Sẽ Luôn Bên Ngươi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy thân thể trôi nổi, tưởng chừng đang chìm vào một giấc ngủ say rất lâu. Chợt xung quanh y phát ra thứ ánh sáng kì ảo, bên tai mơ hồ văng vẳng tiếng gọi của ai đó.

Nguỵ Vô Tiện nhăn mi, đưa tay dụi dụi mắt, dần dần tỉnh lại.

Xung quanh ngoài một mảng trắng xoá thì không còn gì cả, Nguỵ Vô Tiện thầm tự hỏi, đây là đâu ? Thiên đường ư ? Sao ta lại ở đây ?

Bỗng xung quanh bừng lên ánh sáng đỏ chói chang bao phủ lấy y, Nguỵ Vô Tiện đưa tay che mắt.

Từ ánh sáng ấy, từng bông hoa Bỉ Ngạn bay lơ lửng trên không trung, tạo nên một khung cảnh mênh mang rung động lạ thường, một vài bông còn khẽ đáp xuống mái tóc y.

Bên tai Nguỵ Vô Tiện vẫn còn văng vẳng tiếng gọi, y mặc dù nhắm chặt mắt nhưng chân lại vô thức đi theo hướng của tiếng gọi đó.

Khi cảm thấy đôi chân chạm xuống mặt đất, Nguỵ Vô Tiện mở mắt ra. Bản thân đang đứng trong một khoảng đất trống rộng lớn, bên tai vang lên tiếng hô hào mạnh mẽ.

Các môn sinh mặc y phục Giang gia đang tập luyện hăng say, người đánh kiếm, người bắn cung, người cầm những cục đá to đứng tấn. Trên bục đối diện là một người đang đứng, vừa chỉ dẫn vừa mắng mỏ không ngừng.

Nguỵ Vô Tiện giật mình kinh ngạc, đó không phải ai xa lạ, Giang Trừng.

Tông chủ Vân Mộng Giang Thị Giang Vãn Ngâm, với tử y và chuông bạc Giang gia kiêu ngạo và phong thái lãnh đạm, khí thế lạnh lẽo bức người.

Nhìn con người này, ai lại nghĩ hắn từng là một Giang công tử vô lo vô tư, ngày ngày cùng sư huynh mặt dày của mình đi quậy phá tưng bừng, bày ra đủ trò như bắn diều, trộm gà, trộm đài sen, xem trộm Xuân Cung Đồ, đếm không xuể được.

Vậy mà, những biến cố kinh khủng ập đến, như một cơn lũ quét cuốn trôi đi thiếu niên ngây thơ trong sáng ngày nào, chỉ còn lại một tông chủ lạnh lùng và đa nghi, nghiêm nghị và tàn nhẫn, một mình gánh vác trách nhiệm của gia tộc.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy tim nhói đau. Là y nợ hắn, nợ Giang gia, nợ rất nhiều của họ. Vậy mà, y không thể làm gì để đáp lại, không thể cứu Liên Hoa Ổ bị diệt môn, không thể bảo hộ Giang Trừng thật tốt.

Thậm chí còn không bảo vệ được sư tỷ của y.

Dù trước đó Nguỵ Vô Tiện đã hiến đan cho sư đệ, vì trả thù Ôn cẩu mà dấn thân vào ma đạo, vì thanh danh Giang gia mà ly khai Liên Hoa Ổ. Thậm chí bị chính Giang Trừng dẫn người lên Loạn Táng Cương tiêu diệt, y vẫn không một chút oán hận.

Nhưng hiện tại lúc này, Nguỵ Vô Tiện vẫn cảm thấy day dứt không thôi.

"Cữu cữu ....."

Một giọng nói trong trẻo non nớt vang lên, Giang Trừng vốn đang nhăn mày nhăn mặt hơi dãn ra, quay đầu.

Một đứa trẻ mặc y phục vàng kim lon ton chạy đến. Trên ngực áo là hình hoa Mẫu Đơn Kim Tinh Tuyết Lãng tinh xảo, chất liệu vải sang trọng bóng loáng, nhìn cũng biết là rất mắc tiền.

Đứa trẻ tóc buộc đuôi ngựa với dây buộc tóc màu đỏ, mắt to mày thanh, hai má bầu bĩnh như bánh bao. Bên ngoài trông rất đáng yêu nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy gương mặt đứa trẻ có một chút kiêu ngạo quen thuộc của ai đó.

Nguỵ Vô Tiện tim đánh thịch một cái. Không lẽ .....

"Kim Lăng, ngươi đến đây làm gì ?" Giang Trừng đứng dậy, bước xuống bục, nhíu mày nhìn đứa trẻ.

Đứa trẻ cao chưa đến đầu gối hắn, ngẩng thật cao để nhìn mặt Giang Trừng, giọng nói non nớt có chút uỷ khuất vang lên, "Cữu cữu, bọn trẻ Vân Mộng ngoài kia ức hiếp con."

Giang Trừng nhíu mày, "Ức hiếp thế nào ?"

Đôi mắt Kim Lăng hơi đọng nước, hắn nhìn thấy nó đã có chút đỏ, "Chúng nó nói Nguỵ Vô Tiện là người tốt, lại còn khen ngợi hắn không ngớt nữa."

Giang Trừng hơi mở to mắt ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, "Khen thế nào ?"

"Con nói Nguỵ Vô Tiện là một tên xấu xa, tội ác tày trời vì hắn đã giết rất nhiều người. Bọn chúng lại nói Nguỵ Vô Tiện là người tốt vì đã quét sạch Kỳ Sơn Ôn Thị, trả thù cho cha mẹ chúng và cả Liên Hoa Ổ."

"Cữu cữu, vậy rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện là người tốt hay xấu ?"

Giang Trừng nhất thời không biết trả lời thế nào, đưa tay xoa đầu Kim Lăng, giọng nhàn nhạt, "Vậy ngươi nghĩ thế nào ?"

Kim Lăng hừ một tiếng, giọng nói không che giấu sự oán hận.

"Tất nhiên Nguỵ Vô Tiện là kẻ độc ác xấu xa rồi. Hắn giết cha nương con, huyết tẩy Bất Dạ Thiên, trận vây quét Loạn Táng Cương giết cả vạn tu sĩ nữa. Tên đó chắc chắn là người xấu."

Giang Trừng không nói gì, Kim Lăng tưởng hắn đồng tình với mình, kiêu ngạo nói, "Lần sau con mà gặp lại bọn nó, nhất định sẽ đánh một trận. Hừ ...."

"Kim Lăng, ngươi ra kia chơi đi." Giang Trừng lạnh nhạt ra lệnh.

Kim Lăng nghe vậy, trong lòng có chút không muốn đi. Lần này là uỷ khuất lắm mới tìm đến người cữu cữu này, cũng là người thân duy nhất của mình.

Cậu cũng không mong đợi gì Giang Trừng sẽ lên tiếng an ủi mình như bao người khác, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Giang Trừng thở dài nặng nề, lắc đầu xua đi cảm xúc khó chịu dâng lên từ lâu, quay lại tiếp tục huấn luyện môn sinh. Mà ở bên kia, Nguỵ Vô Tiện chứng kiến một cảnh như vậy, lại chính là cảm xúc hỗn tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro