Chương 3 : Hữu duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần Cực nhanh chóng gạt tay Doãn Mộc ra khỏi cây nến,nhưng do quán tính bức họa theo đà rơi xuống núi.

Y chạy lại hi vọng có thể chạm được vào bức họa nhưng không thể.

Y tới muộn rồi.

Nữ tử tuyệt sắc cứ vậy rơi xuống,rơi mãi rơi mãi,rơi đến nơi sâu không thể nhìn thấy,mãi đỉnh núi nơi trần gian xa xôi kia.

Thần Cực thất thần nhìn theo.Bông nhiên y cảm thấy sống mũi hơi cay,hốc mắt hơi nóng,cảnh vật xung quanh đều trở lên mờ ảo.Khẽ chớp mắt cảnh vật đều trở lại bình thường.Mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó vừa rơi xuống cùng bức họa y nâng niu quý trọng kia.Nhưng thứ đó là gì y cũng không biết nữa.

"Thần Nhi !" Nhìn nhi tử máu mủ ruột thịt của bà bóng lưng cô tịch,đáy mắt vô hồn im lặng nhìn xuống dãy núi xa xa nơi bức họa rơi xuống,bà khẽ gọi.

"Thần Nhi,con có hận mẫu phi không?"

Thần Cực nhìn Hoàng quý phi bằng ánh mắt vô hồn,khuôn mặt tuyệt vọng tới tiều tụy,khóe môi hơi run. "Nhi thần không hận người,không hề...."

Thần Cực đứng lên,khôi phục lại vẻ tươi cười điềm đạm như thường lệ,tùy ý trả lời.Chỉ là đáy mắt không giấu nổi nét trống rỗng,mất mát.
Nhưng y không trách mẫu phi,y hiểu,bà làm vậy là vì muốn tốt cho y.Y biết bất cứ thứ gì cũng có cái gía của nó,bất kể thứ gì muốn được đều phải dùng thứ khác để đổi lấy,chỉ là cái giá này quá đắt,y nhất thời không chấp nhận nổi.Y không hiểu vì sao nơi trái tim kia lại đau đớn tới vậy,đau lắm,đau vô cùng......

"Doãn Mộc nương nương,người thật nhẫn tâm,chỉ là một bức họa thôi mà,huynh ấy như vậy người đành lòng sao?" Kinh Vũ nhìn bóng lưng như mất đi cả thế gian của y,thương cảm nói.

Doãn Mộc nhìn xuống nơi bức họa vừa rơi xuống,thở ra khí lạnh,kiên định nói :"Hoàng tử Long tộc không thể yêu thương với phàm nhân,càng không thể động tâm với đồ vật !Người xứng đáng làm nương tử Thần Cực chỉ có thể là tiên nữ tôn quý của Thiên Nguyệt Đào Cửu Thần Tộc!"

Dời khỏi Vô Nhiễm đài Thần Cực bay xuống phàm giới,bóng lưng y trải dài trên nền trời một đoạn dài cô tịch.

Thiên Diệu quốc một màu buồn ảm đạm bao trùm,tẩm cung xa hoa vắng lặng càng trở lên u sầu,nến lay lắt vài cây không đủ thắp sáng cả góc phòng,Thần Cực một mình ngồi uống rượu.

"Nàng nói xem ta bị làm sao?Vì cớ gì ta lại buồn?Vì cớ gì trong đầu ta chỉ có hình ảnh mẫu phi đốt bỏ nàng?"

Thần Cực nhìn quanh tẩm cung tối tăm,lạnh lẽo,một cỗ cô tịch tới đáng sợ bao quanh,y cố gắng tìm kiếm bức họa trong vô vọng.

"Nàng đi rồi...,nàng không còn ở đây nghe ta nói nữa...!"

Một chén,rồi lại một chén,rồi lại một chén nữa,y điên cuồng uống rượu.

"Dừng lại đi nhị ca !" Tiểu Trúc từ đâu xuất hiện giằng lấy vò rượu trong tay Thần Cực,hét lên :"Ca nhìn lại ca xem,người không ra người ma không ra ma,rốt cuộc ca bị làm sao vậy hả?"

Thần Cực đầu tóc rối bời,người đầy mùi rượu,đứng lên loạng choạng đi lấy bình rượu ở bên cạnh.

Tiểu Trúc tức giận một đạo tiên phép đập vài chân Thần Cực,lực không mạnh so với tu vi của y nhưng đủ làm y khụy xuống. "Ca điên rồi sao?"

"Đúng vậy ca điên rồi,giờ ca chỉ muốn uống cho thật say,say rồi sẽ quên hết mọi chuyện,quên hết !" Thần Cực khụy xuống,điên cuồng hét lên.

Tiểu Trúc lấy chậu nước rửa mặt đã lạnh tanh trên kệ dội thẳng vào người Thần Cực. "Chỉ là một bức họa thôi,một bức họa vô tri vô giác,ca cần gì phải như vậy,mau tỉnh lại đi !"

Lạnh giá làm ThầnCực bình tĩnh lại,y thất thần nhìn bầu trời đen ngòm cô tịch.

Nực cười,đường đường là nhị Hoàng tử Long tộc mà lại biến thành bộ dạng điên dại như vậy chỉ vì một bức họa?

Bởi vì ngưỡng mộ nhan sắc của mỹ nhân ấy mà thương luyến hay chỉ là mong muốn một hồng nhan tri kỷ ngày ngày lắng nghe tâm sự?

Vì sao,như thế nào y không biết mà y cũng chẳng muốn biết.Y chỉ thấy đau lòng,tê tâm liệt phế.

"Ca muốn yến tĩnh một lát!" Bóng lưng cô tịch lặng lẽ khuất dần sau màn đêm lạnh lẽo.

Tiên giới,Long cung,Hoàng Long đại điện.

"Phụ hoàng,Ám vệ tộc vừa để con Kim Chương Ngư mất khống chế chạy xuống phàm trần làm loạn,thiệt hại nhiều vô số kể.Thỉnh phụ hoàng cho nhi thần đi thu phục con mãnh thú này !" Dực Viễn trường bào hắc nổi bật con mãnh hổ bạch kim trước ngực,khí chất vương giả không giận tự uy bao quanh tạo cho hắn một khí thế người người kính sợ,uy nghi đứng giữa điện khởi tấu.

(Chương ngư : Bạch tuộc)

"Thần Cực đang nhận trọng trách giám sát bên Ám vệ tộc để cho nó giải quyết đi !" Long Đế sủng ái nhất chính là Doãn Mộc Hoàng quý phi,hẳn là Thần Cực cũng sẽ yêu thương không ít,câu này chính là ý thiên vị y rồi đấy thôi.

Một thượng thần bên hữu đứng ra nói :"Bệ hạ,Thần Cực điện hạ được giao trọng trách lớn ở Ám vệ tộc vậy mà hôm nay sảy ra chuyện lớn như vậy cũng không có thượng triều...."

Lão vừa nói vừa chỉ tay về phía tả đối diện với Dực Viễn,lời nói lưng chừng đầy ý vị bất lực,gương mặt vương vấn một nét thất vọng,nén tiếng thở dài.

Long Đế đưa mắt nhìn về phía tả,vị trí của Thần Cực,y không thượng triều.

Chưa kịp để Long Đế nóng giận,một vị thượng thần bên hữu lại ra tiếp lời :"Bệ hạ,Thần Cực điện hạ thế nhưng việc công việc tư bỏ bê chính sự,Kim Chương Ngư này hung ác vô cùng nếu còn để nó dưới hạ giới không biết còn bao sinh mệnh vô tội phải chết nữa đây !Xin bệ hạ minh xét cho Dực Viễn điện hạ đi thu phục Kim Chương Ngư!"

Phía bên hữu các thượng thần,thượng tiên lại tiếp tục ta một câu ngươi một câu nói giúp Dực Viễn,kẻ tung người hứng áp đảo hoàn toàn bên tả,phe của Thần Cực.

"Được rồi,Thần Cực trở về trẫm nhất định sẽ tra hỏi rõ ràng ! Kim Chương Ngư giao cho con Dực Viễn !" Long Đế cuối cùng cũng ra phán quyết.

Dực Viễn nhếch nhẹ khóe miệng lĩnh chỉ tạ ơn. Bên tả mọi người đều tỏ ý không phục nhưng không sao lên tiếng phản bác nổi,Thần Cực lần này lại thua Dực Viễn một màn rồi.

Núi Liên Vũ,ranh giới giữa Long tộc và Lang tộc.

Thần Cực xuất thần nhìn những đám thây Tử Yên,mây y dùng để họa ra nàng.

Bóng y cao cao tựa trúc,lại trầm lặng tựa núi cao,trải dài trên mặt đất theo ánh chiều tà.

Dư quang đỏ rực chiếu lên y phục trắng muốt tựa vạn đóa hoa nở rộ trên nền tuyết trắng lại nhuộm lên một vẻ thê lương tới thấu tâm.

"Điện hạ !" Lâm Tiêu không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng Thần Cực,ngập ngừng nhìn y trầm tư. " Dực Viễn cho người giở trò ở Ám vệ tộc khiến con Kim Chương Ngư chạy mất,Bệ hạ rất tức giận,thần cho là người lên hồi triền đi thôi !"

Thần Cực không đáp,lặng người nhìn những cánh hoa xuôi dòng tới ngẩn ngơ.Không biết y đang suy nghĩ gì chỉ thấy y nén tiếng thở dài,phóng một viên sỏi xuống dòng nước,nước sông xanh thẳm khẽ chuyển động thành từng vòng từng vòng rồi lại lặng yên cuốn cánh hoa xuôi dòng.

Y cũng lên coi nàng như cánh hoa xuôi dòng trôi thật xa kia,nàng trôi lướt qua y,chỉ vậy thôi,sóng gió nào rồi dòng nước cũng sẽ lặng

Một lúc lâu thật lâu,y phất tay ý bảo Lâm Tiêu lui đi.

Núi không lời trời không tiếng,khung cảnh yên tĩnh làm người ta cảm thấy thật cô tịch,cô tịch tới đau lòng...

Đằng xa bên kia ngọn núi,một nữ tử bạch y, mái tóc dài tùy ý buông xõa cho gió thổi tung,mái tóc đen như hòa vào nền trời đỏ rực tạo lên hai tông màu hòa hợp tới dị thường.Gương mặt trái xoan trắng trẻo xinh đẹp,không phải kiểu khuynh thành khuynh quốc mà là một vẻ đẹp u sầu làm lòng người xao xuyến,tựa đóa lê trắng dưới nàn mưa ướt át mà kiều diễm.Đôi mắt to tròn như hạt ngọc lưu ly óng ánh lệ,mâu quang ảm đạm làm người ta không khỏi thương xót.

Tà áo bay bay trong dư quang vô cùng huyền ảo.Thân hình mảnh mai tựa khắc sau là có thể bị gió thổi rơi xuống.Nữ tử từng bước tựa tiên nữ bước trên vạn đóa hồng liên bước đến mép ngọn núi rồi phó mặc thân hình yếu liễu rơi xuống dòng suối,nhẹ tựa cánh hoa đáp xuống mặt nước lạnh lẽo....

Nữ tử cứ vậy rơi xuống,rất nhanh,nhưng không hề rơi xuống nước mà dừng lại giữa không trung.Bởi lẽ,Thần Cực đang đứng trên mặt nước đỡ lấy nàng ấy.

"Sao lại cứu ta?" Nữ tử hỏi y,ánh mắt bất cần tuyệt vọng ẩn nhẫn một tầng hơi nước.

"Ta sống đâu có ý nghĩa gì để ta chết đi,ta muốn đi gặp mẫu thân !Mẫu thân..." Nữ tử khóc nức nở,từng hạt chân châu rơi xuống thê lương,từng tiếng nàng ấy gọi lại khiến người nghe tê tái tâm can,đau lòng khôn tả.

Thần Cực ôm nữ nhân vào bờ,để nàng ấy ngồi xuống mỏm đá,lạnh lùng nói : "Ra đó là cách cô trả ơn mẫu thân cô !"

Nữ nhân có chút hoảng loạn,ánh mắt trở lên thê lương và thống khổ,mấp máy đôi môi khô khốc muốn nói gì đó nhưng tất cả đều nghẹn lại nơi cổ họng không nói thành lời.

Thần Cực nhìn nữ nhân tựa đóa lê trắng dưới mưa có chút đau xót,đưa cho nàng ấy một tấm khăn.

"Mạng sống của cô là do phụ mẫu cô ban cho,cô không có quyền kết thúc nó !Có những người muốn sống mà không được,mạng sống không phải là thứ để cô lãng phí !"

Nữ tử nặng nề gạt hàng lệ trực trào nơi khóe mắt,nhìn tấm khăn Thần Cực đưa ở trước mặt đáy mắt một mảng chua sót :"Mẫu thân ta chết rồi...Phụ vương ta không hề coi ta là con !Mọi người ghét bỏ ta,xua đuổi ta,họ nói ta là nghiệt chủng,ta đáng chết !Ta còn sống làm gì nữa?Chết đi rồi sẽ không còn đau khổ nữa....!

Thoáng chua xót,Thần Cực ngồi xuống bên cạnh cô,ôn nhu lau đi những giọt nước mắt mặn chát :"Mẫu thân cô đã không còn nữa cô càng phải sống thật tốt,sống cả phần của mẫu thân cô nữa !"

Nàng ấy chỉ là một tiên nữ nhỏ bé yếu đuối,tới tình yêu thương của phụ mẫu cũng không có,còn bị người người khinh rẻ chà đạp,sống lâu như vậy chịu đựng lâu như thế,nếu không phải ý chí kiên cường,khát vọng sống mãnh liệt e là khó mà vượt qua được.

Tựa đóa hoa mỏng manh nơi bờ sông này,thân thảo yếu đuối mọc ven bờ ấy vậy mà lại dai dẳng sống,kiên cường sinh tồn cùng trời đất.

Y đặt tay lên vai cô,giọng nói trầm ấm vang lên dịu dàng dị thường. "Cô là cô nương tốt,không đáng để bị đối xử như vậy !Cô phải thật mạnh mẽ,sống thật tốt để mẫu thân cô yên lòng cũng là để những người ghét bỏ cô,hãm hại cô không được như ý !"

Nữ tử ngẩng đầu,nhìn thẳng vào đôi mắt đen viền vàng của y,trầm luân trong ánh mắt ấy. Là thật sao?Ta cũng đáng được sống ư?Thật sự có người không ghét ta,không khinh bạc ta,có người cho rằng ta là người tốt sao? Nam nhân này sao có thể ngốc như vậy,ta không tốt,không tốt chút nào ! Nhưng nam nhân ấy nói rất đúng,ta phải thật mạnh mẽ,bọn họ muốn ta chết ta càng phải sống,sống thật tốt,sống cả phần của mẹ ta nữa.

Nữ tử hít một ngụm khí lạnh,dung mạo có chút tươi tỉnh,thần sắc có chút sức sống,trên môi nở nụ cười yếu ớt nhưng không thiếu phần tinh khiết. "Noãn Yến đã hiểu đa tạ tiên tử cứu giúp,Noãn Yến nhất định sẽ sống tốt sẽ không tìm cách tự vẫn nữa !"

Thần Cực mỉm cười,chắp tay sau lưng nhẹ nhàng nói. "Hiểu là tốt rồi !"

Tiếu dung trên môi Nhạc Noãn Yến đậm hơn,cô dè dặn hỏi :"Tiên tử đã cứu Noãn Yến một mạng tất là ân nhân của Noãn Yến,không biết quý danh của tiên tử là....?"

"Ta danh xưng Thần Cực!"

Nhạc Noãn Yến ngạc nhiên,gương mặt vốn đã không có huyết sắc nay lại càng trắng bệch hơn,lúng túng hành lễ. "Ra là Thần Cực điện hạ,Noãn Yến đắc tội mong điện hạ khoan dung !"

Làm sao  nàng ấy có thể ngờ nàng ấy lại có thể gặp được vị hoàng tử của Long tộc,một trong 3 tiên tử đảo loạn Thiên Nguyệt Đào Cửu Thần Tộc kia chứ.Y quả thật như người người dồn đại,có khi còn hơn nữa chứ,thật sự ôn nhu tựa ngọc,phong nhã tựa u lan,khí chất mười phần thanh tao điềm đạm.

Thần Cực cười ôn nhu,đỡ Noãn Yến  đứng dậy.Đáy mắt hiện lên chút cưng chiều. "Noãn Yến cô nương mau đứng lên đi !Cô chắc cũng trạc tuổi muội muội ta lại khả ái như vậy ta coi như muội muội,không cần giữ lễ !"

Noãn Yến có chút vui mừng nở nụ cười xinh đẹp,có chút e dè hỏi. "Vậy Noãn Yến có thể gọi điện hạ là ca ca không?"

"Đương nhiên có thể rồi !"

Noãn Yến cười hạnh phúc,trái tim ấm áp dị thường.

Ta từ nhỏ cuộc sống đã khắc nghiệt.Mẫu thân ta xuất thân tỳ nữ,trong một lần Lang Vương say rượu,thị tẩm mẫu thân,sinh ra ta,một công chúa không được công nhận của Lang tộc.Ta chịu mọi ức hiếp,sỉ nhục của đám Vương tộc,tới cả hạ nhân cũng khinh thường,bạc đãi.

Họ nói ta là vết nhơ của Lang tộc,họ nói mẫu thân ta nhân lúc Lang Vương say rượu leo lên giường mới sinh ra nghiệt chủng là ta.

Họ bức chết mẫu thân ta,ta còn nhớ khi đó mẫu thân cô tự vẫn trong tủi nhục như thế nào.

Phụ vương ta không công nhận ta,để mặc Lang hậu và ái nữ của bà ta chà đạp ta.

Ta nhất định sẽ sống thật tốt,sống để họ không thể đắc ý,sống để thấy họ bị trừng phạt.

Cuộc sống của nàng ấy chưa từng có một ngày vui vẻ,luôn luôn đầy rẫy những lời mắng chửi thị miệt,ngày nào cũng đẫm máu và nước mắt,họ đối xử với nàng ấy như đối xử với phạm nhân đôi khi còn không bằng xúc vật.

Chỉ có nam nhân này,nam nhân có một nụ cười rất ấm áp,có một bàn tay khiến nàng ấy an tâm,một nam nhân quan tâm tới nàng ấy,nam nhân nói nàng ấy khả ái,nam nhân ấy tựa như ánh mặt trời ấm áp lại ôn nhu dòng suối khiến trái tim nàng ấy không khỏi loạn nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro