Chương 7: Hàn Thi Thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, ta cùng Cung Viễn Chủy lên đường đến núi Thanh Phong. Ta từng đọc trong sách có đề cập đến việc này.

Cung Viễn Chủy cưỡi ngựa phía trước nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn vào xe ngựa. Ta đang xem thêm sách trong xe ngựa, có lẽ đường đi quá xa nên ta đã ngủ quên. Cũng chẳng biết tại sao, hắn thấy dáng vẻ này của ta thì lại cười, Cung Viễn Chủy cũng thoáng giật mình, hắn không phải ghét ta lắm sao?

- Bảo xa phu đi chậm lại một chút.

Cung Viễn Chủy nói với Kim Phục, hắn có vẻ không muốn đánh thức ta. Ta cứ vậy mà ngủ đến chiều, mãi đến khi hạ trại hắn mới đánh thức ta.

- Nè, dậy ăn chút gì đi. Trưa giờ cô đâu có ăn gì nhỉ?

Ta dụi mắt để thoát khỏi cơn buồn ngủ. Hắn có vẻ thích thú bộ dáng con sâu ngủ này lắm nhỉ.

- Ta ngủ lâu vậy sao? Thật xin lỗi.

- Không sao. Cô xuống xe ăn chút gì đó đi.

Ta nghe không lộn đó chứ, hắn vậy mà không đấu khẩu với ta nữa. Ta có chút ngơ ngác, hắn thấy vậy thì bắt đầu đổi giọng

- Cô muốn ta chửi cô thì mới chịu đi đúng không?

- Rồi rồi, đi liền đây.

Đúng là chưa được hai giây nữa, đúng là làm người khác mừng hụt mà. Ta xuống xe nhìn xung quanh thì thấy có một hồ nước rất trong không khỏi thốt lên

- Đẹp quá.

Cung Viễn Chủy nương theo ánh mắt ta nhìn đến hồ nước, đúng là rất trong lẫn với sương đêm thì đẹp vô cùng.

- Đợi một lát nữa sẽ có đom đóm đó. Nếu có thích thì đi xem đi.

- Được

Ta đáp lời hắn giọng điệu vô cùng mong chờ, *đúng là vẫn còn nhỏ mà* hắn thầm nghĩ. Ta nhỏ hơn Cung Viễn Chủy một tuổi nên tính cách cũng còn giống trẻ con một chút cũng là bình thường.

Đêm đó, quả nhiên đom đóm có xuất hiện nhưng bọn ta lại không được thưởng thức trọn vẹn. Có một đám người áo đen từ đâu chạy đến làm mọi người hoảng sợ. Ta vẫn còn trẻ có chút hiếu thắng nên xông lên đánh với bọn họ.

Võ công của ta đúng là không thấp cộng thêm âm khí nơi này nhiều khiến võ công ta tăng lên rất nhiều. Rất nhanh đã hạ được bọn tôm tép chỉ còn 2 người cầm đầu.

- Thế nào? Ta đã nói là huynh có lợi mà.

Cung Viễn Chủy đang căng thẳng nghe câu nói này có chút không quan tâm. Giờ này mà còn có thời gian nói những chuyện này. Cung Viễn Chủy và ta cùng lúc xông lên đấu với 2 tên cầm đầu. Võ công họ không cao chắc chỉ là cấp Ma của Vô Phong. Cung Viễn Chủy rất nhanh đã có thể hạ gục hắn. Bên này, ta đánh cũng rất hăng say cho đến khi hắn sử dụng chiêu pháp để thoát thân, chiêu pháp này sao mà quen quá, hình như ta từng thấy nó, thấy rất nhiều lần nữa là khác. Cung Viễn Chủy hạ gục tên kia xong phải chạy đến giúp ta giết chết tên còn lại.

Ta ôm đầu mà ngồi bệt xuống, đầu ta rất đau, những kí ức mờ ảo lướt qua. Cung Viễn Chủy chạy nhanh đến chỗ ta, không biết là do ta đau quá hay nhớ ra chuyện gì mà nước mắt rơi xuống như mưa.

- Bình tĩnh lại đi, nếu không nhớ nổi thì đừng nhớ nữa.

Hắn vừa nói vừa lấy ra trong người vài cây ngân châm châm cứu cho ta. Ngân châm châm vào đầu ta càng nhiều ta càng nhìn thấy rõ hơn những hình ảnh đó. Sau đó ta thiếp đi.

Cung Viễn Chủy hôm nay không cưỡi ngựa nữa mà ở trong xe ngựa chăm sóc ta. Nhìn nữ nhân trước mặt nước mắt rơi xuống từng giọt hắn nghĩ rốt cuộc nhớ ra cái gì mà đến lúc ngủ cũng khóc vậy chứ.

- Cô tỉnh rồi sao? Có nhớ ra gì không?

Đến gần trưa ta tỉnh lại nhưng im lặng không nói gì, tay run lẩy bẩy. Cung Viễn Chủy thấy vậy tưởng ta chưa nhớ ra gì nên thấy buồn liền an ủi

- Không nhớ ra gì cũng tốt.

- Không, không tốt được nữa rồi.

Ta cuối cùng cũng trả lời hắn. Hắn định hỏi tiếp liền bị ta cản lại.

- Tìm Thất Tuyệt Thảo trước đi. Còn lại quay về rồi tính.

Hắn thấy không hỏi được nữa liền xuống xe tiếp tục cưỡi ngựa đi tiếp. Cũng may núi này địa hình không quá hiểm trở, Cung Viễn Chủy không khó để lấy được mà còn có thể lấy thêm vài cây về nghiên cứu.

Đến chiều hôm sau bọn ta đã quay lại Cung Môn. Cung Viễn Chủy thấy giờ ta chắc không làm gì được nữa liền tự mình đi chế thuốc. Hắn nói chắc nịch ngày mai sau khi uống thuốc bệnh của Quang Giác sẽ khỏi làm Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển vui lắm.

Ta thấy cũng không giấu lâu được nữa liền mở miệng

- Ta cũng có chuyện muốn nói với Cung nhị tiên sinh.

- Có chuyện gì rồi sao? Vào trong rồi nói.

Thượng Quan Thiển thấy sắc mặt ta không được tốt liền hỏi thăm rồi đưa ta vào trong. Cung Viễn Chủy đã sơ chế xong Thất Tuyệt Thảo cũng đến Giác cung.

- Có chuyện gì cô cứ nói

Cung Thượng Giác thấy ta sợ hãi liền nói

- Chuyện là...ta nhớ ra mọi chuyện rồi.

- Vậy cô là ai?

Thượng Quan Thiển nghe được thì vui lắm nhưng lại thấy ta biểu tình như cũ không đổi thái độ liền đoán ra gì đó

- Muội là người Vô Phong?

Một câu này vang lên sảnh chính Giác cung im phăng phắc, Cung Viễn Chủy và Thượng Quan Thiển nhìn nhau rồi nhìn đến Cung Thượng Giác vẫn không thay đổi cảm xúc. Ta không nhanh không chậm gật đầu xác nhận

- Là mục tiêu của bọn chúng mới đúng.

- Tại sao chúng muốn giết cô

Cung Thượng Giác lên tiếng rồi, 2 người kia đều có chung suy nghĩ lần này xong thật rồi.

- Vì ta là muội muội của phản đồ, họ nhất định phải giết ta để che giấu bí mật.

- Muội muội?

- Ta tên Hàn Thi Thi

Thượng Quan Thiển ngây người ra ly trà trên tay rơi xuống bể làm đôi. Tay run run nhìn đến Cung Thượng Giác trong ánh mắt có chút hận ý, giọng run run hỏi lại

- Muội là...muội muội của Hàn Nha Thất đúng không?

- Tỉ biết ca ca của muội sao?

- Tỉ là người giỏi nhất dưới trướng ca ca muội mà. Hắn từng nói có một muội muội. Nhờ ta giúp hắn chăm sóc.

Thượng Quan Thiển nói có chút tự hào lẫn thương tiếc. Ta nghe vậy có chút gấp gáp nắm chặt tay Thượng Quan Thiển.

- Tỉ tỉ, tỉ nói muội biết ca ca muội sao lại chết. Tỉ biết mà đúng không?

Thượng Quan Thiển làm sao dám trả lời, dù có quan hệ trực tiếp hay gián tiếp thì là do hắn cứu nàng nên mới chết. Thượng Quan Thiển lần đầu nếm trãi tư vị bất lực, nàng từng nói dối rất nhiều người kể cả với Cung Thượng Giác nhưng bây giờ lại không nói dối được dù chỉ một câu. Nàng không biết làm gì chỉ ôm ta thật chặt mà nhìn hai huynh đệ kia ánh mắt có giỏi thì nói đi.

- Mặc kệ muội là ai, muội là muội muội của ta. Sau này tỉ tỉ sẽ yêu thương muội.

Ta đương nhiên không cam lòng với câu trả lời này, như nhớ ra chuyện gì đó, ta buông Thượng Quan Thiển ra mà hỏi

- Ca ca của ta trước khi chết có cho tỉ uống hay ăn cái gì không?

Cung Thượng Giác nghe đến thì ngay lập tức nhìn Thượng Quan Thiển, nàng cố gắng nhớ lại

- Có, hắn có cho ta uống một viên thuốc.

- Đó là thuốc giải của ruồi Bán Nguyệt.

Ba người kia kinh ngạc nhìn ta, ta hiểu họ định hỏi cái gì nên cũng tự mình khai báo

- Ta là người sáng chế ra độc ruồi Bán Nguyệt của Vô Phong từ Thực Tâm Chi Nguyệt của Cung Môn. Khi phát hiện ra ta đã chế được thuốc giải họ liền ra lệnh muốn giết chết ta.

- Sau đó muội bị truy sát ngã xuống núi rồi gặp ta đúng không?

- Phải.

Thượng Quan Thiển kể nốt phần còn lại giúp ta. Ta lấy ra tờ giấy luôn giữ bên người đưa cho Cung Viễn Chủy

- Đây là thuốc giải.

Cung Viễn Chủy đọc qua rồi cũng tán dương

- Đúng là thâm độc mà, chỉ cần bỏ đi một nguyên liệu trong thuốc giải tạm thời liền biến thành thuốc giải.

- Độc này có khả năng lọc huyết rất nhanh, muội nghĩ do tỉ đã uống thuốc giải nếu không chắc chắn tỉ đã chết cùng với thằng bé rồi.

- Đa tạ muội.

Hàn huyên xong rồi ta cũng vào thẳng vấn đề. Ta nhìn thẳng Cung Thượng Giác mà nói

- Vậy bây giờ có thể nói ta biết ca ca của ta tại sao chết không?

- Là bị vũ khí mới của Thương cung làm

Cung Thượng Giác nói thẳng ra như vậy luôn sao? Thật là biết cách nói chuyện mà. Cung Viễn Chủy lần đầu thấy ca ca hắn thẳng thắn quá rồi

- Ta biết rồi. Căn cứ của Vô Phong hiện tại ở khu vực phái Thiên Sơn. Họ quy phục Vô Phong rồi.

Ta cũng không có cảm xúc gì nói xong liền muốn rời đi thì bị Cung Thượng Giác ngăn lại

- Cô muốn đi đâu?

- Về phòng nghỉ ngơi. Không lẽ các người muốn cho ta vào đại lao?

- Các người dám...

Cung Thượng Giác chưa kịp trả lời thì Thượng Quan Thiển đã lên tiếng. Hắn phát hiện hình như Thượng Quan Thiển không thích diễn kịch nữa.

- Đừng ra khỏi Giác cung là được.

Ta quay lưng đi thì Thượng Quan Thiển cũng đứng lên đi luôn không quên để lại cho hắn một câu

- Ta không ngại giết chết Chấp Nhẫn phu nhân đâu. Nói Cung Tử Vũ tự liệu lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro