CHƯƠNG 47: NHẤT BÁC! ĐỢI EM!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Doanh quả thật đã giữ lời, vô cùng nỗ lực tìm kiếm thông tin của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến biết mọi chuyện đều trở nên khó khăn khi mọi cánh cổng dẫn đến Luxephin đều đã bị đánh sập, không có cách nào do thám chính xác tình hình ở Địa ngục, quả thực đã làm khó Lâm Doanh rồi. Tiêu Chiến không thôi cảm kích anh, thật sự nếu không có anh thì bây giờ cậu còn bình an mà đứng đây chơi đùa với tiểu bảo bối nhà mình không? Chắc chắn là không rồi.

Thời gian trôi cũng thật nhanh, Tiểu Quân đã lên ba rồi, cả ngày đều nghịch ngợm vô cùng, hiếu động không biết di truyền từ ai nữa. Đứa nhỏ này sinh ra đã cứng rắn, có lần tập đi liền bị ngã, thế nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi, cứng đầu này có phải giống cậu không nhỉ? Tiểu Quân càng lớn trông càng giống Vương Nhất Bác hơn cả, Tiêu Chiến trong lòng chưa bao giờ quên được hắn, nhìn tiểu bảo bối nhà mình mà đau lòng không thôi. Có lần Tiểu Quân sang nhà hàng xóm chơi, đứa nhỏ nhà hàng xóm liền trêu chọc nói rằng Tiểu Quân không có cha, chỉ có baba, Tiểu Quân một mực không khóc, trong ánh mắt ánh lên sắc đỏ, theo bản năng đẩy mạnh đứa nhỏ kia về sau, một mực quay đi , sau này liền không thèm chơi với đứa nhỏ ấy nữa. Tiêu Chiến biết bảo bối nhà mình không phải không biết buồn, chỉ là không biết phải thể hiện ra sao, tính cách này khác gì Vương Nhất Bác chứ. Tiêu Chiến vẫn luôn cố gắng thể hiện sự yêi thương đối với Tiểu Quân, nuông chiều nó để nó không có cảm giác thiếu thốn tình cảm. Tiểu Quân rất hiểu chuyện, ngoài việc không thích biểu hiện cảm xúc ra ngoài thì với Tiêu Chiến cậu nhóc vẫn luôn rất quấn quýt. Sức mạnh nó thừa hưởng từ Vương Nhất Bác cũng theo thời gian mà lớn dần, cũng may vì tình cảm kiềm chế cho nên vẫn chưa có gì đáng lo ngại, chỉ cần Tiêu Chiến nỗ lực yêu thương thì Tiểu Quân cũng không tự nhiên phát giác sức mạnh. Tiêu Chiến mỉm cười chạy theo đứa nhỏ đang chạy phía trước. Tiểu Quân gương mặt nhỏ, đôi mắt phượng và bờ môi mỏng cong cong, mỗi khi cười lên đều đem theo mắt phượng kia híp lại, thật giống cha của nó.

- Baba mau mau, con còn muốn chơi nữa! - Tiểu Quân vui vẻ chạy phía trước, thi thoảng ngoái lại thúc dục baba mình.

- Được được. Cho con chơi. Nhưng chạy chậm một chút. Baba mệt rồi.- Tiêu Chiến thật hết cách với đứa nhỏ này.

- Tiểu Quân! Lại đây một chút. Chú có mua kem cho cháu này.- Lâm Doanh từ phía quầy bán kem đi lại. Trên tay vẫn cầm ba cây kem.

Tiểu Quân vui vẻ chạy lại, đối vơi người này nó cũng không có định kiến gì. Trái lại nó thấy Lâm Doanh rất tốt, còn có thể chăm sóc cho baba nó. Thế nhưng baba nói Lâm Doanh không phải cha nó, nói đợi sau này nó lớn hơn sẽ đưa nó đi tìm cha. Nó cảm thấy bây giờ cũng rất tốt, thế nhưng baba nó có vẻ thật sự rất nhớ cha nó, có đêm nó mơ màng tỉnh giấc vẫn thấy Tiêu Chiến khe khẽ nấc lên từng hồi cạnh cửa sổ. Nó biết baba nó là đang nhớ cha nó lắm, nó cũng muốn đi tìm cha, nó dù không nói cũng rất muốn có cha, hơn hết là nó muốn baba nó vui vẻ.

- Chú Lâm thật tốt. Cảm ơn chú Lâm. Kem rất ngon.- Tiểu Quân vui vẻ nhận lấy cây kem từ tay anh, đưa lên miệng ăn.

Tiểu Quân dù thế nào cũng là một đứa trẻ thôi, vẫn muốn vui chơi, vẫn muốn được chiều chuộng như những đứa trẻ khác. Vương Nhất Bác cũng vì tuổi thơ không mấy vui vẻ cho nên mới trở nên lãnh khốc như vậy, đâu có ai sinh ra đã tàn độc.
Lâm Doanh đưa cho cậu một cây kem, hai người từ từ ngồi xuống ghế đá gần đó. Tiểu Quân vẫn vui vẻ vừa ăn kem vừa chơi đùa với những đứa trẻ khác. Lâm Doanh rất quý nó, đứa nhỏ này rất đáng yêu, dù có mang dòng máu quỷ nhưng Tiêu Chiến nuôi dạy rất tốt, tới bây giờ cũng chưa phát tác bao giờ.

- Tiêu Chiến! Anh có chuyện muốn nói với em.- Lâm Doanh ôn tồn nhẹ nhàng nói.

- Anh nói đi. Em đang nghe. Nếu về việc Tiểu Quân thì anh yên tâm, nó sẽ không làm hại ai đâu.

- Anh biết. Em nuôi dạy Tiểu Quân rất tốt, anh cũng rất quý thằng bé. Nhưng chuyện anh sắp nói đây ít nhiều cũng có liên quan tới nó. Tiêu Chiến, em phải bình tĩnh.

Tiêu Chiến không nói chỉ đưa mắt lên nhìn anh, đôi mắt nâu bình lặng, thế nhưng chưa bao giờ hết sự hi vọng trong đó.

- Vương Nhất Bác. Anh tìm thấy hắn rồi.

- Anh nói gì? Lâm Doanh anh nói lại em nghe. Là thật sao? Có phải anh tìm được anh ấy rồi không? - Tiêu Chiến kích động nước mắt đã sớm trực trào muốn rơi.

Lâm Doanh khẽ gật đầu, đưa tay nắm lấy tay cậu trấn an.

- Do thám lần này đi, linh thức đã vô tình gặp được thuộc hạ của hắn, mọi chuyện đúng như trước đây chúng ta đoán. Vương Nhất Bác cùng Vương Gia Hạo đều bị giam trong biệt giam ở Introp, nơi này chỉ có Hoàng hậu mới có thể đến. Thuộc hạ này cũng vì liều chết báo tin mà tan thành tro bụi rồi. Hắn ta nhắn với em, hắn nói mong em có thể cứu lấy Điện hạ của hắn. Tạm thời ta vẫn chưa biết rõ nơi giam giữ đó ở đâu. Thế nhưng đã có manh mối rồi lần này ta sẽ trực tiếp đi thám thính. Nhưng có một chuyện em cần chuẩn bị một chút...

- Là...là chuyện gì...chuyện gì anh mau nói...- Tiêu Chiến kích động nước mắt rơi lã chã.

- Em cũng biết các cánh cổng đều đã bị đánh sập, chúng ta chỉ có thể tới cánh cổng ở Introp, nhưng không thể thông quan hai đầu, chúng ta không thể qua được. Lần này anh đi thám thính cũng chỉ có thể để linh thức đi, dù có biết hắn ở đâu cũng không thể cứu được, không thể mang hắn qua cổng kết giới...em biết đúng không? Vậy nên....

- Anh mau nói. Lâm Doanh rốt cuộc là cần chuẩn bị gì. Làm gì mới có thể cứu anh ấy?- Tiêu Chiến lúc này kích động tới nỗi hét lên.

- Chiến. Em đừng kích động quá. Em nghe anh nói...- Lâm Doanh nói vẻ bất đắc dĩ.

Tiểu Quân đang chơi phía xa, thấy baba mình tự nhiên lại khóc, liền chạy lại, không nhanh không chậm đẩy Lâm Doanh ra xa. Nó nghĩ Lâm Doanh chính là lý do làm cho baba nó khóc, Lâm Doanh đúng là rất tốt, nó rất có cảm tình, nhưng làm baba nó khóc thì ai nó cũng không bỏ qua. Tiểu Quân đứng chắn trước mặt Tiêu Chiến, hai cánh tay bé nhỏ của nó dang rộng ra như muốn ngăn cản bất kỳ ai làm tổn thương Baba nó vậy. Tiêu Chiến và Lâm Doanh bị hành động bộc phát của Tiểu Quân mà thoáng sửng sốt, đôi mắt của nó ánh chút đỏ, thể hiện rõ là đang giận dữ rồi. Tiêu Chiến trấn tĩnh lại tâm trạng rồi từ từ ngồi xuống cạnh bảo bối, ôm nó vào lòng.

- Tiểu Quân, baba không sao. Không phải chú ấy bắt nạt baba. Là baba xúc động quá.

Tiểu Quân vùi đầu vào hõm cổ Tiểu Chiến, bàn tay bé nhỏ ôm chặt lấy cổ cậu khẽ vỗ vỗ trên vai cậu dỗ dành.

- Baba lại nhớ cha sao? Baba đừng khóc. Tiểu Quân lớn rất nhanh. Chẳng mấy sẽ có thể đưa baba đi tìm cha. Baba đừng buồn.

Tiêu Chiến vì sự ngây ngô của bảo bối mà khẽ cười, lấy tay gạt đi nước mắt đang lăn dài trên má. Tiêu Chiến bế Tiểu Quân ôm vào lòng, ngồi yên lặng trên ghế ra chiều muốn lắng nghe Lâm Doanh nói.
Lâm Doanh hiểu sự kích động này của hai cha con cậu. Tiêu Chiến chờ tin này đã 3 năm rồi, bây giờ có kích động cũng phải thôi. Tiểu Quân mang dòng dõi quỷ, tính chiếm hữu rất cao, đối với nó bất kỳ ai làm tổn hại đến baba nó, nó đều đem lòng ghét luôn. Lâm Doanh không phiền vì điều đó. Anh cảm thấy như vậy rất tốt. Thằng nhóc này sau này có thể bảo vệ Tiêu Chiến rồi.

- Chiến. Có chuyện này anh không biết phải nói sao. Anh đã tìm ra cách thông quan kết giới mà không cần phía Địa ngục đồng ý. Thế nhưng có chút nguy hiểm...-Lâm Doanh ái ngại ngập ngừng không muốn nói tiếp.

- Anh nói đi. Nguy hiểm cách nào em cũng phải tìm anh ấy.- Tiêu Chiến kiên định hơn bao giờ hết.

- Được. Anh nói. Nếu muốn thông quan kết giới, ngoài việc cần phía Địa ngục đồng ý thì vẫn còn một cách đó là dùng hai sức mạnh đối lập của Thiên thần và Ác quỷ mở một trong hai đầu cánh cổng....

Nói tới đây anh ngập ngừng đưa mắt nhìn Tiểu Quân đang ngồi trong lòng Tiểu Chiến.

- Ý anh là ... Tiểu Quân?- Tiêu Chiến thoáng sửng sốt khi nghe câu này.

Tiêu Chiến ái ngại nhìn bảo bối đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng mình. Tiểu Quân vẫn còn là một đứa trẻ, tuy là thừa hưởng sức mạnh của cha nó, thế nhưng nó vẫn chưa biết khống chế sức mạnh này, hay nói cách khác nó cũng chưa biết cách sử dụng chứ đừng nói tới việc dùng nó để cứu người, quá nguy hiểm rồi.

- Đúng vậy. Tiểu Quân thừa hưởng sức mạnh của Vương Nhất Bác. Nếu luyện tập thì chắc chắn sẽ có thể sử dụng được thành thạo. Tuy nhiền vì nó vẫn còn nhỏ, cho nên vẫn có chút nguy hiểm.

Tiêu Chiến không biết cảm giác lúc này là thế nào. Cậu rất vui vì biết có thể sắp được gặp hắn rồi. Thế nhưng còn Tiểu Quân, bảo bối của cậu vẫn còn quá nhỏ, có thể sử dụng sức mạnh kia mà không gặp nguy hiểm gì sao. Điều này thật sự làm cậu lo lắng. Tiểu Quân vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Tại sao lại bắt nó phải trải qua những chuyện này. Cậu không nỡ.

- Baba. Người rất muốn gặp cha sao?

Tiêu Chiến không nói. Đứa nhỏ này lúc nào cũng cứng rắn như vậy. Nước mắt từ khóe mi cậu không ngăn được, lại chảy rồi. Tiểu Quân đưa bàn tay bé nhỏ lên gạt đi giọt nước mắt đang lăn trên má baba nó.

- Tiểu Quân cũng muốn gặp cha. Baba có thể dạy con không? Con có thể làm tốt mà.

Tiêu Chiến ôm chặt bảo bối trong lòng, khóc lên thành tiếng, sao bảo bối của cậu lại hiểu chuyện như vậy, như vậy thật bất công với nó.

- Baba xin lỗi con. Baba rất nhớ cha con. Chúng ta đợi một thời gian nữa con lớn hơn, chúng ta liền đi tìm cha con được không?

Tiểu Quân ôm chặt lấy baba nó, khẽ gật đầu. Nó không biết bản thân mình sẽ phải học những gì thế nhưng chỉ cần baba nó vui, nó đều có thể học.

- Tiểu Quân, con có thể giúp baba con luyện tập một chút không? Con biết trong người mình có sức mạnh mà đúng không?

Tiểu Quân dời vòng tay cậu, đưa mắt nhìn Lâm Doanh, cậu bé khẽ gật đầu. Lâm Doanh biết đứa trẻ này luôn rất hiểu chuyện, anh nhẹ nhàng khuyên bảo.

- Nếu có luyện tập tốt, có thể sử dụng sức mạnh tốt, đợi ta tìm được chỗ của cha con rồi chúng ta liền có thể đến đó tìm cha con, được không?

- Vâng. Chú Lâm.

- Lâm Doanh cảm ơn anh. Thời gian tới vất vả cho anh rồi. Phải thật cẩn thận, được không?- Lâm Doanh là niềm hi vọng duy nhất của cậu, nếu như anh cũng có chuyện gì thì cậu không biết phải làm thế nào nữa.

- Em cũng phải cẩn thận. Anh sẽ cho người bảo vệ hai người. Em cứ cho Tiểu Quân luyện tập theo những gì anh ghi trong này là được. Đừng quá gấp gáp, phải từ từ. - Lâm Doanh vừa nói vừa đưa cho cậu một cuốn sổ nhỏ màu đen, anh đã cẩn thận ghi chép đầy đủ

- Em hiểu. Cảm ơn anh.
.
.
.
Một năm sau.
Sau lần Lâm Doanh thành công để linh thức tìm ra nơi giam giữ Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến và Tiểu Quân vẫn luôn nỗ lực luyện tập. Tiêu Chiến luyện tập kiếm đạo, cũng khơi lại chút sức mạnh quỷ trong người mình, đồng thời từng bước giúp Tiểu Quân điều khiển sức mạnh của mình. Hiện tại mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Tiểu Quân thành thục sử dụng được sức mạnh của mình thôi.

- Baba. Tiểu Quân tập tốt như vậy có phải chúng ta sắp được đi tìm cha không? - Tiểu Quân vô cùng cố gắng luyện tập.

- Đúng vậy. Tiểu Quân rất giỏi. Chúng ta sắp có thể gặp cha con rồi. - Tiêu Chiến yêu chiều nhìn bảo bối nhà mình. Tiểu Quân bây giờ đã cao lớn hơn rồi, cũng hiểu chuyện hơn trước. Nó vô cùng cố gắng luyện tập, mọi thứ đều rất tốt, chỉ một thời gian nữa cậu và bảo bối có thể đi tìm Vương Nhất Bác rồi.

" Vương Nhất Bác. Anh nhất định phải đợi em và con. "
Tiêu Chiến bế đứa nhỏ lên, gương mặt hướng về phía xa xăm, đã tới lúc về nhà rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st