Nguyệt Dạ Nghiệt Duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi VI - Sóng gió

Thái Hòa Đế, năm thứ bảy Đại Hưng Triều. Tàn dư hoàng tộc Bắc Khuyết bất mãn triều đình, cấu kết Bắc Ly dùng mọn dân làm mũi giáo, đẩy Đại Hưng vào cảnh nội loạn triền miên. Phiến quân phản loạn dẫn đầu bách dân, yêu sách đòi hoàng đế hoàn trả thành trì cho Bắc Ly, đưa con dân thiên triều về lại cố quốc. Diệp Đỉnh Chi quyết không nhượng bộ, ban lệnh đàn áp đẫm máu. Ba tháng sau, Tử Y Hầu dẹp yên loạn quân. Bắc Ly viện cớ Đại Hưng bất nhân, quyết tử cứu vớt con dân Bắc Ly, lật đổ Diệp Đế, giúp Bắc Khuyết phục quốc.


Chiến sự căng thẳng, Đại Hưng kiên quyết chính sách cứng rắn. Triều đình chủ động tiến công. Đại Hưng vừa đánh vừa lùi giăng thế lưỡng nan, khiến Bắc Ly lầm tưởng chiếm ưu thế, liều lĩnh tiến sâu vào lãnh thổ. Khi quân Bắc Ly lọt trận địa, Đại Hưng bất ngờ phản công từ mọi hướng, nhanh chóng khép chặt vòng vây, cắt đứt đường lui quân. Quân Bắc Ly bị cô lập, không còn tiếp viện, quân tiên phong bị tiêu diệt hoàn toàn. Minh Đức Đế tước binh quyền của Thành Vương ngay trong đêm. Ban chiếu chỉ, phong Trấn Tây Hầu Bách Lý Lạc Trần làm chủ tướng , tướng quân tại ngoại toàn quyền quyết định. 


 Minh Đức Đế lệnh cho Trấn Tây Hầu tham chiến. Thế cục lúc bấy giờ cực kỳ căng thẳng, hai bên lưỡng lự, không muốn giao chiến cũng không sẵn lòng hòa hoãn. Bởi lẽ người cầm quân lại là Bách Lý Thành Phong, thân phụ của Bách Lý Đông Quân.

Minh Đức Đế an bài thế cục, muốn đôi bên kẻ sống người chết, đế hậu phân ly dẫn đến bất hòa. Đúng với thỏa thuận giữa Bắc Ly và hoàng tộc Bắc Khuyết, Nguyệt Khanh.

________________
[ Thái Hòa Điện - Thành Đô - Đại Hưng ]

Ánh nến hồng hiu hắt, tự vùi chôn kiếp sống trên nghiên giá lạnh, một đời chẳng biết bản thân sống vì cái gì, thật ảm đạm đến não lòng.


Gió đêm phà qua song cửa, mang theo hơi lạnh cũng mang theo khách nhân không mời mà đến. Nữ nhân ngoại tam tuần, dung nhan mỹ miều nhưng ẩn trong đôi mắt một tia sắc lạnh.


Nguyệt Khanh nhìn thần sắc hắn mệt mỏi, lư hương đốt đều, quả nhiên liều lượng " mê hồn hương" vừa đủ. Diệp Đỉnh Chi không hề phát giác. Mê hồn hương cốt khiến tâm trí con người trở nên điên loạn. Hắn đã luyện thành Hư Niệm Công. Giống như năm đó, chỉ cần hắn hoàn toàn nhập ma, sẽ không ngần ngại giết Bách Lý Đông Quân, kích động Phá Phong Quân giết tới Thành Đô đòi nợ máu. Khi ấy, nam nhân sẽ thuộc về cô, thiên hạ cũng sẽ nằm trong tay cô. Phục quốc không còn là mộng tưởng.


" Diệp Đỉnh Chi, ngươi muốn chờ Phá Phong Quân đánh tới thành đô, chờ Bắc Ly đạp đổ cơ đồ sao."


Nguyệt Khanh lên tiếng thăm dò, lời nói mang chút kích động. Bức thư tay gửi Bách Lý Đông Quân là nàng mạo danh Nguyệt Dao mà gửi. Chuyện này không khỏi gieo rắc tâm ma trong lòng Diệp Đỉnh Chi.


" Diệp Đỉnh Chi ngươi làm cho hắn bao nhiêu chuyện, vì hắn mà đạp đổ cơ đồ. Bản thân ngươi có thật sự muốn làm Hoàng Đế không? Ngươi vì hắn bao nhiêu. Hắn vẫn một lòng nhung nhớ tỷ tỷ ta. Ngươi gọi đây là tình yêu sao."


" Một bên là người bên chăn bên gối. Một bên là người sinh thành dưỡng dục. Diệp Đỉnh Chi ngươi căn bản không có trọng lượng."


Diệp Đỉnh Chi nghe lời Nguyệt Khanh, thần sắc hắn không còn tỉnh táo. Nàng thận trọng bước đến gần Diệp Đỉnh Chi.


" Ngươi có từng nghĩ đến, nếu Phá Phong Quân đánh tới thành đô. Bách Lý Đông Quân sẽ đứng về phía ai. Hắn sẽ mù quáng vì ngươi, chĩa kiếm vào phụ thân hắn. Hay hắn sẽ giết ngươi. Diệp Đỉnh Chi mọi thứ ngươi từng đánh đổi sẽ không còn gì để giữ lại. Bọn chúng vẫn sẽ đối nghịch ngươi, tước đoạt mọi thứ của ngươi. Án oan Diệp Gia năm xưa tại sao Bách Lý gia không đứng ra cứu giúp? Nương tử? Hoàng Quân? Thế gian chỉ biết tước đoạt, làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường. Chỉ là mộng mị hão huyền."


Diệp Đỉnh Chi chậm rãi ngẩng đầu. Tiêu cự phản chiếu ánh hồng quang. Hắn nhập ma, dưới tác động của mê hồn hương và Hư Niệm Công, căn bản không còn tỉnh táo chế ngự tâm ma dồn dập như thác cuộn. Hắn vung một kiếm, tuy kiếm lệch, nhưng nàng nội thương nghiêm trọng. Nguyệt Khanh cảm nhận rõ sự thay đổi. Nàng rút đi trước khi Diệp Đỉnh Chi hoàn toàn nhập ma.



Đã hai tháng, kể từ khi Diệp Đỉnh Chi bộc phát tâm khí thất thường. Hắn không còn lui tới tây lục cung. Bách Lý Đông Quân nhờ vậy cũng phần nào thư giãn. Dẹp yên loạn quân, thế cục lắng dịu. Diệp Đỉnh Chi vậy mà chẳng đến thăm y lần nào, thật vô tâm.


Bách Lý Đông Quân bĩu môi. Ngày ngày y chỉ quanh quẩn trong cung, ủ rượu, luyện kiếm. Thi thoảng tham gia cung yến, mỗi ngày trôi qua không việc gì quá quan trọng.


Ánh chiều tà nhuộm đỏ trời quang, nhành tây phủ nghiêng mình khoe sắc. Tán lá rơi, phiêu làn gió thu phủ kín khoảng trống uyển viện, từng kệ bày biện chum rượu. Hương rượu nồng thoang thoảng, chút sắc hồng buổi hôm. Bách Lý Đông Quân thỏa mãn sau một ngày vật vã. Thật thích.


Một đạo thân ảnh lướt qua, cung nhân đổ rạp như kiến. Bách Lý Đông Quân đứng trong uyển viện, nhìn về phía Nguyệt Khanh. Nữ nhân này so với Nguyệt Dao quả nhiên kém sắc đôi phần. Y cất giọng cảm thán.

" Tây Lục Cung luôn thiết đãi nồng nhiệt, đường hoàng mà đến không được hả, lại bày binh bố trận? Quả nhiên trên đời này còn có người làm màu hơn lục sư huynh."


Nguyệt Khanh không để tâm lời y nói, rút ra một phong thư từ trong tay áo. Nàng lạnh lùng nhìn y, sắc giọng bình thản.
" Bách Lý Đông Quân, Diệp Đỉnh Chi muốn giết phụ thân ngươi."

Bách Lý Đông Quân phì cười, khoanh tay, hất cằm nhìn nàng.
" Làm gì có việc Vân ca hại đến người nhà ta càng nói Bắc Ly có hệ lụy gì cũng không lụy đến phụ thân ta. Ngươi mộng ngày hả."


Mày liễu khẽ trứu, nét bực tức họa trên gương mặt nàng. Lời nói mỉa mai kẻ chìm đắm trong tình nồng ý thắm.

" Bách Lý Đông Quân ngươi không hiểu hay bản thân ngươi không muốn hiểu. Bắc Ly tiến đánh Đại Hưng, Minh Đức Đế lệnh phụ thân ngươi thống lĩnh vạn quân đánh tới thành đô. Đời này Diệp Đỉnh Chi hận nhất là hoàng tộc Tiêu thị. Lẽ nào Diệp Đỉnh Chi bằng lòng nhượng giang sơn cho Tiêu Nhược Cẩn. Diệp Đỉnh Chi muốn bảo toàn giang sơn, lý nào không cùng Trấn Tây Hầu tử chiến. Bách Lý Đông Quân ngươi tự biết phải làm gì."


Lời vừa dứt, cấm vệ quân đã đến. Nguyệt Khanh đắc ý rời đi, để lại Bách Lý Đông Quân như chết lặng. Vạn vật xung quanh trở nên mờ nhạt. Bắc Ly tiến đánh Đại Hưng? Phá Phong Quân? Trấn Tây Hầu? Thế tử gia là người dẫn binh? Y vò nát phong thư, hơi thở đình trệ, cơ thể nóng phừng. Những gì được nghe tựa thác cuộn sóng trào, chẳng thể nào tiếp thu.


Không được, y phải tìm Vân ca. Y muốn hỏi rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Vậy mà khi y chuẩn bị ra ngoài đã bị cấm vệ quân cùng thái giám ngự tiền ngăn cản. Hoàng đế ra sắc lệnh cấm Hoàng Quân rời cung. Ngự tiền thái giảm kỉnh cẩn nói.


"Đại hỷ dễ thất ngôn, đại nộ dễ thất lễ, đại kinh dễ thất thái. Khẩn xin Hoàng Quân vì đại cục mà tĩnh tâm, không nên tùy ý hành động.


Bách Lý Đông Quân phẫn nộ, y trước nay không sợ quân quyền, không sợ trời đất. Một kiếm trảm thiên hạ, đừng mong cản được y. Bách Lý Đông Quân làm loạn, cấm vệ quân không thể kiểm soát. Trong vòng nửa tuần hương đánh đến cửa cung bị Diệp Đỉnh Chi một chưởng trấn áp. Hắn dùng khóa thiên long phong bế nội lực. Cưỡng chế mang y về cung.

[ P/s:
Đại hỷ dễ thất ngôn: Khi vui mừng quá mức, người ta dễ nói ra những lời không cân nhắc kỹ lưỡng, dẫn đến việc bộc lộ thông tin không nên tiết lộ hoặc gây hiểu lầm.

Đại nộ dễ thất lễ: Khi tức giận, người ta có thể hành xử không đúng mực, làm tổn thương người khác hoặc gây ra những hành động thiếu tôn trọng.

Đại kinh dễ thất thái: Khi bị sốc hoặc lo lắng quá mức, người ta có thể mất bình tĩnh, hành động lúng túng hoặc không đúng đắn, ảnh hưởng đến trạng thái tâm lý và thể chất. ]
________________________
Chúng ta lại gặp nhau trong những hồi cuối cùng của Nguyệt Dạ Nghiệt Duyên. Thời gian của mình không nhiều, không thể ra truyện liên tục cho mọi người. Vạn Lý Tương Tư đã đạt hơn một ngàn lượt đọc. Nhớ lại lần đầu lưỡng lự viết truyện cho đến lúc đăng. Mình cũng không ngờ được quan tâm đến vậy. 

Sau chương này mình khá rối, không biết nên để tiểu Bách Lý giả chết quay về Bắc Ly. Hay để Lý tiên sinh đến đón y về. 

(Mình định bụng để Diệp Đỉnh Chi sha tiểu Bách Lý. Rồi viết sinh tử văn. Hậu kỳ sẽ đăng đoản ngọt. Rồi chúng ta lại mở ra một câu chuyện mới. ( Có sự xuất hiện của tiểu An Thế ).

Lúc viết fic này, ý tưởng tuôn trào trong lúc tớ làm việc. Vậy nên gia đình cứ vài phút lại thấy một đứa loi nhoi chạy vội đi note kịch bản ( 4 mũi covid roài chóng quên lắm ).

Vậy hẹn gặp mọi người ở chương sau.

¶Chăm chỉ feedback cải thiện chất lượng truyện của bạn, chayooo⁋ ( •̀ ω •́ )✧



 [ Nhớ để lại ý kiến của mọi người về chuyện tớ hỏi ở trên nhé, cảm ơn mọi người rất nhiều ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro