Nguyệt Dạ Nghiệt Duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi VIII - Hy Vọng.

Cổng lớn khép kín, cấm vệ quân canh gác luân phiên. Tạo nên một trường thành ngăn cách y với thế giới bên ngoài.

 Bên trong, mọi thứ đều lặng lẽ, mấy ai dám cất tiếng hoan ca, nói cười. Niềm vui bị bóp nghẹt trong sự tĩnh lặng, thống khổ. Tây Lục Cung lộng lẫy tráng lệ, giờ đây như chiếc lồng son cầm tù Bách Lý Đông Quân. Chỉ để lại khoảnh uyển viện mặc y khuây khỏa.

Thời gian cứ tuần tự trôi, tháng ngày dài đằng đẵng vùi chôn một Bách Lý Đông Quân tiêu sái mà ngông cuồng. Một Bách Lý Đông Quân làm theo ý mình, tùy hứng biết bao. Giờ đây xõa thân khiến Diệp Đỉnh Chi hài lòng, vừa sợ hãi vừa oán hận. Chút tình si còn lại không đủ xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng. Y sợ hắn đến chết đi sống lại, nỗi sợ ngày một lớn, lấn át niềm kiêu hãnh của bản thân. Một Bách Lý Đông Quân rơi vào nghịch cảnh có bao nhiêu hỗn loạn trong lòng, thì cũng cóbây nhiêu tuyệt vọng trong tâm.

Thứ duy nhất cứu rỗi y là Nguyệt Dao, nàng gửi mật tín hằng đêm. Mỗi câu nói thế tử gia còn sống, Trấn Tây hầu bình an, đã đủ sưởi ấm cõi hồn cô quạnh. Khổ sở trăm

Bách Lý Đông Quân tựa đầu bên song cửa. Làn gió nhẹ thoáng qua, trong tay y xuất hiện mật tín.

*Diệp Đỉnh Chi thân chinh, thống lĩnh vạn quân đẩy lùi Phá Phong Quân. Giao đấu khốc liệt, Bách Lý Thành Phong trọng thương, không rõ sống chết.*

Bách Lý Đông Quân rùng mình, Phá Phong Quân thua trận, y phó mặc, chỉ cần biết rằng thế tử gia còn sống. Chỉ cần thế tử gia còn sống, y nguyện một đời cam chịu, mặc hắn dày vò.

Một tháng qua, hắn không đến, Bách Lý Đông Quân từng nghĩ hắn chán ghét bộ dáng sống dở chết dở của y. Hóa ra hắn thân chinh đánh trận. Cảm xúc hỗn loạn trong lòng không thể kiềm chế, Bách Lý Đông Quân lao ra khỏi tẩm điện, nỗi hoảng loạn ngày một lớn. Y bước loạng choạng, cố gắng lao ra khỏi Tây Lục Cung. Bên ngoài, cấm vệ quân canh giữ nghiêm ngặt, nhưng y chẳng bận tâm, bấu víu vào khôi giáp của họ, gào lên nỗi thống khổ, cầu xin chút nhân từ của Diệp Đỉnh Chi.

"Diệp Vân, đó là thân phụ của ta, đó là thân phụ của ta mà. Đừng giết, huynh giết ta đi, đừng hại đến người. Người vì nghĩa quân thần mà đánh đến Đại Hưng. Huynh để ta gặp thế tử gia, người sẽ nghe lời ta mà Vân ca."

"Người bỏ ta ra! Diệp Vân, ta van ngươi... để ta gặp Diệp Vân!"

Bách Lý Đông Quân gào thét, giọng y nghẹn lại nơi cuống họng. Cố gắng vùng vẫy khỏi bàn tay đang gì chặt lấy y. Nước mắt tuôn trào không kiểm soát, hốc mắt đỏ ngầu, nỗi thống khổ hiện hữu trên gương mặt khắc khổ.

"Diệp Vân... xin huynh... đó là thân phụ của ta, Diệp Vân!"

Lời cầu xin hòa lẫn trong tiếng khóc nức nở, y vô vọng van xin, bỏ đi lòng tự tôn vốn có. Sự bất lực trào dâng khiến y chẳng thể nào thở nổi. Có cố gắng đến mấy, tiếng gào thét ấy đều tan vào hư không. Tất cả đều vô ích.

Bách Lý Đông Quân vô lực, không cách nào phản kháng. Cấm vệ quân chĩa mũi giáo về phía y, nội lực bị phong bế, tẫn duyên hoa và bất nhiễm trần đều không còn. Y như cỏ dại, mặc người chà đạp. Lời khẩn cầu của y cũng chẳng thể lay chuyển điều gì. Y liều chết xông ra ngoài, nhưng cấm vệ quân phục tùng quân vương, làm gì biết tình người, chúng đánh ngất y, kéo y về phòng. Tây Lục Cung, chiếc lồng son ấy, vẫn tiếp tục giam giữ y, một linh hồn túng quẫn không lối thoát.

  " Cái chỗ quỷ quái này mà ở được hả, tiểu đồ đệ của ta sống khổ quá, vi sư đau lòng "

Nam nhân chạc tuổi nhị tuần, mái tóc bạc màu, đạp lên thạch phiến, chầm chậm cước bộ trên cung đàng. Dáng vẻ hắn tiêu dao, tự tại. Nội lực thâm hậu, bước đi nhẹ nhàng. Con đường hắn bước qua trở nên vắng lặng, hành cung dài chìm trong sắc lạnh đêm đen. Hắn đứng trước đại điện. Nơi đây chìm trong bóng đêm tịch mịch, song hoành chính điện mở rộng, để lộ một khe hẹp, ánh trăng tà chiếu vào. Soi tỏ bóng hình khắc khổ bên trong. Không khí trong điện ngột ngạt, chẳng có dấu hiệu của sự sống. Bách Lý Đông Quân ngồi trên nền đất, một thân phờ phạc. Chỉ còn lại một cái xác vô hồn. Nam nhân trẻ đứng trước mặt Bách Lý Đông Quân, nét mặt hắn rạng rỡ một cách lạ thường. Hắn giơ tay vẫy nhẹ, không che giấu sự vui vẻ. Giọng nói hắn vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

 "Tiểu Đông Bát, đã lâu không gặp."

Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt đục ngầu chan chứa tia hy vọng. Không dám tin những điều mình đang thấy. Y níu chặt gấu áo hắn.

 " Sư phụ, con nghe tin thế tử gia, thế tử gia người.."

Nam nhân trẻ mỉm cười,  giọng điệu hắn ấm áp, nhẹ nhàng trấn an Bách Lý Đông Quân.

" Yên tâm, hầu gia vẫn bình an. Diệp Đỉnh Chi đã nhập ma, con không cần phải lo lắng cho hắn. Để ta lo liệu mọi chuyện. Nếu cần xả giận, ta sẽ thay con đánh hắn một trận. Còn cẩu hoàng đế Tiêu Nhược Cẩn, nếu cần cứ đánh chết là xong. Cùng lắm cứ để Phong Thất lo hậu quả" 


Cấm vệ quân bày binh bố trận. Từng lớp vệ quân thân mang giáp trụ, tay cầm đuốc vây chặt Tây Lục Cung.

 " Quyết tử bảo vệ quân hậu "

Hắn vung tay, một luồng kình lực đẩy đi, vệ quân như quân kỳ bị hất đổ, không kịp phản ứng. Những kẻ còn trụ vững không dám tiến lên, người này ngưỡng đại thần du, nhưng lệnh quân vương như thiên mệnh khó cãi, căn bản không thể nghịch thiên.

 " Liều chết cái gì chứ, ta đến đón người rồi đi ngay."

Lý Trường Sinh mang Bách Lý Đông Quân rời đi. Hắn đứng trên tường thành, quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Tây Lục Cung. 

" Tại hạ Nam Cung Xuân Thủy, là một thư sinh nho nhã, đến để mang tiểu đồ đệ quay về Bắc Ly."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro