07. Aido

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Tạ Nhĩ, Hoàn Hữu, Tái Kiến
(Cảm ơn anh, còn có, tạm biệt)

【 Aido

"Tôi đã trở về."

"Hoan nghênh trở về, Zero."

Đối thoại trước sau như một.

"A lặc? Aido?" Ichijou nghi hoặc nói, bất quá trong mắt âm thầm mang chút phòng bị.

"Anh ta tìm anh." Zero trả lời.

"Ichijou-senpai!" Aido có chút vui vẻ lại khí nhược gọi.

"Đều vào đi." Zero nói.

Aido cùng vào, thở ra một hơi.

Không biện pháp, cậu nghĩ đến nhà Zero chỉ sân ngoài đã lớn như vậy, dọc đường cùng Zero vòng vòng nhiễu nhiễu, muốn ôm oán bị Zero câu nói đầu tiên đổ về "Đây là cánh rừng bên ngoài nhà Kiryu, bên trong đầy các loại cơ quan, không nghĩ gặp chuyện không may thì theo sát." Hơn nữa Zero không nói hết là bên trong không chỉ đối phó vampire, còn có đối phó người.

Chuyển vào đại sảnh, thanh âm Aido lần thứ hai đột phá cực hạn

"Senri, Rima, các cậu thế nào cũng ở!"

Senri tiếp tục nửa ngủ, mơ hồ cùng Zero chào hỏi "Hoan nghênh trở về, Zero."

Rima nhìn về phía Zero "Hoan nghênh trở về."

Hai người một cái đều không để ý Aido.

Aido nóng nảy "Các cậu có ý gì? Đây là không nhìn tôi đi?"

Ngăn cản Aido nổi giận đùng đùng, Ichijou quay đầu đối Zero cười nói: "Ở đây giao cho tôi là được, Zero, cậu đi bận đi."

Suy nghĩ một chút, Zero cũng hiểu được chuyện của vampire vẫn là giao cho bản thân bọn họ xử lý, xoay người đi về phía nhà bếp.

"Hanabusa, cậu trước ngồi xuống hãy nói, hình dạng này rất thất lễ."

Thật vất vả ổn định Aido, Ichijou mỉm cười mở miệng: "Kỳ thực năm đó Senri và Rima vẫn tìm tôi, vì trả lại đao cho tôi. Zero vô ý gặp bọn họ, dẫn bọn họ trở về. Bởi Zero bình thường có nhiệm vụ, tôi lại trọng thương, bọn họ đến hỗ trợ chiếu cố tôi."

"Vậy anh lần trước thế nào không nói sớm, hơn nữa bọn họ cư nhiên không nhìn tôi. Nói Kiryu tên này hảo tâm như vậy..." Aido nhỏ giọng nói thầm. Hơn nữa, mấy người lúc nào thân nhau, dưỡng thương ở tạm thật nhiều năm, còn gọi cậu ta 'Zero', cậu ta cư nhiên nuôi các cậu.

Những lời này Aido không nói ra miệng, chỉ yên lặng nghĩ trong lòng.

...

Trên bàn ăn——

Tất cả mọi người vẫn duy trì hình tượng ưu nhã, ngoại trừ mỗ chỉ

"Ngô, cái này ăn ngon!"

"A liệt, cái này cũng không sai."

"Tôi còn muốn."

"Nữa."

Tất cả mọi người rút miệng nhìn Aido tướng ăn toàn vô.

A uy, Aido, cậu cần như vậy không! Cậu bao lâu không ăn, Kaname-sama của cậu đối thuộc hạ như vậy? Đói cậu. Lại nói, cậu là vampire đi, còn là quý tộc, đến nỗi sao? Thật là rất mất mặt quý tộc chúng tôit! —— đây là Senri, Rima, Ichijou ngữ.

Sau khi ăn xong, nhìn mỗ chỉ mèo Aido rượu đủ cơm no, Zero không chút khách khí nói: "Anh đã người cũng nhìn, cơm cũng ăn, trở về đi."

Lời vừa nói ra, ngoại trừ Aido sắc mặt nhục nhã, Ichijou, Senri đều sôi nổi trong lòng ca ngợi: Zero, nói rất tốt!

Tuy rằng cùng Aido quan hệ không tệ lắm, nhưng đối tình địch hoặc kẻ có khả năng trở thành tình địch, nhất định phải sớm manh sát.

"Tôi, tôi không biết đường!" Nhìn Zero nghiêm túc, Aido thẳng thắn phá quan phá suất.

"Không quan hệ, tôi tiễn cậu." Ichijou cười tủm tỉm xung phong nhận việc.

Nhìn Zero ngầm đồng ý, Aido không tìm được lý do gì nữa. Chỉ tốt cùng Ichijou ra ngoài.

...

Bên ngoài rừng cây, trên đường vẫn trầm mặc Aido nhìn Ichijou, hỏi: "Ichijou-senpai, anh hài lòng sao?"

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Aido, Ichijou cũng nghiêm túc hồi đáp: "Tôi rất hài lòng, Aido. Ở đây, cuộc sống như vậy, tôi cùng Senri, Rima đều rất hài lòng, vui vẻ."

"Tôi không biết Kaname lại bày ra gì, nhưng tôi không hy vọng phá hư cuộc sống bình tĩnh, hạnh phúc này, cũng không hy vọng cậu ấy lần thứ hai tổn thương đến Zero."

"Kaname-sama..." Aido muốn vì Kaname-sama biện giải, nhưng cuối cùng không nói ra miệng.

Năm đó, cậu thấy, là Kaname-sama giết Hiou Shizuka, lại giao tội danh cho Kiryu Zero.

Xác thực, Kaname-sama vẫn coi bọn họ là quân cờ, lợi dụng.

Cứ việc bọn họ tự nguyện, nhưng Kiryu Zero là người vô tội nhất, người bị thương lớn nhất.

Thuần huyết tranh chấp, khiến gia tộc cậu bị diệt môn, ấu đệ biến mất, một hài tử cao ngạo của thợ săn thế gia biến thành LevelE khinh thường nhất, đê tiện nhất. Thật vất vả tìm được ấu đệ, lại vì có thể sở hữu lực lượng, thủ hộ công chúa của đế vương, không thể không ăn ấu đệ. Cuối cùng, ấm áp thẳng đến nay, biến thành kẻ thù.

Chưa từng có ai hỏi cậu nguyện ý không, chưa từng có ai lưu ý cảm nhận của cậu. Cứ như vậy, một mình một người, bị lợi dụng. Trong đêm cô độc rét lạnh giãy dụa, chịu đựng thống khổ khát máu bất kham.

Aido lần thứ hai yên lặng. Cảm giác được Ichijou rời đi, cậu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời

Ánh trăng cao ngạo treo lên, tựa như người kia...

...

======�n�X��4


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro