25. Tặng quân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu nói cuối cùng, ngắt quãng lại mỏng manh. Bảo Thuyên nhìn họ Doãn đã gần như kiệt sức mềm rũ người mặc cho hai đầu vú bị kéo căng tới muốn tứa máu cuối cùng vẫn mềm lòng dừng lại tháo bỏ trói buộc cho đối phương. Nhưng là nhìn họ Doãn như một con búp bê rách nằm im đó, lửa dục trong người Bảo Thuyên lại vẫn như cũ khó mà dập tắt.

"Đều là do ngươi tự làm tự chịu có biết không?"

Bảo Thuyên ôm hắn nâng dậy, để cả người đối phương đè lên hung khí giả bên dưới.

"Đều là do ngươi gieo gió gặt bão."

Bảo Thuyên yên lặng cảm thụ nơi ẩm ướt ấm nóng kia, cũng không tiếp tục hung hăng đâm thọc bắt nạt đối phương nữa. Họ Doãn được hoãn mấy hơi, khẽ rên rỉ bên tai nàng, như đau như thích.

"Lần này, đổi một chút. Dùng phía trước cao trào, không cho dùng phía sau."

Hung khí nhẹ nhàng khuấy đảo, họ Doãn cảm thấy bên trong hắn sắp bị nàng quấy thành một bãi nước. Con người hắn cũng kì, lúc bị lăn lộn tới hung ác thì liều mạng theo, đến lúc Bảo Thuyên hơi nương tay một chút hắn lại thấy bản thân phản ứng ra sao cũng đều thật đáng xấu hổ.

Trần trụi mặc nàng ấy xoa nắn đáng xấu hổ, âm thanh rên rỉ đáng xấu hổ, cả người đau rát lại vui thích đáng xấu hổ, bị làm tới cả người mềm nhũn càng đáng xấu hổ.

Nói sao nhỉ, Bảo Thuyên hung hăng một chút hắn sẽ có thể lấy cớ rằng tất cả hành vi thỏa hiệp của bản thân đều là vì quân địch quá mạnh, không thể không nhún nhường. Điển hình bịt tai trộm chuông. Mà như nàng ấy dịu dàng đôi chút, sự thật bản thân không liêm sỉ một mực thèm khát bị đối đãi không ra gì sẽ không còn thứ gì che lấp được nữa. Cho nên Bảo Thuyên hung hăng, hắn sẽ sợ hãi lại có thể buông lỏng lòng mình, mà như nàng dịu dàng hắn sẽ vừa trộm vui lại vừa lo lắng. Dù là cái nào dường như đều khiến hắn thấp thỏm chênh vênh.

"Ưm..."

Họ Doãn cảm thấy bản thân muốn cao trào, sâu bên trong bắt đầu phát nhiệt lại bị hắn cắn môi nhịn xuống. Quen dùng phía sau cao trào rồi, bây giờ lại rất khó nhịn xuống. Phải chi Bảo Thuyên cho hắn dùng cả hai nơi cao trào có phải tốt hơn hay không?

Nhịn rồi lại nhịn, cơ thể ngứa ngáy lại nôn nao, họ Doãn cuối cùng thất thủ, trước sau đều rơi vào cảnh nước dâng vỡ đê.

"Đại quân à..."

Bảo Thuyên dường như khúc khích cười.

"Xem ra cái miệng bên dưới của người không chảy nước không được rồi."

Họ Doãn cứng đờ người, hai mắt nhắm chặt không dám đối diện ánh mắt của Bảo Thuyên lúc này. Bảo Thuyên cũng kệ hắn, lấy từ túi nhỏ bên hông áo ra một vỏ ốc vừa thuôn dài lại vừa tròn trịa. Bởi vì có sa mạc ngăn cách, sản vật ở biển đều là vừa hiếm vừa quý. Vỏ ốc tinh mỹ cũng được dùng để chế biến thành trang sức cao cấp, rất được quý tộc ưa chuộng.

Vỏ ốc này của Bảo Thuyên chỉ to hơn hai ngón tay một chút nhưng hình dạng vẹn nguyên, hoa văn tươi sáng, sờ vào tay trơn nhẵn không chút sắc bén gai góc, giá trị đương nhiên không nhỏ. Nhưng chính vì nó có giá trị không nhỏ cho nên Bảo Thuyên lại thấy nó rất hợp với người này. Thế là nó bị nàng đẩy vào cái miệng nhỏ sưng đỏ bên dưới của họ Doãn, chỉ chừa dây đeo màu đỏ xuyên qua đỉnh vỏ ốc ở bên ngoài.

"Tặng quân thứ này, hi vọng quân ngày ngày đều mang trong người cũng vì đó mà hiểu được bổn phận của mình lúc ở cạnh ta."

Ngày ngày mang... Khuôn mặt họ Doãn thoáng cái trắng bệch. Nghĩ đến mỗi ngày đều phải rửa sạch bản thân từ trong ra ngoài, đi đâu làm gì cũng phải ngậm chặt lấy thứ này bên trong cơ thể, họ Doãn khó mà không thấy nhục nhã.

Bảo Thuyên nhìn người này thay đổi biểu cảm một chặp, nụ cười trên môi càng rõ. Kì thực, họ Doãn không phải không tốt, chỉ là... Khuyết điểm đã che lấp ưu điểm.

"Bây giờ có thể nói rồi chứ?"

Họ Doãn nghe nàng hỏi, cả người yếu ớt xoay lại đối diện nàng, bàn tay vuốt nhẹ cổ họng phát ra âm thanh khàn đặc.

"Bích Họa Thần Lục... Khụ..."

Tiếng ho còn chưa dứt, Bảo Thuyên đã ôm hắn đi về phía giường. Họ Doãn bị hành vi này của nàng làm cho ngạc nhiên, đầu tiên là ngơ ra sau đó lại hơi xấu hổ cuối cùng là dựa hết vào người Bảo Thuyên mà hưởng thụ.

Bảo Thuyên ôm hắn thả lên giường rồi còn rót một cốc nước cho hắn uống. Họ Doãn cầm cốc nước trong tay đưa lên miệng uống một ngụm, tuy rằng là nước lạnh lại vẫn thấy ấm.

"Cô nương ắt cũng biết Bích Họa Thần Lục vốn xuất từ một bức bích họa, điều mà cô nương muốn biết cũng đều ở trong bức bích họa này. Vách động đó đã bị hủy, Doãn không thể đưa cô nương đi nhìn ngắm nhưng trong cung có lưu giữ bản in. Sau ngày hẹn, mời cô nương vào cung một chuyến thưởng thức, đến lúc đó Doãn tất biết gì nói nấy."

Bảo Thuyên nghe xong mấy lời này liền nhìn sâu lấy họ Doãn.

"Người giống như ngươi vậy, thật khó mà khiến người khác yêu thích."

Nói đến đây, Bảo Thuyên lại chợt nghĩ đến thân phận của đối phương. Ở địa vị của hắn có lẽ cũng không cần người khác yêu thích mà chỉ cần người khác kính sợ tuân phục. Thế là nàng ngừng nói một chốc rồi đưa tay lấy từ trong túi áo ra một gói bánh nhỏ bắt đầu ăn.

"Đêm nay ngươi đến đây gặp ta một mình... Nhưng đồng thời cũng đã hạ lệnh cho thuộc hạ đến thăm dò Kim đúng không?"

Nhìn họ Doãn không đáp lời, Bảo Thuyên gật gật đầu bật cười sau đó tụ nước thành dao cắt một nhát nơi bả vai họ Doãn. Máu tươi lập tức chảy ướt một bên lồng ngực đối phương.

"Kim là bạn của ta. Ngươi động vào hắn một lần, ta chém ngươi một dao."

Họ Doãn cúi đầu nhìn máu trên người mình, ánh mắt thoạt nhìn lặng hẳn đi. Rồi hắn khẽ nhấp môi, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng mà đáp.

"Cô nương cũng nói hắn là bạn người, lại luôn đi theo bên cạnh, ta làm sao có thể ra tay với hắn?"

Lật lại mà nói, chính là nếu có một ngày Kim và nàng không còn là bạn hoặc là không còn ở bên nàng... Vậy thì phải chết.

o O o

Họ Doãn rời đi, lần gặp mặt này có thể nói là kết thúc bằng máu. Bảo Thuyên lại tiếp tục ăn bánh, bởi vì nàng đang thấy rất khó chịu. Niệm lực của nàng xác thật có thể nhanh chóng hấp dẫn hoặc là kích thích đối phương nhưng đồng thời nàng cũng phát hiện bản thân càng lúc càng khó từ chối việc giao hoan.

Tựa như bắt đầu... Nghiện.

Bích Họa Thần Lục hay còn được gọi tắt là Thần Lục vốn chỉ là một bản truyện thần thoại. Năm xưa có người phát hiện được một dãy bích họa trong hang động, dựa vào đó mà viết nên câu chuyện thần thoại này. Thiên hạ nhiều lần xuất hiện đại tai đại nạn khiến cho truyền thống, tri thức cùng rất nhiều chuyện xưa đều đã bị vùi lấp theo dòng chảy lịch sử, không còn người có thể biết mà dù có biết đôi khi cũng chỉ biết được da lông chứ không rõ sâu xa. Nhiều người nghiên cứu sử xưa tích cũ đều không ngừng đưa ra các loại phỏng đoán khiến đủ loại dị sử xuất hiện làm người rối rắm. Thế nhưng Bích Họa Thần Lục nghe bảo đã xuất hiện từ trước khi Tề Lương lập quốc lại được một mực lưu truyền và yêu thích tới tận ngày nay. Đến nỗi sau khi được dựng thành kịch, Bích Họa Thần Lục cũng là một trong ba vở kịch lớn được biểu diễn hằng năm.

Bảo Thuyên đương nhiên từng đọc qua Bích Họa Thần Lục cũng đã từng xem kịch dựng. Nhiều người cho rằng thần trong Bích Họa Thần Lục là có thật, nội dung trong đó cũng là thật. Nó vốn là câu chuyện kể về khởi nguyên của loài người, kẻ mê tín xưng nó là Thần Sử muốn tìm về hang động có bản bích họa gốc để tìm tòi sâu xa. Kể ra, Thần Ly Giáo chính là vì đây mà có. Chỉ là hang động kia ở đâu lại không còn người biết. Bích họa ban đầu ra sao cũng chỉ còn là những lời mô tả mơ hồ.

o O o

Bảo Thuyên vốn cho rằng đêm hôm qua họ Doãn đã ra tay với Kim, tuy rằng sẽ không thật sự làm đến mức quá đáng nhưng chí ít cũng sẽ đe dọa, uy hiếp thậm chí là bắt giữ. Cho nên nàng mới chém hắn một nhát, để hắn thu tay. Không ngờ rằng sáng hôm sau gặp mặt Kim lại nói với nàng hôm qua hắn ngủ cực kì ngon, chẳng có chuyện gì lạ xảy ra.

"Thật sự không có gì lạ xảy ra sao?"

"Đúng vậy."

"..."

"Sao thế? Vẻ mặt ngươi như vậy là sao?"

"Không gì."

Bảo Thuyên lắc đầu rồi xoay người đi. Dù sao nhát chém kia cũng là để cảnh cáo, có hiệu quả là được. Đối phương chưa ra tay cũng không có nghĩa là chưa từng có suy nghĩ đó, bằng không hôm qua khi nàng hỏi đối phương nhất định sẽ nói rõ. Nàng không có làm sai, càng sẽ không hiểu nhầm đối phương.

o O o

"Vẫn không cảm giác được?"

Kim nghe Bảo Thuyên hỏi liền ngẩng đầu nhìn nàng sau đó chán nản lắc đầu. Hắn cho rằng bằng vào khả năng cảm ứng trời sinh có thể tìm kiếm được đồng loại của mình, thế nhưng bọn họ đã đi khắp Tam Đô hơn mười lăm ngày lại vẫn không tìm được. Kim thậm chí nghĩ có khi nào người cá kia cũng đã chết rồi hay không?

Nhìn hắn ủ rũ như thế, Bảo Thuyên cũng chỉ có thể an ủi gắp cho hắn một miếng thịt.

"Ăn đi, chúng ta còn chưa đi hết Tam Đô đâu."

Kim nghe nàng nói liền ngơ ngác nhìn lấy nàng.

"Còn có nơi nào chưa đi?"

"Cung."

Kim vừa nghe một chữ này lập tức mở to mắt, nơi đó không phải chính là nơi ở của người đứng đầu loài người sao? Lại có thể vào đó tìm kiếm? Kim còn chưa kịp hỏi ra miệng, âm thanh bên dưới đã truyền đến thu hút sự chú ý của hắn. Bởi vì nơi hai người dùng bữa là quán ăn lại cũng là nơi xem kịch, mà hai người lúc này đang ngồi ở lầu hai, góc nhìn đối diện sân khấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro