tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trương Chiêu, dậy đi."

Vương Sâm Húc đập mạnh quyển sách vào đầu Trương Chiêu.

"Mày đã ngủ hơn 3 tiếng rồi đấy."

Anh mệt mỏi khoác cặp lóc cóc theo sau thằng bạn. Vương Sâm Húc ấy à, nó là một thằng hoạt ngôn nhiều năng lượng, còn tôi thì lười để tâm đến xung quanh, đến nỗi đâm sầm vào người đang đi trước mặt mà không biết.

"Húc, mày biết ai tên Trịnh Vĩnh Khang không?"

"Trịnh Vĩnh Khang?"

Vương Sâm Húc khó hiểu, quay đầu thấy Trương Chiêu đang lơ đãng nhìn về hướng xa xăm, chắng biết cậu ta đang nghĩ gì.

"Mày vẫn còn mơ ngủ hả Chiêu, Trịnh Vĩnh Khang là ai? Tự nhiên hỏi tao lạ vậy, mày có bao giờ để ý những người theo đuổi mày đâu."

"Thôi bỏ đi."

Cả hai băng qua sân trường lộng gió, có một nhóm sinh viên khoá dưới đi ngang qua, rôm rả trò chuyện. Ánh nắng hắt thẳng lên lũ thiếu niên ấy, chiếu sáng cả một vùng tuổi trẻ.

Anh vô tình chạm mắt vào giữa cái nắng yên ả của thu phân, nhưng anh chỉ đứng đó, lặng lẽ, nhìn theo em. Và có lẽ em không thể hiểu, bắt đầu từ khoảnh khắc lúc đó, chính anh cũng không ngờ rằng sẽ không nghĩ đến điều gì ngoài nụ cười của em.

Trịnh Vĩnh Khang ở đó, cười đùa cùng với thanh xuân xung quanh em, như chưa từng xảy ra chuyện chia ly trước đó. Như thể tất cả chỉ còn là một giấc mơ rất đỗi thoáng qua.

"Xin hãy tìm em từ giấc mộng mỗi khi anh mơ về."

Trịnh Vĩnh Khang đã nói với anh như thế.

Anh sẽ tìm, mà không, anh đã tìm thấy em rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro