Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hạ tới cùng với những cái nắng oi bức khiến người người đều khó chịu.

Không biết đã bao nhiêu cái Hạ trôi qua nhưng vẫn là dáng hình ấy vẫn là em trong tay ôm những chiếc bánh bao tới bên phần đất nhô lên được khắc tên anh.

Sợ anh sẽ không chịu được cái nắng vì thế em cũng đã đem cho anh một chiếc ô mà em yêu thích, cắm xuống bên cạnh để che nắng che mưa cho anh.

Từ hình dạng của một tuyệt sắc giai nhân liền hoá thành nàng cáo kiêu sa trắng tinh, em cứ thế nằm xuống phần đất ấy không nhúc nhích.

Mặc kệ cái nắng như muốn ăn tươi nuốt sống mình em vẫn nằm đấy mãi không rời đi, em chỉ muốn gần anh thêm một chút nào đấy nếu có thể.

Không biết bao nhiêu lần em ngồi ở đây cùng những tiếng gào khóc khiến người dân sợ hãi, không biết bao nhiêu lần em dùng đuôi của mình quấn lấy bia đá của anh, bao nhiêu lần cầu xin những vị thánh trên cao lấy mạng em để đổi lấy một lần gặp gỡ anh.

Từ xa có một vị nữ nhân xinh đẹp khác đi tới đứng nhìn em cũng dáng vẻ chán nản, cảm giác nơi mặt có người đang nhìn chằm chằm mình.

Em thừa biết đấy là muội muội thân thiết nên cũng không làm gì hơn ngoài việc lười biếng động đậy những chiếc đuôi của mình.

"Muội có biết đã bao lâu trôi qua rồi không? sao vẫn đợi mãi thằng nhóc ấy vậy"

"Nè muội mau trả lời ta đi chứ?"

"Um~ chỉ có bao lâu đâu mà muội phải xoắn lên thế"

"100 năm rồi muội à, còn muốn đợi đến khi nào?"

"Đến khi ta chết"

Thừa biết bản thân sẽ không bao giờ đến ngày tận nhưng em vẫn thốt ra câu ấy, âu cũng chỉ là vì một lòng một dạ yêu anh.

Cũng chỉ có anh mới có thể khiến con tim sớm đã lạnh ngắc của em mà ấm áp lại, vì những chiếc bánh bao hằng đêm ấy mà em ôm mãi mối tương tư.

"Giấu những chiếc đuôi đó đi, bây giờ thế giới cũng đã hiện đại hơn trước rồi nếu họ mà thấy thì chúng ta toi đấy"

"Ta biết rồi mà"

"Mau ngồi dậy, đi mua sắm cùng ta"

"Nắng nóng thế mà muội cứ phải xách ta đi cùng?"

"Đi nào đi nào"

Không đấu lại muội muội cũng mình em cũng chỉ đành xách cái thân mệt mỏi của mình cũng cô ấy đi dạo hết cái trung tâm mua sắm.

Cả hai đã nương tựa vào nhau từ khi còn là loài cáo tầm thường cùng nhau tu luyện đến thành tinh suốt 1000 năm, đối với em ngoài anh ra thì nàng ấy là người quan trọng nhất nên em không dám phật lòng.

Đi dọc trên đường cùng những chiếc túi xách hàng hiệu xa xỉ đắt tiền, thành phố đông đúc người qua lại có hai mỹ nhân cứ nhàn hạ đi từ nơi này sang nơi khác mặc kệ các ánh nhìn từ những nam nhân khác.

"Y/n cái này đẹp quá~"

"Ta thấy cũng bình thường mà?"

"Hừm, thẩm mỹ muội càng ngày càng kém!!!"

"Xuỳ..đã bảo ra ngoài đường xưng hô muội tỉ rồi mà?"

"Ấy..ta quên mất hihi"

"Đại ngốc à?"

"Đang ở giữa đỉnh điểm giờ trưa mà lại có trận gió lớn như vậy, kì lạ nhỉ..Y/n?"

Trận gió lớn thổi đập thẳng vào gương mặt em những lọn tóc được thả cứ thể bay phấp phới không ngừng.

Cơ thể không nhịn được liền khóc nhưng không phải khóc vì đau khổ mà là mãn nguyện là sự hạnh phúc bấy lâu em không có.

Trận gió đó như thể được gọi tới để trả lời các lời cầu nguyện trước đó của em.

"Y/n? sao vậy"

"Có vẻ như sẽ sớm gặp lại.."

"Gặp ai?"

"Đấy là câu trả lời của những vị ấy"

"Vậy ý cậu là cậu sẽ sớm gặp lại Wooin?"

"Ừm..tâm trạng tốt ghê~ đi nào đi quét sạch cái khu này nào"

"K-khoan đã Y/n..thật sự rồi là thật sự rồi"

"Sao thế?"

"Kìa!! chính là thằng nhóc ấy"

"Yoo Wooin..?"

Chỉ vừa đi được vài bước thì người bên cạnh em đã vô tình nhìn thấy anh cùng những người khác đang to nhỏ cách đấy không xa.

Nhìn tấm lưng đã lâu không gặp ấy khiến em phấn khích tí nữa liền không nhịn được mà nhào tới bên anh, hên là có người bên cạnh ngăn chặn kịp thời.

"Ê bộ mày mắc chơi với chó lắm à Joker?"

"Để nó ở nhà một mình thì không được ổn.."

"Mày mà thế thằng Vinny giết mày bây giờ"

"Bộ tao ác lắm hay gì?"

"Ừ cũng không, không còn từ nào diễn tả cái ác của mày cả"

"Thằng khốn Wooin!!!"

Em từ xa đã đứng đấy mà theo dõi anh nhìn nụ cười của anh nhưng em lại cảm thấy anh rất xa lạ, không còn dáng vẻ thuần khiết giống cậu bé 100 năm trước khiến em nhớ nhung mãi không dứt.

"Cậu không qua đấy?"

"Không cần về thôi, tớ sẽ tiếp cận anh ấy sau"

Không thể nói sau ngần ấy thời gian em đã sớm muốn một tay trở thành phú bà, sỡ hữu trí óc thông minh cùng cái miệng đầy mê hoặc của nữ trợ lý bên cạnh. Em không biết đã bao nhiêu hợp đồng tiền tỷ rơi vào công ti mình.

Muốn tìm danh tính của một ai đó đối với em bây giờ quá dễ dàng nếu muốn em liền có thể đào cả tổ tông nhà anh lên mà tìm hiểu.

Trong tay xách đồng đồ vào thẳng chiếc xế hộp sang trọng của mình em liền với lấy chiếc laptop bên cạnh mà múa máy trên đấy.

Sau nửa tiếng tất cả thông tin của anh đã hiện ra trước mắt em, bao gồm việc anh đã làm việc dưới trướng của một nam nhân tên Choi Sangho.

"H/n này, cậu nghĩ chúng ta có nên chuyển sang lĩnh vực thể thao không?"

"Tớ bảo không thì cậu sẽ nghe à"

"Chúng ta hợp tác với anh chàng này đi"

"Choi Sangho?"

"Ừm, là một vị sếp của một công ti chuyên về lĩnh vực thể thao và nhận được giải thưởng lớn đua xe trong lúc trẻ?"

"Dữ ta, nếu hai chúng ta mà đua thì sẽ như nào nhỉ?"

"Nghĩ cũng không muốn"

"Hahaa, cũng thú vị đấy? chơi đi Y/n"
——————————————-
Không lòng vòng dài dòng một tuần sau liền có buổi gặp mặt giữa em và Sangho ở văn phòng của hắn, đi cạnh em cũng là nữ trợ lý đắc lực H/n.

"Cô đang làm về lĩnh vực đồ cổ, sao lại muốn nhúng tay vào cả về thể thao?"

"Cảm thấy thú vị thì tham gia thôi"

"Sao cũng được, mong ta sẽ hợp tác vui vẻ"

"Mong ta sẽ dài lâu"

"Sẵn đây thì tôi cũng giới thiệu về cô về những tay xuất sắc bên tôi"

Chỉ vừa hết câu thì cánh cửa đang yên ắng đã bị mở ra cùng những nam nhân mỗi người một vẻ bước vào, dù vậy cớ sao ánh mặt em chỉ thấy mỗi anh.

"Đây là Sabbathcrew đều là những tay đua sỡ hữu tài năng xuất sắc"

"Nè Y/n..trong team này cớ sao lại nhiều nam nhân ngon thế nhỉ?"

"Tch..nghiêm túc đi nào H/n?"

Mất mặt thật khi nữ nhân bên cạnh em mắt sớm đã muốn lọt ra ngoài vì những nhan sắc trước mặt.

"Haha, xin chào tôi là Yoo Wooin là nhóm trưởng của Sabbath"

"Yoo Wooin..tôi là Y/n còn nàng bên cạnh là H/n"

"Y/n xinh đẹp"

"Trong miệng cậu có mật sao? lời thốt ra cũng quả là ngọt"

Bàn tay được anh nắm lấy vừa được buông ra em liền cảm thấy trống vắng, rõ là muốn tâm tình một tí những người bên cạnh cứ rơi hết liêm sỉ ra ngoài

"Trai đẹp là hoạ đấy H/n? tới đây là được rồi tôi có việc bận, xin thất lễ anh tôi đi trước"

"Tôi sẽ gọi cho cô"

"Yoo Wooin, ta sẽ còn gặp lại"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro