Chương 1: HELLO LITTLE OMEGA - CHÀO EM, OMEGA BÉ NHỎ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"The Devil is real. And he's not a little red man with horns and a tail. He can be beautiful. Because he's a fallen angel, and he used to be God's favorite."

"Ác quỷ có thật. Và hắn ta không phải là một kẻ bé nhỏ màu đỏ với cặp sừng và chiếc đuôi. Hắn đẹp đẽ. Bởi hắn là một thiên thần sa ngã, và đã từng là niềm yêu thích của Chúa."

― Leah (American Horror Story)

.
.
.
.
.

Pete
Tiếng nhạc ầm ĩ đập vào tai tôi. Những bức tường quay cuồng và mọi thứ thật mờ ảo. Đèn có vẻ sáng hơn bình thường một chút và nó thậm chí còn làm đầu tôi đau hơn. Và căn phòng bồng bềnh xung quanh tôi như một chiếc thuyền đơn độc trên đại dương gợn sóng, điều đó khiến bụng tôi thêm quặn thắt. Tôi dường như cảm nhận được một khối nghẹn bứ khổng lồ đang hình thành và dần đẩy lên trong cổ họng mình. Tôi muốn nôn quá.

Tôi đi ngang qua những cơ thể ướt đẫm mồ hôi để tìm lối ra, hoặc đó là điều tôi nghĩ mình đang làm. Tôi vấp ngã một hoặc hai lần, đập khuỷu tay và vai vào chỗ nào đó, nhưng tôi vẫn tiếp tục di chuyển về bất cứ hướng nào mà cơ thể tôi sắp ngã xuống.

Pete, đây là trạng thái tồi tệ nhất mà mày từng trải qua. Tôi tự nhủ với bản thân mình.

Một cơn gió lạnh tạt vào mặt tôi khi tôi vấp ngã xuống đất. Tôi rên rỉ. Đầu tôi đau nhói khi trong khi nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, cơn đau lan khắp cơ thể tôi như một đám cháy rừng. Cổ họng tôi bỏng rát vì nôn mửa với mùi vị kỳ lạ đọng lại trong miệng và tôi đang nằm bên một thứ trông giống như một cái hồ bơi.

Tôi nhìn mặt nước trong vắt, quan sát cách ánh sáng phản chiếu trên mặt nước biến dạng theo từng gợn sóng nhỏ. Tôi muốn vươn tay ra và cảm nhận làn nước lạnh giá... những con sóng... và trước khi tôi biết mình đang làm gì, tôi đã thấy bản thân ở dưới nước, thở phì phò tìm kiếm không khí bên dưới làn nước.

Ôi tuyệt. Bây giờ tôi đang chết đuối.

Tôi cố ngóc đầu lên khỏi mặt nước, nhưng cơ thể tôi nặng trĩu như thể nó không muốn làm gì khác ngoài việc chìm vào giấc ngủ. Tâm trí tôi cứ bảo tôi cử động tay, chân để bơi, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là hít nước vào phổi. Cổ họng tôi đau nhói, tim đập điên cuồng vào xương sườn. Phổi của tôi cầu xin không khí. Tôi cần phải thả lỏng. Tôi phải thở. Nhưng sau đó, mọi thứ chìm vào đen tối.

Một áp lực đè lên ngực tôi hết lần này đến lần khác. Bụng tôi quặn lại và điều tiếp theo tôi biết là mình đang ho và khạc ra tất cả số nước mà tôi đã uống từ hồ bơi. Một cái tát mạnh liên tục giáng vào lưng tôi khi tôi cố gắng giành giật sự sống của mình bằng cách ho điên cuồng trong khi cố gắng hít thật nhiều không khí mà phổi tôi cần.

"Làm thế nào mà một vệ sĩ trưởng có thể bị chết đuối?!" một giọng nói giận dữ khuấy động tai tôi.

"Tao xin lỗi, được chưa? Tao say đến mức cơ thể không cử động được." Tôi đáp giữa những cơn ho.

"Ừ, mày say đến nỗi úp mặt xuống bể bơi luôn." Arm nói một cách cuồng loạn. "Tao tưởng mày là đã chết rồi cơ." Nó bổ sung.

"Ừm, tao chưa chết."

Tôi loạng choạng đứng dậy khỏi Arm và hai vệ sĩ khác. Tại sao họ lại ở đây? Không phải tôi đang trong ngày nghỉ sao.

"Mày đi đâu?" Arm hét lên từ xa.

"Thay quần áo!" Tôi vừa hét lại vừa vẫy tay với họ. Tất nhiên, tôi không thể thay quần áo vì tôi không có còn chiếc sơ mi nào nữa cả.

Sau khi lấy đồ uống từ quầy bar, tôi đi thẳng ra vườn và tìm một chỗ ngồi. Đó là một khu vườn rộng lớn, khá tối tăm ở phía sau quán bar, nơi những người hứng tình đến làm tình hoặc ôm hôn nhưng tôi thấy nơi này hơi bẩn nếu có ai gạ gẫm tôi và tưởng tượng ra cảnh tôi làm tình trong bụi rậm. Tôi chế giễu ý nghĩ đó khi ngồi trên băng ghế ngay dưới cái cây to lớn với hồ nước trước mặt, ánh đèn thành phố từ xa lấp lánh trên mặt nước. Thật là một khung cảnh dễ chịu.

Tôi rùng mình khi làn gió nhẹ chạm vào da tôi. Bộ quần áo ướt sũng của tôi khiến gió trở nên lạnh hơn rất nhiều. Tôi ngẩng đầu lên khi uống cạn ly rượu và để lại cảm giác bỏng rát nơi cổ họng. Tôi rít lên hài lòng khi nhìn vào chiếc ly rỗng trên tay.

Sau khi nhìn chằm chằm vào khoảng không trong khoảng một giờ đồng hồ, tôi quyết định rời đi. Rượu lúc này đang làm phép thuật nho nhỏ của nó trong đầu tôi, và tôi không thể nhìn rõ khi cố đi ra khỏi khu vườn tối. Tôi bước đi trong sự mụ mị, không biết mình va phải người hay cây hay cột đèn. Tôi liên tục xin lỗi bất kể đó là gì.

"Này, cẩn thận đấy." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi, theo sau đó là một bàn tay ấm áp đặt lên vai để giữ tôi đứng vững.

"Xin lỗi." Tôi vừa nói vừa uể oải vẫy tay mà không nhìn lên. Tôi cố đứng vững khi bước khỏi anh ta nhưng cuối cùng lại đụng phải anh ta một lần nữa.

"Nghiêm túc chứ, Pete?" Có một chút cười nhạo trong giọng điệu của hắn ta, nó khiến tôi rùng mình. Cơ thể tôi phản ứng với nó ngay lập tức như thể giọng nói của hắn ta đã vặn lên công tắc hệ thống báo động trong đầu tôi và não tôi hét lên 'Báo động đỏ'.

Tôi ngẩng phắt đầu lên như lò xo và đẩy hắn ta ra. Toàn bộ cơ thể tôi đột nhiên lấy lại cảm giác và sẵn sàng chiến đấu. Làm sao hắn ta biết tên tôi? Tôi cố nhìn mặt người đàn ông, nhưng trời quá tối. Hình bóng của hắn không cho tôi nhiều thông tin để đoán xem là ai đang đứng trước mặt tôi. Cả hai tay của hắn giơ lên ngang đầu khi bước về phía trước. Ánh sáng từ một cột đèn gần đó làm lộ ra khuôn mặt của hắn trong bóng tối.

"Khun Vegas." Tôi nói gần như là thì thầm.

Vegas là cậu cả và là người thừa kế Thứ gia. Hắn ta là một mối nguy hiểm đối với tất cả những ai đến gần hắn. Hắn là một con quái vật trong lốt người, một con ác quỷ khoác lên mình những bộ cánh đắt tiền và đẹp trai một cách khủng khiếp. Hắn ta là báu vật của Thứ gia vì thân phận Alpha trội. Đó là điều rất hiếm
trên thế giới này; vì Alpha trội có khả năng rất lớn khiến một Omega mang thai ngay trong lần quan hệ đầu tiên. Họ có mùi hương xạ hương mạnh nhất trong các loại pheromone có thể khiến bất kỳ Omega nào rơi vào kỳ phát tình, kể cả Omega lặn như tôi.

Tôi theo bản năng lùi lại khi hắn tiến tới gần hơn, tay tôi tự động tìm kiếm súng phía sau lưng. Nhìn thấy phản ứng trước tiên của tôi, một nụ cười nhỏ chậm rãi hình thành trên khuôn mặt hắn, đôi mắt đen tối nhìn chằm chằm vào vào tôi. Mái tóc hắn được làm rối rủ xuống trán và uốn vòng ra sau vành tai trái. Đường quai hàm nổi bật nghiến chặt dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn gần đó. Lông mày bên phải của hắn hơi nhướng lên nhìn tôi với vẻ thích thú.

"Xem nào, có vẻ thú vị đấy." Hắn nói với một giọng trầm thấp khiến tôi cảm thấy có gì đó kỳ và cảm giác ngứa râm ran dần lan ra khắp toàn bộ cơ thể, dọc theo xương sống xuống tới bụng tôi, chân tôi gần như bỏ cuộc. Tôi chưa bao giờ trải qua kỳ phát tình trong đời vì tôi là một Omega lặn. Đó là lý do tại sao tôi dễ dàng vượt qua và trở thành một vệ sĩ trưởng vì tôi có thể giả vờ rằng mình là một Beta. Tôi đã uống thuốc ức chế thường xuyên mặc dù tôi không phát tình trong suốt cuộc đời mình, nhưng bây giờ, chết tiệt, cơ thể tôi đang phản bội tôi.

"Tại sao cậu lại ở đây, Pete?" Hắn hỏi khiến từ cuối cùng nán lại trong không khí lâu hơn một chút trước khi gọi tên tôi. Cơ thể tôi đang phản ứng với hầu hết các từ bật ra từ miệng hắn. Đôi mắt hắn lấp lánh khi nhìn chằm chằm xuống tôi, không rời ánh mắt của tôi. Ồ, hắn đang rất vui vẻ.

"Khun? Tại sao ngài lại ở đây?" Tôi hỏi, tôi không để ý rằng mình đã nín thở mãi cho đến khi cuối cùng tôi cũng nói được ra. Nhịp tim mạnh mẽ của tôi vang vọng bên tai trong khi những giọt mồ hôi nhỏ đọng trên trán. Tôi cố gắng điều hòa nhịp thở trong khi chờ hắn trả lời.

"Tôi hỏi cậu trước. Trả lời tôi." Hắn nói một cách đầy uy quyền, khiến tôi cảm thấy thật yếu đuối và toàn bộ cơ thể tôi gần như khuất phục. Gần như toàn bộ. Nếu Satan có thật, thì đây sẽ là hình dáng của hắn trong bộ dạng loài người.

Vegas lại nhếch mép cười như thể hắn biết điều gì đang diễn ra trong đầu tôi. Môi dưới của hắn cắn vào giữa hai hàm răng trong khi mắt lướt xuống cơ thể tôi, đắm chìm vào vẻ ngoài của tôi. Đôi mắt đen của hắn cuối cùng cũng quay trở lại khuôn mặt tôi, chờ đợi.

"Tôi chỉ đang uống nước thôi..." Tôi ngừng lại, hơi thở gấp gáp khi hắn nhanh chóng bước lại gần tôi để tạo cảm giác thoải mái. ".....Sir." Tôi tiếp tục.

"Vậy tôi có thể mời cậu một ly được không?"

"Thực ra tôi đang trên đường về, thưa ngài." Tôi trả lời, tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi gần như không nghe thấy hắn nói gì.

"Nào, uống vài ly thôi." Hắn nghiêng đầu sang trái để ánh sáng chạm vào cổ, hắn lúc này đẹp trai và hấp dẫn khủng khiếp. Nhìn cái cổ nó đi, nó thật sự mịn màng.

Tôi thực sự đang cân nhắc giữa việc gọi Arm đến hỗ trợ hay chỉ làm theo những gì cơ thể tôi muốn ngay bây giờ. Vì đầu tôi lúc này đang bị bao vây bởi những suy nghĩ về việc người đàn ông này sẽ làm tình với tôi. Chết tiệt.

"Chắc chắn rồi, nhưng sẽ không bắt đầu cho đến khi người của ngài rời khỏi chúng ta trước." Tôi thách thức hắn. Hắn sẽ không muốn bị bỏ lại một mình với tôi, phải không?

Hắn nhanh chóng giơ tay trái ra hiệu cho ba vệ sĩ sau lưng tôi cứ thế rời đi. Và tôi chết lặng.

"Đi nào?" Hắn nói, thủ thế mời tôi. Và tôi không biết sẽ uống ở đâu, vào quán bar hay vào trong thế giới của hắn? Nhưng cơ thể tôi lịch sự theo sau. Tôi lấy điện thoại ra và nhanh chóng nhắn tin cho Arm.

Arm, tao đang ở Vegas, nếu tao không liên lạc với này vào ngày mai thì có lẽ tao đã chết rồi.

Tôi bấm gửi và lại đút điện thoại vào túi. Tôi gật đầu với hắn, và hắn bắt đầu đi trước tôi. Người đàn ông này không bao giờ cho phép bản thân có khuyết điểm. Ngay cả cách hắn bước đi trông cũng thật đẹp. Hắn là người đàn ông đẹp trai, hấp dẫn nhất mà tôi từng gặp trong đời, nhưng tôi sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình bị thu hút bởi một kẻ tâm lý quyến rũ như hắn.

"Mọi thứ đang dần trở nên thú vị hơn rồi." Ác quỷ khúc khích cười mà không nhìn vào tôi.

Chúng tôi cùng nhau bước vào quán bar, tất cả các đôi mắt dán chặt vào người đàn ông phía trước tôi. Mọi người nhường đường khi hắn bước qua một cách nhã nhặn như thế đã quá quen với việc bị chú ý quá nhiều. Cũng đúng thôi, hắn đã là trùm mafia ngay từ đầu rồi.

"Khun Vegas, thật vui khi thấy ngài ở đây." Người pha chế chào khi chúng tôi ngồi lên ghế.

"Ở đây họ biết ngài?" Tôi buột miệng.

"Tất nhiên, tôi sở hữu quán bar này." Hắn vừa đáp vừa cầm lấy ly của mình và nhanh chóng đẩy ly rượu về phía tôi.

"Cái gì cơ?" Tôi phát ngốc. "Nhưng đây là quán bar yêu thích của tôi." Tôi giống như tự nói với mình.

"Tôi biết." Hắn nói, nhìn thẳng vào tôi khi uống cạn ly rượu. Tôi không thể không nhìn vào cổ hắn, rồi xuống xương quai xanh và bờ ngực lộ ra sau chiếc áo sơ mi không cài khuy, quan sát cách yết hầu của hắn di chuyển như thế nào khi uống rượu. Đừng để tôi thấy làn da của anh, đồ khốn.

"Cậu biết rồi à?" Một dấu hiệu cảnh báo khác lóe lên trước mắt tôi. Báo động đỏ. Báo động đỏ.

"Tôi vô tình bắt gặp cậu." Vegas cười to và nó giống như một lời nói dối.

"Tại sao ngài lại mời tôi đến đây?" Lông mày bên phải của hắn nhướn lên vì sự thay đổi chủ đề đột ngột của tôi. Tôi đang giữ một khoảng cách vừa phải giữa chúng tôi chỉ để đề phòng cơ thể phản bội tôi một lần nữa. Nếu hắn làm điều gì xấu, tôi có thể chạy, vệ sĩ của hắn đã rời đi nên tôi có đủ thời gian để kêu cứu.

"Cậu làm tôi buồn cười." Một nụ cười ác độc kéo dài trên khóe môi hắn, ánh mắt hắn dò xét chậm rãi từ mặt xuống ngực tôi khiến tôi di chuyển cơ thể theo bản năng. Có điều gì đó trong ánh mắt của hắn, điều gì đó ở Vegas khiến tôi muốn ném mình về hắn bất chấp mọi nguy hiểm mà hắn cố tình bày ra. Tôi muốn hắn.

Vegas uống hết một ly đồ uống đắt tiền thì hắn đột ngột đứng dậy khỏi ghế đẩu và trượt chiếc ly ra khỏi tay. Tôi ngừng thở khi hắn đặt gọn gàng bàn tay phải của mình lên thành ghế của tôi, cách mông tôi vài inch. Tôi bị mắc kẹt ở đây, một tấm kính ngăn cách giữa chúng tôi và chỉ cách hắn một khoảng cách mỏng manh. Tôi phải ngửa đầu ra sau để nhìn bộ dáng hắn đang phủ lên tôi, bờ vai rộng dưới cằm tôi và tôi có thể cảm thấy một nụ cười nhếch mép nở trên khuôn mặt hắn.

"Don't worry, I'm not gonna hurt you." Hắn nói một cách chậm rãi bằng một chất giọng trầm thấp, tôi gần như bật ra một tiếng rên rỉ. "Pete.." Tôi chưa bao giờ nghĩ tên của mình nghe lại tuyệt vời đến thế khi nó thoát ra khỏi miệng hắn một cách nhẹ nhàng. Hắn cúi xuống gần hơn, gần quá rồi. Mũi hắn gần như chạm vào tai tôi, hơi thở nóng hổi phả xuống cổ tôi. Tôi không thể thở được. "You smell so good. - Em thơm quá." Hắn thì thầm một cách hổn hển khiến cơ thể run rẩy của tôi rùng mình.

Tôi cố gắng di chuyển nhưng chiếc ghế đã chặn đường tôi, tay phải của hắn vẫn đang nắm lấy nó. Toàn bộ cơ thể của hắn nghiêng về phía tôi. Trái tim tôi đang chạy đua một triệu dặm một phút. Da tôi râm ran khi chóp mũi hắn chạm nhẹ vào cổ tôi. Cảm giác bỏng rát dâng lên trong bụng, tâm trí tôi đòi hỏi nhiều hơn nữa. Giống như tôi muốn cảm nhận anh ấy nhiều hơn nữa.

"Mùi hương của em. Nó ở khắp mọi nơi." Tâm trí tôi không thể nắm bắt bất cứ điều gì hắn đang ngay bây giờ. Cứ như thể tôi hoàn toàn bị hắn mê hoặc và ngay đây dưới bùa mê của hắn.

"Huh?" Đó là điều duy nhất thoát ra khỏi miệng tôi. Đầu của tôi đang quay vần. Tôi cảm thấy như mình đang bốc cháy. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt hắn nhìn xuyên qua da tôi, quét khắp cơ thể tôi. Lưng tôi đập vào bàn khi tôi cố gắng thoát khỏi hắn. Đôi mắt đen của hắn lại bắt gặp tôi một lần nữa, lấp lánh dưới ánh đèn nhấp nháy của quán bar này và tôi đã có thể cảm nhận được hơi thở của hắn trên môi mình.

Những ngón tay của hắn chạm vào đôi má đang ửng hồng của tôi một cách nguy hiểm. Dịu dàng. Tò mò di chuyển trên da của tôi. Tận hưởng cách cơ thể tôi phản ứng với từng cái chạm. Cách hơi thở của tôi bị cản trở với sự đụng chạm mềm mại như lông vũ. Tôi gần như nghiêng người để được chạm vào hắn. Gần như đánh mất chính mình nhưng tôi vẫn đứng yên. Không phá vỡ cái nhìn chằm chằm.

"Em rất sợ tôi... Rất sợ." Hắn nói một cách trừu tượng trong khi nhìn vào mắt tôi.

Hắn đã nói sự thật. Tôi sợ. Sợ hãi về những gì tôi sẽ trở thành nếu tôi để con quỷ này nuốt chửng tôi. Tôi sợ những suy nghĩ này trong đầu, những suy nghĩ về việc hắn chạm vào tôi, cảm nhận tôi. Hủy hoại tôi. Tôi muốn hắn theo mọi cách có thể. Cơ thể tôi cực kỳ khao khát hắn.

"Hôn tôi." Tôi thì thầm. Bị bởi chính lời nói của mình. Và trước khi tôi có thể rút lại và nói rằng tôi không cố ý thì hắn đã đặt môi mình lên môi tôi, một nụ hôn mãnh liệt đến mức tôi cảm thấy như mình sắp mất trí.

Tôi chưa bao giờ muốn ai đó như thế này trong buổi hẹn hò đầu tiên. Không bao giờ. Tôi nghĩ Vegas có lẽ là một ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro