Chương 17: PAIN - NỖI ĐAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gòi đó, y tiêu đề, chương này Quê gát báo bé cưng Pete :)).
Nay tôi bận deadline sml, định mai đăng mà lỡ hứa với các bà nay lên chương nên thôi lại cặm cụi đi trans ;)).
.

.

.
And perhaps it is the greatest grief, after all be left on earth when another is gone.

Và có lẽ đó là nỗi đau lớn nhất, bị bỏ lại trên trái đất này sau tất cả khi một người khác ra đi.

- The song of Achilles

.

.

.

.

.

Pete
Căn phòng chưa bao giờ có cảm giác nặng nề như thế này trước đây, như thể có một áp lực mạnh mẽ đang ép tất cả chúng tôi xuống, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy thật nhẹ nhàng. Nhịp tim của tôi vẫn vang bên tai, nhưng tôi đã có thể thở được.

"Mày đang nói mày là gián điệp?" Porsche hỏi từ phía sau khun Kinn, vẻ mặt lo lắng hiện rõ khi nó nhìn tôi.

"Không. Tao sẽ không bao giờ phản bội Chính gia." Tôi nói chắc nịch.

"Vậy tại sao-"

"Tao đã chỉ thị mày theo dõi Vegas, và bây giờ mày đang nói với tao rằng mày là bạn đời của hắn?" Khun Kinn rít lên. "Mày nói dối chúng ta? Mày là một Omega?" Anh tiếp tục; mắt chúng tôi khóa lấy nhau. Bàn chân tôi lạnh toát khi nhắc đến nó, và cảm giác nặng nề trong lồng ngực lại một lần nữa siết chặt lấy cổ họng tôi.

"Ý anh là sao?" Vegas đánh gãy; bây giờ hắn đang chĩa súng vào khun Kinn khiến tất cả các vệ sĩ từ Chính gia chĩa súng vào hắn. Hắn đang thở dốc, tay còn lại nắm chặt cổ áo khun Kinn.

"Vegas!" Tôi hét lên, cố gắng làm hắn bình tĩnh lại, tôi cố chạm vào cánh tay hắn nhưng hắn đẩy tôi ra một cách thô bạo, tôi loạng choạng lùi về phía sau, tay tôi ngay lập tức nắm lấy bức tường để không bị ngã khi lưng tôi đập vào đó, tôi nhăn mặt vì va chạm . .

"Giải thích sau!" Giọng nói của Vegas vang vọng trong phòng phá vỡ sự yên tĩnh trước đó, cơn thịnh nộ bùng phát từ lồng ngực hắn, đôi mắt đen của hắn gần như nguy hiểm khi hắn lườm tôi. Căn phòng trở nên im lặng. Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch bên tai. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hai chân tôi bủn rủn.

"Em đã theo dõi tôi." Vegas nghiến răng nghiến lợi nói, giọng mỉa mai rõ ràng. "Tất nhiên, em sẽ làm thế." Hắn tiếp tục, bước những bước chậm rãi cho đến khi đứng trước mặt tôi. Đôi mắt hắn sẫm lại và trừng trừng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhếch mép, quai hàm căng ra khiến tôi hít vào hai hơi thật sâu, tôi không thể cử động được.

"Tôi là vệ sĩ trưởng của Chính gia trước bất cứ điều gì khác, Vegas." Tôi trả lời hắn bằng giọng bình tĩnh nhất mà tôi có thể gom được, và hắn cười lạnh lùng.  Nó vang vọng một cách nặng nề trong căn phòng, tiếng cười của hắn khiến cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, bò khắp da thịt. Hắn bước thêm một bước và giờ hắn đang ở rất gần tôi, nỗi sợ hãi bên trong lan rộng trong huyết quản tôi khi tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen ẩn chứa điềm xấu của hắn.

"Chắc chắn rồi." Hắn nói, ánh mắt hắn đâm vào ngực tôi một cơn đau dữ dội. Tôi đã có thể cảm thấy pheromone của hắn dày đặc và nặng nề trong phòng khiến tôi càng cảm thấy sợ hãi hơn. Để mọi người ở đây nhận ra rằng hắn đang phát điên và trở nên nguy hiểm. Truyền đến tôi cảm giác giống như đang bồng bềnh bơ vơ giữa đại dương mà không biết nguy hiểm gì bên dưới làn nước sẽ lại ập đến .

"Nhưng tôi không lợi dụng anh nếu đó là những gì anh đang nghĩ." Tôi đã nói với hắn.

"Tôi không quan tâm em có đang lợi dụng tôi hay không Pete." Hắn gầm gừ, đôi mắt tối sầm. "Em sẽ không bao giờ nắm được tôi theo cách đó đâu." Hắn tiếp tục, tay phải nắm lấy quai hàm tôi, những ngón tay đâm vào má tôi khi hắn lườm tôi, và tôi muốn run lên vì sợ. "Nhưng thực tế là cả hai người đang làm tất cả những điều tồi tệ này sau lưng tôi, khiến tôi phiền chán." Hắn siết chặt cổ tôi hơn, tôi vặn vẹo vì đau khi móng tay hắn cắm sâu hơn vào da tôi.

"Sếp." Nop nói một kiên quyết, đặt một tay lên vai Vegas. Vegas sau đó ngay lập tức buông tôi ra. Tôi chạm vào má mình khi tôi cảm nhận vết cấu từ cái bóp má của hắn vẫn còn trên mặt tôi.

"Vegas." Khun Kinn nói, cố thu hút sự chú ý của Vegas. "Hai người có thể giải thích. Ngay bây giờ."

Vegas đột ngột quay về phía khun Kinn, đối mặt với anh. Cả hai luồng pheromone của họ đang trở nên dày đặc trong không khí, nhưng của Vegas có nhiều điềm báo hơn - đáng sợ.

"Đừng nói nhảm nữa Kinn." Vegas gầm gừ, giọng khàn và trầm. "Anh nghĩ tôi có thời gian để lập mưu những chuyện vớ vẩn chống lại gia đình anh à?" Vegas tiến thêm một bước nữa, toàn bộ sự hiện diện của hắn đang hét lên sự thù địch. Cả hai đều không lùi bước.  "Đừng làm tôi buồn cười." Hắn chế giễu trước khi quay đi.

"Đưa họ ra ngoài, Nop." Vegas gia lệnh khi hắn đóng cửa lại sau lưng với một tiếng sập lớn khiến tôi giật nảy mình. Tuy nhiên, bằng cách nào đó không khí đột nhiên trở nên dễ thở. Như thể rất nhiều người trong phòng đã nín thở trong một thời gian dài.

Tôi nhìn khun Kinn, lúc này đang nhéo chặt sống mũi, tay còn lại chống lên eo khi anh suy nghĩ.

"Hắn không phản bội ngài, thưa sếp." Tôi nhẹ nhàng nói. Khun Kinn ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm nghị khi nhìn tôi, cố đọc hiểu nét mặt của tôi. Tôi lấy một chiếc USB từ trong túi ra và đưa cho anh. Tôi đã chuyển đoạn âm thanh từ điện thoại của mình vào nó khi trên đường từ quán cà phê về. Anh lấy nó từ tôi và kiểm tra. "Hắn sẽ không bao giờ phản bội ngài." Tôi nói lại. Vegas trông có vẻ như hắn sẽ làm vì hắn có thể, nhưng có một điều tôi nhận thấy ở hắn đó là hắn luôn trung thực với lời nói của mình. Và tôi đã chứng kiến ​​cách hắn làm việc với Chính gia trong nhiều năm, hắn có khả năng thao túng, và cả sự bạo lực, phải; nhưng hắn sẽ không bao giờ phản bội khun Kinn.

"Tôi từ chức." Tôi nói với anh và căn phòng trở nên im lặng. Tất cả những cái đầu quay về phía tôi, những đôi mắt mở to với rất nhiều câu hỏi hiện lên trên khuôn mặt họ. "Nếu tôi khiến ngài nghi ngờ thì tôi không xứng với vị trí Vệ sĩ trưởng này nữa." Tôi tiếp tục khi tôi lấy chiếc ghim của mình ra và đưa cho khun Kinn.  Anh nhìn vào tay tôi trước khi chuyển mắt lại nhìn tôi. Và đó là khi tôi biết anh hiểu.  Anh không cần nói gì với tôi mà chỉ lấy chiếc ghim từ tay tôi.

"Tôi biết cậu đã suy nghĩ về điều này rất nhiều, trước khi nói với tôi." Anh nói, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào chiếc ghim trên tay.

"Pete." Porsche thì thầm từ phía sau, đôi mắt nó ánh lên bao nhiêu đau đớn và lo lắng khi nhìn tôi. Tôi khẽ cười với nó.

"Tôi đã nói dối ngài về thân phận thật của mình." Tôi nói với khun Kinn, gần như nghẹn lời. "Tôi biết tôi không đáng, nhưng tôi vẫn xin ngài tha thứ." Tôi tiếp tục. Tôi lại cúi đầu một lần nữa "Và lần này tôi muốn là chính mình, và tôi chọn hắn, vì vậy xin hãy chấp nhận đơn từ chức của tôi."

Căn phòng im lặng đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập to và rõ ràng trong tai, gần như điếc tai. Và tôi vẫn nhìn xuống, cố gắng hết sức để không khóc khi một cục nghẹn dâng lên cổ họng.

Tôi cảm thấy anh nhẹ nhàng vỗ vai tôi và tôi ngẩng đầu lên nhìn anh. "Đi, đi nói chuyện với tên khốn đó cho tôi." Khun Kinn nói, và tôi cúi chào anh lần cuối trước khi rời khỏi phòng mà không ngoảnh lại.

.

.

.

Tôi đang làm tất cả những điều này mà không biết liệu hắn có sẵn sàng làm điều tương tự với tôi hay không. Như thể tôi đang đứng trên bờ vực thẳm nắm tay hắn, suy nghĩ về việc hắn sẽ buông tôi ra và nhìn tôi rơi xuống hay sẽ kéo tôi về phía mình cứ nhảy múa trong tâm trí tôi. Hắn có bao giờ coi tôi là một con người không? Hắn có bao giờ nhìn thấy bản thân tôi không? Hay tôi vẫn chỉ là món đồ chơi mà hắn chưa chơi chán?

Đến cuối cùng tôi cũng từ bỏ công việc mà tôi đã giữ gìn rất nhiều trong thập kỷ qua. Tôi đang buông tay những người mà tôi đã bảo vệ hơn nửa cuộc đời mình. Bước chân tôi nặng trĩu, nhưng đây là con đường tôi đã chọn. Tôi không thể chọn cả hai, tôi biết điều đó.  Sớm muộn gì tôi cũng phải lựa chọn giữa công việc và hắn. Và tôi biết tôi không xứng đáng với danh hiệu của mình nữa vì tôi đã nói dối về thân phận thật sự. Và tôi không muốn tiếp tục sống với sự giả dối nữa. Lần này tôi muốn trở về là chính mình. Ít nhất tôi muốn Vegas biết điều này, dù hắn có chấp nhận tôi hay không.

Tôi hít một hơi thật sâu khi bước vào phòng; kính, bình hoa vỡ tứ tung, bàn bị lật ngược, sách và giấy tờ vung vãi trên sàn nhà chào đón tôi. Căn phòng tối om, tôi tìm Vegas và thấy hắn đứng gần hàng hiên, một làn khói mỏng bay lên trôi nổi trong không khí từ điếu thuốc của hắn. Bóng chạng vạng từ bầu trời bên ngoài làm bóng của hắn trở nên tối hơn. Tôi bước đến chỗ hắn.

"Vegas?" Tôi nói gần như thì thầm, nhưng hắn không nhìn tôi. Những bước chân của tôi vang vọng khi tôi tiến lại gần hơn, làn gió nhẹ từ những cánh cửa sổ đang mở thổi vào trong phòng, khiến một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

"Cậu định làm gì với tôi đây, Pete?" Hắn nói, giọng trầm lắng, đối mặt với tôi và tôi ngay lập tức nhìn vào mắt hắn. Sự tức giận vẫn hiện rõ trong ánh mắt của hắn nhưng cũng có một nỗi buồn trong đó, như thể hắn rất đau đớn khi thấy tôi. Tôi chết trân.

"Tôi không nên cảm thấy như thế này với những gì cậu đã làm, thế nhưng –."  Hắn dừng một chút, đưa tay vuốt tóc, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Và khi mở chúng ra lần nữa, phong thái đáng sợ của hắn đã quay trở lại. Tôi cố gắng điều hòa nhịp thở khi nhìn hắn tiến lại gần tôi hơn. Chậm rãi, mỗi bước đi của hắn đều khiến tim tôi đập thình thịch. Đôi mắt hắn thật đen tối, trừng trừng – đầy thống trị, khiến toàn thân tôi run lên vì sợ.

"Tại sao cậu lại ảnh hưởng đến tôi nhiều như vậy, Pete?" Giọng hắn trầm xuống khi đứng cách tôi vài inch, hơi thở nặng nhọc của tôi và cái nhìn chằm chằm của hắn khiến tôi như đông cứng tại chỗ. Tôi cảm thấy những đầu ngón tay lành lạnh của hắn trên má, nhẹ nhàng vuốt ve làn da của tôi và tôi gần như ngừng thở.  Hắn rất gần, mũi chạm nhẹ vào mũi tôi. Môi tôi hé mở khi cố gắng kìm lại tiếng tim đập thình thịch.

"Tôi xin lỗi." Tôi thở ra, và đôi mắt hắn nhanh chóng nhìn vào mắt tôi một cách sắc bén như cái nhìn trừng trừng của hắn. Tôi không thể không thở hổn hển trước sự dữ dội của chúng. "Tôi chỉ muốn bảo vệ anh –" Tôi nhăn mặt khi những ngón tay hắn vòng quanh cổ tôi, siết chặt, khiến tôi ngạt thở.

"Ồ? Nhưng tôi không cần cậu bảo vệ tôi, Pete." Vegas gầm gừ, siết chặt cổ tôi hơn. "Cậu chỉ là bạn đời của tôi. Chỉ có bấy nhiêu đấy thôi." Lời nói của hắn khiến lồng ngực tôi đau nhói, nước mắt lập tức trào ra nơi khóe mắt khi tôi nhìn hắn. "Gần đây cậu giỏi quá đấy."

Nước mắt tôi lăn dài, những lời đó như những nhát dao đâm vào ngực tôi một lỗ rỉ máu, nó vang vọng bên tai tôi và đột nhiên đó là tất cả những gì tôi có thể nghe thấy. Đau đớn ẩn chứa trong từng con chữ cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi. Tôi có thể cảm thấy những giọt nước mắt ấm áp lăn dài trên má khi tôi nhìn chằm chằm vào hắn. Tôi thậm chí không biết phải làm gì hay nói gì. Một làn sóng cảm xúc như thủy triều ập đến, đánh mạnh vào tôi, như những con dao cắm sâu hơn vào da thịt tôi, làm tổn thương tôi nhiều hơn.

Những ngón tay của hắn siết chặt quanh cổ tôi khiến tôi bịt miệng khi ánh mắt dữ dội của hắn làm từng khúc xương trên cơ thể tôi nhũn ra, pheromone nồng nặc trong không khí của hắn chi phối tôi. Mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi bùng cháy vì sợ hãi, đôi mắt hắn ngấu nghiến mọi sức lực mà tôi có. Tôi có thể nghe thấy nhịp đập nhanh, kéo dài của trái tim mình, tâm trí tôi trở nên trống rỗng khi tôi cảm thấy móng tay của hắn cắm vào sâu hơn. Tôi không thể thở được.

"Vegas... đau quá." Tôi cố gắng nói khi cố gỡ tay hắn ra khỏi cổ mình. Tôi có thể cảm thấy đầu mình đang quay cuồng, không khí gần như rời khỏi cơ thể khi tôi bám chặt vào áo hắn, cầu xin hắn cho tôi thở. Đôi mắt hắn mở to trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi buông tôi ra, tôi ho sặc sụa, cố hết sức để đưa không khí vào phổi. Nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi, tôi có thể cảm nhận mạch đập thình thịch bên tai.

"Tôi xin lỗi." Giọng hắn trầm lắng, ánh mắt có vẻ dịu dàng khi nhìn tôi. "Tôi rất xin lỗi, Pete." Hắn nói một lần nữa khi cố gắng đến gần tôi. Bàn tay hắn vươn ra.

Tôi lùi lại.

Và điều đó làm hắn đau. Tôi có thể thấy rõ điều đó trong mắt hắn, cái nhìn trừng trừng của hắn đã biến thành nỗi đau và khao khát. Trong một giây ở đó, hắn trông có vẻ hoảng loạn. Và tôi muốn hét vào mặt hắn ngay lúc đó. Tôi muốn ném đồ đạc, muốn hét lại vào mặt hắn những lời đau đớn, muốn làm tổn thương hắn giống như cách hắn đã làm tổn thương tôi lúc này. Tôi muốn làm cho hắn cảm thấy đau khổ vì những gì đang làm với tôi. Tôi ước gì lời nói của tôi có sức hủy diệt như những lời đã hủy hoại tôi của hắn.

"Tôi đã chọn anh, Vegas. Tôi là của anh." Tôi nói với hắn và tôi biết đó là sự đảm bảo mà hắn đang muốn nghe từ tôi, tôi có thể thấy cơ thể hắn thả lỏng như thế nào khi nghe những lời của tôi. Nhưng tôi vẫn nhìn hắn chằm chằm, kiên định và mạnh mẽ. "Nhưng, anh cũng có thể nói lại điều đó với tôi không?" Tôi nói. Tôi chỉ muốn một câu trả lời xác đáng từ hắn, ít nhất là tôi có quyền được biết.

Đôi mắt hắn mở to, hơi thở nặng nhọc khi nhìn tôi. Đó là sự sợ hãi. Nó ở trong mắt hắn. Khó nói lắm sao?

"Pete, please." Hắn nói, gần như cầu xin. Tôi không thể tin rằng Vegas đang cầu xin trước mặt tôi. Sợ hãi và trông rất lạc lõng vì tôi.

"Vegas tôi có thai."  Cuối cùng tôi cũng nói ra, và tôi nhìn thấy mặt hắn rút cạn máu. Hắn đứng sững trước mặt tôi. Những ngón tay tôi vùi vào lòng bàn tay, trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.

"Em.. cái gì cơ?" Hắn nói trong sự hoài nghi. Tôi hít một hơi thật sâu, tôi có thể cảm thấy bầu không khí trở nên ngột ngạt và nặng nề. Pheromone của hắn lại bao trùm căn phòng một lần nữa, tối tăm và đầy đe dọa nhưng tôi không thể để hắn chiến thắng.

"Anh vẫn hành động tuyệt vọng như thế này sau khi biết điều đó sao?" Những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi, mỗi giọt là một nỗi đau. Mỗi dấu vết của chúng trên má tôi là mỗi nỗi đau đớn của tôi. Tôi đang tan vỡ trước mặt hắn nhưng hắn chỉ đứng đó. Tôi đã đánh mất chính mình và hắn là lý do.

"Nếu anh thực sự không thể trả lời, tôi có thể đi không?" Ở bên hắn đau, nhưng xa hắn sẽ còn đau hơn, tôi biết điều đó. Nhưng sự im lặng của hắn đã mang lại quá nhiều đau đớn trong tôi. Hắn không thể trả lời tôi, và điều đó là quá đủ để đập tôi tan thành thành từng mảnh.

Bàn tay hắn lướt qua mái tóc một cách thô bạo, kéo nó như hắn vẫn làm. Hắn đi đi lại lại không mục đích trong phòng và suy nghĩ. Và tôi chỉ đứng yên quan sát hắn.

"Fuck, Pete."  Hắn bực bội chửi thề. Cảm xúc của cả hai chúng tôi đều tràn ngập, và tôi cảm thấy như mình đang chết chìm trong đó.

"Từ khi nào?" Hắn hỏi, hít một hơi thật sâu khi cố trấn tĩnh bản thân.

"Hai đến ba tuần." Tôi nói với hắn và tôi cảm thấy như mình đang đi trên một sợi chỉ mỏng manh có thể bị đứt bất cứ lúc nào.

"Thuốc của cậu thì sao? Cậu đã quên?!" Giọng hắn ngày càng to hơn, vang như sấm trong phòng và tôi không thể không nao núng khi nó làm tôi bối rối. Tôi không thể trả lời hắn.

"Làm sao cậu có thể ngu ngốc như vậy?!" Hắn hét lên, và trước khi tôi có thể xử lý bất cứ điều gì, tay tôi đã chạm vào mặt hắn. Một tiếng tát lớn khiến căn phòng im lặng. Hắn ngay lập tức nắm lấy cổ tay tôi, đôi mắt đen của nhìn tôi đầy đe dọa. Cả hai chúng tôi đều thở dốc, và tôi run bần bật có lẽ vì sợ chăng? Vì tức giận?  Hay vì đau đớn quá? Tôi không thể nói được cái nào mới là chính xác.

"Xin hãy để tôi đi." Tôi nói với hắn, rút ​​tay ra khỏi sự kìm kẹp của hắn. Trước khi hắn có thể nói bất cứ điều gì, tôi đã ra khỏi phòng. Nỗi sợ hãi về việc hắn biến mất khỏi cuộc đời tôi khiến tôi sợ hãi và tôi biết mình sẽ mang theo nỗi sợ hãi này đến hết đời khi bước ra khỏi biệt thự mà không ngoảnh lại. Có lẽ cách này sẽ tốt hơn thôi.

.

.

.

Vegas báo quá báo, đánh dấu bé cưng, làm bé cưng có em bé rồi không muốn chịu trách nhiệm là sao, khôn như thế ai chơi :)). Giờ báo đi chương sau hối hận không kịp 🤡.

Chỉ thương bé cưng Pete, từ bỏ công việc mình đã từng trân trọng như sinh mệnh để rồi nhận lại là sự phũ phàng của bạn đời 😭.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro