơm dịu nhẹ của hoa dại và mùi ẩm ướt dễ chịu còn sót lại từ cơn mưa trước đó. Minjeong bước chầm chậm, đôi tay khẽ mân mê chiếc vòng trên cổ tay, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Mỗi lần em nhìn xuống chiếc vòng, một sự gắn kết kỳ lạ như được hình thành giữa hai người, dù vẫn chỉ là những người bạn.

Jimin đi bên cạnh, đôi mắt sáng lấp lánh, như thể đang tận hưởng từng giây phút của buổi chiều. "Phố này đẹp thật đấy, không phải lúc nào cũng được yên bình như thế này đâu," Jimin lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng giữa hai người.

"Em cũng thích những con phố thế này," Minjeong đáp, giọng nói nhẹ nhàng như hòa vào gió. "Nó mang lại cảm giác gần gũi, bình yên."

Jimin cười, nụ cười ấy không phải là thứ Minjeong chưa từng thấy, nhưng lần này nó như có gì đó khác lạ. Ánh mắt dịu dàng của Jimin dừng lại trên gương mặt Minjeong, khiến cô bé bỗng cảm thấy mình nhỏ bé trong khoảnh khắc ấy. "Chị nghĩ mỗi lần đi dạo với em, bất kỳ con phố nào cũng đều trở nên đẹp và bình yên hơn," Jimin khẽ nói, giọng đầy ấm áp.

Minjeong khựng lại một chút, đôi chân dừng bước. Em ngước nhìn Jimin, ánh mắt lộ rõ sự bối rối. Những lời nói của Jimin như chạm vào điều gì đó trong lòng em, khiến nó rung lên một cách lạ kỳ. Nhưng Minjeong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dù trong lòng vẫn còn chút ngại ngùng. "Chị lúc nào cũng biết cách làm người khác cảm thấy đặc biệt, Jimin," Minjeong đáp lại, nụ cười nhẹ nở trên môi, nhưng trái tim bên trong thì đập mạnh mẽ, như muốn vỡ tung.

Jimin nhún vai, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch nhưng lại đầy ý tứ. "Chị chỉ nói vậy với những người đặc biệt thôi."

Lời nói của Jimin, dù nhẹ nhàng nhưng mang theo một sức nặng khó diễn tả. Minjeong không biết phải đáp lại thế nào, chỉ cảm thấy lòng mình đang rối bời bởi những cảm xúc chưa rõ ràng. Cả hai tiếp tục bước đi trong im lặng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí giữa họ như đã thay đổi. Không còn đơn thuần là sự bình yên của tình bạn, mà còn có chút gì đó dịu dàng, sâu lắng hơn, dù cả hai chưa hề nói ra.

Jimin bước chậm lại, ánh mắt vẫn dõi theo từng chuyển động của Minjeong. Không ai trong họ lên tiếng, nhưng giữa ánh chiều vàng, dường như có điều gì đó đang lớn dần lên, lan tỏa từ ánh mắt đến nụ cười, như một ngọn lửa nhỏ âm thầm cháy trong lòng hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro