Chương 8: Giữ lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi lực tay của Tiêu Mộ Dung siết chặt hơn, hắn cảm nhận được một luồng khí tức màu đen truyền vào thân thể của hắn, khiến hắn cảm thấy như khí lực của cơ thể hắn đang bị hút cạn. Hắn cau mày, buông tay ra, cả cơ thể của Liên Thành rơi xuống dưới đất, nàng không ngừng hít thở không khí, hai tay ôm lấy ngực.

"Rốt cục ngươi là cái thứ gì?"

Hắn nhìn Liên Thành bằng ánh mắt dò xét, tức khắc kiểm tra nàng, như chưa có gì xảy ra, không hề có khí tức gì xuất hiện. Tiêu Mộ Dung chợt nhận ra, khí tức kì quái của ma tộc ấy chỉ xuất hiện khi có người gây nguy hiểm cho nàng ta.

Hắn mỉm cười như thể vừa phát hiện một thứ đồ chơi mới. Đến gần phía Liên Thành khẽ vuốt ve khuôn mặt của nàng, dịu dàng nói: "Thú vị, rất thú vị. Từ hôm nay ngươi làm đồ chơi của ta đi."

Liên Thành nhận thấy tên vừa muốn giết chết nàng thật sự rất điên, nàng cảm thấy nếu ở cùng hắn lâu không biết hắn sẽ làm điều gì với nàng nữa. Nhưng hiện tại nàng thật sự không có cách nào trốn chạy, linh lực không có, xung quanh lại nhiều người như vậy. Vạn nhất bị bắt được cũng không thể sống, chứng kiến hắn tuỳ ý mà bóp cổ nàng, nàng nhận ra hắn chính là kẻ xấu mà ân nhân thường hay nhắc nhở nàng tuyệt đối không nên tiếp xúc. Nghĩ đến cảm giác vừa rồi nàng không khỏi rùng mình. Nhưng tiến một bước không bằng lùi một bước, ẩn nhẫn chờ thời cơ mà trốn thoát. Rơi đến bước đường này, âu chỉ có thể tự mình cứu lấy mình. Dù sao nàng cũng là một đóa hoa sen kiên cường cơ mà.  Dẫu vậy nhưng Liên Thành không có nghĩ được nhiều như vậy, cái nàng muốn bây giờ chính là, ánh mắt nàng loé lên tia giảo hoạt, dù sao với danh nghĩa là đồ chơi thì hắn cũng không giết nàng ngay bây giờ.

Nàng đột nhiên giống như một con mèo cụp đuôi, nhìn vào mắt hắn, từ tốn nói: "Đại ca, ngươi có thể nào đối với ta tốt một chút không?"

"Ngươi bóp cổ ta thật sự rất đau a!"

Cái nàng oà lên khóc thật lớn, nước mắt cứ thế rơi lã chã trên tay của Tiêu Mộ Dung. Hắn thoạt đầu nghe nàng nói chuyện thân mật vậy có vài phần sửng sốt, giống như người thân nói chuyện với nhau vậy, nhưng hắn không có người thân. Không phải lần đầu hắn ta nhìn thấy nữ nhân khóc, nhưng lần đầu có nữ nhân vừa khóc vừa làm nũng với hắn. Tâm trạng Tiêu Mộ Dung có vài phần tốt hơn. Dẫu sao thì vẫn cần nàng ta để nghiên cứu, tạm thời để nàng ta thảnh thơi một chút cũng không sao, chỉ là một hoa yêu không có linh lực thôi mà.

"Ngươi tốt nhất đừng khóc, nếu không đừng trách ta treo ngược ngươi lên!" Miệng hắn thì nói vậy, nhưng tay hắn thì vứt cho nàng khăn tay của hắn.

Đúng như ân nhân nói, trên đời này không có ai hoàn toàn xấu xa cả. Liên Thành nhận khăn lau lau nước mắt, cúi đầu cảm ơn người vừa bóp cổ mình: "Cảm ơn đại ca!"

"Lâm, ngươi sai người sắp xếp một chỗ cho nàng ta, tạm thời để nàng ta sống đi!"

"Tuân lệnh đại nhân!"

Tên áo đen thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất, sau đó một vài tỳ nữ ở bên ngoài tiến vào, đưa Liên Thành ra ngoài.

Trước khi nàng rời khỏi, Tiêu Mộ Dung không quên nói với nàng một câu: "Tốt nhất hãy để cho ta thấy giá trị sử dụng của ngươi."

Sau khi nàng rời đi, như thường lệ hắn xuống mật thất từ lối vào bí mật ở chính điện. Mật thất trải dài các bình lớn, có những bình đựng xương cốt, bộ phận cơ thể con người, ma tộc, động vật. Tiêu Mộ Dung không phải là một người sinh ra có khí lực tuyệt đỉnh như mẹ hắn mà hắn lại thừa hưởng khả năng chế tạo thuốc độc và luyện đan bậc thầy từ người phụ thân yêu tộc của hắn. Trong những năm gần đây hắn không ngừng bắt người bên nhân tộc để thử nghiệm thuốc đồng thời luyện chế ra độc nhân để phục vụ cho hắn. Độc nhân này được luyện chế từ chính máu của hắn và của những sinh mạng bị hắn bắt giữ. Bình lớn nhất trong suốt được đặt ở giữa trung tâm mật thất, nước màu đỏ đầy ghê sợ, một nam nhân được đặt ở bên trong, dưới lớp da như có hàng nghìn con giun đang lúc nhúc di chuyển, khuôn mặt giống Tiêu Mộ Dung đến tám phần. Hắn lấy một dao găm nhỏ, từ từ cứa vào tim, nhỏ từng giọt vào chiếc bình lớn. Đáy mắt hắn ánh lên tia uất hận. Hắn muốn xây dựng một đội quân mạnh mẽ để có thể báo thù, báo thù tất cả những ai đã khiến hắn phải trở lên tàn nhẫn.

Tiêu Mộ Dung vừa lấy máu xong, cơ thể hắn như mất hết sức lực mà khuỵ xuống. Tên áo đen từ phía xa tiến đến đỡ hắn, lo lắng hỏi: "Đại nhân, người không sao chứ?"

"Ngươi đến đúng lúc lắm, Trương Lâm, chỉ còn một chút nữa thôi, ta sắp hoàn thành rồi." Nói hồi, Tiêu Mộ Dung ngất lịm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro