Không Hối Hận (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây rốt cuộc là chuyện quái gì?"

Giang Nam Nam nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt Tiết Oanh Oanh lớn tiếng.

"Chính là như vậy đó ...." Tiết Oanh Oanh mỉm cười nhàn nhạt, nhưng vẫn không giấu được vẻ đắc ý, "Giang tông chủ lâm bệnh, từ nay ta sẽ đảm nhiệm việc chăm sóc hắn."

"Chuyện của Giang gia không đến lượt ngươi Tiết cô nương quản, chúng ta sẽ chăm sóc người. Đó là đạo hiếu của Giang gia chúng ta." Giang Thủy Mặc sắc mặt trông không tốt, nhưng vẫn giữ lễ nghĩa mà đáp lại.

Tiết Oanh Oanh cười nhạt, "Vậy à ? Nhưng thật tiếc, Giang tông chủ đã chấp nhận để ta chăm sóc hắn rồi, còn đặc biệt dặn không cho các ngươi bước vào phòng mình."

Giang Thủy Liên nhăn mày, sắc mặt vừa lo lắng vừa buồn bực, "Tiết cô nương, lời ngươi nói chúng ta không thể tin được. Chúng ta phải vào hỏi phụ thân cho ra lẽ. Phiền cô nương tránh ra."

"Giang cô nương, đây là lời của Giang tông chủ, ta chỉ đang thực hiện mệnh lệnh của hắn thôi." Tiết Oanh Oanh vẫn mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý.

Giang Thủy Mặc thấy vậy, sắc mặt càng thâm trầm, ánh mắt tối lại.

Giang Nam Nam cười lạnh, "Từ nãy giờ chỉ là những lời từ một phía là ngươi thôi, dựa vào đâu mà bắt bọn ta tin ?"

"Vậy Giang tam công tử xem cái này đi." Tiết Oanh Oanh rút ra một tờ giấy, đưa ra trước mặt ba người Giang gia.

"Nhìn đi ..." Lần này nàng cười hở răng, ý cười lộ rõ trong mắt, "Các ngươi nhìn xem, đây có phải là chữ của Giang tông chủ, phụ thân đáng kính của các ngươi không ?"

Giang Thủy Mặc nhận lấy tờ giấy, hai người còn lại ghé nhìn thử. Đọc xong, sắc mặt cả ba xám xịt như tro.

Đây đúng là chữ của Giang Trừng, có cả dấu phê duyệt của hắn nữa. Ngoài việc không cho ai đến gần phòng mình, tờ giấy còn ghi rằng bất cứ ai làm trái lời đều sẽ bị đuổi khỏi Giang gia, bất kể là ai.

Lần này thực sự là không thể làm gì, cả ba càng không hiểu tại sao phụ thân lại nhờ Tiết Oanh Oanh chăm sóc mà không phải là ba đứa con của mình.

Lẽ nào phụ thân thực sự đã yêu thích nàng ta ? Vậy cha phải làm sao ? Ngươi làm sao vượt qua được cú sốc này ?

Mặc dù lòng không ngừng dậy sóng, nhưng cả ba đều không biết phải nói gì, đành phải rút lui.

__

"Hắn thế nào rồi ?" Ngụy Vô Tiện nhìn sắc mặt ba đứa đều rất tệ, lại nghĩ đến Giang Trừng, không nhịn lo lắng được hỏi.

Giang Thủy Mặc, "Con cũng không rõ, Tiết cô nương nói rằng phụ thân không muốn gặp ai cả, chỉ ...." Nói đến đây hắn liền im lặng.

Suýt chút nữa hắn đã lỡ miệng nói "Chỉ muốn Tiết cô nương bên cạnh."

Mặc dù vậy nhưng Ngụy Vô Tiện rất tinh ý, rất nhanh đã đoán ra được, không nhịn được thở dài buồn bã.

"Cha ...." Giang Thủy Liên nhìn y như vậy, không nhịn được đau lòng, lên tiếng an ủi, "Người đừng lo, chúng con sẽ có cách điều tra mọi việc a."

"Đúng vậy ...." Giang Nam Nam tiếp lời, giọng hùng hồn, "Con nhất định sẽ không để con ả đó hoành hành trong Vân Mộng Giang Thị đâu. Con sẽ đá ả khỏi Liên Hoa Ổ bằng mọi giá."

Ngụy Vô Tiện xoa đầu cậu, thở dài thườn thượt.

__

"Thế nào rồi A Oanh ?"

"Mọi chuyện đang diễn ra rất tốt, đám người Giang gia dù có nghi ngờ cũng không làm gì được."

"Làm tốt lắm, không được có bất kỳ sơ suất nào. Kế hoạch đã làm đến mức này rồi, chỉ có thành công, không được thất bại."

"Vâng, thưa phụ thân."

__

Một buổi đêm chỉ có sao, ánh trăng đã bị mây mù che khuất, gần như không thể nhìn thấy. Gió se lạnh lướt qua mặt hồ Vân Mộng, tạo nên từng gợn sóng li ti.

Ngụy Vô Tiện bước vào phòng mình, đưa tay thắp đèn, căn phòng phút chốc sáng lên, đối lập với màn đêm bên ngoài. Khẽ nhìn ra ngoài từ cửa sổ, y thở dài.

"Hôm nay thực tối a."

Bên ngoài vừa tối tăm vừa lạnh lẽo. Mọi căn phòng đều đã tắt đèn và chìm trong tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng đến lạnh người, kể cả phòng của Giang tông chủ Vân Mộng.

Từ vị trí của y, căn phòng của Giang Trừng gần như bị che khuất, Ngụy Vô Tiện cảm thấy buồn chán và bất lực vô cùng. Bản thân muốn thăm hắn, muốn chăm sóc hắn, nhưng hắn lại không cho phép, thậm chí cả con của mình, hắn cũng cấm.

Khẽ đưa tay ôm chặt bả vai mình, Ngụy Vô Tiện thấy lạnh, thực sự rất lạnh, lạnh đến không thở được. Không nhịn được nhớ lại lần hoan ái trước đó, y tưởng như cảm nhận được tình yêu của Giang Trừng dành cho y, chỉ một mình y, sự ôn nhu khi đó, chỉ dành cho y.

Thế nhưng, hóa ra, chỉ là y nghĩ quá nhiều, tất cả hy vọng, cuối cùng hóa thành mơ tưởng viển vông, vĩnh viễn không thể thành sự thật.

Đúng vậy, sự thật chính là sự thật, thực tại chính là thực tại. Và dù cho là bên nào, cũng không thay đổi được việc Giang Trừng không yêu y, tương lai sẽ như vậy, mãi mãi cũng sẽ như vậy.

Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ cảm thấy bản thân hèn hạ và rẻ rúng như vậy. Thời niên thiếu đem lòng yêu chính mình sư đệ, từng thề thốt với Giang thúc thúc và Ngu phu nhân rằng sẽ bảo hộ y, dù phải trả giá thế nào.

Nhưng cuối cùng thì sao ? Vì y mà Giang Trừng phải hủy bỏ hôn ước với nhi nữ của gia tộc thân thiết với Giang Thị, đồng thời là người hắn đem lòng yêu, khiến không chỉ nữ tử kia thân bại danh liệt, mà cả gia tộc bị thiên hạ chê cười.

Đáng sao ?

Hủy bỏ hôn ước đã đành, y vì để trả nợ Giang gia, thực hiện di nguyện của Giang thúc thúc và Ngu phu nhân, y phải thành thân với Giang Trừng, trong khi hắn vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau mất người yêu. Thật trớ trêu và đau đớn.

Giang Trừng ghét y, có gì sai ? Dựa vào đâu hắn không thể hận y ? Suy cho cùng, đây chỉ là cuộc hôn nhân ép buộc, tất cả chỉ vì trách nhiệm với Giang gia. Nếu không vì vậy, y có thể một bước trở thành tông chủ phu nhân, chủ mẫu Liên Hoa Ổ ư ? Không thể nào.

Sở hữu vị trí vốn thuộc về người khác, y một chút cũng không thấy tự hào, vui vẻ hay kiêu hãnh, tất cả chỉ có buồn phiền không ai thấu được. Giang Trừng đã có thể thành thân với người hắn yêu, một nữ tử xinh đẹp, công dung ngôn hạnh, có một cuộc sống bình yên hạnh phúc, ai cũng phải ghen tỵ.

Nhưng cuối cùng lại vì y mà sụp đổ.

...

Đưa tay quệt đi dòng lệ trên gò má hao gầy, Ngụy Vô Tiện e rằng tối nay sẽ mất ngủ a. Đang định trở về giường, chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Ngụy Vô Tiện còn không biết là ai đến tìm y giờ này, chỉ nghe một giọng nói vọng vào.

"Giang tông chủ nguy kịch a."

Một lời này khiến Ngụy Vô Tiện hốt hoảng. Không để tâm người bên ngoài là ai, y chạy ra mở cửa. Ngay lập tức, một thứ bột phấn ập vào mặt y, Ngụy Vô Tiện lùi về sau, chưa kịp đưa tay phủi, đỉnh đầu lập tức đau nhói.

Y ngã xuống nền đất lạnh, mơ hồ bên tai nghe thấy giọng ai đó, nhưng bóng tối lập tức nhấn chìm y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro