20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm ấy, một ngày nắng đẹp tuyệt vời.

Em và anh, hai đứa hai địa điểm khác nhau. Em đứng sau cánh gà, còn anh thì bên ngoài lặng lẽ quan sát. Nhưng hướng nhìn thì đều chung một chỗ.

Đám cưới của cặp đôi đặc biệt ấy tổ chức ngoài trời, cũng là cả một khoảng thời gian vô cùng dài, trải qua vô vàn khó khăn mới đến được với nhau.

Sau cùng, họ dám nói, dám mạnh mẽ công khai mối quan hệ này trước tất cả mọi người.

Nhưng thứ làm anh ghen tỵ nhất, có lẽ là đám cưới này có sự góp mặt của cả gia đình đôi bên. Họ... thực sự ủng hộ thứ tình cảm đặc biệt kì lạ này sao?

Cảm xúc trong anh thật lạ, Bùi Anh Ninh liếc mắt sang nhìn em, thấy nụ cười nở trên môi em thật rạng rỡ.

Ánh mắt em rưng rưng, long lanh lên, đắm đuối vào dòng không khí ấy. Và đến một giây phút nào đó, khi khoảng lặng tới. Đôi mắt chạm nhau.

Và cả thế giới như thu lại chỉ có mình hai đứa.

"Anh."

"Dương."

Có lẽ, chết chìm trong ánh mắt của nhau thôi, không cần nói thêm gì nữa cũng đủ hiểu lòng nhau nghĩ gì rồi...

...

...

Cách đó không lâu, sinh nhật em diễn ra.

Bùi Anh Ninh đã sắp xếp lên Hà Nội mấy ngày trong âm thầm mà tổ chức bất ngờ, khiến em một phe hoảng hồn.

Hôm ấy, anh đưa ra trước mặt em một chiếc hộp nhỏ. Đặt vào tay em một chiếc nhẫn sáng chói.

Chẳng nói, cũng chẳng rằng.

"Ý anh là gì vậy?"

"Quà anh tặng em thôi. Hiểu thế nào thì hiểu."

Em nghiêng mặt "ồ ồ", có lẽ nên hiểu giống như là...

Anh để em tung tăng trên Hà Nội. Kể từ bây giờ em sẽ giống như chiếc diều, bay lượn đi đâu thì bay, cao xa thế nào cũng được. Vì dẫu sau cùng, người cầm dây diều cũng là anh.

Chiếc nhẫn được anh đặt vào ngón giữa, không biết giá trị thế nào nhưng dặm 50m đổ về nhìn lướt qua cũng sáng chói.

Anh một cái, em một cái.

Bình thường làm việc ở công ty, chuyện em thường xuyên được các vệ tinh vây quanh hỏi xin thông tin này kia chẳng hiếm. Bùi Anh Ninh dạo này lên thăm em nhiều chẳng nhẽ lại nhìn không ra.

Đùa, không giữ. Thả ra cái khéo mất luôn.

Hàm ý cứ gọi là đầy ra ấy. Giờ hay rồi, em thích thế nào cũng được. Anh chẳng lo nữa, hơn trăm triệu anh đổ vào, đủ làm lóa mắt vệ tinh chưa?

Nhờ có thế mà ba năm em làm trên Hà Nội, sóng yên, biển lặng không chút drama. Cứ sáng làm, tối ngủ. Thỉnh thoảng dăm bữa được anh đưa đi xả stress, ngồi dính nhau như ong và hoa.

Đến khi công ty ngày càng phát triển và vững mạnh nhất, thì cũng là lúc ba năm của em kết thúc.

Sự nghiệp như một bước tiến bùng nổ, cơ hội mở ra bay lên như diều gặp gió, cũng là lúc cánh diều nhớ về người cầm chuôi.

Em, giữ đúng lời hứa với anh.

Bỏ lại toàn bộ công việc ở phía sau.

Quyết định, "về nhà".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro