Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Chị gái ưu tú

Edit: Yến Phi

Beta: Dyon + Khyn

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Người xem cũng bị thành tích đại học của Cố Hàm Ngọc làm cho kinh ngạc. Xảy ra chuyện gì thế, sao Cố Hàm Ngọc lại giỏi như vậy?

【 Dù lời của Triệu Mị là thật, nhưng cô ta cũng thật quá đáng, sao có thể công kích người ta như thế? 】

【 Tôi ghét Triệu Mị, cô ta là hạng nhất Đế Đô thì sao chứ, sự thật thì nhân phẩm của cô ta rất kém. 】

【 Tiểu tiên nữ Viện Viện đừng nghe Triệu Mị nói bậy, cô mãi mãi là giỏi nhất! 】

【 Công bằng mà nói, Triệu Mị thông minh hơn Cố Viện Viện nhiều. So với cô ta  thì Cố Viện Viện chẳng phải ngu dốt như heo sao? 】

【 Hơ hơ, kiêu căng quá cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì đâu. 】

Mặt Cố Viện Viện tái nhợt, căn bản không dám tin lời Triệu Mị nói, Cố Hàm Ngọc thi đại học chỉ bị trừ bốn điểm?

Khoa văn là khoa khó để thi đủ điểm nhất, nó không có câu trả lời tiêu chuẩn như khoa lý, giải phương trình cũng có thể được điểm, mà văn tổng hợp và luận văn của khoa văn không có điểm chính xác. Lấy ví dụ về luận văn mà nói, giáo viên khác nhau chấm cùng một bài, hơn phân nửa người chấm sẽ cho ra xác suất số điểm không giống nhau.

Cho nên tổng cộng văn tổng hợp và luận văn của Cố Hàm Ngọc chỉ bị trừ bốn điểm có nghĩa là gì? Điều này nghĩa là cô cực kỳ xuất sắc, cô xuất sắc hơn những nhân tài đang ngồi ở đây rất nhiều.

Cố Viện Viện nhớ lại khi bản thân tự hào vì thành tích của mình, có phải Cố Hàm Ngọc đang chê cười cô ta?

Hơn nữa khi thấy sự kính nể của Triệu Mị với Cố Hàm Ngọc mà khi nhìn mình một chút cũng thấy phiền, mặt cô ta càng đau rát.

Lúc nãy Cố Viện Viện còn miễn cười được, nhưng lúc này không cười nổi nữa, rõ ràng là Cố Hàm Ngọc cố ý, nếu không tại sao trước kia cô không nói chứ? Nhớ lại lúc ba mẹ khen ngợi thành tích của cô ta rất tốt ở trước mặt nhiều người như vậy, cô ta càng thấy khó chịu, thành tích của cô ta tính là gì so với Cố Hàm Ngọc? Chỉ sợ người khác nghe được còn cười nhạo cô ta không biết trời cao đất rộng! Căn bản không bằng một phần mười của chị gái mình!

Hiện giờ Cố Viện Viện rất khổ sở, Cố Hàm Ngọc không nói thì không sao, vì sao ba mẹ cũng không nói? Sao có thể che dấu lương tâm của mình mà khen cô ta cơ chứ?

Cô ta nhìn Triệu Mị, Tô Nhiên, Triệu Thanh Tử, ngay cả ba mẹ của Tô Nhiên và Triệu Thanh Tử cũng đều nhìn Cố Hàm Ngọc bằng ánh mắt khen ngợi và kinh ngạc, còn bảo họ phải học theo Cố Hàm Ngọc.

Tô Nhiên kích động không ngừng, còn ngại ngùng muốn xin Wechat của Cố Hàm Ngọc, nói nếu sau này có gì không hiểu muốn đàn chị chỉ dạy thêm. Tô Nhiên tính cách hoạt bát thì không nói, nhưng ngay cả Triệu Thanh Tử im lặng từ nãy đến giờ cũng chủ động xin Wechat của Cố Hàm Ngọc, đến người kiêu căng như Triệu Mị lúc này cũng lấy điện thoại ra, đứng sau lưng Triệu Thanh Tử, chủ động thêm Cố Hàm Ngọc vào bạn tốt.

Cố Viện Viện: “…”

Cô ta nhìn Cố Hàm Ngọc được vây quanh bởi Tô Nhiên, Triệu Thanh Tử và Triệu Mị, trong lòng như có tảng đá đè nặng vậy, rất khó chịu.

Hiển nhiên Triệu Mị xem Cố Hàm Ngọc là mục tiêu mà bản thân muốn vượt qua: “Lần này tôi vốn định thi vào trường để phá vỡ thành tích của chị, đáng tiếc.”

Văn tổng hợp của cô ấy bị trừ bốn điểm, luận văn thì bị trừ hai điểm.

“Không chỉ mình tôi, sinh viên khoa văn chúng ta đều xem chị là mục tiêu vượt qua.”

Thành tích năm đó của Cố Hàm Ngọc vẫn là thành tích khiến không một thủ khoa văn nào có thể vượt qua. Tuy nói đề thi hằng năm khác nhau, độ khó cũng khác biệt, nhưng không ảnh hưởng đến mục tiêu của bọn họ.

Là học sinh cấp ba, chú ý đến bài thi đại học là chuyện bình thường, trái lại không chú ý đến kỳ thi đại học hay các bài thi mới là sơ sót.

Triệu Mị có yêu cầu rất cao với bản thân, cô ấy đều chú ý mỗi năm thi đại học, đề mỗi năm cũng đã làm qua. Tuy rằng Triệu Mị đã học trước sách giáo khoa cấp ba, nhưng lúc mới vừa vào học lớp mười, đề đại học có hơi khó với cô ấy, rất nhiều kiến thức chưa từng được học qua, nhưng chắc chắn trong đề đại học sẽ có liên quan tới kiến thức của lớp mười, chỉ cần là nội dung kiến thức mà  Triệu Mị đã học thì không cho phép mình phạm lỗi, chưa học thì ghi chép. Một tập bài thi vào đại học đã có thể hoàn thành trong ba năm.

Mà ngoài đề thi đại học thì thủ khoa cũng là mục tiêu của cô ấy. Bài của mình bao nhiêu điểm, người khác bao nhiêu điểm, khác biệt này đủ để Triệu Mị nhận biết bản thân. Cũng chính lúc đó, cô ấy biết Cố Hàm Ngọc, sinh viên khoa văn, điểm thi chỉ bị trừ bốn điểm.

Dù là kiểm tra bình thường, kì thi giữa kỳ hay các cuộc thi nhỏ khác, dễ dàng hơn thi đại học gấp trăm lần, nhưng cô ấy rất ít khi có được điểm cao như vậy.

Đối với bọn họ mà nói, Cố Hàm Ngọc đứng trên đỉnh ngọn núi, yêu cầu bọn họ phải cố gắng leo mới có thể sánh vai, vượt qua.

Cố Viện Viện nghe đến đây, trong lòng không có cảm giác gì. Không phải chỉ là thành tích thi đại học thôi sao, cần gì khoa trương như thế?

Tô Nhiên kinh ngạc: “Không phải đâu, mình không để ý cái này lắm…” Cô cũng làm không ít đề thi. Qua mỗi lần thi đều chú ý đến thủ khoa khoa văn, khoa lý của mỗi tỉnh, nhưng không ghi chép lại số liệu này, càng không xem đó là mục tiêu cạnh tranh như Triệu Mị.

Triệu Mị bĩu môi với Tô Nhiên: “Theo như tôi biết, rất nhiều người thi đại học đều có ít nhất một danh sách trong tay, trong đó có hai chức vụ, mà hai người ở hai chức vụ được nêu đó sẽ thay đổi qua mỗi năm.

Tô Nhiên nói: “Là ai giữ vậy? Thành tích ra sao?”

“Không kém là bao, một người cao điểm nhất khoa văn và khoa lý thành phố tôi, một người là cao điểm nhất khoa văn và khoa lý toàn quốc. Chỉ có thành tích của Cố Hàm Ngọc, với tư cách thủ khoa văn của Đế Đô, thậm chí là điểm cao nhất cả nước, cũng là thành tích duy nhất không bị vượt qua trong ba năm.” Triệu Mị nói, “Chúng ta đều đang ngầm so tài, xem ai có thể phá vỡ số điểm mà đàn anh đàn chị đã lập ra.”

Tô Nhiên cũng kinh ngạc, khi mình còn đang tranh hạng nhất với các bạn học ở trường, tranh giành hạng nhất trong cuộc thi kết hợp thành phố, thì người ta đã theo dõi cuộc so tài làm thủ khoa đại học.

Cố Hàm Ngọc cũng ngạc nhiên: “Sao chị cũng không biết những thứ này?”

Triệu Mị nói như một lẽ đương nhiên: “Chị là người xuất sắc nhất, dĩ nhiên không cần để ý những người đang nghĩ cách vượt qua mình. Ai sẽ chú ý đến người kém hơn mình chứ?”

“Cũng không tự biết bản thân ra sao, hừ.” Triệu Mị cố ý liếc Cố Viện Viện, khuôn mặt xinh đẹp, ngạo mạn cười khinh nhìn cô ta.

Cố Viện Viện: …

Nhưng vì thế, Tô Nhiên càng kính phục Cố Hàm Ngọc vì cô rất xuất sắc, cô ấy vui vẻ nói: “Mình vui quá, may mắn ở chung phòng với em gái của đàn chị Cố. Nếu không phải như vậy, chắc chắn mình không có cơ hội quen biết người lợi hại như đàn chị Cố.”

Triệu Thanh Tử hơi gật đầu, biểu hiện sự đồng ý.

Hiếm khi Triệu Mị nhìn Cố Viện Viện với sắc mặt tốt: “Ừ, xem như có chút giá trị.”

Cố Viện Viện: “…… ?!!”

Cho nên giá trị duy nhất bây giờ của cô ta là em gái của Cố Hàm Ngọc sao??

Người xem bình luận:

【 Thật quá đáng mà!!! 】

【 Triệu Mị thật quá đáng! Tôi bị Triệu Mị chọc cho tức chết mất!! 】

【 Viện Viện đừng nghe Triệu Mị nói bậy, sao cô chỉ có xíu giá trị đó được!? Viện Viện, cô là bảo bối trân quý nhất của chúng tôi! 】

【 Thành tích không nói lên giá trị tiêu chuẩn của một người, cô là người đơn thuần, hiền lành, đáng yêu nhất. 】

【 Tô Nhiên có ý gì đây? Cô ta không phải ở phía Viện Viện chúng ta à? Tại sao cô ta vừa nói vừa cười với Triệu Mị? Tại sao không nói giúp cho Viện Viện? 】

【 Đột nhiên thấy lời của Triệu Mị rất đúng, tôi cũng là học sinh cấp ba, thân là học tra tôi đang nghĩ làm sao có đứng hạng nhất lớp, người thông minh nhất đều đã nhìn rộng ra toàn nước. Không nói nữa, tôi phải chăm chỉ học tập đây. 】

【 Ha ha ha ha cười chết mất, Cố Viện Viện không tự biết thân biết phận, chắc là đang rất không vui! 】

【 Dù Cố Hàm Ngọc chẳng ra gì, nhưng thành tích học tập của cô ấy rất xuất sắc. 】

【 Học giỏi thì sao? Giống như Triệu Mị khiến người khác chán ghét à!? 】

….

Lần đầu gặp bạn cùng phòng đã không vui, cả người Cố Viện Viện lộ vẻ bực bội. Cô ta như chim nhỏ rúc vào người Trương Thục Tuệ, giống như gà nhúng nước vậy, lúc dùng bữa ở nhà hàng gần trường, còn hỏi Cố Hàm Ngọc: “Thành tích của chị tốt như vậy, sao không nghe chị nhắc tới? Ngay cả mẹ cũng không nói qua.”

Cố Hàm Ngọc cười cười: “Đều là chuyện nhỏ thôi, qua nhiều năm rồi, nếu hôm nay Triệu Mị không nhắc, chị cũng quên mất.”

Cố Viện Viện: “…”

Nếu là người khác, thành tích tốt như vậy chắc chắn sẽ đem khoe cả đời. Cũng là thời kì huy hoàng trong lý lịch bản thân, nhưng chỉ là chuyện nhỏ đối với Cố Hàm Ngọc?

Trương Thục Tuệ nói: “Năm đó con thi được thành tích tốt như vậy, thật sự có mấy phóng viên truyền hình đến phỏng vấn, bạn bè thân thích của mẹ cũng đến xin phương pháp học tập của con, có người muốn nhờ con làm gia sư. Mùa hè năm đó cửa nhà chúng ta như bị đập phá vậy. Mẹ nhớ ba con còn len lén mở chai rượu ăn mừng trong thư phòng, mẹ bảo ông ấy uống một ly với con, ông ấy nói không được, sợ con sẽ trở nên kiêu căng.”

Cố Hàm Ngọc ngạc nhiên nói: “Có thật không? Con không biết chuyện này. Con cứ cho rằng ba cảm thấy thành tích con thi như vậy là bình thường, không cảm thấy tự hào vì con.”

Trương Thục Tuệ lắc đầu: “Đương nhiên không phải, chỉ là ba con không thích thể hiện ra.”

Cố Hàm Ngọc cười lên, bộ dáng đầy vui vẻ.

Cố Viện Viện nghe rất khó tiếp thu, đặc biệt là trước kia từng được người khác khen ngợi mà vui vẻ, bây giờ nghĩ lại những lời khen kia chẳng có câu nào thật lòng! Cô ta không được đài truyền hình phỏng vấn, không có bạn bè thân thích tới xin phương pháp học tập, chứ đừng nói là người muốn nhờ cô ta làm gia sư….

Cái gì cô ta cũng kém hơn Cố Hàm Ngọc, hôm nay nhìn Cố Hàm Ngọc cười, càng thấy bản thân như chú hề đang nhảy nhót.

Cố Viện Viện nói: “Thật xin lỗi, con khiến mọi người thất vọng rồi…”

Cố Hàm Ngọc khuyên bảo: “Viện Viện, trên đời này có rất nhiều nhân tài, tuy rằng em không phải người xuất sắc nhất, nhưng cũng không thể phủ nhận là em đã xuất sắc hơn rất nhiều người khác rồi. Đừng nhụt chí, không cần vì chuyện này mà buồn, chị tin em.”

Trương Thục Tuệ nhìn con gái nhỏ buồn bã, cũng đau lòng nói: “Sao lại thất vọng? Dĩ nhiên không rồi, trong mắt ba mẹ con cũng xuất sắc, cũng cảm thấy tự hào vì thành tích của con!”

Lời này của Trương Thục Tuệ khiến trong lòng Cố Viện Viện thoải mái hơn: “Nhưng con kém hơn chị, cũng không có giỏi như chị vậy, con rất ngốc…”

Trương Thục Tuệ: “Chị con ở bên cạnh ba mẹ từ nhỏ, ba mẹ cho chị con những tài nguyên học tập tốt nhất. Con không giống vậy, con lớn lên ở gia đình bình thường, có thành tích như vậy đã rất tốt rồi.”

Cố Viện Viện: “… ???”

Lời này có ý gì? Cố Hàm Ngọc xuất sắc là bình thường, cô ta xuất sắc mới không bình thường sao?

Cố Viện Viện bị chọc tức đến no rồi, không ăn nổi nữa, một miếng cũng không vào, chưa ăn cơm đã nói không ăn.

Trương Thục Tuệ không thấy mình nói sai, còn cảm thấy con gái khá yếu đuối vì bị đả kích mà ăn cơm không ngon, không khỏi nói: “Trên đời này rất nhiều nhân tài, đại học Đế Đô là đại học có danh tiếng trên thế giới, vào được đây cũng chẳng phải người bình thường. Hôm nay con chỉ gặp được vài người, nếu như chút áp lực này cũng không chịu nổi, sao có thể đứng vững ở trường? Làm sao học tập tốt? Làm sao chứng minh cho Triệu Mị là con rất xuất sắc?”

Mặt Cố Viện Viện tái nhợt, cắn môi hoảng sợ nhìn Trương Thục Tuệ. Cô ta trở về lâu như vậy, Trương Thục Tuệ chưa từng nặng lời với cô ta, vốn định để Trương Thục Tuệ an ủi mình, không ngờ lại bị trách mắng!

Cố Viện Viện: “Con…”

Trương Thục Tuệ: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Cố Hàm Ngọc xoa đầu Cố Viện Viện cười nói: “Đừng suy nghĩ nữa, ăn cơm đi.”

Cố Viện Viện nhìn Cố Hàm Ngọc tươi cười, trong lòng càng khó chịu hơn, vâng một tiếng, vùi đầu ăn cơm.

Vốn dĩ cô ta không có tâm trạng, cố gắng ăn hết một chén, đến chiều, dạ dày rất khó chịu. Vì cô ta phải báo danh nên ở trường học, Trương Thục Tuệ và Cố Hàm Ngọc về nhà vào lúc chiều, chỉ để lại một mình Cố Viện Viện ở trường.

Phòng ngủ cũng chẳng có ai, hiện giờ Tô Nhiên, Triệu Thanh Tử và Triệu Mị đều không có ở đây, rất im ắng. Cô ta nằm trên giường một lúc, trằn trọc không ngủ được, nhớ lại dáng vẻ của Trương Thục Tuệ, cảm thấy mẹ không thích cô ta, rất thất vọng với cô ta thì càng cảm thấy buồn. Đặc biệt là khi nhìn thấy ba người Tô Nhiên, Triệu Thanh Tử và Triệu Mị cùng nhau trở về ký túc xá, bầu không khí giữa ba người rất tốt, trong lòng cô ta càng không vui, gần như nổi điên!

Tô Nhiên nhìn Cố Viện Viện trong phòng, thử gọi cô ta nhưng không thấy trả lời, còn đắp chăn giả bộ ngủ.

Tô Nhiên cũng không nghĩ nhiều, không biết lúc nào quan hệ giữa cô và Triệu Mị đã tốt lên, hai người ngồi xuống nhỏ giọng nói chuyện, “Đây là cái gì?”

“Phấn nền.”

“Còn cái này?”

“Kem che khuyết điểm.”

“Cái này?”

“Chì kẻ mắt.”

Tô Nhiên kinh ngạc cảm thán, trừ ngày Quốc tế Thiếu nhi vào mẫu giáo và tiểu học, cô sẽ không trang điểm.

Triệu Mị: “Ngay cả cái này cậu cũng không biết?”

Tô Nhiên: “Trường cấp ba của mình cấm trang điểm.”

Triệu Mị: “Chẳng lẽ tôi rất giỏi sao?”

Tô Nhiên: “Cậu thật giỏi!”

Triệu Mị: “Ừ.”

Tô Nhiên: “…”

Cố Viện Viện nghe một lát, bịt kín lỗ tai.

Người xem cũng đau lòng muốn chết.

【 Tiểu tiên nữ Viện Viện đừng buồn, chúng tôi mãi bên cạnh cô! 】

Đương nhiên cũng có người khác biệt nói:【 Cố Viện Viện thật nực cười. Cô ta nói Triệu Mị không lễ phép, vậy Tô Nhiên gọi nhưng cô ta chẳng thèm đáp lại, đấy là lễ phép à? 】

Fan của Cố Viện Viện lập tức phản bác:【 Viện Viện của chúng tôi đang buồn như vậy lầu trên không thấy sao? Thật quá đáng! 】

Hai bên cứ cãi nhau như vậy, đáng tiếc là fan của Cố Viện Viện chiếm khá đông trong phòng phát trực tiếp này, cả màn hình đều là bình luận【 Chúng tôi yêu cô, tiểu tiên nữ Viện Viện. 】, những bình luận khác cũng chẳng chen vào bên trong được.

【 Sao ngày nào cái bộ phim truyền hình này cũng tranh luận ồn ào vậy nhỉ? Tôi chẳng nhìn ra Cố Viện Viện có chỗ nào giống tiểu tiên nữ cả. 】

……

Cố Hàm Ngọc mở mắt, tỉnh dậy sau khi xem phát sóng trực tiếp.

Đời trước Tô Nhiên là bạn thân của Cố Viện Viện, tính cách Tô Nhiên và Cố Viện Viện khá giống nhau nên nhanh chóng kết thân. Ngược lại, vì tích cách cao ngạo của Triệu Mị, mới vừa tựu trường đã cãi nhau với Cố Viện Viện cho nên Tô Nhiên không thích Triệu Mị cho lắm.

Sau này Cố Viện Viện hẹn hò với Thẩm Huy, cô ta đối mặt với không ít lời đàm tiếu, nhưng Tô Nhiên luôn bên cạnh cô ta, giải thích giúp cô ta. Triệu Mị thì khác hẳn, cô nàng nhìn Cố Viện Viện thật lâu, chậc chậc lắc đầu nói: “Đầu óc thì kém hơn chị của mình, nhưng thủ đoạn quyến rũ đàn ông rất tốt đấy chứ!?”

“Cũng không biết Thẩm Huy coi trọng điểm nào của cô. Mù rồi sao?”

Cố Viện Viện sắp khóc đến nơi.

Sau đó Triệu Mị bị khán giả chửi te tua.

Thân phận của Triệu Mị khá giống cô, có lẽ cũng là nữ phụ phản diện hay gây phiền phức cho vai chính.

…..

Tâm trạng Cố Viện Viện khá tệ, cả người như mất đi vẻ hoạt bát đáng yêu, tỏ ra buồn bã không vui. Huấn luyện quân sự vừa nóng vừa mệt, bị phơi nắng đến đỏ rực khiến cô ta càng trông đáng thương, làm người khác đau lòng không thôi.

Điều càng khiến cô ta không vui là hình như Tô Nhiên rất thích Triệu Mị. Nhưng mỗi lần cô ấy nói chuyện với Triệu Mị, Triệu Mị sẽ nhìn cô ấy vài cái hoặc làm lơ. Cố Viện Viện không hiểu sao Tô Nhiên có khuynh hướng tự ngược như thế, “Vì sao Triệu Mị đối với cậu như vậy….”

Tô Nhiên nói: “Không phải, Triệu Mị khá thẳng thắn nhưng cậu ấy là người tốt.”

Cố Viện Viện chẳng thấy chỗ tốt nào của Triệu Mị, nhưng Tô Nhiên đồng ý làm bạn với kẻ xấu tính kia, cô ta cũng lười nói lại.

Cuộc sống đại học không tốt như cô ta mong đợi, làm cô ta hơi thất vọng.

Mấy ngày sau, cuối cùng đã có một chuyện khiến Cố Viện Viện vui vẻ. Lúc đang ngủ trưa, Tô Nhiên chợt ngồi dậy từ trên xuống, kích động nói: “Viện Viện, cậu nổi tiếng rồi!”

Toàn bộ ký túc xá đều bị gọi dậy bởi giọng nói của cô ấy, Triệu Mị cau mày: “Nổi tiếng gì?”

Tô Nhiên nói: “Các cậu xem hot search Weibo đi, Viện Viện nổi tiếng rồi!”

… Nổi tiếng?

Cố Viện Viện không hiểu, nghi ngờ mở Weibo ra, nhìn thấy “Em gái xinh đẹp” đang đứng hạng ba hot search Weibo, mấy cái hot search còn lại đều là của những minh tinh khác, không có liên quan tới cô ta. Cô ta dựa vào trực giác bấm “Em gái xinh đẹp”, thực sự nhìn thấy chín tấm hình được đăng trên Weibo của “Sẽ không chụp hình mèo” — Người con gái trong hình chính là cô ta!

Trong hình, cô ta đang cười, hoặc mím môi, hoặc là ôm cách tay làm nũng với Trương Thục Tuệ, đôi mắt sáng ngời như nước hồ trong suốt, vô ưu vô lo.

Ánh mặt trời vàng nhạt và đám người huyên náo xung quanh đều làm nền cho cô ta.

Lúc này, bình luận đã lên đến hơn mười vạn, tất cả đều khen ngợi cô ta, có thể thấy Cố Viện Viện rất hot.

Lúc trước có nghe Lão Miêu nói qua, anh ta là một blogger nổi tiếng. Khi ấy cô ta tính tìm thử trên Weibo, nhưng vì sau đó có chút chuyện nên quên mất, hiện giờ thấy ảnh chụp của mình thành hot search trên Weibo, ngoài ngạc nhiên ra, còn có chút vui mừng.

Cô ta xem bình luận.

【 Em gái xinh đẹp này đến từ đâu vậy, thật giống tiên nữ hạ phàm. 】

【 Tôi rất thích khuôn mặt của cô ấy, vừa thanh thuần vừa trong sáng, rất rất rất xinh đẹp, nhìn cực kỳ đơn thuần, giống như mặt trời sau cơn mưa vậy, cảm giác đặc biệt thoải mái. 】

【 Mẹ tôi hỏi tại sao tôi lại quỳ liếm điện thoại. 】

【 A a a em gái xinh đẹp khi cười lộ lúm đồng tiền thật dễ thương, tôi chết mất. 】

【 Nghe nói em gái xinh đẹp là sinh viên năm nhất đại học Đế Đô, người đã đẹp rồi mà còn là học bá nữa, thật khiến người khác ngưỡng mộ! Nữ Oa nương nương đang dùng chân nhéo tôi a u a u a u.】

【 Bên cạnh em gái xinh đẹp là mẹ em sao? Không giống lắm, nhìn như hai chị em gái! 】

【 Con chào mẹ vợ đại nhân, con là con rể mất tích nhiều năm của người! 】

【 Cho các người ba phút, tôi muốn biết tất cả tư liệu của em ấy! 】

【 Tôi biết chị ấy, đàn chị hạng nhất trường tôi, thành tích cực tốt, mỗi ngày giáo viên của chúng tôi đều bảo phải học tập theo chị ấy. Nghe nói cả ba năm cấp 3 chị ấy đều đứng hạng nhất, và cũng đứng hạng nhất trong kỳ thi đại học ở trường ta, thứ ba thành phố và thứ sáu tỉnh! Đúng là học bá chính hiệu! Con trai giàu nhất thành phố tôi cũng từng theo đuổi chị ấy, chỉ là chị ấy không đồng ý. 】

【 Em gái xinh đẹp ưu tú quá, tôi không xứng với em ấy, làm sao bây giờ? 】

【 Chắc chắn Lão Miêu còn chưa đăng hết, mau, tôi phải xem hình của em gái xinh đẹp! 】

Cố Viện Viện nhìn những bình luận này không nhịn được hơi mỉm cười. Cô ta không ngờ bản thân sẽ nổi tiếng bằng những tấm hình đó, thuận tay click vào Weibo của “Sẽ không chụp hình mèo”. Lúc trước Lão Miêu có nói cho cô ta là anh ấy có một ít fans, một ít chỗ nào, rõ ràng hơn sáu bảy triệu, còn nhiều hơn những blogger khác.

Cô ta lướt xem Weibo của Lão Miêu, phần lớn là hình chụp, hoặc là phong cảnh xinh đẹp nào đó, hoặc là ảnh người công nhân, nông dân, bác sĩ, cảnh sát… Thậm chí còn có ảnh sáng sớm trên đường, công nhân vệ sinh, người bán hàng nhỏ, người làm việc bôn ba kiếm tiền…

Có thể thấy Lão Miêu là một blogger rất sáng tạo.

Một lúc sau, gần như nửa trường đều biết đến sự tồn tại của Cố Viện Viện, hơn nữa còn bình chọn cô ta là hoa khôi của khoa văn.

Weibo của cô ta cũng bị người khác tìm thấy, lúc này lượt theo dõi tăng nhanh đến chóng mặt, trong nháy mắt đã có hơn trăm ngàn.

Hết giờ nghỉ trưa, đã có hơn khoảng hai trăm ngàn fans, cô ta tắt Weibo không để ý nữa. Đến khi tiếp tục huấn luyện quân sự, Cố Viện Viện cảm giác có rất nhiều ánh mắt tập trung vào cô ta, không chỉ nữ sinh, ngay cả nam sinh huấn luyện cách đấy không xa cũng nhìn qua, cô ta còn mang máng nghe được tên của mình.

Cố Viện Viện mắt nhìn thẳng, ba năm cấp 3 cô ta đều là đại diện học sinh, thường xuyên phát biểu chào cờ vào thứ hai. Cô ta đã quen với những ánh mắt này, xem như không thấy, yên lặng đứng ngay ngắn ở vị trí của mình.

“Viện Viện, cậu thực sự là “Em gái xinh đẹp” trên Weibo! Cậu nổi tiếng rồi, nổi tiếng rồi!”

“Ừ, mình cũng rất bất ngờ.”

“Cậu có muốn làm minh tinh không? Mình thấy lượt theo dõi trên Weibo của cậu tăng rất nhanh, chắc chắn sẽ có người trong ngành giải trí đến tìm cậu.”

“Tạm thời mình không có ý định này, mình chỉ muốn chăm chỉ học tập.”

“Cũng đúng, thành tích của cậu tốt như vậy mà.”

Buổi chiều bài huấn luyện vẫn như cũ, đứng nghiêm, đi đều, không có gì khác.

Cuối cùng cũng kết thúc, khi xếp hàng ăn cơm tối, Cố Viện Viện thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị về phòng ngủ tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Ai ngờ vừa bước vào phòng, đã thấy Tô Nhiên và Triệu Mị ngồi chung với nhau nói: “Đàn chị Cố thật xinh đẹp!”

Cố Viện Viện ngây người, đang nói Cố Hàm Ngọc sao?

Triệu Mị: “Cố Hàm Ngọc thật sự ưu tú, không chỉ học giỏi còn xinh đẹp nữa.”

Tô Nhiên: “Đúng vậy đúng vậy, rất xinh đẹp, mình phải lưu tấm hình này làm hình nền.”

Triệu Mị nhìn Tô Nhiên, không ngờ Tô Nhiên còn cổ vũ mình, cô ấy cũng lấy điện thoại ra len lén lưu lại, nhắc nhở bản thân không được buông lỏng cảnh giác.

Tô Nhiên không biết Triệu Mị đang nghĩ gì, thấy Cố Viện Viện quay về, lập tức nói: “Viện Viện, mau đến đây, đàn chị Cố cũng nổi tiếng!”

Cố Viện Viện kinh ngạc, nói: “Nổi tiếng cái gì?”

Không cần Tô Nhiên nói, cô ta lập tức lấy điện thoại mở Weibo ra.

Hóa ra cuối cùng Lão Miêu cũng không chịu được sự thúc giục của cư dân mạng, đăng một tấm hình khác. Lần này chỉ có một tấm, trong hình vẫn có Cố Viện Viện vừa mới nổi tiếng, nhưng trừ Cố Viện Viện còn có một nữ sinh khác, cô đứng chung với Cố Viện Viện, không giống Cố Viện Viện rực rỡ thành thuần, trái lại dáng vẻ hết sức hướng nội trầm tĩnh.

Nhan sắc sạch sẽ nhu hòa, đôi mắt sâu sắc sáng ngời, ánh mắt sâu thẳm như cơn mưa xuân kéo dài. Không ai nói được cảm giác lúc này, qua màn hình, cô yên lặng nhìn lại, khuôn mặt cười như có như không trông rất thần bí.

Lúc này, Cố Viện Viện thanh thuần sáng sủa lại trở thành phông nền, trong mắt chỉ còn hình dáng màu đen bao dung kia thôi.

Nếu nói Cố Viện Viện là em gái xinh đẹp khiến người khác yêu thích, thì cô gái này không thể dùng “Em gái xinh đẹp” để hình dung được, thậm chí còn khiến người khác cảm thấy câu nói của mình quá mạo phạm cô.

Ngay cả cư dân mạng nháo nhào hiện giờ đều yên lặng, mất một lúc mới phản ứng lại.

【 OMG! 】

【 Lão Miêu, sao bây giờ anh mới đăng tấm này lên? Chẳng lẽ anh muốn một mình độc chiếm thần tiên tỷ tỷ của tôi sao!? 】

【 Xin hỏi vị thần tiên tỷ tỷ này là ai? Cũng là sinh viên năm nhất đại học Đế Đô sao? 】

【 Cô ấy cũng là học bá sao? Thành tích có giống em gái xinh đẹp không? 】

【 Không có chứ, thành tích của em gái xinh đẹp tìm ở đâu? 】

【 Thật ra tôi vẫn thích vẻ đẹp của Cố Viện Viện hơn, dáng vẻ của em ấy thanh thuần, khí chất sạch sẽ, rất thích hợp đóng mối tình đầu. 】

Triệu Mị không nhịn được, trực tiếp công khai thân phận của Cố Hàm Ngọc: 【 Cố Hàm Ngọc, là thủ khoa kỳ thi vào trung học năm 2006 và cũng là thủ khoa đại học năm 2009 của quốc gia, cả văn tổng hợp và luận văn chỉ bị trừ bốn điểm, thành tích này chưa từng có người vượt qua, khi đó bài luận của chị ấy được xếp vào 100 tác phẩm của khái niệm luận văn mới. Bây giờ là sinh viên năm tư ngành văn học tiếng Trung hiện đại ở đại học Đế Đô. Chưa nói đến thành tích, cách đây không lâu còn xuất bản một bài báo liên quan tới thời gian và không gian trên tạp chí học thuật 《 Khoa học 》. Tôi còn không sánh bằng, Cố Viện Viện có thể sao? Hơ. 】

Chữ “Hơ” này khiến cư dân mạng thành công cảm nhận được sự ngang ngược và khinh thường của cô ấy.

Cư dân mạng: 【 Lạy!!! 】

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uwuw