PHẦN 2: CHÓ TINH & QUỶ BIỂN----------------

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mây sốc đến mức không còn nghĩ được gì nữa, đầu óc nó lúc này hoàn toàn trống rỗng, hơi thở lạnh buốt, nước mắt đã chực trào ra, có thể nghe rõ cả từng nhịp tim nó đang đập Thình Thịch bên trong lồng ngực. Cũng may, ngoài đôi mắt thô lố như muốn rớt ra ngoài đang nhìn chăm chăm vào nó thì bà ta dường như không hề cử động. Mây không dám thở mạnh, nó gần như nín thở khi nghĩ đến mấy bộ phim Cương Thi bên Tàu, nó sợ chỉ cần thở mạnh một chút thôi, bà ta cũng sẽ ngửi ngay thấy mùi dương khí, mà ngã bổ nhào ngay về phía nó, dùng bàn tay đầy móng vuốt nhọn hoắt của bà ta bóp chặt lấy cổ nó, cắn mạnh, rồi cả hàm răng vàng ố đó, sẽ cắm ngập sâu vào bên trong da thịt, khiến nó nhanh chóng biến đổi, thành thứ thây ma đáng sợ như bà ta hiện giờ.

Ngồi mãi thế này cũng không phải cách, Mây nghĩ ít ra nó nên thử làm gì đó để thoát ra khỏi tình thế nguy hiểm này. Đầu tiên, nó thu hết can đảm thử nghiêng người qua trái, rồi lại qua phải một chút xem tình hình thế nào. Đâu ngờ, mỗi lần Mây cử động, dù nó chỉ nhích chút xíu, cả cái xác cũng ngay lập tức động đậy chao nghiêng theo, mặt cái xác luôn luôn đối diện với mặt nó, khoảng cách vừa đủ để da mặt hai bên chạm nhẹ vào nhau, làm dậy lên cảm giác rờn rợn, nhồn nhột, thứ cảm giác ngứa ngáy châm chích vô cùng khó chịu.

Cứ thử lấy mu bàn tay này chạm thật nhẹ vào mu bàn tay kia, giữ như thế vài giây thôi đã cảm nhận được loại cảm giác đó, khó chịu, ớn lạnh đến mức nào rồi. Huống chi giờ đây, thứ mà làn da mỏng manh của Mây đang tiếp xúc lại là khuôn mặt cứng đơ tanh tanh mùi biển của bà hàng xóm.. đã chết. Không còn cố nín nhịn được nữa, nước mắt nó đã bắt đầu ứa ra thành dòng. Có lúc, quá bất lực, Mây tính đánh liều vùng chạy thoát thân, nhưng 2 chân nó cứ cứng đờ như ai đổ bê tông lên vậy, không tài nào nhấc lên nổi. Giờ nó có hét lên cũng không ai nghe thấy, mà có nghe đi chăng nữa, khi họ sang đến nơi chắc cái thứ quái quỷ này cũng đã nhai sạch nó, cả thịt lẫn xương, bộ da cũng chưa chắc còn để mà chôn cất tử tế nữa.

Trong cơn hoảng loạn, tự nhiên Mây nhớ ra có lần má nó nói: "người chết về tìm người sống sớm nhất là 7 ngày sau khi họ chết..", sao cái bà này chẳng những hiện hồn về sớm hơn nhiều, lại còn đi tìm cái đứa chẳng liên quan gì như nó mà hù dọa vậy. Cố xới tung hết trí nhớ lên, nghĩ đến điên cả đầu cũng không thể hiểu nổi, rốt cuộc là nó đã lỡ gây thù chuốc oán gì với bà ta, để giờ bả chết rồi vẫn phải chạy về đây tìm nó mà đòi mạng..

Ý nghĩ chỉ vừa thoáng qua trong đầu, đột nhiên Mây có cảm giác, hình như đồng tử bà ta giãn ra to hơn, cái miệng rớt dãi nhễu nhão nãy giờ ướt cả vạt áo thun nó đang mặc, dường như cũng vừa nhếch lên, để lộ ra 2 cái răng nanh nhọn hoắt, chắc do phần trán cả 2 đang chạm vào nhau nên Mây nghĩ gì thì bà ta cũng nhanh chóng đọc được ngay suy nghĩ của nó. Mây buột miệng thốt lên: "không, không, cháu có ý gì đâu ạ..", nó muốn khóc thét lên, vùng chạy ra ngoài, sống chết gì cũng mặc kệ cho rồi, nhưng không hiểu sao lại cứ ngồi trơ ra như gỗ đá suốt từ tối đến giờ, toàn thân rệu rã mỏi nhừ, mắt díu lại vì cơn buồn ngủ ập đến mà vẫn phải cố mở to mắt lên trừng trừng nhìn nhau, đến chớp mắt cũng không dám, thi gan đến cùng với cái xác.

Ngồi yên một chỗ quá lâu không dám nhúc nhích khiến khắp người Mây lúc này đã tê bì, cảm giác tê rần rần cứ thế xâm chiếm khiến nó trụ không vững nữa, bật ngửa ra sau, ngã Bịch xuống nệm.

Cùng lúc đó, đèn tắt Phụt, cả căn phòng tối đen, cái xác kia hình như cũng vừa bổ nhào đến theo hướng té ngã về sau của Mây. Trong bóng tối dày đặt như hũ nút, có cố căng mắt ra cũng chẳng tài nào nhìn thấy hình dáng hiện tại của nó so với mình đang ở tư thế nào, chỉ có cảm giác châm chít khi 2 phần da mặt chạm nhau là ngày càng rõ ràng hơn, khiến Mây như muốn ngất đi vì sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm. Khắp người nó sởn đầy gai ốc, tóc tai cũng dựng đứng cả lên.

Nó không dám ngồi bật dậy, càng không đủ bình tĩnh để nằm yên thi gan với cái xác thêm nữa, nhanh chóng dùng 2 gót chân và 2 khuỷu tay cố đẩy toàn thân người chà lết trên nệm, xích dần ra phía bên ngoài. Nửa thân trên rớt Bịch xuống nền đất lạnh như nước đá quá đột ngột, khiến đầu nó va đập khá mạnh, cảm giác phần lưng đang ướt đẫm mồ hôi chạm trên sàn đất lạnh cộng thêm da mặt vẫn không ngừng ngứa ngáy và thứ suy nghĩ quái ác rằng.. từ nãy đến giờ cái xác chết tiệt kia vẫn kiên trì bay lặt lìa, là là ngay phía trên sát rạt nó, có thể ngay lập tức bị trọng lực của Trái Đất hút thật mạnh, đổ ập xuống, dính chặt lấy toàn thân thể nó mà cắn xé, ngấu nghiến bất cứ lúc nào..

khiến nó gần như phát điên.

Khi toàn thân đã rơi chạm đất, Mây xoay mặt lại, lật úp người, lấy đà lao thật nhanh ra nhà trước, 2 chân nó quắn qéo cả vào nhau. Chân nam đá chân chiêu thế nào lại vấp phải thứ gì đó, ngã bổ nhào đập mặt xuống đất lần nữa, mình mẩy tay chân nó trầy xướt lỗ chỗ vì cái nền xi măng, nhưng lúc đó sợ quá, nó cũng quên luôn cả đau, cứ cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh ra, cố mở cái ổ khóa cửa chính kiếm đường thoát thân, vừa lóng ngóng tra chìa khóa vào ổ, nó vừa ngoái đầu nhìn lại, căng mắt ra, hướng ánh nhìn về phía đường luồn chữ L dẫn từ phòng khách đến các phòng, canh chừng xem cái xác kia có bò dặt dẹo trên đất bằng tứ chi đuổi theo nó hay không. Gian thờ không mở đèn tối om, chỉ có mấy cái bóng đèn trái ớt đặt trên bàn thờ, hắt ra ánh sáng đỏ lòm, phản chiếu lên trên mấy khung ảnh thờ khiến những đường nét trên hình cũng trở nên quỷ dị hơn, đỏ loét như bị nhuộm đầy máu, khiến tay nó run run, đánh rơi chùm chìa khóa mấy lần, .

Lập cập như gà mắc tóc một hồi cũng mở tung được cánh cửa, chạy ào ra ngoài sân. Trời lúc này mới tờ mờ sáng, khung cảnh xung quanh im lặng như tờ, chỉ có tiếng gà gáy sáng từ xa xa vọng lại. Mây đứng trước cửa nhìn quanh một hồi, càng nhìn càng thêm tuyệt vọng, không biết phải chạy đi đâu, hay trốn ở nơi nào cho an toàn nữa, nó đành cứ ngồi thu lu trước cửa nhà. Gió biển thổi thốc vào từng cơn lạnh tím người. Chưa bao giờ nó mong có ba má ở bên cạnh như lúc này.

Từ khi sinh ra, màu mắt xanh dị biệt và những lời đồn thổi ác ý đã khiến nó tự tách mình ra khỏi hầu hết những người xung quanh. Họ nói đôi mắt của con Mây là mắt quỷ, đôi mắt này bảo vệ người sở hữu nó tránh khỏi những thế lực ma quỷ, tà tâm, hắc ám, nhưng cũng đồng thời.. khiến những người có tâm ma dù vô tình hay hữu ý, trót lỡ nhìn vào sẽ ngay lập tức gặp phải xui xẻo, nặng nhẹ tùy theo thứ tà tâm mà người đó đang mang, ở mức độ nào.

Một ông thầy đạo gia tu tiên trên núi khá thân thiết với ông cụ thân sinh của Mây, mỗi khi xuống núi, ghé nhà đều gọi nó lại gần và từ tốn kể cho nó nghe những giai thoại mà ông ta biết về đôi mắt này, ông nói: "bây đừng nghe miệng lưỡi thế gian thêu dệt rằng bây có đôi mắt của quỷ, Ta đã từng đọc qua một số cổ thư, trong đó vẽ vô số ký hiệu kỳ lạ với đôi mắt hình giọt nước, cũng may nhờ duyên kỳ ngộ, ta được gặp gỡ một nhà sư Tây tạng, ông ta đã chỉ ra cho ta biết, trên những cổ thư đó viết, ai sở hữu đôi mắt này sẽ có làn da tái nhợt gần như trắng trong, có thể thấy cả những đường gân máu bên dưới, sau khi một vệt sáng bí ẩn đưa tất cả những thần linh khác về Trời, thì họ chính là những thần linh sau cùng còn sót lại ở trần gian ô trọc này.. đôi mắt xanh lam, không thuộc về thực thể là con người, rất tiếc cổ thư không ghi chép gì về việc linh hồn ngự trị bên trong thân xác này một khi thức tỉnh sẽ thế nào, nên Ta cũng không rõ.."

Mây nhìn ông thầy ngơ ngác, hỏi: "ý thầy là gì con chưa hiểu lắm, vậy rốt cuộc thì con là Thần hay Quỷ.."

Ông thầy cười khà khà: "Ta nghĩ đó là một cách nói ẩn dụ trong cổ thư về một trường phái tu tiên nào đó khiến con người ta bị biến đổi thông qua việc đánh thức một linh hồn mạnh mẽ ngủ sâu bên trong mỗi người.. tốt xấu song hành, đến khi linh hồn đó thức tỉnh, là Thần hay Quỷ là do bây tranh đấu mà thành.. ít ra thì giờ bây không phải loài ma Quỷ như những lời đồn thổi ác ý ngoài kia, cứ bình thản, thời khắc đến bây sẽ tự ngộ ra được thôi.."

Ba nó nghe thấy vậy liền vỗ vào đầu nó nghe bôm bốp, khề khà: "tình cảm thế nhân này, nhạt như nước lã ấy mà, nghĩ nhiều mà làm gì hả con.."

Khi gặp những người khác trong làng, nó chỉ khẽ cúi đầu đi qua, tránh để ánh mắt mình giao nhau với tia nhìn của người khác, mà cũng chẳng cần nó tránh đi, tự người ta cũng hiểu rõ là nên tránh nhìn vào ánh mắt của thứ xúi quẩy như nó, trừ Biển ra. Mây hay chì chiết Biển bao nhiêu thì nó lại càng bám lấy Mây bấy nhiêu, riếc rồi không có nó, Mây sẽ thấy như thiếu mất đi thứ gì đó rất quan trọng với mình. Dù nó chưa từng công nhận hay thử một lần nhìn thẳng vào mắt Biển. Biển vẫn vô tư xoay theo nó đủ hướng những khi nó cố né tránh, để đến khi nhìn được vào mắt nó, Biển sẽ cười phá lên thích thú: "nhìn thấy rồi nha, tao có bị xui xẻo đâu đúng không.. có đôi mắt đẹp thế này sao cứ phải giấu đi chứ..".

Đúng là đứa ngốc, ngốc như nó thì có nhìn thế nào cũng không thể gặp xui xẻo được phải rồi. Tâm tư đơn giản, sống ngay thẳng vốn không sợ Thần, không nghi Quỷ.

Ngoài ba má và Biển ra thì còn có ngoại luôn thương yêu nó, nhà bà ở khá xa, đường đến đó phải băng qua một rừng dương um tùm, đi ban ngày còn đỡ sợ. Đến khi bóng chiều tà vừa đổ xuống, nếu không có việc gì quá gấp gáp, chẳng ai dám đi qua đó.

Hàng dương dày đặc in bóng trên mặt đất khẽ lay động, đung đưa theo cơn gió thổi ào ào từ ngoài biển vào, nhìn cứ như ai đó đang ngồi tỉ mẩn chải đi chải lại bộ tóc dài lướt thướt, ướt mềm, rũ rượi, phủ chụp lên trên một cái đầu lặt lìa, có cả những cái bóng trông như không hề có đầu, chỉ độc một mái tóc rối bời không chỗ bấu víu, hoà mình theo tiếng gió thổi nghe Rì Rào.. Rì Rào.. bà vẫn hay hát cho Mây nghe một điệu buồn rất lạ, rằng: "con có nghe thấy không, tiếng rừng dương đang hát, khúc hát của những cô gái lỡ thì, đứng đợi chồng, chồng cô đâu sao biền biệt mãi ngoài khơi xa không thấy về, giữa đêm trăng u tịch, những bóng lưng buồn bã, hướng mặt về Đông chải những u sầu, ngày qua ngày thân hoá rừng cây.."

Nghĩ đến cảnh phải chạy sang đó lánh nạn vào giờ này, thà nó ở đây, đường nào cũng chết, không việc gì phải chọn đã chết còn cực thân. Mây cứ ngồi gà gật như thế cho đến khi mặt trời ló dạng, chiếu thứ ánh sáng vàng óng, ấm áp lên trên vạn vật, khiến tâm nó cũng bình an trở lại, đứng dậy, mở cửa bước vào nhà, nó đem hết mền gối ra ngoài phơi, rồi ngồi luôn trước nhà, đợi bà ngoại sang. Đang ngồi cúi gằm mặt xuống, đột nhiên, có ai đó đập vào sau ót, khiến trán nó va mạnh vào đầu gối nghe Cốp một cái, nó khẽ kêu lên vì đau, rồi ngẩng mặt lên ngay tính chửi cho cái đứa vô lễ nào đó một trận, thì thấy ngay nụ cười phớ lớ của Biển.

Chưa kịp phản ứng gì, nó đã xáp ngay lại gần, ngồi thụp xuống, vẻ mặt vẫn làm điệu bộ nghiêm trọng như hôm qua, nhìn thấy vẻ mặt đó, Mây suýt chút nữa không nhịn được cười, hỏi ngay: "gì nữa đây..".

"Sao biết qua nhiều chuyện hay vậy, nãy theo má tao ra chợ, trên đường đi thấy người ta xúm chụm lại ngay bìa làng đông quá trời, tao chen vô coi thử thì mày biết tao thấy gì không..", mặt nó lúc này trở nên căng thẳng hơn, nhìn chằm chằm vào Mây chờ đợi, mới 17 tuổi đầu, mà mỗi khi nó nhăn nhăn cái trán dô của nó lại, nhìn chẳng khác gì mấy ông già chiều chiều hay đánh cờ tướng ngoài đình làng.

Mây nhìn nó phì cười: "thấy gì không nói sao biết ba.."

"Thì mày đoán thử đi coi tao thấy gì ngoài đó..", nó vẫn kiên trì bắt đoán.

Nghe xong câu đó của nó, đột nhiên trong đầu Mây chợt hiện lên rất nhanh hình ảnh cái xác trương phình của bà hàng xóm đêm qua đã hiện hồn về ngồi cân não với nó trên giường, Mây gắt nhẹ: "thấy gì thì nói đi, mày thích màu mè không.."

Thấy vẻ mất kiên nhẫn của Mây, Biển cũng thôi, không cù nhây nữa: "thì cái hômbà Hạnh mất, người nhà bả đã chạy tìm khắp nơi mà không thấy cái áo cưới đâu. nên phải cuốn chiếu đỡ rồi người đỡ đầu, người phụ đỡ chân tay, đem ra biển quăng xuống, cái xác coi vậy mà nặng, cả chục người khiêng mới nhấc lên nổi đó m.."

"Cái đó biết rồi ba..", Mây cười.

"Chưa kể hếttt..", nó khẽ liếc xéo một cái.

"Rồi, rồi, tiếp đi, sao nữa.."

"Lúc sáng người ta bu đen bu đỏ là tại cái xác bà Hạnh, ai vớt lên nằm thu lu dưới mấy ụ đất chôn chó á, trông sợ lắm..", Biển vừa nói vừa lắc đầu lè lưỡi.

Nghe nó kể đang ban ngày mà mồ hôi lạnh ở đâu cứ túa ra lạnh toát cả lưng áo. Nó lay lay vai, hỏi: "ê, ê, sao mặt mày tái mét vậy, trúng gió hả, vào nhà nằm đi, ngoài này nắng lên rồi, nay gió lớn nữa, bịnh chết.. mà ngoại đâu, nay trưa rồi chưa qua mày nữa.. ba má mày khi nào mới về..". Nhưng tai Mây lúc này đã bắt đầu ù đi rồi, không còn nghe thấy nó nói gì nữa.

Từ bên nhà bà hàng xóm lại vọng sang tiếng ai đó cự cãi dữ dội, Mây nhón chân sang nhìn thì thấy trước sân nhà chật kín người. Ai cũng tranh nhau nói, nghe loáng thoáng hình như người trong làng đang tra hỏi, nghi ngờ về cái chết của bà Hạnh có gì đó khuất tất mà nhà bà ta giấu giếm, có liên quan đến những chuyện kỳ lạ trong làng suốt từ đêm hôm kia đến giờ, nó còn nghe thêm gì đó không rõ liên quan đến mấy ụ đất chôn chó nữa.

"nhà mấy người không vớt lên thì ai.."

"sao nó nằm trong mấy cái hố chôn chó đó được, nó tự mình bò lên từ dưới đáy biển, rồi vào đó nằm chắc.."

"hay nhà bà đang giấu diếm cái gì, sao con Hạnh lại chết.."

"áo cưới của nó đâu, ai lấy hả.."

cả làng cứ thế mỗi người một câu chất vấn, người nhà bà Hạnh không ai nói gì, không khí bị đẩy lên, ngày một căng thẳng hơn, cho đến khi ông trưởng làng cùng ông thầy đạo gia xuống đến nơi, họ mới chịu giải tán, nhường chỗ cho 2 người được trọng vọng nhất trong làng nói chuyện riêng với thân nhân nhà bà Hạnh.

Mây thấy chuyện riêng tư của nhà người ta, nó tính đứng lên bỏ vào nhà, thì thằng Biển nắm ngay vạt áo lôi lại: "rình nghe lén người lớn nói chuyện là xấu đó nha mày..", Mây nói khẽ.

Biển đưa ngay tay lên, một tay bịt lấy miệng nó, một tay ra hiệu im lặng. Do dự trong giây lát, Mây cũng ngồi lại, hơi nép mình, sát vào bức tường gạch, dỏng tai lên nghe ngóng.

Một người đàn ông bắt đầu: "trước khi con Hạnh chết, không biết nó đi đâu mà hay đi sớm về khuya lắm, chồng nó đêm nào cũng gặng hỏi mà nó im như thóc, ngày nào cũng cự cãi, ở sát vách nghe lớn tiếng cả buổi, mấy đứa nhỏ khóc quá, cháu mới chạy sang khuyên can, thì vợ chồng nó cũng thôi.."

"Tối đó, tui đi giăng lưới về cỡ 2,3g sáng, thấy có cái bóng ai, đi như lết từng bước một từ trong rừng dương về phía bìa làng, chỗ mấy ụ đất chôn chó, mà tui tưởng ma, nên lật đật chạy nhanh về nhà, có dám lại gần coi là ai đâu..", một ông khác chen vào.

"Lúc gần sáng chị đi chợ sớm thấy nó nằm ngoài mấy ụ đất bị xới tung lên, còn thở thoi thóp, chưa biết chuyện gì nên chị không muốn làm lớn chuyện, chị lật đật chạy nhanh vào nhà thằng 3 gần đó, gọi a nó ra đỡ nó về.. cả người con Hạnh lúc đó lạnh toát, cứng đờ, không một mảnh vải che thân, tội nghiệp con nhỏ lắm ông ơi.."

Người phụ nữ luống tuổi vừa nói vừa nấc lên từng chập, giọng lắp bắp, bà ta nói tiếp trong cơn xúc động mạnh: "máu.. máu trộn lẫn với bùn đất, ướt hết cả cái áo chị đang mặc, chị tính đưa thẳng nó lên viện nhưng đường đi xa quá, lại đêm hôm.. đành đỡ nó về nhà trước, xem tình hình thế nào, đợi đến khi trời sáng rõ rồi mới đi. về nhà chị lau nước nóng, xoa dầu một hồi, thì nó cũng tỉnh lại được đôi chút, than đau đầu.. nó thều thào nói lúc nửa đêm, đang ngủ thì nghe thấy tiếng chó tru ồn ào quá, mãi nó không ngủ lại được, nên nó mới bực bội mở cửa bước ra ngoài, vừa đứng chửi mấy câu thì bất ngờ bị thứ gì đó đập mạnh vào phía sau gáy, rồi mọi thứ chao đảo tối sầm lại, nó ngã vật ra đất bất tỉnh, không còn biết gì nữa.. nghe nó nói xong, chị mới lật người nó lại xem vết thương thế nào, lúc đỡ nó về, đặt nó nằm xuống rồi chị mới sai thằng 3 đi bật đèn, phần sau đầu nó đặt nằm trên gối, nên chị không thấy được cái vết lõm đó.. hình dáng giống cây búa tạ, vết lõm sâu, làm biến dạng cả hộp sọ, không hiểu làm sao mà nó vẫn sống được.. đến sáng thì nó đi, chuyện sau đó các ông cũng biết hết rồi.."

Trưởng làng lúc này mới lên tiếng: "thôi được rồi, còn chồng con nó đâu.."

"Chị đâu có ngờ nó nói được vài câu thì tắt thở, biết vậy chị đã quấn đại cái áo đưa nó vào viện ngay lúc đó, biết đâu cứu được nó, chẳng phải chết tức tưởi thế này..", bà lại khóc tấm tức.

"Thôi, thôi.. má đừng khóc nữa, rối việc lắm rồi, để con kể chú nghe..", một anh nói.

"Lúc đưa con Hạnh về nhìn quanh nhà không thấy ai hết chú à, cửa thì mở toang hoác, hỏi nó thì nó nói không biết. Đến sáng nó tắt thở đột ngột quá, cả nhà ai cũng rối lên đi tìm cái áo cưới nữa, thành ra vẫn chưa ai đi tìm kiếm chồng con nó được, cũng không biết tụi nó đang ở đâu mà tìm, lẽ nào nó giết vợ rồi ôm con bỏ trốn chỉ vì vợ nó đi sớm về hôm, ghen tuông nghĩ quẩn rồi lỡ tay.."

Tiên nhân đạo gia là tên mà Mây hay gọi đùa ông thầy, lúc này ông khẽ nhíu mày thở dài: "con chó mà thằng Dương vớt lên là con chó tinh. mấy cái thây ma chết trôi ngoài biển, tích đầy oán khí, kết tụ vào nhau, hoá thành loài quỷ biển vô cùng dữ tợn, con quỷ đó đã trú mình bên trong cái xác con chó đen kỳ dị trôi dạt vào làng. nó đánh thức lũ chó tinh dưới những ụ đất đội mồ sống dậy.

cái hôm con Hạnh chết, con chó đen trùi trũi kia cũng đã lăn đùng ra chết, chỉ trước con Hạnh vài giờ. xác con Hạnh giờ cũng không còn là của nó nữa, ngay khi nó vong mạng, con quỷ biển kia ngay lập tức đã hoán xác rồi. tối qua, nó bò lên từ dưới đáy biển, lang thang vào trong làng, sáng ra Ta vẫn còn thấy những dấu chân trần bám đầy rong rêu, rải đều trên con đường đất bùn từ phía ngoài bìa làng trở vào.

những dấu chân lún sâu, chồng chéo, đè lên nhau, để lại dấu in hằn trên đất, trước cửa nhà từng người trong làng, Ta đoán, nó đã đứng từ bên ngoài cửa, nhìn vào từng nhà một, lâu lắm mới chịu rời đi.. gần sáng, khi gà gáy nó lại quay trở ra nằm dưới mấy ụ đất.. nó đánh bật linh hồn con Hạnh ra ngoài, giờ con Hạnh trở thành hồn ma vất vưởng, nếu không tìm được về kịp, nó sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh..

Con quỷ biển cần thời gian thích nghi khi áp vào xác chết, trong vòng 3 ngày, nay đã sắp hết ngày thứ 3, nếu không nhanh lên thì không còn kịp.."

Lúc này ánh mắt mọi người đang có mặt tại đó cùng lúc đổi sắc, thần trí cũng rất nhanh chóng trở nên hoảng loạn. Đương nhiên, bao gồm cả 2 cái đứa đang ngồi nín thở sát vách tường gạch hóng chuyện nãy giờ.

Nhất là Mây, con quỷ biển gớm ghiếc kia, theo như lời tiên nhân đạo gia nói thì nó chỉ đứng nhìn mà không vào được nhà ai. Sao lại vào được nhà nó?.

Tối nay, nó biết phải làm sao, định sang nhà bà ngoại ngủ nhờ, nhưng lại nghĩ nhà không ai trông coi nó cũng không yên tâm, hay nói ngoại sang ngủ với nó, thôi.. lỡ cái thây ma kia lại đến thì bà còn đứng tim chết trước cả nó mất, đang miên man suy nghĩ, bên ngoài lại vang lên tiếng ông thầy: "giờ chỉ có cách tìm cho được cái xác con Hạnh, đem đốt đi trước giờ Hợi thì con quỷ biển kia mới không mượn được xác nó đi hại người nữa thôi.."

Má của bà Hạnh lúc này lại khóc ầm lên một chập nữa rồi mới nức nở nói: "tui không nỡ.. nhưng nếu thầy đã nói vậy thì.."

"Thôi, giờ mấy anh em mình nhanh ra bìa làng đào hết mấy ụ đất đó lên, tìm cho được cái xác về để thầy làm pháp sự, lỡ giờ thì không hay..", nói rồi họ cùng nhau nhanh chóng rời đi.

Cùng lúc đó, thầy chỉ dẫn cho một nhóm khác dựng lên một cây cột gỗ cao giữa làng, phía dưới chất đầy củi khô. Khi cái xác bà Hạnh đựng trong cái bao tải lớn được kéo lê trên đất đến nơi. Thầy mở dây buột ra thì thấy thi thể tuy đã chết được mấy ngày trời, mà trông vẫn còn mới nguyên. Ông quấn chặt nó trong một tấm vải vàng lớn, trên đó vẽ ngoằn nghèo những thứ bùa chú gì đó không rõ. Ông ra hiệu cho đồ đệ tưới đầy xăng lên khắp thi thể, rồi đem cái xác dựng lên, trói chặt, tựa lưng vào cây cột gỗ.

Mọi người đều nhất nhất nghe theo lời chỉ dẫn của ông thầy, phân chia mỗi người một việc, chuẩn bị đến chiều, trời vừa chạng vạng thì xong. Không khí lúc này vô cùng ảm đạm và căng thẳng, mặt mũi người nào người nấy căng như đàn sắp đứt dây, tất cả đều đứng xung quanh cây cột.

Dù rất sợ, nhưng không tránh khỏi tò mò nên 2 đứa vẫn theo sau mọi người suốt từ trưa đến giờ. Mây thấy bà Hạnh thật đáng thương, nhưng nếu không đốt cái xác bà ta đi, thì con quỷ biển kia sẽ ăn tươi nuốt sống hết toàn bộ ngư dân ở cái làng chài này, từng người từng người một, không tha cho bất kỳ ai.

Đêm qua nó đã đến tìm Mây, biết đâu Mây chính là con mồi mà nó đang nhắm đến. Lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ ám ảnh đó, mắt nó tập trung trở lại vào pháp sự, lửa lúc này đã được đốt lên, bắt đầu cháy bén vào gót chân cái xác chết đã được bọc kín bằng tấm bùa làm từ vải lanh, màu ngả vàng như màu áo cà sa, trông cái xác lúc này như con nhộng khổng lồ đang ẩn mình bên trong một cái kén lớn vàng óng.

Bất chợt ánh trăng bị một vầng mây đỏ quạch, nhanh chóng che khuất, cái xác bên trong cũng bắt đầu cựa quậy, vùng vẫy, kêu rú lên những âm thanh nghe vô cùng chói tai. Nó giãy giụa, cố lắc mạnh cả thân người, dường như đang muốn xé toạc tấm vải lanh bọc kín bên ngoài, như con nhộng đến tháng đến kỳ, sắp chuyển mình hoá bướm.

Trong bóng tối lờ mờ, dần hiển lộ ra thứ gì đó, như những cặp mắt đỏ ngầu, ngày càng dày đặc, phủ kín phía rừng dương. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, những tròng mắt dữ tợn khát máu đó, chính là của những con chó tinh vừa được gửi đến từ địa ngục.

Cùng lúc này, con quỷ biển cũng chậm rãi, ngửa cao cổ lên trời, khẩu hình miệng nhô lên từ dưới tấm vải, ngoác ra ngày càng rộng, tru lên một tiếng đầy ai oán, những cặp mắt đỏ như máu cũng đồng thanh rú lên theo, thành một tràng dài như vô tận.

Cái cột gỗ đang cháy rực, bất chợt rời khỏi mặt đất, đổ ập xuống..

hướng thẳng về phía Mây..
——————————————
#LanNhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lannhi