Thuở xưa về trong đôi mắt em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cái sáng ngẩn ngơ

Cái thuở mến anh và cả sau này nữa, những chiều căm hờn, giận dỗi, em vẫn nghĩ cái tình ta, hay cái duyên gặp mặt như là được thiên đường dẫn lối anh ơi.

Hạnh gặp Bất, những con chữ thơ của em đâm đầu vào cái phương trình hóa học của anh. Cái hồi đó, em ngấp ngưỡng cái tuổi hai mươi, còn non và hãy là còn trẻ lắm. Anh thì khi đó mới mấp mé hai hai.

Thuở đó, anh với em chẳng biết ai là trai, là gái. Cái thuở anh rụt rè, cái sự xung quanh với anh như là những điều cổ tích. Cái hồi máy bay phản lực bay ngang trên đầu, anh tròn xoe đôi mắt, ngắm nhìn như thể con cừu đếm những vì sao đêm. Cái thuở mình mon men đi với nhau ra bến tàu, anh ngây người với cái làn sóng đổ ập vào từng bến bờ xi măng nhăng cuội. Cái tiếng còi tàu vang lên ru ru, anh nép người sau em, đôi mắt anh như là hai đứa trẻ, nép mình sau người mẹ.

Và muôn vàn, muôn thuở nữa. Anh nép vào em, như đứa con thơ bấu mình bầu sữa mẹ. Mấy lúc hò hẹn, mình chạy dài trên góc phố đêm. Và thành phố về đêm chẳng bao giờ là màn đen phũ lên trên vùng quê anh từng ở. Trời trên phố đi và một mặt trời khác sẽ đến, anh ơi. Đêm đến, người ta sống một cuộc đời thứ hai chứ chẳng bao giờ nao nghỉ. Cái thuở đầu anh đi nhà hàng, anh hỏi em nó có gì khan khác với những quán lề đường xung quanh. Anh đánh mắt ra nhìn và chê, sao mà ngột ngạt quá.

Cái hồi đó em chỉ biết cười thôi. Nào, chớ phải là cười chê anh đâu. Em cười vì em mến anh quá. Em mến cái ngây ngô vắt trên đôi mắt anh. Mến cái điệu chê bai những "ông hoàng" khó tính chúng mình bắt gặp trong nhà hàng. Em mê cái dáng vẻ nghiêng đầu khó hiểu của anh khi chúng mình chìm trong ánh đèn đêm của thời đại xoay mình.

Và em mến vô vàn những lẽ nữa, và em yêu vạn vật trong đời anh. Yêu từ ngọn cỏ anh lướt qua, từ mép tường anh dựa đến. Từ cái áo sờn vai anh mặc, từ chiếc quần ka-ki bạt màu mẹ anh mua. Em yêu từ mái tóc xù xì cho đến làn da rám nắng. Yêu từ chiếc kính thư sinh cho đến chiếc giày vờ là quý ông lịch lãm. Em mến, em yêu, em si, em thích mọi thứ ở từ anh, Bất của em, và hãy là của em thôi. Một bầu trời em ôm cả thảy.

Là của em như cái cách anh cúi gầm mặt mũi, chăng dám nhìn những đứa bạn ở cái trường Nhân Văn em theo học. Hãy là thế, và hãy luôn là thế. Hãy cứ nhìn và nhìn mãi em thôi. Vào những chiều tan học, trước cái cổng trường hen rỉ, và chiếc xe đạp cà tàng anh đèo em đi trên những cung đường thời đại. Và thế, và hôm nào cũng thế, anh sẽ kể em nghe, những câu chuyện li kì mà anh đã gặp trong cái ngôi trường Y ao ước của bao người. Anh kể về giáo sư, cái con người khó tính luôn hạch họe anh. Anh kể về tên A, kẻ B, những thằng bạn chí cốt và cả con C, thằng D, những con người xấu tính. Anh kể em nghe cả cuộc đời anh, và em, vinh dự ôm tất thảy vào lòng.

***

Những buổi chiều lang bạt

Cứ ngỡ là chúng ta đang chìm trong một vở kịch thời đại. Em là những Juliet, những Ophelia, và anh, anh yêu dấu, anh sẽ là Romeo, là Hamlet của đời em. Anh sẽ là cái con người si mê và hãy chết vì em. Là con người dõng dạc, oai hùng, nói với em là lời yêu, lời hẹn trước vô vàn những con người đáng ghét. Hãy siết tay em thật chặt, và kéo em đi đến muôn nẻo đường trời đất.

Và cha, và mẹ em, anh chớ để trong lòng họ nói. Họ cay đắng những người chân quê, và kì thị những tâm hồn gốc gác xa thành phố. Nhưng cũng vì mến thương em, và xót xa lỡ đâu em đau khổ. Anh đừng trách và đừng bao giờ căm hờn họ, anh ơi. Rồi thì anh biết đấy, em sẽ chọn anh thôi, làm gì có ai khác. Và mối yêu thương giữa em và cha mẹ rồi sẽ phai tàn. Hai mươi năm ở bên nhau, thật lâu nhưng cũng chẳng phải là cả một cuộc đời. Cha mẹ hồi xưa cũng đã từng nói thế, họ chỉ đi với em trên một quãng đường thật ngắn, thật ngắn. Và chồng em – cái con người em xẻ tim ra và trao anh tất cả, mới là dây tơ quấn lấy em cả đời.

- Chọn khôn ngoan, chọn cho kĩ vào. Đã yêu rồi thì khó lắm lần hai.

Và họ vẫn thường nói thế. Không chỉ cha em, hay là mẹ yêu dấu, cả vô vàn họ hàng xen lấn. Tất thảy đều nói thế, chỉ có anh mới hiểu được lòng em thôi. Vì thế nên, hơn cả mái nhà rắn chắc, cả khát vọng cao sang, em sẽ tin và sẽ chọn lấy anh. Em sẽ ôm anh và cùng anh theo chiều gió. Em sẽ vứt bỏ cái quý tiểu thơ, cái cô nàng công chúa (là em của thời xưa ấy), em sẽ là một, và chỉ một mà thôi. Sẽ yêu anh và sẽ yêu anh nhiều. Sẽ theo anh, và sẽ theo anh mãi. Em sẽ đến với vùng quê hứa hẹn. Em sẽ là con dâu, là nàng vợ ngoan hiền. Sẽ sinh con đẻ cái, sẽ không còn những đua đòi xấu xa.

Chỉ có anh, và cho anh tất cả. Đó sẽ là lẽ sống của đời em.

Em đinh ninh là thế, nhưng anh biết chăng, lúc hai đứa mình lên xe cùng về với anh. Em đã nghĩ rất nhiều. Lần đầu em phải suy nghĩ nhiều đến thế. Em nghĩ về anh, và thế giới xa lạ mà em chưa bao giờ đặt chân đến. Có hay không một lựa chọn sai lầm anh nhỉ. Không, ý em, chẳng phải là yêu lầm anh. Nhưng có thật sự mình đã làm điều đúng đắn. Em thấy vội vàng và có chút hụt hẫng anh ơi. Cái lúc em ở trên xe khách (lần đầu em đi đấy), em ngẩn ngơ nhiều điều lắm, anh có biết không anh?

***

Những trời đêm tan vỡ

Thế là mùa xuân chẳng còn thở trong trái tim em. Xuân đã chết và một bầu trời trong em cũng vỡ nát. Thì là anh chứ chẳng ai vào đây, anh làm sống dậy những hồng cầu đã chết, rồi lại đánh tan như những điều vụn vặt.

Nói thế thôi, chứ em không chết. Có lẽ chẳng bao giờ em chết. Bao giờ còn có anh, em vẫn sẽ sống, sống bằng hơi thở của anh, sống trong cái căm hờn trách móc, trong những cái lặng thinh khi cả nẻo trời quay lưng với anh, và vết dao anh hướng vào trái tim em. Là thế. Và em sống, sống mãi như cái người ta vẫn mỹ miều gọi là nàng thơ. Nhưng anh ơi, nàng thơ thường là nữ thần từ truyện cổ tích hay là những câu chữ tình yêu gái trai, còn em nào có phải thế đâu, em là một vì sao nhỏ nhoi chen lấn trong một biển trời của anh.

Em là của bầu trời nhưng bầu trời có bao giờ là của riêng em đâu. Hay đôi lúc, nó còn chẳng có chỗ cho em. Những khi trời buồn, mấy hạt đen kéo lại, nhuộm một góc liền. Một, hai, ba rồi bốn, anh kéo về nào là những sét những mưa, hướng vào muôn người nhưng em là chính anh ơi. Thì sét đánh sao cũng chẳng chết, nên là thôi cứ đánh. Hay là mưa phùn bay vào mắt, có bao giờ em mù lòa vì cái chuyện ấy đâu anh. Nhỡ có mù cũng chẳng cần lo, em có cần sáng trời đâu khi anh đã là trời xanh của riêng em rồi.

Nhưng anh ơi, có biết chăng, khi mưa kéo về và sét đánh trên đỉnh đầu em ấy, một trời xanh cũng dần chẳng còn xanh như những ngày xưa nữa. Và tình em, vâng, hãy là còn cháy mãi, nhưng lửa tình có còn dám hừng hực nữa chăng, như là ánh sao, làm sao dám vun người vụt sáng khi bầu trời chỉ có là áng mây đen...

Dành cho anh, dành cho anh yêu quí,

Một bầu trời, một bầu trời mãi xanh!

Một vườn hoa, một vườn hoa thiên lý!

Cho em đi, cho em đi cùng anh.

Chớ sợ rằng em đây đã chết

Em lấy tim mình tế trời đấy thôi!

Và lôi thôi dùng nước mắt cho hoa.

Và tâm hồn dành cho anh tất cả.

Nâng niu anh trên bàn tay bé nhỏ

ngờ nghệch của riêng em.

Ngày 5, tháng 11, 2022.

Mình cãi nhau sau một trận yêu đương thầm kín.

Hôm ấy có chuyện buồn anh giữ kín trong tim, nhưng em biết không, những hôm ấy trời vẫn còn xanh và đẹp lắm. Hơn bây giờ, hơn bây giờ rất nhiều, em, em ơi, em của anh ơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro