Chương 16: SALVATION - CỨU RỖI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoán xem chương này Vegas có phát hiện ra Pete có em bé không? Và liệu hắn sẽ phản ứng như Pete lo lắng ở chương trước? 🌝
.

.

.

Before saving anyone else, I want you to be saved first.

Trước khi cứu ai khác, tôi muốn em được cứu trước tiên.

- Tokyo Ghoul

.

.

.

.

.

Tôi nhìn chằm chằm vào Jean, thế giới xung quanh tôi sụp đổ, tôi không thể di chuyển, và mọi thứ đang đổ sập xuống.  Tim tôi dường như đột nhiên ngừng đập và tôi không thể thở bình thường, như thể căn phòng đã cạn kiệt không khí và những bức tường như thu hẹp lại ép chặt người tôi. Thế giới của tôi chia thành hai nửa ngay dưới chân mình.

Không.

Một đứa trẻ. Một đứa bé chết tiệt.

Không.

Tôi không muốn điều đó.

Mẹ kiếp.

Vegas chắc chắn sẽ giết cả hai chúng tôi.

"Đây Pete, uống chút nước đi." Jean đề nghị. Tôi với tay cầm lấy chiếc cốc và để cho dòng nước lạnh buốt chảy xuống cổ họng khô khốc của mình. "Cậu xanh xao quá, Pete."  Cô ấy nhận xét khi tôi định đặt chiếc cốc xuống bàn bên cạnh, nhưng nó trượt khỏi tay tôi.  Tôi nhìn chằm chằm vào nó khi nó rơi xuống đất, có thể nghe thấy một tiếng va chạm nhẹ khi thuỷ tinh vỡ thành từng mảnh. Và đó là lúc tôi nhận ra tay mình run như thế nào và mắt tôi mờ đi. Tôi có đang khóc không? Tôi không biết cái quái gì đang xảy ra với mình nữa.

"Tại sao cậu lại sợ hãi như vậy, Pete?"  Jean nhìn tôi nhẹ nhàng hỏi. Cô ấy đứng dậy và đi về phía tôi, vòng cánh tay mảnh mai của mình quanh vai tôi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Và chúng tôi cứ như vậy trong vài phút, tôi rất vui vì có một người bạn như cô ấy.

"Tôi có thể biết tại sao cậu lại sợ hãi như vậy không?"  Cô ấy hỏi lại khi buông tôi ra. Đôi mắt nâu sẫm tròn xoe của cô ấy chứa chất đầy ưu tư.

"Tôi chỉ đang ở trong một tình thế rất phức tạp." Tôi đã trả lời. Một tình thế rất phức tạp. Nghĩ lại, tại sao tôi lại để mình rơi vào mớ hỗn độn này?  Tại sao tôi lại để Vegas bước vào cuộc đời mình? Tại sao tôi lại để tất cả những điều này xảy ra với mình?

"Tôi có thể biết khi nào không? Ý tôi là, tôi –" Tôi lắp bắp, tôi có quá nhiều thứ trong đầu nhưng miệng tôi không thể thốt ra một từ nào. Giọng nói của tôi hầu như không thể nghe được. Tâm trí tôi như đang chạy đua.

"Khoảng hai đến ba tuần." Cô ấy đã trả lời.

Hai đến ba tuần? Vegas sẽ thực sự tức giận.

"Tôi tưởng Omega lặn không thể mang thai cơ mà?"  Tôi cố gắng nói, giọng run run, vẫn không thể tin vào những gì đang xảy ra lúc này.

"Rất hiếm khi họ có thai, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ không." Jean giải thích, tôi gật đầu bối rối. "Hơn nữa, bạn đời của cậu là một Alpha trội, Pete."  Cô ấy tiếp tục, để tôi tự mình nhận ra mọi thứ. Fuck.

Tôi vùi mặt vào tay khi thở ra một hơi dài bực bội.  Jean lại vòng tay ôm lấy tôi khi tôi lặng lẽ nức nở.  Điều này không thể xảy ra. Tại sao tôi cho nó xảy ra với tôi? Điều này không nên xảy ra. Còn công việc của tôi thì sao?  Thế còn bí mật mà tôi đã sử dụng kể từ khi tôi bắt đầu làm việc thì sao? Fuck, nếu Porsche biết chuyện này thì sao? Họ sẽ đối xử với tôi như thế nào nếu họ biết rằng tôi đã nói dối họ? Khun Kinn sẽ ghét tôi. Còn Vegas và tôi thì sao? Hắn sẽ làm tổn thương tôi chứ? Hắn sẽ làm tổn thương chúng tôi?  Tôi vặn vẹo với ý nghĩ đó. Theo bản năng, tay tôi đưa xuống đặt trên bụng một cách bảo vệ. Những giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên má. Tôi sẽ làm gì đây?

"Jean, tôi sợ." Tôi khóc, và cô ấy kéo tôi lại gần mình và vỗ nhẹ vào lưng tôi, an ủi tôi.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Jean nói chuyện với tôi về những điều nên và không nên làm, điều này diễn ra quá nhanh và tôi chỉ biết đứng sững sờ, hầu như không nghe thấy gì. Tôi vẫn còn sốc. Chuyện này quá sớm - còn quá sớm và tôi cứ nghĩ làm sao để nói với Vegas về chuyện này. Tôi có nên gọi cho hắn bây giờ không? Tôi có nên quay lại biệt thự của Thứ gia và nói chuyện với hắn không? Hoặc có thể là sau tối nay?  Chỉ cần nghĩ đến việc hắn nổi điên thôi cũng có thể khuấy động cảm giác hoảng loạn và sợ hãi dâng lên trong tôi. Tôi không biết phải làm gì nữa.

Kiểm tra xong, tôi phi thẳng vào một quán cà phê, ngồi ở một góc xa nhất và để mùi cà phê xâm chiếm mũi mình. Nó đã xoa dịu tôi phần nào. Tôi định đứng dậy gọi món thì điện thoại reo. Tôi lấy nó ra khỏi túi sau và nhìn vào màn hình. Mắt tôi mở to khi nhìn thấy ID người gọi nhấp nháy trên đó. Đó là Vegas. Sự hoảng loạn dâng lên trong tôi khiến tôi khó thở. Những giọt nước mắt nóng hổi đọng trên khóe mắt khi tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, tôi nhìn quanh và cảm thấy như không khí trong phòng bị rút cạn, lồng ngực tôi thắt lại, tôi không thể thở được. Sau đó, tiếng chuông dừng lại, và tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, chớp mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên má và tôi vội vã lau nó bằng tay trái.

Tuy nhiên, điện thoại của tôi lại đổ chuông lần nữa khiến tôi giật nảy mình. Vegas. Tôi hít một hơi thật sâu trong khi nhắm mắt lại và bấm vào câu trả lời. Đột nhiên, mọi thứ trở nên im lặng và điều duy nhất tôi có thể nghe thấy là tiếng tim đang đập và hơi thở đứt quãng của mình.

"Vegas." Tôi nói, giọng gần như thì thầm.

"Em đang ở đâu?" Hắn hỏi, có phần cáu kỉnh.

"Ở ngoài." Tôi trả lời.

"Ừ, tôi biết."  Hắn trả lời, từ nơi này tôi cũng có thể cảm nhận được hắn đang ép mình phải bình tĩnh như thế nào. "Chính xác thì em đang ở đâu?" Hắn nhắc lại.  Giọng trầm hơn nhiều. Tôi rùng mình.

"Tôi đang ở một quán cà phê quanh quanh đây." Tôi nói, rồi im lặng. Một khoảng im lặng kéo dài đến điếc tai, tôi có thể nghe thấy hơi thở run rẩy của mình trong điện thoại.

"Em có ổn không?" Hắn đột ngột hỏi khiến tôi giật mình. Bây giờ hắn đang quan tâm đến tôi ư? Một ý nghĩ có thể, chỉ có thể thôi là hắn sẽ không giận tôi nhiều nếu hắn biết về tình trạng của tôi?

"Tôi ổn."

Khi nào tôi sẽ nói với hắn? Tôi có nên nói với hắn ngay bây giờ không? Qua điện thoại? Cách này an toàn hơn vì tôi đang ở xa hắn. Hoặc sau đó? Có lẽ sau này?  Bây giờ tôi vẫn chưa sẵn sàng để nói với hắn. Tôi mạnh tay luồn qua tóc khi thở ra một hơi dài. Và rồi một âm điệu lặp đi lặp lại có thể được nghe thấy ở đầu dây bên kia. Hắn cúp máy tôi, tôi chớp mắt hai lần khi nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

Tôi bước đến quầy và gọi một tách Café Mocha rồi quay trở lại ghế của mình, đoạn tôi lấy tai nghe để nghe đoạn băng đã ghi sẵn, một thứ sẽ có thể khiến tôi ngừng nghĩ về sinh linh đang ở trong tôi. Tôi rên rỉ đeo tai nghe vào tai và nhấp vào nút phát trên màn hình và chờ đợi. Một chuỗi im lặng trong vài phút và tôi tiếp tục nhấn bỏ qua, chăm chú lắng nghe cho đến khi có điều gì đó thu hút sự chú ý của tôi.

"Chúng ta nên nói với khun Kinn, thưa sếp." Đó là Nop.

"Không. Chưa, bởi vì điều này có nghĩa là Thứ gia đang phản bội họ." Vegas trả lời chắc nịch.

"Nhưng thưa sếp, không phải ngài đang đặt mọi người vào nguy hiểm sao?"

Họ dường như bằng cách nào đó đang tranh cãi, về những gì? Họ đang phản bội khun Kinn?

"Cha của Kinn sẽ gây chiến nếu ông ấy biết điều này, bất kể biết ai có liên quan và ai không." Vegas nói, sau đó im lặng và nhiều tiếng xáo trộn có thể được nghe thấy trong bản ghi âm. "Sắp xếp chuyến du lịch cho Macau, em ấy cần phải tránh xa nơi này." Vegas nói lại lần nữa.

"Sao chép, thưa sếp."  Nô đáp.

"Và tôi không quan tâm nếu họ kết liễu mọi người trong ngôi biệt thự tồi tàn này, chỉ cần đảm bảo rằng tốt hơn tôi nên là người giết cha mình." Tôi có thể cảm nhận được sự hối hận của Vegas từ nơi này, một tiếng đập cửa lớn vang lên trước khi âm thanh im bặt.

Tôi nhấn nút dừng, sau đó tháo tai nghe ra khỏi tai.  Tôi gục đầu giữa hai bàn tay, khẽ vén tóc vì bực bội.  Đó là cha của Vegas. Người chúng tôi đang tìm kiếm là khun Gun. Và làm thế nào tôi có thể nói thông tin này với khun Kinn mà không gây nguy hiểm hắn và Macau?

Đầu tôi bắt đầu đau trở lại vì tất cả những suy nghĩ này, mọi thứ đang diễn ra quá nhanh và tất cả đều quá nhiều. Tôi muốn nói chuyện với Vegas về việc này nhưng tôi không thể. Tôi không thể để hắn biết tôi theo dõi mình, và tôi cũng không thể nói với khun Kinn về đoạn ghi âm này, nó sẽ gây hại cho Vegas và Macau.

"Chết tiệt." Tôi rủa thầm.

Tôi ngẩng đầu lên và đập vào mắt tôi là cửa EXIT. Một bóng dáng mà tôi đã biết trong nhiều tháng qua vừa bước vào cửa hàng. Anh ấy đi cùng với rất nhiều vệ sĩ, và họ đang đi về phía tôi. Tôi đứng dậy, chiếc ghế kêu cọt kẹt trên sàn, vài cái đầu quay về phía tôi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi nhìn Nop và cách anh ấy giữ ánh mắt vô cảm nhìn tôi.

"Pete." Anh nói.

"Tại sao? Tại sao tất cả các anh lại ở đây?" Tôi hỏi cố gắng làm dịu cơn hoảng loạn đang hình thành bên trong mình.

"Tôi được khun Vegas chỉ thị đưa cậu trở lại biệt thự."  Anh trả lời, ánh mắt vẫn thản nhiên.

"Và tất cả những vệ sĩ xung quanh tôi để làm gì?" Tôi nhướn mày nhìn anh ấy trong khi nhìn từng người một. Có 5 người, bao gồm cả Nop.

Anh ấy không trả lời tôi, thay vào đó anh chỉ di chuyển sang trái để nhường đường cho tôi.

"Tôi chỉ làm điều này bởi vì tôi tin tưởng anh, Nop."  Tôi đã nói với anh ấy, và tôi có ý đó.

Tôi bước ra khỏi quán, theo sau là 5 vệ sĩ. Tôi thực sự sẽ trở lại biệt thự sao? Tôi vẫn không biết mình sẽ đối mặt với Vegas như thế nào. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra với mình nếu hắn biết về tình trạng của tôi và tôi đã theo dõi hắn, chỉ nghĩ đến việc hắn biết thôi đã khiến tim tôi đập rất mạnh. Những suy nghĩ chạy lung tung trong đầu, và nó khiến tôi lo lắng. Rồi đột nhiên, việc hít thở dường như trở nên khó khăn hơn.

Tôi đi theo Nop vào trong chiếc SUV trong khi những người khác lên một chiếc xe dịch vụ khác. Tôi thở ra một hơi dài khi ngồi cạnh Nop.

"Vegas chưa bao giờ yêu cầu anh đón tôi, vậy chuyện gì đang xảy ra lúc này?" Tôi hỏi anh ấy, mắt tôi nhìn về phía trước khi xe nổ máy.

"Tôi chỉ làm theo chỉ thị của sếp thôi." Anh trả lời một cách hiển nhiên.

Một điều gì đó có vẻ kỳ lạ, nhưng tôi vẫn im lặng. Tôi không thể làm những điều ngu ngốc bây giờ, có một sinh mệnh vô tội bên trong tôi vì vậy tôi phải cẩn thận.

Khi chúng tôi đến gần dinh thự, cảm giác nặng trĩu trong cổ họng tôi cứ lớn dần lên, bị bao trùm bởi cái lạnh thấu xương và một linh cảm sâu xa. Vegas sẽ thực sự phát điên, tôi biết, nhưng nhiều như nào và bao lâu? Mỗi khi tôi nhắm mắt lại, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của hắn. Toàn bộ con người hắn khi nổi điên mới đáng sợ làm sao. Tôi vòng tay qua người cố rũ bỏ nỗi sợ hãi mỗi khi nhớ đến ánh mắt sắc lạnh và giọng nói đáng sợ của hắn.

Nop dừng xe bên ngoài và tôi nhảy ra khỏi xe, đi thẳng vào biệt thự. Tôi đứng và nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong vài giây trước khi mở nó. Tôi bước vào trong, Nop đi theo sau nhưng tôi đã để anh đi trước dẫn đường. Tim tôi đập thình thịch mỗi giây trôi qua và càng nhanh hơn khi chúng tôi ngày càng gần văn phòng của Vegas cho đến khi chúng tôi dừng lại trước nó và bụng tôi như thắt lại.

Chúng tôi bước vào văn phòng, Nop bước sang bên phải để tôi có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng, tôi được chào đón bởi khuôn mặt của Porsche. Tôi nhíu mày nhìn nó khi bắt đầu nhìn quanh, và bàn công vụ là Vegas đang nói chuyện với khun Kinn.

Một tiếng uỵch nhẹ vang lên khi cánh cửa đóng lại sau lưng tôi khiến tôi nao núng, những cái đầu quay về hướng của tôi. Tôi bắt gặp ánh mắt của khun Kinn trước tiên rồi đến Vegas.

Điều gì đang diễn ra?

"Tôi có thể biết chuyện gì đang xảy ra không?" Tôi hỏi, tiếng bước chân của tôi vang vọng bên tai khi tôi bước đến chỗ họ. Không khí đặc quánh và nặng nề – ngột ngạt, tôi có thể cảm thấy sự căng thẳng bên trong căn phòng đang bò trên da mình. Tim tôi đập thình thịch đến phát bệnh, và trong đầu tôi có rất nhiều câu hỏi mà tôi không thể suy nghĩ được.

Bây giờ tôi đang đứng trước Vegas và khun Kinn khi khun Kinn bắt đầu nói.

"Mối quan hệ của mày với Vegas là gì, Pete?" Anh hỏi một cách dứt khoát, và tôi hít một hơi thật mạnh khi nhìn Vegas, người mà vai phải giờ đang tựa vào bức tường trắng, khoanh tay, đôi mắt đen chăm chú khi hắn đối mặt với chúng tôi.

"Ý ngài là sao, thưa sếp?" Tôi nói, cổ họng tôi khô khốc, và tôi có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch khiến đầu tôi choáng váng. Tôi không thể nghĩ được gì.

Nhưng khun Kinn không trả lời, anh chỉ để câu hỏi của tôi trôi nổi trong không khí, và cái nhịp điệu đáng sợ của việc muốn biết càng hành hạ tôi nhiều hơn. Tôi nhìn xung quanh, cố gắng hiểu tình hình, có vệ sĩ của cả hai gia đình ở đây.  Porsche cũng ở đây, đứng sau khun Kinn vài bước chân; Nop liền kề Porsche bên Vegas. Và tất cả họ đang nhìn tôi. Đang chờ đợi.  Ngoài Vegas, người đang trừng mắt giận dữ với khun Kinn. Tôi muốn đứng gần hắn để hắn không làm điều gì bốc đồng, nhưng tôi không thể di chuyển.

Khun Kinn đẩy một vài bức ảnh qua bàn cho tôi và mắt tôi lập tức nhìn thẳng vào nó. Ngực tôi thắt lại, sự hoảng loạn mà tôi đã cố gắng kìm nén giờ đang lan khắp cơ thể tôi một cách cực kỳ nhanh chóng. Máu dồn lên tai, tay tôi run và tôi khuỵu xuống khi nhìn vào những bức ảnh. Hình ảnh của tôi và Vegas.

Tôi cầm chúng trên tay, có ba – không, năm bức ảnh của chúng tôi. Một là khi đang ở quán bar, nơi chúng tôi được nhìn thấy đang hôn nhau ở quầy, tay hắn đặt trên eo tôi, tay tôi vòng qua cổ hắn. Ba bức còn lại chỉ là chúng tôi nói chuyện trong Chính gia, nhưng tấm cuối cùng. Nó được chụp ở đây. Bên ngoài văn phòng của Vegas, nó được chụp từ hành lang, cách đó vài mét. Lưng của Vegas nằm trong tầm nhìn của máy quay, nhưng khuôn mặt của tôi đã được nhìn thấy, và lông mày của tôi nhíu lại trước ý nghĩ đột ngột của tôi;  có phải có ai đó đang theo dõi chúng tôi?

"Giải thích tất cả những điều này cho tôi, Pete." Khun Kinn nói lại với giọng chắc nịch, và tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh. Tôi không trả lời.

"Giữ lấy Pete. Chúng ta trở về biệt thự." Khun Kinn chỉ thị và các vệ sĩ từ Chính gia chính bắt đầu di chuyển, tôi lùi lại, tim đập thình thịch. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, lưng của Vegas đã ở trước mặt tôi, tay phải của hắn chĩa súng về phía một vệ sĩ – sẵn sàng bắn, khiến mọi người dừng lại.

"Anh dám động vào em ấy, tôi thề tôi sẽ bắn một phát đạn vào đầu tất cả những kẻ ở đây." Vegas đã cảnh báo, tôi có thể thấy hắn thở nặng nề khi cố gắng kiểm soát sự nóng nảy của chính mình. "Chúng ta sẽ nói chuyện ở đây." Hắn nói một cách u ám, sự tức giận hiện rõ trong giọng nói.

"Bỏ súng xuống Vegas." Khun Kinn cảnh cáo, cố gắng trấn an Vegas.

"Không cho đến khi anh nói cho tôi biết tất cả chuyện này là sao." Hắn nói với giọng trầm trọng chứa đầy sự thù địch, tôi cần phải hành động nhanh chóng trước khi có gì đó xấu xảy ra. Tôi bước về phía trước nhưng cánh tay kia của hắn ngay lập tức chặn tôi lại trước mặt để ngăn tôi bước lên. Tôi ném cho hắn một cái nhìn trước khi đẩy tay hắn sang một bên khiến hắn quay đầu về phía tôi.

Tôi trao cho hắn một cái nhìn trấn an và quan sát biểu cảm của hắn dịu đi một chút, đôi mắt hắn vẫn tối sầm nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt ấy. Và đó là khi tôi nhận ra rằng tôi sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì người này. Tôi sẽ chiến đấu vì hắn, và tôi tin tưởng hắn hơn bất kỳ ai khác trong căn phòng này.

Tôi nhìn khun Kinn sau khi hít một hơi thật sâu. Mọi thứ đều thật yên tĩnh. Mọi người đang chờ đợi. Tôi có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của mình, những suy nghĩ của tôi lộn xộn trong đầu, lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi lạnh.

"Tôi là một Omega và Vegas là bạn đời của tôi."

.

.

.

Tèn ten, vậy là chương này Vegas vẫn chưa biết Pete có em bé nhưng bí mật mà Pete che giấu và mối quan hệ với Vegas đã được công khai dù tình huống công khai cũng ít có căng thẳng lắm =))).

Phản ứng của Chính gia sẽ như thế nào khi biết Pete là Omega và lại còn là bạn đời của Vegas đây? 🌝

Sắp tới đến phần ngược rồi mấy bà :))

Tiếp tục là PR truyện mới =))
Lại thêm một chiếc fic về BibleBuild nhưng là fic hỏny và ẩn chứa bất ngờ 🌚.

Favorite Student
Thể loại: Teacher x Student, semi - public sex, thuyền ma, 🔞

Sơ lược
Build Japkapan là một sinh viên năm cuối Đại học, luôn đứng đầu lớp và khá nổi tiếng. Có một điều về em đó là em ghét giáo sư môn Y tế của mình - Mr. Summetikul và em đang rơi vào tình thế khó khăn khi nhận ra rằng mình đã không thực hiện dự án đúng hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro