Episode 5: It's time for me to change.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau thức dậy chào đón Joo Hyun là cảm giác êm ái ấp áp từ tấm chăn dày và mềm. Tiếp theo sau đó là mùi hương nhẹ nhàng từ những thứ đang phủ quanh người Joo Hyun. Tự cho phép mình lười biếng nằm yên một chỗ hưởng thụ cảm giác này, nhưng rồi khi chợt nhớ lại chuyện trước khi mình ngủ, Joo Hyun giật bắn người và phải nhìn xuống dưới chăn để kiểm tra xem mình có còn nguyên vẹn như trước khi ngủ hay không.

Hơi hoảng hốt khi phát hiện ra mình đang mặc gì nhưng rất may là thứ đó vẫn còn nguyên vẹn trên người cô. Tiếp theo Joo Hyun nhìn quanh để tìm xem có chút thông tin nào là Yuri vẫn ở đây hay không. Nhưng đáp lại cô là sự im lặng và trống vắng hoàn toàn. Yuri đã đi trước khi Joo Hyun thức giấc. Không một tin nhắn cũng không có cuộc điện thoại nào cho biết Yuri hiện đang ở đâu.

Chậm chạp ra khỏi giường, Joo Hyun có thể biết được đêm qua Yuri đã ngủ cùng cô trên giường vì ở ngay bên cạnh cô vẫn còn hơi ấm, hơi ấm rất quen thuộc mà cô nhớ rõ rằng đêm qua cô đã được bao bọc trong hơi ấm an toàn ấy.

"Yuri lại nghĩ ra trò quỷ gì đây?" Tự hỏi chính mình, Joo Hyun cầm lấy hai bộ quần áo đã được treo sẵn lên xem và thở dài mệt mỏi. Yuri lại vờn nhau với cô rồi. Hai bộ quần áo dành cho hai mục đích hoàn toàn khác nhau. Một bộ đồ lịch sự cho sự kiện quan trọng và bộ quần áo bình thường còn lại thậm chí còn có vẻ bụi bặm là dành cho việc đi lang thang. Ở bên cạnh đó còn có hai cái chìa khoá xe, một chiếc xe motor và một chiếc xe thể thao.

Không có thông tin gì thêm để Joo Hyun biết lúc này Yuri đang làm gì nhưng tiếng gõ cửa kèm theo mùi thức ăn phảng phất làm Joo Hyun chợt nhận ra rằng ít ra Yuri cũng còn chút gì đó quan tâm đến cô.

Mặc vội cái áo choàng tắm lên người, Joo Hyun mở cửa. Cô hi vọng đó là Yuri nhưng Joo Hyun cũng biết mình đã hi vọng quá nhiều.

Bữa sáng rất đúng với yêu cầu của Joo Hyun và nó làm cho Joo Hyun nhớ về quãng thời gian trước đó... Lúc mà họ còn bên nhau.

"Là Yuri gọi những món này sao?" Joo Hyun hỏi người phục vụ phòng khi cô ta đi đến dọn những thứ chén đĩa trên bàn.

"Là ngày nào giám đốc cũng ăn như vậy cả. Hôm nay giám đốc bảo đem cho cô giống như phần ăn của giám đốc."

Joo Hyun thoáng ngẩn người nhớ lại những món mà mình đã ăn. Làm sao Yuri có thể nhớ được cái thực đơn đó mà lại không nhớ cô?

.

.

.

Chui ngay vào góc tối của quán cafe nhỏ, Yuri thở dài với người bạn của mình. "Tớ cần tìm một nơi nào đó để trốn qua ngày."

"Tớ không chứa chấp cậu đâu. Đi tìm nơi khác đi, còn không thì tự mua một ngôi nhà khác rồi trốn vào, cậu dư sức mà." Cô gái với mái tóc vàng lắc lắc đầu.

Người ngồi đối diện bật cười thích thú trước vẻ đau khổ của Yuri. "Đúng là chưa bao giờ thấy cậu khổ sở như vậy nha. Cậu nên tìm không gian yên tĩnh cho mình đi."

"Vậy chứ tớ đang làm gì hả?" Trùm cái mũ áo khoác lên đầu, Yuri gục mặt xuống và nói một cách thảm hại nhất có thể. "Cậu và tên háu ăn đó y hệt nhau, đúng là yêu nhau cho lắm vào rồi ác y hệt nhau. Không ai thông cảm cho tình thế của bạn bè." Yuri rền rĩ.

"Cậu thôi đi, tớ không muốn nhắc đến tên ăn nhiều đó. Ba ngày rồi còn chưa đến xin lỗi tớ!" Hyo Yeon đập bàn làm Yuri nhảy nhổm dậy vì giật mình. Từ việc làm giám đốc thương mại cho tập đoàn thời trang của mình cho đến làm chủ những quán ăn, quán cafe nhỏ Hyo Yeon chưa bao giờ nổi đoá lên dù cho công việc có kinh khủng đến thế nào đi chăng nữa. Vậy mà giờ đây cô lại đang nổi xung thiên chỉ vì bạn gái của mình đang biến đi đến nơi nào không hay không biết.

"Bình tĩnh đi, tớ đến đây cũng là vì tên ma đói đó nhờ vả mà." Yuri lắc đầu thở dài, "hôm qua tớ đến sòng bạc của cậu ấy và cậu ấy bảo rằng chưa hết ba ngày chưa dám gặp cậu, nhưng hôm nay Soo lại phải bay sang Macau để tham dự buổi lễ gì đó. Nên nhờ tớ đưa cái này cho cậu, bảo nếu cậu tha thứ thì...làm theo những gì trong đó, còn không thì xong việc cậu ấy sẽ đến dập đầu tạ lỗi."

"Vậy mà cậu cũng làm hả?" Hyo Yeon trừng mắt nhìn thứ trên tay Yuri. “Cậu là osin của cậu ta à?”

"Sẵn tiện mà, tớ hẹn Sica ở đây." Yuri nhún vai, rồi nhìn Hyo Yeon với ánh mắt thăm dò "Cậu có lấy không thì bảo?"

"Ánh mắt khiêu khích của cậu đáng được thưởng một cước nhưng vì Sica đã đến, tớ không tiện huỷ nhan sắc của cậu, cho cậu nợ lại." Hyo Yeon thô bạo giật cái bao thư trên tay Yuri rồi đi khuất vào trong. Ngồi một mình nhìn cái bóng người với mái tóc nâu nhạt đang từ từ bước vào làm Yuri phải cười khổ.

"Tại sao lại gọi tớ đến đây?" Jessica nhíu mày nhìn cô gái ngồi ở góc quán, cô không vội ngồi xuống mà đứng im và nhìn với vẻ nghi hoặc.

"Muốn mời cậu một ly cafe cũng phải có lí do sao?" Yuri ngẩng đầu cười cười với người đang làm mặt lạnh, "Đừng giả vờ nữa công chúa, cậu đùa không lại với tớ đâu." Với tay, Yuri kéo cô gái đó ngồi xuống đối diện mình. "Nghiệp diễn viên cũng giúp ích khá nhiều cho cậu đấy chứ? Khá hơn ngày xưa nhiều."

"Tớ vẫn thế, tớ thích ca hát hơn là làm diễn viên. Chỉ có cậu thay đổi với đôi mắt quá sành đời thôi Yul." Lắc đầu, Jessica nhìn Yuri với vẻ mặt xa lạ. "Nói đi, cậu lại bị gì à? Nếu không sẽ không có chuyện cậu gọi tớ đến đây đâu."

"Chỉ là muốn hẹn cậu đến đây rồi đưa cậu đến nơi khác." Cuối cùng cũng phải lộ bài, Yuri cười khổ. Cô bạn này là thứ khó xơi nhất mà Yuri từng gặp, nhưng vẫn không khó xơi bằng Joo Hyun.

"Cậu lái." Ném chìa khoá xe cho Yuri, Jessica đủng đỉnh xoay người và đi thẳng.

"Tớ đi đây Hyo." tiếng của hai người họ vang lên cùng lúc và Yuri đi theo ngay sau Jessica ra khỏi quán cafe nhỏ đó.

.

.

.

"Cậu muốn đến bờ biển sao?" nhìn lộ trình mà Yuri chạy, Jessica thắc mắc.

"Tớ cảm thấy khó chịu, cô gái đó làm tớ cảm thấy rất lạ. Tớ không muốn ở gần cô ta, tớ càng không muốn bị trói cả đời bên cạnh cô ta." Yuri đáp lại bằng giọng điệu nóng nảy. "Tớ không chịu được cái cảm giác mà cô ta mang lại, quá gò bó và thúc ép. Thế nhưng cô ta lại khiến tớ tò mò và có khi tớ còn cười vì những chuyện vô cùng tào lao nữa. Thật không biết tớ bị cái gì rồi." Tuông ra một trào những ủy khuất của mình, Yuri gào lên như kẻ mất trí.

"Cậu yêu rồi." Tiếng cười nắc nẻ vang lên bên cạnh làm hai mắt Yuri như muốn nổi lửa. "Phản ứng của việc quá nhạy cảm với sự quan tâm của người khác và muốn đáp trả nhưng lại không cam lòng."

"Cô ta không quan tâm, tớ dám chắc không phải! Không phải cách mà chúng ta từng quan tâm nhau!" Tiếng than thở của Yuri làm Jessica muốn phá ra cười.

"Kwon Yul, tỉnh lại đi. Chúng ta chưa từng là gì cả, quan hệ của chúng ta không phải người yêu, chúng ta chỉ lầm tưởng mà thôi." giọng điệu nửa cười nửa không của Jessica khiến Yuri càng thêm ức chế, có cái gì đó mà họ chưa rõ ràng về quan hệ của họ. Và họ cũng chưa bao giờ cố gắng làm rõ nó.

"Tớ không cần biết, cảm giác đó quá tù túng, tớ muốn huỷ hôn!" Chân của Yuri ấn ga thật mạnh cho chiếc xe lao vút trên con đường vắng. "Chỉ tớ đi!"

"Đồ điên, cậu nhìn vào thực tế đi! Cậu và Joo Hyun không có đường thoát đâu! Huỷ hôn là không thể!" Jessica hét lên thất thanh khi mà chiếc xe vọt đi quá nhanh.

"Đúng! Không thể huỷ hôn!" đột nhiên Yuri lại đạp thắng khiến cho chiếc xe dừng hẳn lại ở ngay sát bờ biển. "Dạy tớ, làm sao cho cô ta li dị đi."

"Ngủ với một cô gái khác ở ngay trước mặt cô ta và để cho cô ta bắt gặp." Nhún vai trả lời rất gọn gàng, Jessica Jung đã hiển nhiên chọn ra một đáp án thập toàn nhưng không thập mỹ cho Yuri, "Nếu cậu nỡ làm vậy."

Năm tiếng cuối cùng khiến cho Yuri phải suy nghĩ thật lâu.

Thật ra chính cô cũng không biết ở đâu ra cái lí do để cô không làm vậy với Joo Hyun. Yuri cũng nghĩ không ra là tại sao lại không thể. Và cô càng tự hỏi vì sao chính mình lại đang tự hỏi bản thân những điều ngu ngốc này.

"Bây giờ trả tớ về đi. Báo chí mà chụp được cảnh này thì Taengoo lại nghĩ vớ vẩn nữa." Jessica khó chịu ra mặt khi Yuri cứ ngồi đơ ra như tượng gỗ trong xe cô. Chuyện của cô và Yuri đã là quá khứ và cô không muốn nhắc lại nữa. Đó là lí do vì sao Jessica luôn tránh mặt Yuri và từ chối tiếp xúc với cô tiểu thư họ Kwon kia.

"Jung đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng chịu nghiêm túc rồi nhỉ? Tớ không hi vọng cậu và Taengoo cãi nhau hay có chuyện không hay xảy ra đâu." Yuri bật cười, cô nổ máy xe và quay đầu xe lại, trở về thành phố. "Tiếc thật, lâu rồi hai chúng ta mới có dịp đi chung đến bãi biển như thế này mà lại quay về trước khi kịp chạm chân xuống cát." tiếng tặc lưỡi tiếc rẻ của Yuri vang lên và cả hai người họ lại chìm vào sự im lặng hồi tưởng.

Họ đã từng rất thân, đã từng coi nhau như tình nhân, đã từng có mây mưa vây quanh, đã từng ngọt ngào cũng đã từng bên nhau. Bây giờ không còn nữa...

"Đừng nhắc đến chuyện cũ trước mặt Taengoo, tớ không muốn cậu ấy buồn. Tớ chân thành khuyên cậu hãy chấp nhận hôn nhân với Joo Hyun đi. Có những chuyện chúng ta không biết trước được đâu, có khi cô gái đó lại là người mà cậu luôn yêu thương và chờ đợi thì sao?" Jessica dứt lời cũng là lúc Yuri dừng xe lại trong tầng hầm của khách sạn. "Đừng làm tổn thương Joo Hyun Yuri à. Con người ai cũng đáng thương như nhau thôi, đừng cố bảo vệ bản thân khi cậu đang cố tổn thương chính mình. Đừng ích kỉ nữa, khỉ ú." Jessica cốc nhẹ lên đầu Yuri rồi đẩy cô gái da ngăm ra khỏi xe mình.

"Tớ đi đây, cám ơn cậu vì đã đi hóng mát cùng tớ." Yuri lầm bầm rồi bỏ đi.

"Sau này không nên gặp nhau như vậy nữa." tiếng của Yuri vọng lại và Jessica mỉm cười quay xe đi.

Tạm biệt quá khứ, tạm biệt một thủa đam mê.

.

.

.

Mở cửa bước vào phòng và Yuri bật cười trước sự trống vắng trước mặt mình. Thầm kêu may mắn, ngã người lên băng ghế dài êm ái, nhìn quanh những giá sách cao ngất ngưỡng với những quyển sách có thể không bao giờ Yuri chạm tới... Không hiểu vì sao bản thân mình lại mua những thứ mà mình không bao giờ chạm tới, không hiểu vì sao lại bày trí một căn nhà như thế này...

"Tae Yeon à, Sica à, hai người mà không hạnh phúc thì đừng trách tớ..." Tiếng cười buồn của Yuri vang lên làm không khí trong phòng cũng nhuốm màu thê lương. "Chỉ còn mỗi mình mình..." tin nhắn trên điện thoại Yuri làm cô tự nhìn lại bản thân. "Syoungie, Hyoyeonie... Bạn thân cả chục năm thì sao chứ? Có nhau thì bỏ rơi mình. Jessica Jung, hơn cả bạn thân thì lại bị mình doạ cho bỏ chạy, chiến hữu tốt nhất lại bị mình làm cho cảm thấy ngại ngùng."

Chán nản, Yuri đứng bật dậy và đi sang phòng nhạc cụ của mình, cô thoáng ngạc nhiên khi trông thấy những sheet nhạc bị dời đi, thế nhưng cô chỉ lặng lẽ sắp xếp lại theo cái thứ tự ngẫu nhiên mà cô đã định sẵn.

"Chủ nhật mà chán thế này.." Ngồi xuống bên cạnh đống đồ chơi lego chỉ dành cho các bé trai, Yuri tự bật cười với công cuộc xây dựng của chính mình. Chính cô đã dựng ra hai thành trì đối lập với hai kiến trúc trái ngược, hai bộ chiến binh canh giữ cũng hoàn toàn khác biệt. Nhìn lại Yuri chợt thấy mình đã quá ưu đãi ngôi thành ở bên trái, đơn giản và đầy cạm bẫy, một địa phương chiến lược và ở bên phải là một toà thành quạnh quẻ, chỉ có sáu con robot lắp ráp được dựng làm cảnh vệ, bên trong tuy có cây cỏ, có nhà cửa, nhưng lại không được đầu tư như phía còn lại.

"Tới lúc phải thay đổi rồi nhỉ?" đứng dậy, Yuri muốn bổ sung vào bộ sưu tập của mình những món đồ chơi mới. Góc phòng này là đế quốc của cô, nơi mà Yuri có thể tự do chơi với bản thân, nơi mà cô không còn là Kwon Yuri của KIO, nơi mà Yuri không còn là con người ăn chơi trác tán ngoài kia nữa. Là nơi mà Yuri có thể làm chính mình, tự vui đùa với mình, không cần quá khứ, không để tâm đến tương lai, quên đi thực tại và chỉ vui đùa thôi. Sống trong tuổi thơ là như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro