Không Hối Hận (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bệnh tình chuyển biến tốt hơn, Ngụy Vô Tiện có thể ra ngoài, sinh hoạt bình thường. Giang Thủy Mặc, Giang Thủy Liên và Giang Nam Nam còn lo sợ rằng phụ thân sẽ gây khó dễ y, thậm chí đuổi y khỏi Vân Mộng.

Nhưng cả khi biết chuyện, Giang Trừng lại không có phản ứng gì, mặc Ngụy Vô Tiện đi lại trong Liên Hoa Ổ, muốn làm gì thì làm. Ba người nhờ vậy mà trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Còn Ngụy Vô Tiện biết vậy thì cười nhạt, trên gương mặt tái nhợt hiện lên sự bất đắc dĩ cùng u buồn khó nhận ra, nhất là khi biết việc Tiết Oanh Oanh nhiều lần đến phòng Giang Trừng, thậm chí ở lại cả đêm.

Giang Thủy Liên an ủi y nửa ngày, luôn miệng khẳng định rằng giữa Giang Trừng và Tiết Oanh Oanh không có chuyện gì. Đồng thời, nàng thêm rằng ca ca đang tìm cách khiến phụ thân hồi phục trí nhớ.

Ngụy Vô Tiện nghe xong, chỉ mỉm cười xoa đầu nàng, ánh mắt xao động, lại không rõ cảm xúc.

Đúng là lúc này Giang Thủy Mặc đang điều tra lý do Giang Trừng mất trí. Hắn, Giang Thủy Liên và Giang Nam Nam đều không tin phụ thân mất trí do làm việc quá sức, cảm thấy nó hết sức vô lý.

Và tất nhiên, nghi ngờ đầu tiên hướng về vị cô nương xinh đẹp của Tiết gia, Tiết Oanh Oanh.

Theo lời của Giang Nam Nam thì lúc Giang Trừng hôn mê, cậu có thấy nàng lén lút đi vào phòng tông chủ, mặc cho Ngụy Vô Tiện đã ra lệnh không cho ai khác vào. Điều này vô cùng quan trọng, nếu thực sự là Tiết Oanh Oanh làm, thì sự việc sẽ không đơn giản a.

Giang Thủy Liên không nói việc này cho Ngụy Vô Tiện, vì cả ba đã thỏa thuận sẽ bí mật điều tra, và còn vì sợ y lo lắng mà sinh bệnh. Vị Tiết cô nương này nhất định có mưu mô, y không biết sẽ tốt hơn.

Tất nhiên, để tránh Tiết Oanh Oanh gây khó dễ, làm tổn thương y, cả ba đã phân công canh chừng Tiết Oanh Oanh và bảo vệ Ngụy Vô Tiện.

Thậm chí, ba người đã chuẩn bị trước tình huống y bị đuổi khỏi Vân Mộng. Khi đó họ sẽ không ngại cãi tay ba với Giang Trừng, cãi đến long trời lở đất cũng được.

__

Ngụy Vô Tiện đã đỡ hơn nhiều, mặc dù vẫn lo lắng cho Giang Trừng, nhưng lại không dám đến phòng hắn. Y lúc này trong mắt hắn chỉ là người xa lạ, thái độ thì không cần nói, khinh bỉ cùng miệt thị.

Ngụy Vô Tiện không nhịn được nghĩ, nếu không phải nhờ ba đứa con hiếu thảo, chỉ sợ y đã bị đá khỏi Vân Mộng từ lâu rồi.

...

"Cha .... cha a ...."

Tiếng gọi của nhi tử bảo bối khiến y hồi thần. Giang Nam Nam gần đây ngoan ngoãn thấy rõ, không còn bày trò phá làng phá xóm, chọc tức Giang Trừng nữa. Cậu chính là sợ phụ thân sẽ giận cá chém thớt với cha a.

Với lại, cậu cũng được giao nhiệm vụ canh chừng Tiết Oanh Oanh, không cho nàng ta lại gần y, và không cho y lại gần nàng.

Trời ạ, vừa nghĩ đến thôi là nàng ta xuất hiện rồi. Chưa bao giờ Giang Nam Nam căm ghét sự linh thiêng không đúng lúc như lúc này. Tiết Oanh Oanh mặc trên người bộ bạch y, vừa nhìn đã biết là vải lụa thượng hạng.

Trên tóc là trâm ngọc, được búi rất cầu kỳ, trang sức trên người nhìn sơ phải hơn chục món, đã vậy còn ngửi được mùi nước hoa nồng đậm không khác gì kỹ nữ khiến Giang Nam Nam vừa khó thở vừa buồn nôn.

Quả thực là một sự đối lập không hề nhẹ giữa hai người. Cha của cậu đường đường là Tông chủ phu nhân của Vân Mộng, chủ mẫu của Liên Hoa Ổ, ai cũng phải khiêm nhường. Vậy mà giờ lại không so được với một nha đầu thối, thậm chí gia bộc còn không bằng.

Nghĩ thế nào cũng không cam lòng.

Trong lòng Tam công tử không ngừng cuộn sóng, không ngừng gầm thét, hận không thể trực tiếp sút kẻ đang diễu võ dương oai kia khỏi Vân Mộng.

Tiết Oanh Oanh đương nhiên không biết điều đó, nàng nhìn hai người một lượt, rồi dừng lại ở Ngụy Vô Tiện. Nhìn bộ dạng của y từ trên xuống dưới, nàng ta không kìm được đắc ý, ánh mắt lộ rõ sự huênh hoang, kiêu ngạo và thách thức.

Giang Nam Nam làm sao có thể không nhìn ra, cố kiềm chế cơn giận dữ, cậu đứng dậy, không màng lễ nghĩa định kéo Ngụy Vô Tiện đi. Chỉ là nàng đã nhanh hơn cậu một bước, điềm đạm cất tiếng.

"Chào Giang ... à không ... phải là Ngụy công tử. Dạo này bệnh tình của ngươi sao rồi ? Có tiến triển gì không?"

Một câu này thốt ra đầy sự chế nhạo, dùng nửa cái đầu cũng biết chẳng có ý tốt gì, giả tạo không chịu được. Giang Nam Nam cảm thấy máu nóng bốc lên, định bất chấp lễ nghĩa mà quát vào mặt nàng, thì Ngụy Vô Tiện đã lên tiếng trước.

"Ta đã khỏe rồi, đa tạ cô nương đã hỏi thăm."

Giang Nam Nam cảm thấy uất nghẹn vô cùng, nhưng vẫn phải nhịn xuống. Cậu có thể không cần mặt mũi, nhưng phải chừa mặt mũi cho Ngụy Vô Tiện. Với lại tình hình lúc này mà gây khó dễ nàng, chỉ khiến cha của cậu gặp nhiều rắc rối hơn thôi.

Tiết Oanh Oanh nhận ra sự khó chịu của Giang Nam Nam, thầm đắc ý. Nhưng nàng không nhắm vào cậu, chỉ chăm chăm vào Ngụy Vô Tiện. Khẽ vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, nàng cảm thán.

"Ngụy công tử, ngươi thấy chiếc nhẫn này đẹp không ? Là Giang tông chủ mua cho ta đó."

Ngụy Vô Tiện hơi ngẩn người, một chốc thì mỉm cười yếu ớt, "Vậy à ? Rất đẹp."

"À, còn cái này nữa, cái trâm này, cái vòng tay này, sợi dây chuyền này, đôi giày này, cả bộ y phục này nữa, đều là Giang tông chủ mua cho ta."

"Vậy à ? Hắn đối với cô nương thật tốt." Nụ cười của y qua từng câu chữ của Tiết Oanh Oanh dần yếu đi.

"Chưa hết a ...." Lần này nàng ta mỉm cười, nhìn thẳng vào y, "Giang tông chủ, đêm nào cũng muốn ta ở lại với hắn, cảm giác thật tuyệt a."

"Đủ rồi."

Giang Nam Nam không chịu nổi nữa, không chút lưu tình đẩy mạnh một cú khiến nàng ngã nhào ra đất, bạch y phút chốc bị lấm lem, tóc tai gọn gàng cũng bị rối lên. Bộ dạng của nàng ta bây giờ trông thật thảm hại.

Tam công tử thở hổn hển nhìn Tiết Oanh Oanh đầy căm hận, dứt khoát không màng lễ nghĩa, chửi một tràng.

"Nhà ngươi nghĩ mình đang lên mặt với ai hả ? Ta nói cho ngươi biết, dù phụ thân ta đã mất trí, hay không còn thích cha ta nữa, thì người vẫn là chủ mẫu Liên Hoa Ổ, là TÔNG CHỦ PHU NHÂN. Và ta là nhi tử của hai người, Tam công tử Giang gia. Ngươi là cái thá gì ? Là thứ yêu ma chết tiệt gì mà dám coi thường chúng ta ? Tốt nhất là câm cái mồm chó của ngươi lại và cút khỏi mắt ta."

Nói dứt lời, không thèm nhìn lấy một cái, Giang Nam Nam dứt khoát kéo Ngụy Vô Tiện đi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro