Chương 7: Ngươi là yêu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Mộ Dung lười nhác ngồi xuống, tay cầm một ly rượu, từ từ thưởng thức.

"Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã đem hàng hoá về rồi, mời đại nhân kiểm tra."

Hắn khẽ gật đầu, lấy khăn tay lau đi từng giọt máu còn vương trên tay, quỷ dị cười, nói: "Thật may, vừa vặn ta đang thiếu trò tiêu khiển."

"Nhưng có một người rất kỳ lạ thưa đại nhân!"

"Kỳ lạ?" Tiêu Mộ Dung nghi hoặc đáp.

"Thuộc hạ như thường lệ kiểm tra thì phát hiện trên người của một cô nương có khí tức của ma tộc."

"Khí tức của ma tộc có gì lạ, chẳng lẽ cô ta là nửa người nửa ma?"

"Việc này thuộc hạ chưa điều tra rõ, nhưng khí tức của cô ta rất mạnh, thuộc hạ cảm thấy không giống một ma tộc bình thường."

Ở Ma Tộc, khí tức là thứ biểu lộ sức mạnh của một người ra bên ngoài, mỗi người có một khí tức khác nhau, dựa vào khí tức để nhận biết thân phận của người đó. Khí tức càng lớn, linh lực càng mạnh. Sinh ra không có khí tức thì khả năng cao chính là phế vật.

"Đưa cô ta lên gặp ta!"

"Tuân lệnh đại nhân."

Liên Thành đang ở trong giấc mộng, nàng ở chùa Hoa Nghi, nàng đang chơi đùa cùng đám hoa sen nhỏ. Bên cạnh có ân nhân, có các chú tiểu. Thật vui vẻ biết bao! Còn có một người nữa, mặc áo y phục đen, đứng ở phía xa, khuôn mặt rất mơ hồ, nàng không nhìn rõ, hắn ta là ai? Đột nhiên nàng cảm giác thân hình nàng đang rung lắc dữ dội, có ai đó đang đánh thức nàng.

"Tỉnh!"

Nàng nheo mắt, từ từ mở ra, xung quanh nàng là một nhóm nữ nhân ăn mặc giống nhau, dáng vẻ lạnh lùng. Bản thân nàng thì đang ở trong một bồn tắm lớn với cánh hoa hồng trải đầy. Cơ thể nàng run lên từng hồi, đầy thoả mái, nguyên thân của nàng vốn là hoa nên đương nhiên rất ưa thích nước.

Nhóm nữ nhân này kì cọ cơ thể của nàng, sau đó thay y phục khác cho nàng. Một bộ y phục màu trắng đơn giản. Nàng vẫn chưa thể hình dung được chỉ xuống núi Hoa Nghi ba ngày mà nhiều chuyện xảy ra như vậy. Thậm chí hiện tại nàng cũng không biết mình đang mắc kẹt ở đâu.

Liên Thành được dẫn đi theo chỉ dẫn đến chính điện, nơi mà thành chủ trong lời của bọn họ đang đợi nàng. Cánh cửa to lớn mở ra, trước mắt nàng là một căn phòng rộng lớn và tráng lệ, mọi thứ đều lấp lánh đến phát sáng. Chính điện, có một nam nhân rất xinh đẹp mặc y phục màu đỏ đang ngồi. Nhìn có vẻ rất đẹp nhưng vẫn thua ân nhân của nàng một chút, trong lòng Liên Thành thầm đánh giá.

"Bẩm đại nhân, người đã áp giải tới!"

Ở phía trên, Tiêu Mộ Dung nhìn thấy dáng vẻ Liên Thành ngây ngốc nhìn hắn, nữ nhân này không sợ chết sao. Hắn rất ghét ai nhìn dáng vẻ của hắn, hắn ghét dung mạo nữ tính của hắn, càng ghét người mà hắn giống chính là phụ thân của hắn.

Liên Thành tức khắc bị tỳ nữ bên cạnh ấn cúi đầu xuống. Tiêu Mộ Dung tiêu sái bước tới, vẫy nhẹ tay, tỳ nữ tức khắc thả người, lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn nàng và Tiêu Mộ Dung, nàng trong trạng thái quỳ dưới đất, còn hắn thì đang nhìn nàng như đang ngắm một món đồ chơi tốt.

Hắn cúi người nhấc cằm của nàng lên, khuôn mặt nữ nhân nhẹ nhàng, thanh khiết, từng đường nét dịu dàng, thanh tú như một đoá hoa không vướng bụi trần . Kiểu nữ nhân như vậy ở ma tộc, đúng là hiếm có.

"Ngươi là yêu tộc?"

Tiêu Mộ Dung âm thầm kiểm tra khí tức trên người của Liên Thành thì nhận thấy cô nương này hoàn toàn không có khí tức giống như thuộc hạ báo cho hắn. Tuy nhiên không khó để hắn có thể nhận ra cô nương này là yêu tộc. Hay chính xác hơn là một hoa yêu không có linh lực. Nhưng thuộc hạ thân cận của hắn chắc chắn không dám nói bừa, không lẽ hoa yêu này ẩn giấu điều gì đó.

"Người câm?"

"Không!"

Liên Thành nhìn vào trong ánh mắt vô hồn của Tiêu Mộ Dung mà trả lời, ánh mắt nàng kiên định. Hai người đấu mắt một hồi, cuối cùng hắn buông cằm nàng xuống. Hắn quay lưng lại né tránh ánh mắt của nàng, từ tốn nói, có lẽ lần đầu hắn nhìn thấy đôi mắt trong sáng đến thế, đôi mắt ấy nếu được thêm vào bộ sưu tập của hắn thì chắc chắn sẽ rất tuyệt.

"Ta không thích ai nhìn ta lâu như vậy!"

"Cũng không ai dám nhìn ta lâu như vậy!"

"Những người nhìn ta lâu vậy cũng đều sống không lâu!"

Hắn cười, điệu cười ma mị như chính bộ dạng của hắn, Tiêu Mộ Dung ở trên cao nhìn xuống nàng.
Liên Thành nhìn người ở trên cao thấy hắn rất xinh đẹp, nhưng có vẻ không được bình thường, cảm giác hắn ta rất kì quái. Bộ dáng xinh đẹp như vậy tại sao không thích cho ai ngắm nhìn. Ân nhân từng nói với nàng rằng, trên đời này vạn vật ai cũng thích được khen, chỉ cần thành tâm đối xử tốt với một ai đó, người đó nhất định sẽ thành tâm đối xử tốt với mình.

"Ngươi rất xinh đẹp!" Liên Thanh đứng dậy, nhìn Tiêu Mộ Dung cười nói.

Tiêu Mộ Dung hơi sững người, hắn cười nhạt: "Ta? Xinh đẹp?"

Tức khắc, thân ảnh của hắn đứng đối diện trước mặt Liên Thành. Nàng bất giác lùi về phía sau, một tay của hắn nhanh như chớp bóp lấy cổ nàng. Liên Thành cảm thấy không khí bị ngưng trệ, nàng không thể thở được, hai tay bất giác cầm lấy tay của Tiêu Mộ Dung đang bóp cổ nàng.

"Ta rất ghét hai chữ xinh đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro