Nguyệt Dạ Nghiệt Duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi VII -  Tẩm Thất Hoa Lệ - Đêm Tĩnh Lặng.

Gian phòng hiu hắt đôi ánh nến, một số giá nến bị dập tắt, giúp giai nhân yên giấc sau bức màn. Bách Lý Đông Quân nằm trên long sàng, hơi thở đều đặn, mi tâm nhíu chặt. Vẻ bất an hiện hữu trên khuôn mặt y. Diệp Đỉnh Chi ngồi bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng đặt giữa ấn đường, xoa nhẹ, muốn xua tan ác mộng trong tâm trí. Lòng bàn tay hắn cũng đặt sau gáy, nhẹ nhàng xoa đầu. Từng việc đều nhẹ nhàng, hắn không muốn lay động người bên cạnh, y đã quá mệt rồi.

Diệp Đỉnh Chi ngồi bệt dưới sàn, Hắn nắm chặt lấy bàn tay của Bách Lý Đông Quân, những ngón tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Hắn cúi đầu, đặt nụ hôn lên mu bàn tay y. Nụ hôn ấy không mang cử chỉ nhẹ nhàng mà là nụ hôn cuồng dại. Hắn muốn trao hết nỗi lòng qua từng cái hôn. Muốn y thấu hiểu nối khổ tâm của hắn. Diệp Đỉnh Chi áp chặt bàn tay ấy vào má, cảm nhận hơi ấm từ da thịt người hắn yêu. Bách Lý Đông Quân như liều thuốc xoa dịu cõi hồn giằng xé hắn hằng đêm. Hắn hôn điên cuồng, hết lần này đến lần khác rồi lại gối đầu vào lòng bàn tay Bách Lý Đông Quân.

Đôi vai hắn run rẩy, mọi sự kiềm nén đều đạt đến cực hạn. Mỗi cái hôn mang theo sự ám ảnh, sợ hãi. Hắn sợ Bách Lý Đông Quân rời đi, càng sợ y rút kiếm đối đầu với hắn. Hắn có thể giết vạn người, duy chỉ một Bách Lý Đông Quân là không thể. Diệp Đỉnh Chi không thể kiểm soát bản thân, những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên gò má, hòa vào những nụ hôn điên dại. Đêm dài, hắn cứ ngồi đó, bên cạnh Bách Lý Đông Quân. Bồi y một giấc mộng dài.

Ánh trăng mờ lơ lửng trên cao, khoảng trời canh ba lác đác vài vị tinh tú. Ánh trăng tà soi bóng nhân gian, tạo nên những bóng đổ mờ ảo, kéo dài trong đêm đen tịch mịch.

Cảnh khuya tịch tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kẽo kẹt của nhánh cây già, tiếng côn trùng líu ríu. Gió đêm se lạnh thổi qua lay động nhành liễu dương. Hòa với cảnh khuya tấu một khúc nhẹ nhàng.

Bách Lý Đông Quân nghiêng mình, mi tâm khẽ động. Sắc mặt y tái nhợt, không còn chút thần sắc thường ngày. Mọi cảm xúc đè nén tâm trí, thân thể mệt mỏi như sắp ngã quỵ. Đối diện với Diệp Đỉnh Chi trong khổ cảnh này càng thêm mệt mỏi.

Bách Lý Đông Quân nhìn xung quanh, ấn đường khẽ trứu. Cảnh vật mờ ảo như chìm trong làn sương mỏng. Diệp Đỉnh Chi ngồi bệt dưới sàn, đôi mắt nhắm nghiền, sắc khí so với y chẳng khá hơn là bao. Y trầm mặc, nếu hắn đã nhẫn tâm, tại sao còn làm những chuyện này? Nhìn thấy hắn như vậy, tâm can y không đành.

Bách Lý Đông Quân nhìn Diệp Đỉnh Chi, trong lòng chứa đựng tram mối tơ vò. Người bên cạnh tỉnh giấc, hắn khẽ giọng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc khí vẫn lạnh lùng như băng.
" Tỉnh rồi thì đến ăn đi"

Diệp Đỉnh Chi lúc này càng thêm xa cách, hắn không còn là Diệp Đỉnh chi dịu dàng, bao dung sự tùy hứng của y. Liệu rằng trong lòng hắn, còn bao phần chân chất, sơ tâm còn bao phần vẹn trọn. Bách Lý Đông Quân không dám cược. Y chần chừ một lúc, khẽ nói.
" Vân ca, chúng ta nói chuyện đi..."

Diệp Đỉnh Chi không đáp lời, Bách Lý Đông Quân càng gặng hỏi.

" Vân ca, chuyện của Bắc Ly, chuyện thế tử gia rốt cuộc như thế nào? Tại sao lại là thế tử gia, người trấn giữ tây đạo, không lý nào lại thân chinh xâm phạm biên giới Đại Hưng."

Diệp Đỉnh Chi trầm lặng, hắn đáp lời, giọng nói đôi phần dịu nhẹ.
" Ăn tối đi, Đông Quân"

Bách Lý Đông Quân khước từ, hắn dịu xuống y càng lấn tới. Diệp Đỉnh Chi cố giữ bình tĩnh, dỗ dành y. Bách Lý Đông Quân xưa nay bướng bỉnh, hắn vẫn là không thể kiềm chế.

" Đủ rồi!"

" Vân ca !"

Diệp Đỉnh Chi quát lớn, Bách Lý Đông Quân cố chấp càng thêm cố chấp. Đôi bên khước từ sự thấu hiểu, chọc giận long nhan. Diệp Đỉnh Chi đại nộ, tâm ma vốn là thứ khó kiểm soát. Hắn giáng một quyền khiến y bật ngửa ra sau, đập lưng vào cạnh giường. Bách Lý Đông Quân choáng váng chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Đỉnh Chi chế trụ trên giường, không thể cử động.

Hắn cúi xuống, hai tay siết chặt vai y, ánh mắt hiện rõ sự phẫn nộ. Bách Lý Đông Quân đau đớn, nội lực phong bế, không thể hộ thân. Diệp Đỉnh Chi chuẩn bị giáng một quyền, tiếng khóc nghẹn của y kéo hắn về thực tại.

Tiếng khóc nghẹn, nhịn xuống ba phần phẫn uất. Diệp Đỉnh Chi thất thần, bàn tay run rẩy, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn. Hắn luống cuống che miệng Bách Lý Đông Quân, giọng nói trở nên dịu nhẹ, gần như van nài.
" Sh, sh. Đông Quân đừng náo, ta không đánh đệ nữa, ngoan, nghe lời."

Diệp Đỉnh Chi ôm chặt Bách Lý Đông Quân, muốn xoa dịu cơn đau hắn vừa gây ra. Hắn áp mặt vào tấm vai gầy, thì thầm xoa dịu tiếng nấc xé lòng.

Cách vài ngày hắn lại đến một lần. Mỗi lần đến lại mang một sắc thái khác nhau hoàn toàn. Khi phẫn nộ cường bạo, khi dịu dàng sủng nịnh.

Tẩm thất hoa lệ dấu đi một giai nhân, thần sắc nhạt nhọa, dáng vẻ tàn tạ. So với mọn dân khổ dịch chẳng khác là bao. Sắc mặt y tái nhợt, gầy gò như vừa trải qua cơn bạo bệnh. Đôi mắt vô hồn chìm trong lớp sương mờ mệt mỏi. Diệp Đỉnh Chi ép y lõa thể, tẩm điện chỉ lưu lại tấm chăn mềm. Bách Lý Đông Quân ngồi trên giường, tựa đầu vào trụ gỗ. Mái tóc dài xõa ngang lưng như thác đen trút xuống tấm lưng gầy, nhẹ nhàng lay động theo từng cử chỉ. Mái tóc dài cứ thế xô đẩy che đi vết hôn hoang dại, in dấu trên làn da trắng hồng.

Diệp Đỉnh Chi vén tấm màn tranh, thần sắc hắn dịu đi vài phần. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, ngón tay mân mê sợi tóc rối, vuốt ve gò má cao gầy. Từng cử chỉ tuy dịu dàng lại chứa đặt sự kiểm soát, áp đặt. Hắn cúi xuống, trao đi cái hôn nhẹ nhàng. Quãng giọng dịu nhẹ, tỏ ý dỗ dành.

" Đông Quân, ta đến rồi."

Bách Lý Đông Quân im lặng, không chút phản ứng. Ánh mắt vô hồn, lạc lõng tự đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Dường như không nhận ra sự hiện diện của hắn. Diệp Đỉnh Chi cất giọng, hắn kiên nhẫn đến lạ kỳ.

" Đông Quân?"

Khoảng không nặng nề, chỉ lưu lại tiếng thở đều đặn của Bách Lý Đông Quân. Sự im lặng, vô hồn, cõi lòng chết lặng chẳng buồn hồi âm kích thích cơn phẫn nộ âm ỉ trong lòng hắn.

Diệp Đỉnh Chi tiến đến gần hơn, ngồi bên cạnh. Lòng bàn tay không ngừng vuốt ve, đốt ngón tay miết chặt, chúng trở nên cứng rắn, không còn dịu dàng như trước.
" Bách Lý Đông Quân, trả lời ta."

Bách Lý Đông Quân vẫn không phản ứng, hắn dần mất kiên nhẫn. Nắm chặt tay y kéo nhẹ. Y vẫn một dáng cố chấp, không màng đến hắn. Diệp Đỉnh Chi đứng dậy, ép y đứng lên. Hắn lôi y, liệng một cái. Bách Lý Đông Quân ngã xuống sàn, cơ thể trần truồng tiếp xúc với gấm nhung lót sàn. Sợi gấm tuy mềm mại, xát vào da thịt cũng chẳng mấy dễ chịu.

" Bách Lý Đông Quân, ngươi muốn phản kháng? Được thôi, ngươi là thê thiếp của ta, nhiệm vụ của ngươi là làm hài lòng ta. Hãy múa đi. "

 " Đệ không biết."

 " Nực cười, ngươi dạo hết tửu lâu Tuyết Nguyệt Thành, học tài nhìn một lần có thể thấu được tuyệt kỹ. Lẽ nào thấy kỹ nữ múa không học được vài điệu."

Bách Lý Đông Quân gầm lên, dạ nào kiềm chế sự sỉ nhục. Trấn Tây Hầu Bách Lý Đông Quân một đời vinh sủng, chưa từng chịu tủi nhục. Diệp Đỉnh Chi muốn y học điệu dáng kỹ nữ chốn thanh lâu đối đãi với hắn? Không có khả năng.
" Diệp Đỉnh Chi!"

Bách Lý Đông Quân bật dậy. Dùng cánh tay bị khóa thiên long trói buộc đập mạnh vào đầu hắn. Thiên đạo biết trêu ngươi, thiên vị kẻ bất nhân bất nghĩa. Một quyền không trúng lại chọc Diệp Đỉnh Chi tức điên. Hắn bị tâm ma kiểm soát, căn bản không màng đạo lý, càng không biết đúng sai.


[ Bắc Ly – Vô Song Thành - Tửu Quán ]

" Huyền Kiếm Đài hồng đăng điểm sắc, Thiên Thu tửu bày tỏ suy tư. Vấn khách nhân còn gì lưu luyến, dứt hồng trần xuất kiếm đệ thiên thư."

" Giang hồ tửu quả nhiên quán náo nhiệt"

" Tiểu thư, mọi chuyện đều được an bài ổn thỏa. Đúng như kế hoạch Diệp Đỉnh Chi đã phát hiện người của ta đến đón Trấn Tây Hầu tiểu công tử. "

Nguyệt Khanh mỉm cười, nàng nhìn hồng đang soi tỏ cung đàng. Vuốt ve bức họa Diệp Đỉnh Chi.

" Tốt lắm, Diệp Đỉnh Chi, Bách Lý Đông Quân. Ta muốn xem thử tình yêu của các người lớn hay lòng ngờ vực, nghi kị, đối địch nhau lớn. Diệp Đỉnh Chi người chàng yêu muốn rời khỏi chàng, người đến đón hắn là tỷ tỷ ta, chàng sẽ có tâm trạng thế nào?"

Nàng đứng lên, mang theo bức họa xoay một vòng. Vừa lẩm bẩm, vừa cười lớn.

" Diệp Đỉnh Chi giết Bách Lý Lạc Trần. Bách Lý Đông Quân hận Diệp Đỉnh Chi. Thử hỏi thế gian còn gì thú vị hơn."

_________________________________


Thứ duy nhất níu kéo tiểu Bách Lý là tình yêu, sự che chở mà Vân ca dành cho y. Y cần môt Vân ca, không cần Diệp Đế. Liệu rằng rời đi có phải lựa chọn đúng đắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro