13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, cả người ê ẩm đau nhức. Khẽ động người một cái mà phần dưới thân như vỡ ra, không khỏi khiến em rùng mình vô thức kêu lên một tiếng.

Mới vừa thức dậy, giọng còn khàn, mang theo chút ngái ngủ đâm ra âm thanh có chút ái muội. Em không nhận ra điều đó, chỉ biết bản thân vừa "ưm" một cái thì lập tức mái tóc được bàn tay to lớn nào đó chạm đến xoa xoa nhẹ nhàng từ đằng sau.

Khẽ híp mắt, lờ mờ có luồng sáng chói lấp lửng từ cửa sổ dọi vào. Thân hình to lớn trước mặt em đã che đi ba phần tư. Ánh sáng phản chiếu hắt gọn vào ngũ quan sắc sảo, đường nét đầy phú soái của người này.

Trái tim khẽ hụt đi trong vài giây, và cứ thế bị cuốn theo vẻ đẹp này chẳng biết đã ngắm nhìn bao lâu.

Khi người đằng trước bất chợt mở mắt, em mới giật mình phản ứng lại. Hàng lông mi rũ xuống kéo chăn lên chùm kín đầu, hai bên gò má ửng hồng thẹn thùng như vừa làm một việc tội lỗi và bị bắt quả tang.

Qua lớp chăn dày, em nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ bên trên.

"Hôm qua còn đòi dắt vào tận phòng. Hôm nay bày đặt ngại ngùng thẹn thùng cho ai xem?"

"Không nhớ, không biết."

Ninh dịu dàng dùng hai hai ôm lấy thân hình em, giờ em mới nhận ra cả cơ thể đã nằm gọn trong lòng đối phương. Tựa mặt vào lồng ngực anh, mùi hương hoa gỗ tuyết tùng phả ra thật dễ chịu.

Nhớ đêm hôm qua... Cảm giác lạ lẫm đan xen phấn khích. Đau đớn có mà sung sướng cũng có. Say bét lè nhè chẳng nhớ cái gì sất. Đã đau đầu còn bị dằn vặt thức cho đến tờ mờ sáng thật. Em thật không rõ người đàn ông nằm cạnh mình là người hay thú nữa...

Nhưng rõ ràng hôm qua chẳng biết là em đã ngất đi lúc nào, cơ thể ươn ướt dấp dính nhễ nhại thấy khó chịu, mà bây giờ lại không còn cảm giác đó nữa.

"Anh tắm cho em à?", Dương khẽ thò đầu ra, đôi mắt tròn tròn lấp lánh.

Anh Ninh phì cười: "Ừ. Thay lớp đệm khác cho em nằm thoải mái nữa."

Vừa dứt lời, anh bỗng chuyển gọn cơ thể em nghiêng lưng vào anh, gương mặt tì nhẹ lên vai. Và bàn tay chuyển dần xuống phía dưới bụng, ấn ấn vài đường.

"Ưm...", Em khẽ nhíu mày.

Giọng nói nuông chiều có chút xót lo ngay lập tức vang lên sau gáy, "Em đau lắm à?"

Cái đầu nhỏ bên dưới lắc nhẹ: "Không đau. Chỉ là có chút tê tê..."

Em nghe được tiếng thở phào, và cơ thể bỗng trở nên dễ chịu hơn khi được anh xoa bóp cho. Em nghe anh nói, "vận động" xong thì nên như vậy. Nếu không sẽ khó chịu lắm.

Không hổ danh người đã nghiên cứu " lý thuyết" việc này mất hơn nửa tháng và kinh nghiệm "thực hành" cũng gọi là dày dặn tí.

Nhận xét, kĩ thuật ổn.

Em nức mũi, cũng khá hài lòng.

...

"Dương ơi pha cà phê cho anh chưa? Tí anh phải về Hạ Long sớm rồi."

"Pha rồi đây."

"Dương ơi."

"?"

"Vừa đẹp trai lại vừa tài năng. Nể em thật đấy."

"..."

Vừa bước từ nhà vệ sinh ra, cảnh tượng đập vào mắt Anh Ninh thế này đây.

Tùng Dương đầu tóc bù xù, lại do cả đêm bị anh không cho ngủ, chợp mắt được một chút xíu. Đâm ra quầng thâm dâng kín cả gương mặt đẹp trai xuất thần. Mắt em không cả mở ra được.

Thế là quyết định nhắm luôn. Làm mọi thứ mà không cần ánh sáng.

Tay mần mò pha cà phê theo cảm tính, chắc do quen tay rồi nên trông vẫn chuyên nghiệp lắm.Vừa pha lại vừa ngáp. Trông y sì mèo con lười biếng vậy.

Thôi thì, dễ thương cũng là một loại tài năng.

Anh Ninh vò đầu em một cái, sau đó lấy chiếc lược chảy lại phần tóc rối rắm.

Dương bỗng thở ngắn một chữ vô cùng nặng nề: "Đau."

Anh giật mình, gương mặt bối rối: "Anh chải đau em à? Anh nhẹ tay mà?"

Dương vẫn nhắm đôi mắt thâm sì lại, nhăm nhó hai chữ ba phần trách móc bảy phần thù ghét.

"Đau mông."

"..."

Tự dưng không biết bản thân đang bị chê kĩ năng yếu kém làm em đau hay hôm qua đùa nhau "thích" quá nên giờ bị đau "bù" nữa...

Anh Ninh một hơi nốc cạn cốc cà phê. Tỉnh cả người, tươi cười rạng rỡ, "Trai đẹp pha có khác, nhức cái nách."

"Ngon thì phải?", Dương hai mắt tròn xoe long la long lanh, "Phải thưởng chứ!"

Anh Ninh bỗng cảm nhận thấy dự cảm chẳng lành, nhưng cái nết chiều người yêu không thể bỏ được, "Muốn thưởng gì?"

Dương đặt nhẹ chiếc chén xuống. Hít một hơi thật sau, nhìn sâu thẳm vào đôi mắt anh với sự nghiêm túc tuyệt đối: "Anh... anh muốn đi xăm đôi không?"

"Xăm đôi?"

Anh Ninh nghĩ việc xăm đôi với một ai đó là điều vô cùng ý nghĩa. Vì dù sao nó cũng sẽ theo mình hết quãng đời còn lại. Hồi anh còn trẻ, thời học sinh vắt mũi chưa sạch ấy. Thích mê.

Cũng ước gặp được đối tượng mà mình yêu sâu đậm để mà thực hiện.

Đứng trước lời ngỏ ý của Tùng Dương, anh không hề có một chút suy nghĩ nào. Bởi tình yêu ngay lúc này nảy nở giữa hai đứa là thành một sợi dây nó lòng đứt ra nổi. Nó có lẽ đã sâu đậm tới mức, dù có phải xăm thêm một ngàn hình nữa cùng với em, anh cũng chịu.

Ninh gật đầu: "Em có ý tưởng gì?"

"Em ghép chữ Ninh với Dương lại là N và D."

Nói rồi em đưa lên trước mặt anh một bản phác họa. Anh Ninh trầm trồ, chống tay lên mặt, liếc mắt: "Hai cái dao tem?"

Tùng Dương liền nhíu mày, nâng cao ba tông giọng bất bình: "Sao lại dao tem!? Dao tem gì chứ!"

Anh Ninh ôm bụng cười một trận. Trêu em đúng là vui thật. Nhưng trông nó giống cái dao tem thật mà. Và từ lúc nghe đằng ấy nói vậy, tự dưng em không thể nhìn cái hình xăm này một cách bình thường được nữa.

Đến một ngày nào đó không xa, hai đứa đã cùng nhau đi xăm hình thật. Anh Ninh lái xe đến đón em tận nơi, trả em về tận nhà và trên cánh tay có thêm một "vết bớt mới". Và "vết bớt", sẽ theo em hết cả quãng đời này.

Dương khẽ đưa tay xoa nhẹ lên cánh tay, cười tủm tỉm. Ánh mắt sâu thăm thẳm lại thấm nhuầm si mê.

Phía sau cửa kính, một giọng nói dịu dàng mang theo chân thành qua sự trầm ấm của tông giọng nhẹ gửi gắm. Anh Ninh bẹo hình bẹo dạng, bộ dạng e thẹn như thiếp nữ.

"Đã xăm đôi với thiếp, chàng phải có trách nhiệm với thiếp. Thiếp đánh ghen giỏi lắm đó."

"..."

Và từ đó, cả hai đều dứt khoát nhận ra được. Thứ tình cảm này giờ đây đã tiến xa tới mức không thể quay đầu được nữa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro