chap 3 - gối ôm hình cá hồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Namjoon cười rộ lên, cậu cọ mặt mình vào má của Seokjin, rồi lại hôn hôn nơi cần cổ anh. Seokjin để mặc cậu làm càn, lại nói: "Còn em thì sao? Nhìn em giống như cũng có một ngày tệ hại vậy".

"Không bằng chuyện của anh đâu, bảo bối, thật ra cũng chẳng có gì.".

"Nói nghe đi", Seokjin giục, "Anh muốn nghe".

"Thôi được rồi", Namjoon đầu hàng. Cậu chẳng bao giờ có thể cự tuyệt bất kì yêu cầu gì của anh, còn lí do chắc là kể từ lần đầu tiên Seokjin rủ cậu cùng đi đến quán cà phê 24 giờ ưa thích trong suốt buổi tiệc đại học năm đó, hay lần đầu anh kéo cậu vào chuyến đi xuyên đêm cùng mình lúc cả hai đều đang trong kì thi cuối của năm hai. Họ đã đắp chung một chiếc chăn và ôm nhau ngủ ngay trên trên nóc của chiếc xe tải cũ, ngay dưới bầu trời đêm mùa hạ được bao phủ bởi những vì tinh tú . Thẳng cho đến khi Seokjin thổ lộ lòng mình với cậu, điều mà Namjoon chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ làm.

"Chuyến bay của em bị hoãn, anh biết rồi đấy", Seokjin gật đầu, " khi em đang cố gắng hoàn thành nốt mớ công việc được giao thì tên khốn nào đấy lại làm đổ cà phê lên cái áo sơ mi trắng yêu thích mà anh đã tặng em vào sinh nhật năm ngoái, em tức chết vì biết nó sẽ không bao giờ giặt sạch được", Namjoon vừa hồi tưởng vừa gắt gỏng.

Seokjin khẽ đan bàn tay mình vào tay của Namjoon, im lặng lắng nghe. Anh dùng ngón cái vuốt ve chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên ngón tay cậu, chờ Namjoon nói tiếp: "Trên máy bay thì có đứa nhóc nào đó cứ khóc la om sòm. Cả đêm em không tài nào ngủ nổi, mà ba mẹ đứa bé đó cũng bất lực nốt. Làm em nhớ tới cái lúc tụi mình phải trông con giúp chị họ của anh".

Seokjin bật cười, bổ sung "Nước mắt nước mũi tèm lem, lại còn ói mửa nữa, đúng là một trải nghiệm kinh hoàng".

"Ừ, đúng là không tài nào quên được", Namjoon mỉm cười âu yếm, "Em đã không thể dỗ nó ngủ mấy ngày liền bởi vì con bé cứ toàn tỉnh dậy lúc nửa đêm, em nghĩ chúng ta cũng mệt không kém gì nhóc ấy đâu".

"Vậy mà cuối cùng em cũng cưng nựng nó đấy thôi, đừng tưởng là anh không thấy cái cảnh em thổi thổi lên bụng nó rồi nói dối rằng như vậy sẽ không bị đau bụng nữa".

Namjoon ậm ừ, khẽ mỉm cười khi nhớ tới vẻ mặt tràn đầy yêu thương của Seokjin trước cửa phòng khi ngắm nhìn bọn họ chơi đùa. "Nó thực sự khiến con bé ngừng khóc và mỉm cười, vậy xem ra em cũng thành công đó chứ.'

Seokjin đưa tay lên vỗ vỗ má Namjoon, những ngón tay như lưu luyến trên làn da cậu. "Em hẳn sẽ là một người cha tuyệt vời đấy".

"Không đâu, em chắn chắn sẽ không làm một người cha tốt được. Em sẽ chỉ toàn làm những chuyện ngốc nghếch thôi, anh biết mà," Namjoon nói. Nhưng trước khi Seokjin kịp phản bác, cậu lại tiếp tục: "A, nhưng mà, em vẫn còn có anh bên cạnh cơ mà, nếu có thêm anh nữa thì em nghĩ chúng ta sẽ trông giống như những bậc phụ huynh tuyệt vời đấy".

"Chỉ là giống như thôi sao?" Seokjin nhíu mày hỏi lại.

"Rất rất gần", Namjoon vội sửa, " bởi vì cả hai ta đều biết, rằng anh sẽ lại lén để tụi nhỏ bỏ mấy món đồ ăn vặt vào xe đẩy lúc mình đi siêu thị thôi".

"Hừ, hiểu anh ghê ha," Seokjin giận dỗi, anh khẽ nhích lại gần Namjoon hơn khi cảm nhận được cơ thể mình đang dần trượt xuống nước. "Anh dám cá trăm phần trăm là mình sẽ đánh lạc hướng em rồi lén để tụi nhóc bỏ mọi thứ vào."

Namjoon đảo mắt tinh nghịch, thấp giọng cười. "Anh là một ông bố thật ngầu còn em chỉ là người cha xấu xa thôi, phải không?".

"Đúng như vậy còn gì." Seokjin dừng một chút. "Anh không thể đợi cho đến khi công việc của em ổn định rồi chúng ta sẽ để dành tiền và có thời gian nhận con nuôi. Ưm, anh chỉ mong thời gian thực tập của mình kết thúc sớm thôi."

"Ít ra thì mấy tuần làm việc vất vả cũng đã kết thúc rồi." Namjoon thở dài, nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ của anh, "quả là một tuần dài đằng đẵng, cuối cùng chúng ta cũng có thời gian dành cho nhau. Mình có thể cùng nhau ăn bánh kếp cho buổi trưa, sau đó đi dạo mát ngoài công viên một lúc."

Seokjin ừ nhẹ, rồi khép mi mắt. "Nghe được đấy".

"Nhưng làm gì thì làm, trước tiên vẫn phải lấp đầy cái bụng rỗng cho anh đã". Namjoon dùng ngón trỏ miết nhẹ trên sườn anh, cái nhíu mày chợt xuất hiện trên gương mặt anh tuấn khi cậu nhận ra dường như anh lại gầy hơn từ lúc cậu rời Seoul. "Chắc chắn anh lại không ăn uống đầy đủ rồi, đúng không?".

"Anh đã cố ăn đầy đủ khi anh có thời gian rồi đó chứ, nhưng dạo này mấy buổi chụp hình cứ dồn dập quá, Joonie à, cho nên là anh mới không có thời gian ấy".

Namjoon chọt chọt vào bụng người con trai lớn hơn. "Thế bây giờ ngài có cần tôi nấu rồi đút cho ngài ăn không? Em biết anh chỉ muốn như vậy mà, phải không hyung?"

Seokjin cười khúc khích, "Đúng vậy, đó là một phần trong kế hoạch được dàn dựng của anh, nhằm bắt em đến chỗ làm rồi đưa đồ ăn cho anh đó, vậy thì anh có thể thấy em nhiều thêm chút. Anh hy vọng được gặp em mỗi chiều tại studio kể từ bây giờ".

Namjoon giả làm động tác gập người cúi chào khiến cho một ít bọt nước bắn lên, vài giọt nhỏ xuống vai Seokjin, cậu cười run người, "Vâng, vâng thưa ngài! Tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt những phần ăn dựa trên chế độ ăn kiêng đã được chuyên gia dinh dưỡng phê chuẩn rồi mang đến cho người chồng yêu quý của tôi mỗi ngày".

"Ê, em có thôi ngay đi không cái đồ ngốc này".

"Em chỉ làm như thế cho mỗi mình anh thôi đấy Jinnie", Namjoon yêu chiều, khẽ nâng cánh tay mà cậu đang gác trên thành bồn tắm lên ôm lấy vòng eo thon thả của anh, dùng lực kéo anh vào gần mình thêm chút nữa. Cậu rải lên má ửng hồng của anh vô số nụ hôn, tạo ra âm thanh "chụt chụt", thẳng cho đến khi Seokjin vừa cười khúc khích, vừa dùng tay che miệng cậu lại và đẩy mặt cậu ra thì mới thôi.

"Thôi đi, em thật là...". Seokjin cười nói, nụ cười ấy lại càng rạng rỡ hơn khi anh trông thấy cái bĩu môi đầy uỷ khuất của Namjoon.

"Có gì sai khi em chỉ muốn hôn người em yêu cơ chứ?"

"Hờ". Seokjin ừ hửm một tiếng rồi xoay người lại đối diện với Namjoon, anh vòng tay choàng lên cổ cậu rồi ngắm nghía biểu hình hờn dỗi đầy đáng yêu kia. "Cuối cùng thì em cũng trở về rồi, lại có thể hôn em mọi lúc mọi nơi thật tốt, anh đây sẽ vui lòng mà đón nhận hết"

"Em nhớ anh lắm".

Thay vì trả lời, Seokjin lại vớt một hình trái tim bé xíu đang tan ra từ miếng bath bomb lên khỏi mặt nước.  Một trái tim nho nhỏ đỏ rực, kẹp vào giữa ngón trỏ và ngón cái của mình, rồi dán nó lên một bên lúm đồng tiền trên má Namjoon, đặc điểm quen thuộc đã ăn sâu vào trong kí ức của cậu kể từ cái đêm đầu họ gặp gỡ.

Anh rải những nụ hôn nhỏ vụn vặt từ xương quai hàm của cậu cho đến tai, rồi thấp dần xuống dưới, tiếp đến là má, cằm, khoé miệng, và cuối cùng dừng lại trên đôi môi Namjoon, những chiếc hôn nhẹ tựa lông vũ.

"Anh cũng nhớ em lắm", Seokjin thở dốc, cọ cọ mũi mình vào mũi Namjoon, tặng cậu thêm một nụ hôn eskimo*, rồi tựa trán mình vào trán cậu. Tầm mắt Namjoon gần đến mức Seokjin có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp hô hấp nóng bỏng của cậu lên làn da nhạy cảm của mình. "Anh rất vui vì em đã trở về".

*nụ hôn eskimo:

" Em rất vui khi được về bên anh". Namjoon vừa nói vừa trượt tay xuống hông người trong lòng, rồi lần xuống hai bên cánh mông, nhẹ nhàng xoa bóp. "Tuy em rất thích được thì thầm những lời ngọt ngào vào tai anh khi hai ta tắm cùng nhau, nhưng bên ngoài trời đang mưa, và nước đã bắt đầu lạnh đi, em thật sự không muốn thấy anh bị cảm đâu".

Seokjin ôm chặt lấy cậu trai nhỏ tuổi, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp. Namjoon cười khẽ, hôn lấy đầu mũi anh. " Em có mang về cho anh một món quà từ tận New York xa xôi đấy', cậu có thể thấy được ánh mắt anh sáng rực lên, Seokjin luôn thích được tặng quà, đặc biệt là mấy thứ bé xinh mà Namjoon mang về từ những vùng trời khác nhau, chúng làm cậu nhớ đến anh người yêu ở nhà, "em muốn thấy anh mặc nó ngay bây giờ, nhưng mà anh phải buông em ra đã, bảo bối".

Seokjin thở nhẹ ra, miễn cưỡng nới lỏng vòng tay, " Được rồi, nhưng em phải quay lại nhanh đó".

Namjoon bật người ra khỏi bồn tắm, lau sơ qua cơ thể trong lúc Seokjin rất nhanh đã thế vào vị trí ban nãy của cậu, tựa mình vào thành bồn tắm. Cậu nhanh chóng tròng vào cái quần thun mà Seokjin đã treo sẵn, vừa dùng khăn lau khô tóc vừa tiến lại gần đống hành lí bị bỏ quên lúc trước đang còn yên vị ngay cửa phòng.

Namjoon nhanh tay cầm lấy một bộp quà nhỏ được gói trong lớp giấy đen, quay trở lại phòng tắm và đưa nó cho Seokjin. Ánh mắt anh tỏ vẻ hiểu ngay khi nhìn thấy túi quà, thầm cảm kích nhận lấy nó, trước khi Namjoon đi vào nhà bếp, để anh tự mình thưởng thức món quà ấy.

Mở ra một ngăn kéo, Namjoon bắt đầu rút ra sấp menu mà họ đã thu thập trong nhiều năm qua khi sống ở căn hộ này, một nửa trong số đó là họ chôm được từ những nhà hàng và quán cà phê gần đây, số còn lại là từ hộp thư với dịch vụ giao hàng tận nơi.

Một số cái còn kèm theo phiếu giảm giá nhưng Namjoon nhận ra tất cả đều đã hết hạn. Cậu bỗng lắc đầu đầy chán nản rồi vứt hết chúng vào thùng dành cho rác tái chế được đặt ngay cạnh sọt rác thải thường, trong lòng khẽ cảm thán, quả là những công dân tràn đầy trách nhiệm, họ luôn phân loại rác tái chế bởi vì Seokjin là chúa tích trữ đồ mà chẳng bao giờ chịu vứt đi bất kì thứ gì cả.

Nhưng đó cũng là một trong những điểm cậu yêu ở anh, dẫu cho Hoseok có dùng cặp mắt chán chường nhìn cậu mỗi lần nghe kể về chuyện Seokjin sống chết không chịu vứt đi bất cứ đồ đạc gì liên quan đến mình, đến mối quan hệ của hai người. Nhất là cái lần cậu cố tình trêu chọc bằng cách tặng anh cái gối ôm hình con cá hồi*. Ấy thế mà Seokjin lại thực sự yêu thích nó, vì đó là quà Namjoon đã tặng cho anh mà. Nụ cười đắc chí ngu ngốc trên mặt Namjoon bỗng bay hết sạch, kết quả là cậu đã phải chịu đựng cặp mắt cá chết cứ nhìn đăm đăm vào mình mỗi khi họ làm tình, đến mức Namjoon thật sự không chịu nổi nữa, phải lén giấu nó vĩnh viễn trong phòng ngủ dành cho khách.
Khổ cái nó lại gây ám ảnh cho những vị khách thỉnh thoảng ghé nhà chơi, nhưng Namjoon lại không hề cảm thấy phiền, thà như vậy còn hơn.

*gối ôm hình cá hồi:

(JAM:kinh dị chưa mấy chế :)))) Thương Joon :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro