Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mark's POV

Bước tới tủ quần áo và chọn một bộ đồ đơn giản, tôi sẽ dành thời gian rảnh hôm nay về thăm ba mẹ mình. Nhanh chóng thay quần áo, tôi lái xe tới nhà ba mẹ.

Lái xe qua những con đường quen thuộc, tôi nhận ra đã nhiều tháng trôi qua tôi chưa về nhà. Lần cuối cùng gặp ba mẹ là ở trong một bữa tiệc, công việc ở công ty khiến tôi bận bịu vô cùng.

"Chào buổi sáng, thưa cậu chủ." Bảo vệ giúp tôi mở cửa cổng.

"Chào buổi sáng." Tôi mỉm cười đáp lại.

Đậu xe vào gara, tôi đi qua khu vườn, bước vào cửa chính. Khuôn mặt tôi lập tức trở nên rạng rỡ khi nhìn thấy tất cả người hầu và bảo vệ trong nhà đang xếp thành hàng ngang chào đón mình. Tất cả đồng loạt cúi đầu và đồng thanh: "Chào mừng về nhà, cậu chủ."

Từ nhỏ tới khi trưởng thành, một vài người ở đây đã vô cùng thân thuộc đối với tôi, họ luôn bên cạnh tôi, trở thành người cha người mẹ thứ hai khi ba mẹ tôi bận bịu đi công tác.

Đáp lại mọi người bằng nụ cười tươi rói, tôi ôm chầm lấy những người tôi thân thiết.

"Dì nhớ con rất nhiều, cậu chủ. Con có chăm sóc tốt cho bản thân mình không?" Người hầu thân thiết nhất với tôi- dì Ahn bật khóc, nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Dì ấy đã ở bên dạy dỗ chăm sóc tôi từ khi tôi còn nhỏ.

"Tất nhiên rồi ạ. Con cũng nhớ dì." Tôi ôm lấy dì ấy.

Sau khi chào hỏi những người làm trong nhà, tôi bước vào phòng khách và nhìn thấy ba mẹ mình đang ngồi chờ tôi ở đó. Mẹ ngay lập tức đứng dậy bước tới và ôm chầm lấy tôi. "Mẹ nhớ con quá, con yêu."

"Con cũng nhớ mẹ." Tôi rời khỏi cái ôm của mẹ, bước tới bên ba và ôm lấy ông. "Con chào ba."

"Cả nhà cùng ăn trưa nào, nếu không thức ăn sẽ nguội mất." Mẹ nói.

Chúng tôi ngồi vào vị trí quen thuộc trên bàn ăn. Ba ngồi ở trung tâm, mẹ ở bên phải và tôi ngồi bên trái. Thức ăn bắt đầu được phục vụ ngay khi chúng tôi ngồi xuống, mẹ ân cần gắp đồ ăn vào đĩa của tôi.

"Công ty thế nào rồi con trai?" Ba hỏi. Tôi biết ông ấy luôn nắm vững tình hình công ty, nhưng ba luôn muốn nghe điều đó từ tôi.

Ba tôi luôn kiểm tra tình hình và nắm rõ chúng thông qua người trợ lí của ông. Tôi biết, ba tin tưởng và tín nhiệm tôi. Nhưng bạn biết đấy, nếu một người đã điều hành công ty của mình gần như cả cuộc đời thì liệu rằng có thể bớt lo lắng khi giao sự nghiệp cả đời ấy cho một người khác.

"Công ty hoạt động rất tốt thưa ba. Chúng ta gần đây đang hợp tác với một số nhà đầu tư nước ngoài. Họ sẽ liên lạc trong thời gian nữa." 

"Vậy còn trung tâm thương mại mới?" Ông hỏi.

"Mọi thứ sẽ được hoàn thiện trong thời gian sớm nhất, con chắc chắn vào tháng tới sẽ đi vào hoạt động."

"Hôm đó, ba mẹ sẽ tham dự và cắt băng khánh thành chứ ạ?" 

"Chắc chắn rồi con trai. Mẹ con và ta nhất định sẽ có mặt."

"Giỏi lắm con trai, ta biết con sẽ làm tốt hơn ta đã từng." Ba tôi tự hào.

"Cảm ơn ba, con sẽ không làm ba thất vọng." 

Mẹ tôi đột nhiên đánh ba một cái. "Con trai đã lâu không về nhà, còn ông thì cứ mở miệng ra là công việc, công việc." Mẹ cằn nhằn.

"Ăn nhiều vào con trai." Mẹ gắp thức ăn vào đĩa tôi.

"Con dạo này thế nào, ăn uống có tốt không?" 

Tôi gật đầu, dù rằng gần đây công việc bề bộn khiến tôi ăn uống không hề điều độ. "Tốt ạ." Tôi nói dối, không muốn họ lo lắng.

Ba mẹ tôi đều đã gần 50 rồi và đây là khoảng thời gian họ nên nghỉ ngơi, tận hưởng cuộc sống. Họ đã làm việc không ngừng nghỉ vì sự phát triển của công ty và tôi muốn họ tận hưởng những gì đã bỏ lỡ.

"Đừng lo, mẹ sẽ thuê một đầu bếp, con không cần phải ăn ở ngoài hay tự nấu nữa."

Tôi gật đầu đồng ý. Nhớ đến lời đề nghị giống vậy của Vee, tôi nghĩ việc này sẽ giúp cuộc sống tôi bớt phức tạp hơn khi không phải lo nghĩ về ăn uống nữa.

"Vâng."

Tôi thực sự nhớ những bữa cơm nhà làm thay vì ăn ở nhà hàng hay ăn những món ăn nhanh trong quãng thời gian dài.

"À con trai, buổi hẹn hò của con, mẹ đã sắp xếp xong rồi." Mẹ liền đổi chủ đề.

"Khi nào ạ?" Tôi nhìn bà.

"Tuần sau. Mẹ sẽ gọi cho thư kí, cô ấy sẽ sắp xếp ngày chính xác cho con, đừng quên nhé." Mẹ tôi cười rúc rích.

"Vâng." Tôi đã không còn chút phản đối nào đối với cuộc hẹn này từ khi biết rằng Joss là một chàng trai tốt, một anh chàng thú vị. Tôi thực sự hào hứng muốn gặp lại anh ấy.

Sau khi ăn xong, tôi xin phép về phòng trước. Bước lên tầng 3, mở cửa căn phòng của mình, tôi được chào đón bởi sự ấm áp và cách bày trí quen thuộc. Đảo mắt một vòng quanh bức tường màu xám, tôi ngồi xuống chiếc giường, nơi có sự mềm mại và hơi ấm quen thuộc tôi từng yêu thích.

*ring ring

Là Vee gọi tới, tôi nhanh chóng bắt máy.

"P'Vee..." Tôi vui vẻ.

"Chào em yêu. Tối nay anh rảnh, đi ăn tối với anh chứ?" Vee hỏi. "Anh nhớ em."

Gò má tôi nhanh chóng nóng lên. "Em cũng nhớ anh. Gửi cho em thời gian và địa điểm nhé." Tôi mỉm cười.

"Ok. Em đang làm việc sao?"

À phải rồi, tôi quên mất không nói với anh rằng hôm nay tôi về nhà. "Hôm nay em rảnh, em đang ở nhà ba mẹ."

"Thật tốt khi em về nhà thăm ba mẹ. Anh chắc chắn họ rất nhớ em."

"Anh nghĩ bữa tối của chúng ta nên để lần sau, sẽ tốt hơn nếu em dành thời gian bên ba mẹ."

"Không sao đâu. Tối nay em vẫn chưa quay về căn hộ, ngày mai em vẫn rảnh. Vậy nên sau khi ăn tối xong em sẽ quay về nhà cùng ba mẹ." 

"Vậy hả? Vậy anh sẽ nhắn tin cho em sau, okay?"

"Okay, gặp lại anh sau." Tôi vui vẻ, thực sự mong chờ bữa tối hôm nay.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi quyết định đi bơi. Vì thời tiết hôm nay không nóng lắm, tôi sẽ ngâm mình ở bể bơi ngoài trời.

"Mang tới cho tôi một ít đồ ăn nhẹ và trái cây tới bể bơi được không?" Tôi nói với người hầu.

"Vâng thưa cậu chủ." Người hầu cúi người.

"Cảm ơn."

Đặt khăn tắm cùng điện thoại lên ghế tắm nắng và bước xuống hồ. Dòng nước mát lạnh quen thuộc giúp toàn thân tôi thư giãn. Hồ bơi là một nơi đặc biệt trong tim tôi, bởi tôi từng là một vận động viên bơi lội khi còn học cấp 3 và đại học.

Thời gian đi bơi của tôi dần dần rút ngắn khi tôi bắt đầu đảm nhận công ty. Ngay lúc này, có thể thoải mái bơi lội, cảm giác ngâm mình trong dòng nước mát thật sự quá tuyệt. Tôi bơi thêm vài vòng sau đó bước lên bờ, uống ly nước trái cây mà người hầu đã chuẩn bị.

Nằm xuống ghế tắm nắng, tôi thoải mái thưởng thức đồ ăn được chuẩn bị sẵn.

"Uhg...mình nhớ cảm giác này." Tôi thở ra một hơi. Mở điện thoại và chụp một tấm ảnh, vì tâm trạng hôm nay vô cùng tốt, tôi liền đăng bức ảnh đó lên mạng xã hội.

Tôi mỉm cười trước những lượt like và bình luận tăng nhanh như cơn lũ. Tôi đọc những bình luận của bạn học cũ hồi cấp ba và đại học và cả những người quen biết, hỏi thăm tôi và hẹn gặp mặt. Tuy vậy, công việc bận rộn khiến tôi không thể gặp họ.

Joss Way-Ar: sexy boy Mark

Tôi bật cười trước bình luận của Joss, nhanh chóng trả lời: "Tên biến thái!"

Joss và tôi đã trở nên thân thiết hơn kể từ ngày hôm đó. Anh ấy luôn gọi điện và nhắn tin cho tôi, luôn gửi những memes khiến tôi bật cười mỗi khi tôi cảm thấy áp lực công việc.

*ring ring

Là Vee. Tôi ngay lập tức bắt máy, chắc là anh ấy muốn nói về cuộc hẹn tối nay.

"Anh?"

"Bức ảnh em vừa đăng là sao?" Giọng Vee dường như đầy khó chịu.

"Huh? Có chuyện gì với bức ảnh đó sao anh?" Tại sao anh ấy lại tức giận?

"Hừ...Xóa nó đi!" 

"Nhưng...tại sao? Lâu lắm rồi em không đăng gì lên mạng xã hội, và anh lại bảo em xóa đi?" Tôi cãi lại. Thật sự, anh ấy có vấn đề gì với bức ảnh của tôi sao?

"Hừ, em muốn khoe cơ thể mình hay sao?" Cái giọng nói châm biếm khiến tôi bật cười, ra là lí do đó.

"Chẳng có gì vui cả." Vee vặn vẹo.

"Nghiêm túc, anh ghen sao?"

"Không ai được nhìn cơ thể em ngoài anh cả." Vee thẳng thừng nói.

"Nhưng anh à, cơ thể em không hề lộ ra trên bức ảnh, nó được che bởi khăn tắm rồi."

"Đọc những bình luận xem, bọn họ đang thèm rỏ dãi vì cơ thể em kìa." Vee như thể một đứa trẻ tức giận vì mất đồ chơi của mình.

"Anh dừng ngay cái phản ứng thái quá đó đi."

"Vậy, mấy giờ chúng ta gặp nhau?" Tôi thay đổi chủ đề để Vee bình tĩnh lại.

"7h tối tại nhà hàng X." Vee đáp.

"Okay anh yêu. Tạm biệt." Tôi nhanh chóng cúp máy trước khi Vee tiếp tục cằn nhằn bắt tôi phải xóa bức ảnh. Tôi không muốn xóa nó, bức ảnh đó tôi quá đẹp trai. Tôi cười tự luyến.

Sau khi tắm nắng một lúc, tôi bước về phòng chợp mắt một chút trước khi cuộc hẹn đến. Thức dậy khoảng 5h30, đủ thời gian để tôi chuẩn bị, tắm rửa, thay đồ và xin phép ba mẹ.

"Ba, mẹ." Tôi chào ba mẹ khi họ đang ngồi ngoài hiên. "Tối nay con có hẹn đi ăn cùng bạn." Đương nhiên họ sẽ không thể biết tôi đi ăn cùng Vee.

"Aww, con yêu, mẹ tưởng rằng con sẽ ăn tối cùng chúng ta."

"Mẹ đừng lo, tối nay con sẽ trở về đây và dành cả ngày mai ở bên ba mẹ." Tâm trạng của mẹ liền bừng sáng sau khi nghe tôi nói.

"Thật tuyệt, đừng về trễ quá nhé con yêu."

"Vâng."

Tôi nói lái xe đưa tôi tới nhà hàng Vee đã dặn, tôi lười lái xe quá. Chỉ mất 15p để tới địa điểm cần đến. Ngay khi bước vào nhà hàng, tôi liền nhìn thấy Vee đang xem điện thoại và đợi tôi.

"P'Vee..." Tôi bước tới gần anh ấy.

"Mark..." Vee ngẩng đầu lên và cười với tôi.

Tôi ngồi xuống đối diện với anh ấy. "Anh đợi em lâu không?"

"Không. Anh vừa ngồi xuống thì em tới."

"Bắt đầu ăn nhé?" Vee hỏi và tôi gật đầu.

Vee gọi bồi bàn tới phục vụ đồ ăn cho chúng tôi.

"Ngày hôm nay của em thế nào? Em chắc hẳn rất vui khi có thể về nhà."

Tôi gật đầu. "Vâng. Em nhớ nhà rất nhiều. Tất cả người làm trong nhà đều vui mừng chào đón khi em trở về. Thậm chí một vài người đã bật khóc." Tôi cười nói.

"Tuyệt thật. Còn ba mẹ em thì sao?"

"Gia đình em cùng ăn trưa, cùng nhau nói rất nhiều chuyện. Hầu hết là về công việc nhưng đều rất vui vẻ."

Vee hơi rướn người sang và xoa đầu tôi.

"Tốt lắm bé ngoan. Anh cá rằng em đã khiến ba mẹ em rất hạnh phúc." Vee cười.

"Shh, anh luôn làm rối tóc em." Tôi bĩu môi trong khi chỉnh lại tóc của mình.

Vee chỉ cười và tiếp tục ăn.

"Vậy còn anh? Dự án nhà ở khách hàng hôm nay của anh thế nào?"

"Kết quả rất tốt. Họ rất hài lòng." Vee mỉm cười gật đầu.

Những thành tựu của một kỹ sư mà Vee đạt được khiến tôi rất vui. Tôi biết một ngày nào đó Vee sẽ được biết đến nhiều hơn. Và một ngày nào đó, tôi muốn anh ấy thiết kế cho tôi một ngôi nhà. Tôi sẽ cùng Vee sống bên nhau, hoặc...không. Nhưng anh ấy sẽ là kỹ sư của tôi.

"Vee?" Tiếng của một người phụ nữ.

Tôi quay về hướng phát ra giọng nói ấy. Một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước bàn của chúng tôi. Một nước da trắng, một mái tóc dài cùng bộ đầm cuốn hút giúp tôn lên gương mặt xinh đẹp ấy.

"Ploy?" Vee ngạc nhiên.

Mắt tôi mở lớn khi nhận ra cô ấy là ai. Đó là Ploy, vợ của Vee.

End chap 10

Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này. Nhưng lịch học cùng deadline nó dí tôi chạy như chó chạy ngoài đồng vậy 😭.

Cảm ơn và hy vọng mọi người cùng tiếp tục ủng hộ bản dịch của mình nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro