Trả lại bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Màn đêm cũng dần đen đặc, không gian rộng lớn cũng chỉ là của riêng đôi tình nhân. Sau bữa tối cùng nhau, cả hai đã nói nhau nghe thật nhiều điều về khoản thời gian xa cách vừa rồi, họ cùng khóc, cùng nắm tay nhau, cùng trao nhau những cái nhìn ngọt ngào nhất. Cả hai đã hiểu nhau hơn rất nhiều và tình yêu trong họ cũng lớn thêm lên.
     Tâm ngồi trầm ngâm bên chiếc sofa êm ái đặt cạnh khung cửa kính của phòng Vân. Giờ nàng mới biết được chính Vân đã là người đau khổ nhất trong thời gian qua, cô ấy đã quá cao thượng và hi sinh chịu đựng vì mình. Nhìn qua khung kính, Tâm lại thấy những ánh đèn vàng hệt như khung cảnh nhìn từ phòng mình, nàng đã bắt đầu thấy nơi đây quen thuộc và gần gủi với mình. Tiếng nhạc du dương, hương  trầm hương thoang thoảng làm nàng mơ màn ngã người ra dễ chịu. Sóng gió qua rồi, cuối cùng lòng Tâm cũng có lại được ngày êm ái bình yên.
     Bước ra từ phòng tắm, Vân ngừng lại vài giây nhìn Tâm nằm ngã đầu ra ghế nhắm nghiền mắt trông rất thư giản. Vân cứ lặng im đứng ngắm nhìn giây phút Tâm của cô yên bình trong căn phòng của mình, bên cạnh mình. Vân hạnh phúc lắm, được ngắm nhìn Tâm thế này Vân thực sự quên đi hết bao nhiêu mệt mỏi muộn phiền của cuộc đời này. Vân chỉ ước nàng công chúa kia sẽ ở mãi trong lâu đài này cùng cô.
     Như một giác quan, Tâm cảm nhận được ai đó đang nhìn chầm chầm vào mình nên mở mắt ngồi thoắt dậy. "Gì vậy? Ra hồi nào mà không lên tiếng? Tính doạ chết người ta hã?", nàng nhìn Vân nũng nịu. "Ai bảo xinh quá chi. Im lặng để được ngắm nàng nằm ngủ như công chúa chứ. Nàng mà thức là nàng thành mẫu hậu luôn, khiếp lắm.", Vân cười tươi rói tiến lại ngồi cạnh nàng, bẹo má trêu. "Chời chời gan ghê ! Nói ai mẫu hậu hã?!", Tâm đanh đá nghiến răng đay từng tiếng một, vừa nói vừa thụi tới tấp vào bụng Vân. Rõ ràng nàng ta là nàng công chúa đanh đá nhất lịch sử loài người mà. Vân cười tấm tắc ôm lấy Tâm lắc lư "Thiệt là hạnh phúc luôn! Hay là dọn qua đây ở với Vân luôn cho rồi đi công chúa ơi!". Tâm cười run run trong lòng Vân, nàng  thấy những lời Vân nói thật ngô nghê nhưng chân thành như một đứa bé làm lòng nàng hân hoan hẳn lên. "Vân thơm quá à! Con trai gì mà thơm phức vậy! Mai mốt chỉ được thơm khi ở cạnh người ta thôi đó. Ra đường không được thơm đâu, người khác bị quyến rủ á!", nàng lại giở giọng con nít mè nheo làm Vân gục ngã nữa rồi. Với Vân tài năng lớn nhất của Tâm không phải là ca hát mà là dễ thương mới đúng. Cô đưa tay đan vào từng lọn tóc óng ả mềm mại của Tâm nhẹ nhàng, trìu mến. Tâm thôi vẻ mặt đanh đá, cụp mắt e thẹn ngồi yên cho Vân nựng nịu mình. Chẳng nói với nhau tiếng nào, Vân luồn tay qua eo nàng để nàng tựa đầu vào vai mình rồi cùng nhau nhìn ngắm ngọn đèn đường buông những mảng sáng ấm áp và lung linh trên từng tán cây. Cũng cảnh vật này nhưng chưa bao giờ lại đẹp và lung linh đến thế, hôm nay chắc tại vì có Tâm.
Những bản tình ca nồng nàn của EttaJames làm không gian lãng mạn hơn, thăng hoa hơn. Dù là những lời ca có hơi hướng buồn khỗ nhưng điệu jazz óng ánh sánh mịn qua giọng ca quyến rủ ấy khiến hai trái tim yêu kia như cùng nhau đắm trong men say. Thỉnh thoảng mấp mé môi hát theo điệu nhạc, cả hai lân lân trong hương thơm trầm ấm và ánh vàng hắt le lói.
Đêm đã khuya, đường phố Sài Gòn cũng vắng thưa người, từng tinh tú trên cao cũng rơi dần xuống khẽ khàng, mọi thứ như đang cố tình nhỏ tiếng để không đánh động đôi tâm hồn yên ả như mặt hồ kia. Thời gian qua tất cả đã cùng nhau quấy rầy họ quá rồi, giờ tất cả phải hối lỗi, phải khẽ khàng thôi, trả lại họ sự bình yên họ đáng được có.
Hôm nay chỉ vậy thôi, trở lại bên nhau, ăn tối cùng nhau, giải bày cùng nhau, lặng yên tựa vào nhau lắng nghe tiếng trái tim nhau và yêu nhau thêm ngàn sâu nặng hơn nữa... Thế là đủ để chữa lành mọi vết thương. Không cần thêm gì nữa.
"......when he come my way
I do my best to make him stay
He'll look at me and smile
I'll understand
And in a little while, he'll take my hand
And though it seem absurd
I know we both wont say a word..."
(The man i love_EttaJames)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro