PHẦN 4: QUAN TÀI BÍ ẨN------------

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHẦN 4: QUAN TÀI BÍ ẨN
————————————

Khi tinh thần đã dần ổn định, Mây đem chuyện ngôi miếu thờ cổ và cả con rắn kỳ dị nó đã gặp trên đỉnh núi khi đi tìm Tiên thảo kể cho ông lão tiên gia, giờ đã là sư phụ của nó nghe.

Ông cũng chỉ ậm ừ cho qua, không nói thêm gì.

Mãi đến một hôm, khi có người từ dưới núi lên nhờ ông gieo giúp họ một quẻ, xem bọn chó tinh kia đã thực sự bị tiêu diệt hết chưa, mà dưới làng lúc này người mất tích ngày một nhiều. Gần đây nhất, là một nhóm 10 người, sau khi lên núi bẫy chim thì không thấy trở về nữa. Đội tìm kiếm gần như xới tung cả hòn đảo này lên ròng rã suốt nhiều ngày trời rồi, vậy mà.. một mẩu xương vụn của họ cũng không ai tìm thấy. Dường như tất cả họ.. đều đã tan biến vào không khí.. không để lại chút dấu vết nào.

Nghe xong, thầy gieo ngay mấy đồng xu, bấm đốt ngón tay, miệng lẩm nhẩm tính một hồi, mới gọi người kia lại, bảo anh ta đi về, tìm thêm vài người chuyên đào huyệt mộ nữa, sáng mai đi cùng thầy lên đỉnh núi làm pháp sự. Đêm đó không biết thầy nghĩ gì mà coi bộ mông lung lo lắng lắm, ra vào thắp nhang cầu khấn liên tục. Mây có hỏi nhưng thầy chỉ bảo: "bây coi ngủ sớm đi, mai chuẩn bị đồ đạc đi cùng Ta.."

Sáng sớm hôm sau, nắng vừa lên đã thấy một nhóm người tụ họp đông đủ, vẻ mặt ai cũng mệt mỏi, uể oải. Thầy đi trước, dò theo la kinh phong thủy tìm hướng quan quỷ ám động. Lát sau, dừng lại trước một ụ đất nhô cao, phía trước là tảng đá to, có vẻ như được đặt thay cho bia mộ. Ông vừa dợm bước tiến đến, Mây liền kéo vội vạt áo lại, nói nhỏ: "chỗ con nói có cái miếu với ụ đất là đây nè thầy.. còn có..", chưa kịp nói hết câu, con rắn trắng dữ tợn hôm trước đã lao ra, Mây vội kéo tay thầy lùi lại: "nó dữ lắm.. coi chừng có độc.. cẩn thận thầy ơi.."

Một người đi sau rút ngay từ trong túi ra gói gì đó, nói lớn: "có bột hùng hoàng đây thầy ơi..", anh ta vừa tính mở nó ra, thầy đã đưa tay chặn ngay lại: "không cần, Ta có bột tự điều chế mang theo phòng thân đây rồi.. mà cái bột hùng hoàng này độc lắm nghe bây.. hướng gió đang thổi ngược, bây mở ra hít vào bệnh chết đó.."

"Rừng này nhiều rắn lắm, nên ai cũng thủ theo mấy gói này bên mình, tụi con dùng suốt có sao đâu thầy..", anh ta phân bua.

Không lưu tâm đến lời anh kia vừa nói, thầy quay sang nó bảo: "Mây, mở túi lấy nhang đèn bánh trái ra, núp sau lưng Ta nghe chưa, cẩn thận..", nói rồi thầy quăng ngay mấy viên gì đó tròn tròn như thuốc tể, trắng ngà ngà, nồng nặc mùi tỏi sả về phía con rắn.

Nó hơi lùi lại, lẩn vào sâu trong bụi cỏ đằng sau gốc cây to, dụi liên tục cái đầu xuống đất, cả thân người xoắn xít lại, giãy giụa. Tay xếp đồ cúng lễ ra.. đặt trước cái ụ đất, mà mắt nó cứ nhìn mãi đâu đâu về phía con rắn. Đến khi, đầu bị gõ một cái thiệt đau, nó mới giật mình, nhăn nhó.. ngẩng lên nhìn.

Thầy đang đứng phía sau, cầm cán quạt bằng nan tre nhịp nhịp trên tay. Nhìn giống hệt cha nó ngày trước, mỗi khi ông cầm cây roi mây nhịp nhịp trên tấm phản gỗ, lớn tiếng hăm dọa, đòi đánh nó.. chỉ vì trưa nào, nó cũng đầu trần, trốn ngủ trưa, đi loanh quanh lên núi cùng thằng Biển tìm hái nấm, bắt bướm hái hoa, nhặt củi khô.. Nghĩ đến đó, trong đầu nó không ngăn được dòng cảm xúc, mà kêu lên nho nhỏ: "ba má ơi.. Biển ơi..", nước mắt nó chựt tuôn ra, làm cho ông thầy tưởng mình đã lỡ tay, vẻ bối rối thoáng hiện ra trên nét mặt, ông nhẹ nhàng lại gần, lấy tay xoa xoa lên chỗ đau trên đầu nó, nói với giọng hơi xúc động: "đứa nào mới hôm trước còn kêu Ta coi mình như mấy đứa nam nhi đầu đội trời chân đạp đất kia, vậy mà.. giờ Ta mới gõ có 1 cái, đã khóc rồi.. cái con bé này.. thiệt là.."

Mây ngẩng mặt lên, hỏi lảng sang chuyện khác: "thầy quăng cái gì vào con rắn mà nó giãy giụa dữ vậy thầy.. con thấy.. nó cũng không có ý hại mình.. hay tha cho nó được không thầy.."

Thoáng nét cười trên khuôn mặt thường ngày vẫn luôn nghiêm nghị, thầy nói: "thì ra nãy giờ bây lo cho con rắn đó à.. cảm giác của nó bây giờ giống như khi bây cắt 100 củ hành tây thôi.."

Nói rồi thầy vừa lầm rầm đọc chú, vừa đi quanh ụ đất, rải thứ nước gì đó xuống để trừ tà. Trên đạo tràng lúc này có những đồng xu bạc nguyên chất được trải thành một hàng dài, bên trái một hình nhân nam, bên phải một hình nhân nữ bằng giấy, thầy nói hình nhân này dùng để tiếp dẫn cho linh hồn bên trong mộ đi ra có chỗ trú vào, sau đó mới được phép khai mộ lên.

Vừa đặt 2 cái ly lên, cạnh bên 2 cây đèn lớn, thầy vừa rót rượu vào vừa dặn nó: "rượu này tuy một lát cũng phải đổ xuống đất cho người khuất mặt khuất mày họ hưởng, nhưng khi rót vào, tuyệt đối không được để tràn ra ngoài hay nhỏ giọt xuống đất, để rượu đổ dù ít hay nhiều cũng là hành vi thiếu tôn trọng họ, bây phải nhớ lấy.."

Đột nhiên, hình nhân nam bên trái, trời chẳng có gió, càng không ai chạm vào, lại cháy phừng phừng lên như ngọn đuốc, đổ ụp về phía thầy, phẩy tay tránh kịp nhưng cũng làm một phần tay áo ông bị cháy xém. Hình nhân đang cháy nham nhở, khuôn mặt tô son trát phấn khá đậm, nằm sấp xuống đất, đột ngột nghoẹo hẳn cổ sang một bên, hướng tia nhìn kỳ dị vào đám đông, khiến những người đứng xung quanh nhảy lùi ra xa mấy thước. Rượu từ trong ly cũng sôi lên sùng sục, chuyển sang sắc đỏ, tràn hết cả ra ngoài.

Thầy thở hắt ra, lắc đầu: "chủ nhân ngôi mộ này không muốn bị quật mồ lên đây mà..", nói rồi ông lấy 1 tấm vải to màu đen đã chuẩn bị sẵn ra, phủ lên trên cục đá tảng lớn để trước ngôi mộ. Rồi hô to: "vào việc thôi.."

"Thầy ơi, thầy vừa nói người ta không muốn mình quật mồ quật mả họ lên mà.. sao giờ lại..", một anh rụt rè hỏi.

"Ta phủ tấm vải đen đó lên, là có lí do, chủ mộ đã bị Ta che mắt rồi, cứ yên tâm mà làm đi.. nhanh nhanh tay lên..", thầy phẩy tay ra hiệu.

Nhát cuốc bổ xuống nghe Cốp một tiếng lớn, thầy nói ngay: "nhẹ nhẹ tay thôi bây, cào hết lớp đất bên ngoài ra, rồi mới đến phần bên trong.."

Khi ngôi mộ được mở ra, những người đứng xung quanh đều hít phải một luồng khí lạnh buốt khoang mũi, không có quan tài hay xác chết nào trong đó.. mà là một cái giếng. Lục lọi trong túi lấy ra cây đèn pin, thầy với tay soi xuống, nhìn xem có gì dưới đó không, thì thấy toàn nước là nước, bên trên mặt nước đen sóng sánh, là một thứ gì đó trông như cái quan tài lớn đang nổi lềnh bềnh.

"Thủy táng sao.. rắc rối rồi đây..", quay nhanh sang nó, thầy bảo: "Mây, đi theo Ta.. còn anh, cả anh nữa, chuẩn bị cho Ta 4 sợi dây gai dầu.."

Lần này, Mây lại đang mải mê nhìn xuống phía dưới giếng không nghe thấy cả tiếng thầy gọi, có một thứ mãnh lực gì đó phát ra từ dưới giếng, thu hút nó, không phải cái lạnh của một nơi thiếu vắng ánh mặt trời lâu ngày mà chính là thứ cảm giác này.. lạnh lẽo và cô độc tột cùng. Nghe tiếng thầy gọi thêm lần nữa, nó Dạ lên rõ to, rồi líu ríu theo ngay phía sau.

"Bây lấy cái này phân ra cho những người leo xuống giếng, dặn họ ngậm vào miệng, giữ chặt bên dưới lưỡi, còn cái này thì bôi lên da, cởi tạm áo thun đang mặc ra cột lên che mũi và miệng lại.. còn cái này, bây ngậm vào ngay đi, lần sau khi quật mộ, Ta gọi mới được phép lại gần nghe chưa.."

"Dạ, nhưng mà.."

"Không nhưng nhị gì hết, như cái giếng lúc nãy, bây cứ chăm chăm cái đầu xuống dưới, trúng phải Hàn độc, mắc chứng phong hàn do nhiễm phải tử khí thì trời cũng không cứu được đâu..", vừa nói thầy vừa bóp lấy miệng nó, đẩy viên thuốc vào. "Ngậm cho nó tan ra, còn viên này cầm riêng ra đó, một lát đến gần cái giếng thì bỏ vào miệng, không được nuốt.."

Thầy vừa dặn dò xong, từ phía con đường mòn dưới núi thấp thoáng bóng ai đó, vừa thấy rõ mặt, đã reo lên ngay: "thầy.."

"Lục Bảo, là Lục Bảo phải không.. sao bây lại ở đây.. mà thôi, chuyện đó để sau, gặp bây thật đúng lúc quá.. lại đây.."

Anh ta đi lướt nhanh qua Mây, dáng dấp cao gầy nhưng vững chãi, thần thái tươi tắn, khỏe khoắn, tiến về phía cái giếng, cùng thầy phân công nhóm người leo xuống. Bám vào đoạn dây gai dầu xuống đến được nửa đường, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gì đó Lục bục.. phát ra rất to từ dưới giếng, cứ như có ai đó nằm sâu dưới đáy đang trồi lên thở phì phò, làm những bong bóng khí nổi lên không ngừng xung quanh quan tài: "bịt chặt mũi lại.. ngay, bong bóng khí có độc..", Lục Bảo la lớn.

Cùng lúc đó, mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng lên, khiến anh ta choáng váng, một tay bịt chặt lớp áo thun bên ngoài giữ chặt mũi, một tay vịn chắc vào bức tường phủ đầy rêu làm nó rách toạt ra một mảng lớn, lộ ra bên dưới.. bức phù điêu hình rồng và hổ, còn có những hình người được khắc trên đó, tuy không bị rêu che phủ, nhưng những nét chạm khắc đều đã mờ. Lúc này, cảm giác ngứa ngáy châm chích lan ra khắp người, vài người đã bắt đầu gãi liên tục vì không chịu nổi: "đừng gãi, bôi thêm thuốc thầy đã đưa trong lọ lên người đi..", vừa nói anh ta vừa ngẩng mặt lên diễn tả cho ông thầy đang đứng chờ trên miệng giếng hình ảnh bức phù điêu bên dưới.

Còn chưa nói xong, bàn tay Lục Bảo lúc này đang chạm vào tường, bất chợt rung lắc dữ dội, cứ như sắp đổ sập đến nơi, khiến anh ta hơi chột dạ. Một bóng đen từ dưới giếng lao vút lên, vòng qua người anh.

Thầy liền hô lớn: "nguy rồi.. kéo họ lên, nhanh.."

Lục Bảo nghe tiếng thứ gì đó vừa rơi xuống nước, nhìn ngay xuống, anh thấy một người đang cố bấu víu vào cái quan tài kỳ dị, hai phần thân người đã chìm hẳn dưới nước. Còn cái quan tài kia.. hình như nó.. đang cử động, nhanh như chớp bật nắp lên nuốt chửng người bên dưới như một vật thể sống động, quá bất ngờ, Lục Bảo nhắm mắt lại tuột thật nhanh xuống dưới, hô to: "kéo tất cả lên, nhanh..", thầy cùng mọi người đồng loạt kéo nhanh những sợi dây còn lại lên mặt đất.

Chân đứng bấp bênh trên nắp cái quan tài kỳ dị, Lục Bảo nhanh chóng vòng sợi dây qua, buộc quanh thân của người đàn ông vừa rớt xuống nước, sau đó giật mạnh ra hiệu kéo lên. Lưng và ngực người đàn ông bị đóng lên một thứ dấu ấn gì đó bằng loại mực trong suốt chìm dưới da, rất khó thấy. Da toàn thân anh ta lúc này nhợt nhạt, nhăn nheo như người bị ngâm dưới nước đã lâu ngày. Nhưng.. vẫn còn thoi thóp thở.. thầy thở phào nhẹ nhõm, phẩy tay ra hiệu những người khác khiêng anh ta xuống núi chữa trị.

Rồi nắm lấy cánh tay Lục Bảo hét lớn: "chặn ngôi mộ lại.. ngay..", cả 2 nhanh chóng lấy ra thêm 2 mảnh vải đen nữa, bịt chặt miệng giếng, lầm rầm đọc chú. Một luồng khí lạnh thổi thốc lên từ dưới giếng, khiến cho tấm vải phồng to lên, rách toạt thành nhiều mảnh vụn. Lục Bảo nhanh trí, liếc nhanh thấy tảng đá to, vội lao đến, kéo tay Mây: "nhanh.. phụ một tay..".

May thay, ngay khi vừa đẩy tảng đá lấp kín miệng giếng, dán lên trên 2 đạo bùa chéo nhau thì trời lúc này cũng vừa sập tối.

Trở về nhà, thầy không nói gì, cơm cũng không ăn, chỉ lẳng lặng đi nằm. Mây và Lục Bảo cũng không dám hỏi. Ai về phòng nấy. Tắt đèn đi ngủ sớm.

Trời vừa tờ mờ sáng đã nghe tin dữ, người rơi xuống giếng hôm qua đã chết. Mắt anh ta không sao nhắm lại được.. còn không ngừng chảy máu.

Xuống đến nơi, nhìn vào quan tài, lật áo anh ta lên, thầy giật mình thảng thốt khi thấy những ký hiệu kỳ dị ẩn dưới da kia.. đang ăn mòn nội tạng anh ta.. từ bên trong, nổi rõ lên những đường như..  huyết chú, là huyết chú. Ấn nhẹ ngón tay vào ngay lập tức da thịt lõm sâu xuống, cảm giác như cái xác.. đã bị ăn đến rỗng không chỉ giữ lại lớp da bên ngoài để ngụy trang che phủ cho thứ gì đó đang không ngừng sinh sôi nảy nở bên trong.

Mây tò mò nhìn vào thì thấy trên trán anh ta.. một cặp mắt đỏ ngầu như máu đang nhìn nó đầy giận dữ, sợ hãi nó bật ngửa về phía sau, như có một sức lực vô hình nào đó vừa xô ngã mình vậy.

Lục Bảo tiến lại hỏi nhỏ: "làm sao đấy..". Nhìn thấy mọi cặp mắt đang đổ dồn về phía mình, Mây nhanh chóng đứng dậy nói: "không sao". Nó nghĩ đôi mắt đang chảy máu không ngừng kia đã đủ khiến đám người đó kinh khiếp đến tột cùng rồi. Thầy ấn vào 7 huyệt trên tử thi, lúc này máu ở mắt anh ta đã ngưng chảy, nhưng thân thể lại càng ngày càng phình to lên, bung hết toàn bộ nút áo, rách toạc ra, như một quả bóng bay được bơm căng đang chực nổ tung. Thầy hô to: "Ngưng..", cùng lúc lấy ra một con dao nhỏ như dao mổ rạch một đường chữ thập ở giữa ấn đường, ở rốn, giữa yết hầu và phần trên hạ bộ. Mây ngay lập tức thấy đôi mắt đỏ ngầu kia xuất hiện 2 dấu chữ thập ở giữa tròng mắt, tuôn ra hai dòng máu đỏ xối xả, rồi biến mất ngay sau một tiếng rú kinh sợ.

Mọi việc yên ắng trở lại.

Thi thể được đặt bên ngoài nhà trong 5 ngày, vào sáng sớm của ngày thứ 6, bầu trời còn chưa sáng rõ đã tiến hành các nghi lễ động quan. Theo phong tục nơi này, quan tài 1 khi nâng lên, chỉ được hạ xuống khi đến huyệt mộ, không được phép hạ xuống dọc đường. Sau khi thực hiện một số nghi thức cần thiết, họ dùng đinh đồng đóng vào 4 góc quan tài, luồn vào sợi dây thừng lớn một thanh gỗ, đặt lên vai 12 thanh niên lực lưỡng.

Với tử thi dính phải huyết chú, thầy cẩn thận quấn chặt toàn thân anh ta bằng tấm vải liệm màu đen, rắc lên trên loại bột chuyên dùng ẩn xác để ẩn nó đi khỏi đôi mắt đỏ ngầu quỷ dị kia, cũng chính là quỷ sai, có nhiệm vụ dẫn âm hồn đến quỷ môn quan bằng con đường tuyệt lộ. Khi tử thi bị nguyền bởi ấn huyết chú vô cùng độc ác, quan tài cũng phải được sơn đen bóng bằng 4 lớp sơn, lớp cuối phải được trộn vào thứ huyễn tinh màu tím đen tinh luyện ra từ nước mắt Quỷ tiên.

Nói về Quỷ Tiên, thì nên biết Tiên không phải chỉ có một.

Thuần Âm mà không có Dương là Quỷ, Thuần Dương mà không có Âm là Tiên, Âm Dương lẫn lộn là Nhân. Chỉ có con người là có thể thành Quỷ, có thể thành Tiên. Lúc thiếu niên chẳng chịu tu luyện, mặc tình phóng ý, thì chết bệnh mà thành Quỷ. Biết ra mà tu luyện, thì siêu phàm nhập thánh, thoát chất mà thành Tiên.

Tiên có ngũ đẳng, Pháp có tam thành. Tam thành gồm: tiểu thành, trung thành, đại thành. Ngũ đẳng là: Thiên tiên, Thần tiên, Địa tiên, Nhân tiên, Quỷ tiên. Đây là nói 5 quả vị cơ bản, ngoài ra còn có Thủy tiên, cao hơn còn có Kim Tiên và Thiên tôn. Tiên tuy có 5 bậc, song chỉ có hai loại. Hai loại nào vậy? Đó là sự khác nhau giữa Âm thần và Dương thần. Quỷ tiên là chủng loại Âm thần. Còn bốn thứ Thiên, Thần, Địa, Nhân là thuộc loại Dương thần.

Thiên tiên không xa trời, Thần tiên không xa thần, địa tiên không xa đất, nhân tiên không xa người, quỷ tiên không xa quỷ.

Quỷ tiên là thấp nhất trong 5 bậc, siêu thoát từ trong Âm, Thần tượng không rõ, ở Quỷ quan thì không có họ, ở Tam sơn thì không có tên. Tuy chẳng phải luân hồi nhưng khó về Bồng Doanh, cuối cùng chẳng có chỗ về, hoặc vất vưởng trong tam giới hoặc đầu thai mượn xác mà thôi.

Quỷ tiên vốn tu luyện không có công phu, không hiểu Đại Đạo mà muốn mau thành, hình như cây khô, tâm như tro lạnh. Thức Thần nội thủ kiên trì không tán, trong định mà xuất âm thần. Vì kiên trì âm linh bất tán nên thành Thanh Linh Chi Quỷ, hay còn gọi là Linh Quỷ. Tuy gọi là tiên thực chất là Quỷ. Bản chất các "thánh" đạo mẫu chính là bậc này, vốn là loài Linh Quỷ không có chỗ dung thân nên phải mượn hương đèn thế gian để làm nơi nương náu.

Nếu nói riêng phần hình thể thì con người toàn bộ là âm chỉ có đôi mắt là dương. Đôi mắt là cửa ngõ của nguyên thần, nguyên thần là một điểm linh quang của thái hư. Do sau khi cha mẹ sinh ra thì thức thần chiếm quyền nên nguyên thần bị ẩn đi. Thức thần này là âm, nguyên thần mới là dương. Thức thần là đa tri đa thức, nguyên thần thì vô tri vô thức. Biết nhìn trở vào trong, không phóng túng tham luyến vật chất bên ngoài mà làm hao tổn tinh thần thì nguyên thần sẽ hiển hiện.

Mắt quỷ là một dạng lời nguyền có thể gây nên những đại họa cho người hay các sinh vật sống khác. Những tai họa do "mắt quỷ" gây nên có thể chỉ là những trận ốm, tai nạn "kì lạ" nhưng cũng có thể dẫn đến "chết chóc" khi bị dẫn kèm vào bên trong huyết chú như loại ấn được dùng để trấn Quan bên dưới giếng. 

Đôi mắt của Mây cũng là một dạng mắt quỷ.

Lời nguyền mắt quỷ là một dạng trù ếm, hình thành từ những đố kỵ, ghen ghét, thèm khát của con người. Thông qua đôi mắt - nơi được coi là cửa sổ tâm hồn, bắt đầu lan tỏa, tạo nên những bệnh dịch không rõ nguyên nhân và không thể chữa khỏi, được coi là đôi mắt chứa đầy tai họa. Triệu chứng của việc bị nguyền ám khởi đầu sẽ là chán ăn, mệt mỏi hay ngáp, hoặc ốm nặng, không thể dậy nổi. 

Thậm chí, "Mắt quỷ" còn có thể ám lên động vật hoặc cây cối khiến gia súc gầy đi, bò kiệt sữa, cây cối đột nhiên chết.. Những tòa nhà hoặc phương tiện vận chuyển cũng có thể bị ếm như ô tô, xe máy bất ngờ bị hỏng vĩnh viễn, nhà nhanh chóng xuống cấp, bị dột hoặc bị côn trùng, giòi bọ xâm lấn..

Ngay từ ngày đầu gặp Mây, ông lão tiên gia đã tặng cho nó một sợi dây đeo có mặt đá xanh lam hình con mắt, là biểu tượng con mắt của thần linh, như một lá bùa ngăn "mắt quỷ" tác quái, tạm thời khống chế nó, cho đến khi con bé có đủ minh trí nhìn sâu vào bên trong tâm mình, đánh thức được nguyên thần mà tùy ý khống chế được đôi mắt quỷ đã theo nó như một điềm dữ từ khi mới lọt lòng.
----------------------

Trở lại với tử thi đã dính phải huyết chú, quan tài chứa thi thể phải được táng thẳng đứng bên trong thân một cây cổ thụ to ở nơi nhật nguyệt giao quang, tạo thành chân thể, là chất mà vô chất, không mà vô không, vì nó là gốc tiên thiên vô hình, cũng nhằm ẩn đi cái xác vĩnh viễn sau khi lớp bột huyễn tinh và tấm vải liệm đã hết tác dụng.

Con đường dẫn lên núi khá rộng và không dốc lắm, 12 người khiêng sẽ không vấn đề gì, nhưng khi cái chén bị đập vỡ đánh Choang một cái, thầy đập ngón tay lên quan tài hô: "Lên.."

12 người cũng đồng thanh hô: "Lên..", lại chỉ nghe thấy âm thanh của sợi dây thừng bị siết chặt kêu lên rợn cả da gà. Khuôn mặt những người đang ngồi xổm dưới đất cố cắn răng mím lợi, gồng hết sức nâng quan tài lên.. từ trắng chuyển nhanh sang sắc đỏ như gất, hô thêm mấy lần nữa, cũng không tài nào đứng lên được, đầu óc họ bắt đầu quay cuồng choáng váng.. đành phải bỏ cuộc.

Người nhà anh ta khóc loạn cả lên, đem những phong bao đỏ ra đưa cho đội khiên quan tài, nhưng toàn bộ họ đều từ chối trả lại: "tiền bạc không phải vấn đề, giờ cô có cho nhiều hơn đi nữa, chúng tôi cũng không sao đưa quan tài này đi giúp cô được, chúng tôi đã cố hết sức rồi..". Thật vậy, Thầy đã nhấc được quan tài lên không trung, nhưng 5 lần 7 lượt những người khiên quan, lại không tài nào đứng lên được.

Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc quan tài nặng trịch rơi Ầm xuống đất, khiến thi thể bên trong rơi ra ngoài, đứng bật dậy, đối diện với những người có mặt ở đó.. một lần nữa. Lần này, không chỉ mắt mà cả thất khiếu của ông ta.. đều đang chảy máu liên tục.

Mọi người bỏ chạy tán loạn, trưởng đội mai táng run lập cập: "để.. để chúng tôi đi..", nói rồi vội vã quay lưng. Đứa con trai vẫn còn nhỏ tuổi của anh đào huyệt xấu số, lững chững chạy ngay theo níu áo ông ta lại khóc lóc, xin ông hãy ở lại giúp cha nó.

Nhìn đứa nhỏ.. ông ta cũng không nỡ, đành ngước lên nhìn cô vợ với ánh mắt vẫn còn hoảng loạn: "tôi.. tờ.. tôi chỉ cố thêm một lần nữa thôi, nếu không được nữa, xin hãy để tôi đi, mạng sống quan trọng hơn tiền cô à.. giờ cô có cho tôi cả gia tài đi nữa.. tôi cũng chịu thôi..", người phụ nữ nước mắt đầm đìa gật đầu lia lịa.. liên tục nói cám ơn.

Toàn thân run rẩy, bước đến trước thi thể, ông quỳ mọp ngay xuống đất, khấu đầu trong tuyệt vọng: "anh có nguyện vọng gì chưa thực hiện được hay có oan khuất gì thì trở về báo mộng cho người nhà, còn giờ hãy ra đi thanh thản.. coi như cả đoàn chúng tôi xin anh.. cũng chỉ vì chén cơm thôi.. làm ơn yên nghỉ..", vừa dứt lời, thi thể cũng vừa ngã vật xuống trở lại vào quan tài.

Tình trạng hiện giờ, có vẻ như huyết chú đã sinh sôi đến số lượng cực hạn, lan nhanh ra vằn vện trên khắp thi thể, tiếng nổ vừa rồi chắc chắn là do lớp da bên ngoài không chịu nổi, phình lớn lên, rồi phát nổ. Thứ tạo nên hình dạng thi thể bây giờ, chính là chúng, những huyết chú này vốn có khả năng tái tạo lại máu, thịt và da sau khi đã ăn rỗng toàn bộ nội tạng bên trong của cái xác.

Có lẽ, đây cũng chính là cách mà người táng thi thể bên dưới giếng kia muốn tạo ra, để giữ cho cái xác nằm bên trong quan tài kỳ dị kia luôn được nguyên vẹn, tươi mới như người còn đang sống.

Thầy gọi Lục Bảo tới dặn dò: "lần này bây tự tay đóng từng cái đinh đồng một vào quan tài cho Ta.."

Anh ta khẽ cào nhào, bước loạng choạng đến, né vũng máu: "máu đâu mà lắm thế không biết.. này, muốn thành cái xác khô à.. yên nghỉ đi.. không phải ai cũng được tôi đóng đinh quan tài cho đâu.. đừng có mà gây chuyện nữa.."

Cuối cùng mọi thứ cũng ổn thỏa, lần này 12 người khiêng quan tài rất nhẹ nhàng thoải mái, không xảy ra tai nạn gì nữa. Nhưng mọi người vẫn cứ sợ hãi, đứng đó căng mắt ra quan sát từng cử động nhỏ của họ, sợ lại xảy ra sự cố. May mắn thay mọi chuyện đều suôn sẻ. Xong việc đội mai táng đã lấy giá gấp đôi, người nhà cũng không dám kì kèo gì thêm, sợ phạm đến người chết.

Riêng Mây từ lúc nhìn thấy đôi mắt quỷ tuôn đầy máu đó, nó luôn có cảm giác như ai đó đang nhìn mình, nhột nhạt đằng sau gáy. Đêm đến, nó xoay trở thế nào cũng không ngủ được, cứ bị ám ảnh vì đôi mắt ác linh trong quan tài.

Trong trạng thái lơ mơ, Mây thấy người đàn ông đã mất, đang nằm xoay lưng về phía mình, người anh ta bọc kín bằng tấm vải liệm đen, bốc lên thứ mùi nồng nặc của bột ướp xác. Phải, không nhầm lẫn đi đâu được, đó chính là cái mùi phát tán dày đặc trong không khí mà nó đã ngửi thấy, khi thầy nó đều tay rắc thứ bột đó lên phủ kín khắp người thi thể như đang còn sống, bụng vẫn còn phập phồng lên xuống bên trong quan tài.

Đột nhiên, anh ta hơi trở mình, xoay người lại, trên trán.. đôi mắt quỷ dị kia lại hiện lên, Mây hét lên kinh hoàng.. choàng tỉnh.

Còn chưa hoàn hồn, nó chậm rãi bước xuống giường, tới lấy chai nước để trên bàn. Uống một hơi cạn sạch, ngay khi vừa xoay người lại.. đối diện với nó là khuôn mặt anh ta, gần đến nỗi thấy rõ cả những lỗ chân lông to trên đó, nước da xanh lét dưới ánh trăng mờ nhạt vẫn đang không ngừng chảy máu.

Anh ta đã thực sự nằm cạnh mình lúc nãy sao..? Chẳng phải đã được chôn rồi sao.. sao còn về đây.. tìm nó làm gì.. mấy cái xác quái đản này sao cứ đội mồ chạy về tìm nó vậy, thiệt xúi quẩy mà. Tim đập Thình Thịch, cổ họng nó nghẹn ứ, khi chân đã gần như khuỵu hẳn xuống đất, thì anh ta biến mất.

Mây chậm chạp từng chút một trở lại giường, không dám ngủ nữa, nhưng rồi anh ta lại lần nữa xuất hiện, ngay cả khi nó hoàn toàn tỉnh táo. Anh ta nằm nghiêng.. xoay mặt từ từ về phía Mây, khuôn mặt vẫn hồng hào, đôi mắt nhắm hờ, lần này máu tuôn ra từ nơi khóe mắt anh ta đã khô, chảy xuống những giọt mới màu đỏ sẫm gần như đen đặc, không tuôn ra dầm dề nữa, mà chậm chạp lăn xuống từng chút một.

Giờ mất mặt với thầy cũng được, cả cái ông Lục Bảo kia nữa, có cười vào mũi thì nó cũng chịu thôi.. không thể vì sĩ diện nam nhi chi chí mà chịu đựng được thêm phút giây nào nữa.

Mây thét lớn lên hết mức, chạy bổ nhào ra khỏi phòng..

Sáng hôm sau, cả 3 thầy trò cùng trở lên trên núi, cái huyệt táng trong thân cây, đêm qua có trận mưa lớn, dường như nó đã bị một tia sét giáng xuống bổ đôi, nứt toác ra, cái quan tài lộ thiên, cháy xém, cái xác cũng biến đâu mất, làm thế nào mà anh ta chạy ra khỏi quan tài được..?

Một cơn gió núi lạnh buốt từ đâu thổi tới, khiến toàn thân Mây run lên, răng va vào nhau lập cập. Thầy gọi nó lại, nói: "bây đi tìm ông Tư thịt heo, bảo ông ta dắt theo con Mực lên đây ngay.."

Nói về ông Tư thịt heo, thì ông này là người khá đặc biệt, ngoài việc chặt thịt rất khéo, nuôi heo rất mát tay ra, ông ta còn có biệt tài tìm ra được bất cứ thứ gì mà người dân trong làng báo mất, từ trâu bò lợn gà cho đến người mất tích, tất cả đều nhờ vào con chó này. Nó tên Mực, thuộc giống chó săn thỏ, cực kỳ quấn chủ và thân thiện với bọn trẻ con trong làng. Trời sinh nó có cái mũi cực nhạy, chỉ cần cho ngửi vật gì đó có liên quan đến thứ bị mất, nó nhất định sẽ tìm ra được. Đó cũng là lí do thầy bảo Mây đi gọi ông ta dắt con Mực đến.

Chạy nhanh về phía làng, bước vội vào cửa hàng thịt, Mây đảo mắt nhìn quanh thì thấy ông Tư đang ngồi chăm chú cạo sạch lông trên cái chân giò heo, nhìn thấy mặt nó hớt hãi, ông ta cười cười, hỏi: "bây làm gì mà chạy dữ vậy, thịt heo còn nhiều, không có hết đâu mà lo ra.."

Chưa kịp uống ngụm nước, Mây vào đề ngay. Nghe xong những chuyện bất thường mà nó vừa nói, sẵn con dao đang cạo lông heo, ông ta chĩa chĩa luôn về phía nó, nói: "đi.. đi xem xem thế nào.. bây đợi t gọi con Mực.."

Lên đến nơi, thầy cạo một ít dịch nhầy chảy tràn ra từ thi thể bên trong quan tài đưa cho ông Tư thịt heo, ông đưa cho con Mực ngửi, nó khựng lại ngay, đứng im, không nhúc nhích. Ông Tư xoa xoa đầu nó, nói: "đi đi.. đi tìm giúp ba đi con..", đắn đo một lúc lâu sau nó mới tru lên một tiếng dài như thu hết toàn bộ can đảm, rồi chạy đi. Dường như tinh thần nó đang bị kích động dữ lắm, chạy một mạch, thoáng chút đã mất bóng. Bốn người lò dò, lần theo dấu vết của nó để lại mà tìm theo sau, đến khi trời tối vẫn chưa tìm ra nó đang ở đâu.

Đột nhiên, có tiếng chó tru vang vọng khắp ngọn núi, từ tiếng kêu gấp gáp, vui mừng như đã tìm được thứ đó, thoáng cái đã chuyển sang tiếng ăng ẳng kinh hoàng. Cuối cùng chỉ còn vọng lại những tiếng yếu ớt, ngắt quãng đau đớn.. rồi tắt hẳn. Khắp ngọn núi lại trở về trạng thái tĩnh lặng ban đầu. Thậm chí, bầu không khí lúc này còn đáng sợ và ngột ngạt hơn trước.

Một cơn gió thổi cát bay ập đến, Mây đưa tay dụi dụi mắt, khi 2 mắt vẫn còn cay xè, lờ mờ chưa nhìn rõ thì nó đã thấy, dường như có thứ gì đó màu đen.. lùng nhùng đang bò lết trên mặt đất..
tiến về phía mình..
—————————
#LanNhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lannhi