Taehyung07 tháng 06 năm 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con chó ngu ngốc này. Nó không thể đợi tôi một chút hả. Tôi đã tìm kiếm khắp thị trấn nhưng tôi không thể tìm thấy Dubu. Tôi xem đồng hồ và 20 phút đã trôi qua. Một con chó con hai tháng tuổi có thể đi đâu trong 20 phút?

Trong tia nắng hè oi bức, cả người tôi ướt nhẹp mồ hôi. Cổ họng tôi đau rát vì đã kêu khàn cả giọng tên Dubu. Chỉ trong vài giây thôi, tôi đã buông lỏng tay nắm dây xích khi bận kiểm tra điện thoại của mình. Và rồi khi tôi quay lại, Dubu đã biến mất. Tôi bắt đầu chạy. Kiểm tra từng con phố nhỏ và thậm chí kiểm tra bên trong những cánh cổng mở toang.

"Dubu!" Tôi hét ầm lên. Nhưng chỉ có người qua đường nhìn lại tôi.

Trong suốt quãng thời gian tìm nó, tôi đã trách Dubu là một con chó ngu ngốc. Thậm chí còn tức giận và nghĩ rằng nó là một con chó mất nết, vong ân bội nghĩa nhất quả đất. Nhưng ngay cả khi đó, tôi cũng biết đó không phải lỗi của Dubu. Đó là lỗi của tôi. Tôi đã không chú ý. Tôi đã không để ý và buông dây xích. Chỉ để trả lời những tin nhắn không quan trọng và cười cợt về chúng, tôi thậm chí không nhận ra Dubu đã biến mất.

Dubu có cố ý trốn thoát không?

Khi tôi nghĩ đến đó, bước chân và cả dòng suy nghĩ của tôi khựng lại. Dubu không thích sống với tôi. Sống với nhau chỉ là hạnh phúc của tôi, đối với Dubu, điều đó không hơn không kém so với việc phải xa gia đình.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng sủa của Dubu và tôi nghĩ mình đã gặp ảo giác. Nhưng tiếng sủa đó thật sự không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng của tôi, tôi thấy Dubu đang chạy từ đầu phố tới. Lao qua đoạn đường dốc, tai của nó cụp ra sau và há hốc mồm, nó đang cố gắng chạy nhanh hết mức đến chỗ tôi.

"Dubu!" Tôi hét lớn khi quỳ xuống để Dubu có thể chạy vào vòng tay tôi. "Mày đã đi đâu? Mày tới đây bằng cách nào? Mày nhớ tới mùi của tao?"

Cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy tôi khi nó, con cún nhỏ đã nhảy vào lòng tôi, bắt đầu liếm lòng bàn tay tôi.

'Đối với Dubu, tôi là gia đình duy nhất mà nó có thể dựa vào. Tôi có thể đáng tin cậy cho một ai đó. Tôi có thể là một nơi để trở về. '

Tôi ôm Dubu chặt hơn, mặc cho nó cố gắng thoát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro