36. Tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em đó, lần sau đừng như vậy nữa chị sẽ giận chết em"- Kim Duyên nãy giờ cùng Khánh Vân đi vào siêu thị mua ít đồ chuẩn bị cho bữa ăn của mọi người, tự nhiên nãy giờ làm xong hết tất cả, chuẩn bị dọn ra mới nhớ thiếu gia vị

Chị hai ngàn lần càu nhàu với Khánh Vân không ngừng về chuyện cây bút lúc nãy, Khánh Vân chỉ kế bên mà cười không ngớt, hơi phồng má chọt chọt vào vai Kim Duyên làm cô cũng đắc ý nói lại

"Hơ hơ, em biết rồi, biết rồi mà.. đại ca à chị có phải lúc nãy là đang ghen không?"

"Cái gì? Em.. em nói gì vậy hả? Ai.. ai ghen đâu, ai hả?"- Duyên rống lên cãi, mặt đỏ như trái cà chua

"Nếu không thì sao có thể giận dai như thế chứ? Bộ vì em được Lan Anh tặng cho cây bút nên chị.."

"Nè ai nói vậy hả? Là do em chứ bộ, được người ta tặng đồ quý muốn chết lại đưa cho chị rồi bị đòi lại, vậy mà chị tưởng em tặng cho chị.."- Mặt Kim Duyên cúi xuống, mắt liếc sang cô hậm hực không thèm nói chuyện nữa, chạy nhanh đi vào siêu thị làm Khánh Vân chạy theo

"Aaa này này Kim Duyên đợi em, chị à nặng lắm đó Duyên Duyên.."- Khánh Vân vừa chạy theo vừa thở hồng hộc đẩy xe đồ muốn chết nhưng cứ là nuông chiều không cho Kim Duyên xách thứ gì mặc dù miệng càu nhàu than nặng, ga lăng mọi lúc mọi nơi với người ta, chứ đâu dám để Kim Duyên đụng đến cái gì

"Em đi chậm quá đó Khánh Vân"- Kim Duyên chu môi, quay lại ngoắc ngoắc còn không quên trêu chọc người ta, Khánh Vân há hốc miệng đuổi theo liền nghĩ cái ý tưởng chọc ghẹo

"Á.. em làm gì vậy?"

Cô chạy lên chỗ Kim Duyên, đột nhiên không nói gì bế Kim Duyên lên xe trước bao người làm chị hốt hoảng cũng bị hớt vào trong theo, đầu óc quay cuồng không hiểu chuyện gì, rồi ngồi im thin thít trong đó như đứa bé ngoan vậy, ngước nhìn Khánh Vân nhăn mặt

"Vân em làm gì.. thả chị ra đi mà.."

"Như vậy không phải sẽ tiện hơn sao? Vừa khỏi cần đợi, vừa được đẩy đi trải nghiệm trong đây sẽ thú vị lắm đây"- Cô cười lớn, đẩy đi không do dự, Kim Duyên bất lực nằm trong xe đẩy với những món đồ ăn không thể bước ra thì đen xám mặt, ngại chết đi mất

"Đến rồi, cho chị ra đi"

"Không phải chân chị dài lắm mà, có thể tự ra sao? Em đi tính tiền liền đem chị vào đó tính luôn ha!"

"Không màa, chị đánh em bây giờ, mau mau, chị của em là vô giá đó, không thể tính được đâu"- Kim Duyên nói xong nghênh mặt, đưa hai tay lên trước, Khánh Vân chỉ cười cười rồi ôm Kim Duyên ra

Đem Kim Duyên ra rồi không quên hôn nhẹ một cái vào má chị, sao có thể tự tiện mọi lúc mọi nơi vậy, đành đánh một cái vào vai em bé khẽ miệng cảnh báo

"Em đó, sao không ý tứ gì hết, lỡ ai thấy được thì sao?"

"Thì sao? Em hôn vào má chị hai mình thôi mà, chứ có làm bậy gì"- Suy cho cùng thì chỉ có những con mắt bậy bạ mới nhìn ra những thứ bậy bạ thôi, Khánh Vân chỉ xem là giống như là bày tỏ cảm xúc với chị ấy chút liền ngượng như vậy, thật muốn cắn một trận. Xem ra người bậy bạ nhất ở đây là mình

Kim Duyên đen mặt, không nói chuyện nữa lập tức tính tiền đi ra ngoài. Khánh Vân gọi cũng không xoay lại luôn, bây giờ liền cho cô biết thế nào là bất lực một khi con gái người ta giận ngược giận xuôi

"Kim Duyên à đợi em, xin lỗi mà chị yêu à"- Khánh Vân gọi lớn hai từ làm Kim Duyên khựng đứng, gì mà xoay như chong chóng thế. Có điều làm Kim Duyên hơi buồn nôn

"Em gọi gì đó, buồn nôn quá đi"- Kim Duyên nói xong tiếp tục đi không nhìn lại ai đó, Khánh Vân phải tiếp tục đuổi theo

Kéttttt

Một tiếng động lớn làm ai đó phải giật mình, Kim Duyên trong vô thức đột nhiên cảm thấy có chiếc xe như không để ý khi tài xế sắp tông lại mình, hai chân chị bất động im, trơ theo nhìn xe gần sát bụng mình

"CẨN THẬN"

"GÌ VẬY? XE NÀY BỊ ĐIÊN SAO?"

Âm thanh từ nhiều phía hỗn loạn la hét âm ỉ từ những người gần đó chứng kiến một cái xe điên

Mọi người xung quanh nhìn còn không kịp chớp mắt cũng đang thấy cái xe tự nhiên đi trên đường thì tông chắn vạch trắng nhưng với tốc độ cho thấy tài xế gấp gáp muốn văng trên lề đường liền nháo nhào đứng tụ lại một lúc một đông kêu lên rùm ben

Ai nấy cũng chỉ kịp thấy được thì hơi giật mình, Kim Duyên còn đang không hiểu chuyện, từ đâu đã không ý thức được mình không còn đi trên lề nữa mà đang đi về phía vạch trắng, mặt bắt đầu biến sắc, chết trân tại chỗ. Cả gương mặt như trắng bệt đánh động một chỗ, chỉ kịp nhận ra bây giờ toàn thân tê liệt không thể trở tay

"KIM DUYÊN"

Tiếng gọi lớn từ phía sau, giống như một âm thanh thất thanh truyền qua muốn đến đại não Kim Duyên nhầm bừng tỉnh. Khánh Vân dùng hết sức để có thể chạy nhanh chóng đến gần với người ấy, người cô yêu, là người mà Khánh Vân không thể để cho có chuyện gì, dù là một chút..

Em từng nói với chị rằng nếu như có thể, em nguyện sẽ gánh trọn những hậu quả thay cho chị mà có đúng không Kim Duyên? Em chắc chắn sẽ không để chị có chuyện gì. Đó là những ý thức cuối cùng mà Khánh Vân có thể suy nghĩ được để bảo vệ người mình yêu

Hiện tại mọi thứ mơ hồ chỉ từ trong đầu não đang bất động của Kim Duyên. Cả thân thể tạm thời không thể báo động cho bản thân của nó biết rằng mình đang gặp nguy hiểm, cận kề cửa tử nhưng hiện tại đang rất gần đến liền nhận một thấy lực đạo siêu mạnh của ai đó kéo mình sang bên. Người đó dùng hết sức mạnh Kim Duyên qua một góc đường cũng là lúc chiếc xe tạo thành tiếng nổ lớn. Kể cả người đi đường cùng không kịp ngăn cản được chiếc xe đã vừa đâm thẳng vào người nào đó

Kim Duyên trầy xước đau đớn ngước nhìn người trước mắt bị lực đẩy đến bất tỉnh trên mặt đường, giờ khắc này chẳng có vết thương nào là quan trọng bằng vết thương đang cào xé tim chị. Hốc mắt đỏ ao nhìn thấy cảnh tượng trước mặt làm cho hù dọa một phen, sợ đến chết đi sống lại. Em ấy trước mặt mình là nằm trên vũng máu khiến cả kí ức lúc trước lẫn lúc này gợi đến, từ nhỏ đã thấy em ấy như vậy một lần

"Khánh Vân.. "- Vết thương trên người đã rỉ máu ra khi té xuống mặt đường, Khánh Vân đã nhanh chóng đẩy chị ra để đỡ trước chiếc xe này, Kim Duyên bây giờ mới kịp hoàn hồn mà không còn biết mọi thứ xung quanh đã mờ mịt như thế nào chỉ biết người trước mặt, mọi vết thương đều không quan trọng, nếu như người ấy có chuyện gì, nhất định vết thương lòng sẽ rỉ ngàn năm không khâu lại được

"Hức.. Khánh Vân, em à tỉnh lại. Đừng làm chị sợ. Khánh Vân em đang đùa với chị đúng không? Em à"- Khánh Vân nằm trên mặt đường bất động, cánh tay bị chảy máu từ người dài xuống khiến Kim Duyên như hàng trăm mảnh dao cứa vào, đau đớn ôm lấy cô lay trong lòng

"Khánh Vân trả lời chị đi mà em.. Nguyễn Trần Khánh Vân nghe chị nói. Đừng có chuyện gì mà.. làm ơn.."- Kim Duyên lắc đầu cố trấn tĩnh lại. Không thể như vậy được, Kim Duyên ôm gương mặt cô nhìn xung quanh nhanh chóng thét to

"Ai đó làm ơn gọi cấp cứu, làm ơn nhanh đi em ấy đang nằm ở đây. Có người vừa bị thương mấy người có thấy không hả?"- Mọi người nghe liền có người gọi ngay cho cấp cứu, từ trong xe bước ra. Một ông tài xế mới nói, cũng là người gây ra tai nạn này

"Tôi đã gọi cấp cứu rồi, cô yên tâm.."- Người đó vừa đi lại đã nhận ngay cái tát thẳng vào mặt ông ta dù là trông ông ta có lớn tuổi hơn bao nhiêu cũng sẽ không nhận được bất cứ sự cung kính nào từ mình. Hơn hết là bản thân Kim Duyên còn xem ông ta như giống như một lão già quỷ quái trước mặt

Kim Duyên không chịu được liền dơ một ngón lên mặt cảnh báo

"Em ấy mà có chuyện gì tôi sẽ lập tức giết chết ông"- Đứng trước mặt ông ta Kim Duyên cảm thấy thật sự ghê tởm, sợ hãi và cả ánh mắt đục ngầu đốt lên một ngọn lửa mình chứng cho việc mình sẽ làm nếu như Khánh Vân có chuyện gì, ông ta hoàn toàn sẽ trả giá. Nghiến răng con két, dù cho là có cố ý hay không vẫn sẽ phải nhận một cú căm hận cả đời của Kim Duyên dành cho ông ta

Ông ta nghe vậy cũng im lặng nuốt khan nhìn mọi người xung quanh cũng theo đó nhìn ông ta một cách khinh bỉ rầm rộ. Ông ta chỉ nhìn rồi chỉnh lại mắt kính bình tĩnh đi vào xe ngồi, một chút lo lắng thở cả hơi thở cũng không thông khi vài người cứ cố tình muốn sấn đến chỗ xe ông ta làm loạn muốn kéo ông ta xuống đưa lên đồn nhưng ông ta đợi thời cơ để minh oan trên đồn cho mình

"Khánh Vân làm ơn tỉnh lại đi. Nhất định không được có chuyện gì, chị sẽ bắt ông ta trả giá. Em có chuyện gì chị sẽ lập tức theo em.."

Làm ơn đi, nước mắt Kim Duyên không ngừng rơi rồi, nhịp tim ngày càng nhanh một chút, gì sợ Khánh Vân có chuyện gì, Kim Duyên sẽ không sống nổi mất

"Xe cấp cứu đến rồi, Khánh Vân.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro