Không Hối Hận (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngụy Vô Tiện ...."

Tiết Oanh Oanh căm phẫn nhìn y, nắm tay siết đến chảy máu, hận không thể dùng ánh mắt xiên hàng ngàn lỗ thủng lên người y, nghiến răng rít lên.

"Mẹ kiếp, thế quái nào ngươi vẫn còn sống ? Ngươi thế mà vẫn còn sống ? Loại người như ngươi sao không chết đi chứ ? Sao ngươi không chết đi ?"

Nhìn nữ nhân trước mặt lại lên cơn điên loạn, Ngụy Vô Tiện lại không hề giận dữ, một câu cũng không phản bác. Ánh mắt y phút chốc trầm xuống, không biết đang nghĩ gì.

Tiết Oanh Oanh, "Mẹ kiếp nhà ngươi, thấy ta như thế này, ngươi hả dạ lắm chứ gì ? Haha, bao nhiêu năm qua ngươi sống thật tốt, thật hạnh phúc, còn ta vì ngươi mà cuộc đời trở nên tăm tối. Tất cả đều do ngươi."

Giang Thủy Mặc nghe vậy thì nhíu mày, đưa mắt nhìn Ngụy Vô Tiện. Vẻ mặt y vẫn không đổi, nhưng ánh mắt lại có gì đó rất phức tạp, đến mức nói không thành lời.

Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra ?

Suy nghĩ này vừa lóe lên, lập tức bị một tiếng kêu làm đứt đoạn.

"Cha ...."

Đúng lúc này, Giang Nam Nam và Giang Thủy Liên vì sốt ruột không yên nên đã chạy đến đây, vừa vặn nghe được màn đối thoại vừa rồi.

"Nữ nhân chết tiệt, ngươi dám nói cha ta như vậy ? Ngươi nghĩ ngươi tốt đẹp lắm chắc ? Loại nữ nhân không biết liêm sỉ như ngươi mà đòi mắng cha ta ?" Giang Nam Nam nổi giận, trừng mắt nhìn nàng, thiếu điều muốn tát vài bạt tay vào mặt con ả trước mặt.

Giang Thủy Liên im lặng, nàng nhìn Giang Thủy Mặc, thấy hắn nhìn mình. Nàng chợt hiểu, mọi chuyện ngày hôm nay đều có uẩn khúc, và hiện tại, chính là lúc phơi bày nó ra.

"Ha, nhãi ranh như ngươi thì biết cái gì ? Ta không tốt đẹp đấy, thì sao ? Ngươi nghĩ cha ngươi tốt đẹp lắm à ? Ta phi, y mẹ kiếp còn không bằng kỹ nữ ...."

Hai từ kỹ nữ vừa thoát ra, lập tức bị Giang Nam Nam tát một cú trời giáng. Tiết Oanh Oanh ngã ra đất, khóe miệng rướm máu tanh nồng, má nàng sưng to như cà chua. Nàng đau đến sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không ngừng chửi rủa.

"Haha, tình cảm cha con các ngươi thật khiến kẻ khác cảm động, thật đáng ngưỡng mộ. Vậy ta thì sao ? Mẹ kiếp, ta là cái thá gì ? Ngụy Vô Tiện, đều tại ngươi, ta bây giờ cái gì cũng không có, mẹ kiếp đều tại ngươi."

Giang Nam Nam, "Ngươi điên rồi ...."

"Haha, phải, ta điên rồi, tại ai chứ hả ? Tại ai mà ta thành ra thế này ? Tại ai ?"

Ngụy Vô Tiện cúi gằm mặt, không nói nổi một lời.

"Ngươi có biết, sau khi Giang gia từ hôn, ta liền trở thành cái gì trong Tiết gia không ?" Tiết Oanh Oanh trừng mắt nhìn y, giận dữ đến thở hồng hộc, thét lên, "Chính là không bằng một con thú ...."   

Một lời thốt ra, tất cả chìm trong im lặng.

Lúc này, trên gương mặt mỗi người là sự kinh ngạc đến khó hiểu. Ngụy Vô Tiện siết các ngón tay vào nhau, môi mím lại, ánh mắt tràn ngập cảm xúc,  như hối hận, như xấu hổ, như thương xót.

Tiết Oanh Oanh, "Giang gia từ hôn với Tiết gia, là lỗi của ai ? Vốn dĩ mọi sự đều vẹn toàn, vậy mà chỉ vì ngươi, bao nhiêu công sức nhà ta đổ sông đổ biển. Đã vậy, ta bị cho là nguyên nhân của mọi chuyện, không chỉ thiên hạ, cả gia đình cũng chối bỏ ta."

"...."

"Ngươi thì quá vui vẻ rồi, có mọi thứ trong tay, quá hạnh phúc rồi. Còn ta thì sao ? Ta bị cả gia tộc khinh thường. Cha ta yêu thương ta thế nào, bây giờ coi ta như không tồn tại. Thậm chí một tên sai vặt thấp kém nhất cũng có thể lên mặt dạy đời ta, tùy ý ra lệnh cho ta. Ta đáng bị như vậy ư ? Mẹ nó ta đáng bị như vậy ư ?"

Những lời nàng thốt ra, cả phòng vẫn im lặng. Không ai có thể nói gì hay phản bác lại lời nàng, vì không ai biết phải nói như thế nào.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi bây giờ là chủ mẫu Liên Hoa Ổ, nắm quyền trong tay, được mọi người kính trọng. Còn ta, ta chẳng khác gì kẻ thừa thãi trong chính gia tộc mình. Dù ta có chết, cũng không ai quan tâm, vì họ cho rằng ta khiến Tiết gia mất sạch mặt mũi với Huyền Môn Thế Gia. Họ nghĩ đó là lỗi của ta, tất cả là lỗi của ta."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy sắp đứng không vững nữa, y không kìm được thân thể đang run rẩy cùng cảm xúc ân hận bi thương dâng trào.

"Rõ ràng là lỗi của ngươi, vậy mà ta lại trở thành kẻ gánh mọi tội lỗi, mọi oan nghiệt đều đổ hết lên đầu ta. Ta có giải thích cũng không ai tin, không một ai tin ta, kể cả cha, bằng hữu, thân tín. Rốt cuộc ta đã làm gì sai ? Sao ngươi lại đối với ta như vậy ? Sao lại cướp hết mọi thứ của ta ?"

"Cha ...."

Giang Nam Nam đỡ lấy thân hình mềm nhũn của Ngụy Vô Tiện. Y thấy trước mắt một mảng tối sầm, mọi sự xoay như chong chóng. Lồng ngực y thắt lại, cảm giác khó chịu khiến Ngụy Vô Tiện không chống đỡ được, cảm giác có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

"Tiết cô nương, ta ...."

"Ta cái gì ? Ngươi còn có thể nói gì ? Ngươi bày bộ dạng đó cho ai coi ? Muốn ta tha thứ cho ngươi hay muốn người khác thương hại ngươi ? Ta nói cho ngươi biết, không có chuyện đó đâu. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, không bao giờ."

"Không tha thứ thì thế nào ? Ngươi không tha cho cha ta cũng không có vấn đề. Nhưng nếu bọn ta không tha cho ngươi, ngươi sẽ có chuyện." Giang Nam Nam lạnh lùng nhìn Tiết Oanh Oanh. Dù sự việc như thế nào, cậu vẫn không thể tha thứ cho nàng khi hãm hại y.

"Cho nên ngươi quay lại đây để trả thù cha ta ?" Giang Thủy Mặc âm trầm hỏi.

Tiết Oanh Oanh cười như điên, "Không sai. Ta muốn lấy lại những thứ vốn dĩ thuộc về ta, có gì sai ? Chỉ cần kiểm soát được Vân Mộng Giang Thị, ta sẽ được cha, được gia tộc công nhận, sẽ không một ai dám coi thường ta. Đến khi đó, ta sẽ trừng trị những kẻ trước đây dám lên mặt khinh thường ta, ta sẽ cho chúng chết hết."

Bất chợt, một giọng nói trầm ấm khác vang lên, "Vậy ư ? Nhưng thật tiếc, sẽ không có chuyện đó đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro