Chương 18: FATAL

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vegas truy vợ, bày đặt báo chi để xong cái hối hận :))
.

.

.

"We are each our own devil, and we make this world our hell."

"Mỗi chúng ta đều là ác quỷ của chính mình, và chúng ta biến thế giới này thành địa ngục của chính chúng ta."

-Oscar Wilde
.

.

.

.

.

Vegas
Vegas thức trắng đêm trong bốn, năm ngày liên tiếp. Hắn vẫn cứ luôn nhìn thấy khuôn mặt đau đớn, đẫm nước mắt cùng đôi mắt chất chứa sự chán ghét của Pete. Chán ghét hắn. Hắn thậm chí có thể nhìn thấy em trong giấc mơ của mình, nước mắt không ngừng lăn dài trên má em, tiếng khóc của em xa xăm như âm thanh bị bóp nghẹt vang vọng trong đường hầm, và hắn muốn kéo em vào lòng. Hắn muốn chạm vào em và ôm em thật chặt nhưng mỗi khi hắn cố gắng với tới, Pete lại biến mất như một làn khói bị gió cuốn đi và hắn sẽ lại thức dậy với cảm giác bị hủy hoại hoàn toàn một lần lại một lần đủ để khiến hắn gục ngã, mở to mắt vô định trên giường trong một khoảng thời gian không biết là bao lâu.

Làm thế nào mà hắn lại kết thúc theo cách này? Hắn nghĩ. Cuộc sống của hắn vốn đã khốn khổ, gọi nó như vậy cũng không quá lời, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự thống khổ trong đó. Hắn đã quá quen với việc mọi thứ nên diễn ra như thế nào trong cuộc sống của mình; kiểm soát, thống trị, khẳng định, rằng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng việc bị bỏ lại một mình lại có thể khiến hắn cảm thấy trống rỗng như vậy. Hắn đã sống trong bóng tối lâu như vậy nhưng tại sao đây là lần duy nhất hắn nhận ra bóng tối là như thế nào? Sức nặng của nó đè lên hắn, sự im lặng của nó dường như thật nham hiểm và ám ảnh, trước đây nó luôn như vậy sao?

Lông mày hắn nhíu lại, đứng dậy khỏi giường lấy hộp thuốc lá trên chiếc bàn cạnh giường và đi về phía hiên. Hắn đốt một điếu thuốc và hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, để cái lạnh của màn đêm làm tê liệt toàn bộ cơ thể mình. Thông thường, những đêm lạnh giá như thế này có thể ngăn chặn tất cả những suy nghĩ và cảm xúc không mong muốn len lỏi vào ý thức của hắn nhưng đêm nay thì không. Tất cả đều ở đó, lẩn khuất khắp mọi ngõ ngách của tâm trí hắn, hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác. Những ý nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại, giống như tiếng tích tắc liên tục của chiếc đồng hồ vang vọng trong phòng. Liên tục. Không bỏ lỡ một nhịp nào. Lần cuối cùng những suy nghĩ này khiến hắn hoàn toàn không còn cảm thấy cô đơn là khi nào? Ah, với Pete.

Pete ấm áp. Sự ấm áp của em cho phép hắn dừng lại và suy nghĩ - như thể Pete có thể khiến tất cả những suy nghĩ thầm kín của Vegas hiện lên trong tâm trí hắn, đó là lần đầu tiên mà những suy nghĩ ấy không làm hắn sợ hãi. Không giống như bây giờ, dù cố gắng thế nào, tâm trí hắn vẫn cứ lang thang cho đến khi nó đi sâu hơn vào suy nghĩ mà hắn đanh cố gắng che giấu. Dù hắn có cố gắng để đẩy nó ra xa đi chăng nữa, nó vẫn ở đó – Pete khóc trước mặt hắn; bởi vì hắn. Và nó lại một lần nữa khiến ngực hắn nhói đau. Mỗi ngày trôi qua không có em, cảm giác như có một thế lực khổng lồ nào đó đang mạnh mẽ lấy đi những gì còn sót lại trong hắn. Hắn đang đánh mất bản thân nhiều hơn những gì hắn có. Cô đơn một mình là điều làm hắn sợ hãi nhất.

Ta không thể kết thúc như cha mình. Hắn nghĩ.

Ta không thể.

Ta sẽ không.

Một tiếng chuông lớn phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm. Vegas ấn điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bằng gỗ, giờ đây hắn cảm nhận được cái lạnh của màn đêm khi một làn gió lạnh chạm vào cơ thể trần của hắn. Hắn hít một hơi thật sâu rồi lấy điện thoại ra. Hắn trả lời và đợi người ở đầu dây bên kia nói điều gì đó.

"Cậu ấy không làm được gì nhiều sau bản báo cáo cuối cùng của tôi vào chiều hôm qua, thưa sếp." Nop bắt đầu báo cáo. "Cậu ấy ra khỏi căn hộ của mình để mua một số thứ vào khoảng 5 giờ chiều; Porsche đã gặp cậu ấy ở trung tâm thương mại. Sau đó, cậu ấy chỉ ở trong căn hộ của mình cho đến bây giờ."

Vegas kiểm tra đồng hồ trong phòng của mình, đã 2:30 sáng. "Em ấy sao rồi?"

"Như thế nào cơ sếp?" Nop bối rối hỏi. Người vệ sĩ khá chắc chắn rằng anh đã nói với sếp của mình những gì Pete đã làm cả ngày.

"Em ấy khỏe chứ?" Giọng Vegas trầm lắng, hắn khao khát Pete, hắn phải thừa nhận điều đó. Kể từ khi Pete bước vào cuộc sống của hắn, em đã chiếm lĩnh những suy nghĩ của hắn trong một khoảng thời gian dài kể từ đó. Và giờ em đã rời đi, và cũng đã để lại trong hắn những cảm xúc xa lạ mà hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể cảm nhận được. Hắn khao khát em; lòng tham kinh sợ để hắn phải kiểm soát đôi khi làm hắn cảm thấy không thể chịu đựng được. Và lúc này đây, nhận thông tin cập nhật từ Nop và biết được em đang làm gì, biết được em đang đi đâu, đang gặp gỡ ai; lúc đầu như vậy có lẽ là đủ, nhưng nó sẽ không kéo dài được lâu. Hắn cần gặp em. Hắn cần chạm vào em. Hắn cần phải giữ lấy em. Ngay lúc này. Fuck Porsche vì đã nói với hắn rằng Pete cần thời gian. Hắn đã cho em thời gian trong những ngày qua và hắn chắc chắn rằng mình sẽ mất trí nếu cứ chờ đợi lâu hơn nữa.

Hắn muốn biết bây giờ em đang cảm thấy thế nào, em có còn giận hắn không? Em và bé con thế nào rồi? Đứa trẻ. Chết tiệt. Đây là lần đầu tiên có điều gì đó không diễn ra như kế hoạch, hắn đã khiến Pete bị đánh gục và hắn sắp làm cha.

How funny is that? Hắn nghĩ.

Hắn có thể là kiểu cha nào? Hắn vỡ nát, hắn vặn vẹo, hắn trống rỗng. Làm sao mà hắn có thể cho bé con được điều gì trong khi hắn thậm chí còn không thể cho Pete hay cho chính mình? Nỗi sợ hãi. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nỗi sợ hãi lại có thể ngột ngạt đến thế. Nỗi sợ sẽ hoàn toàn mất Pete và nỗi sợ phải làm cha. Nếu hắn kết thúc giống như cha mình thì sao?

"Cậu ấy có vẻ ổn thưa sếp." Nop đáp, kéo hắn trở lại hiện tại, thoát khỏi những suy nghĩ của mình. Hắn thở dài thườn thượt, lấy ra một điếu nữa từ trong hộp thuốc lá. Hắn nhìn nó, tức giận ném cả hộp khiến những điếu thuốc vương vãi khắp phòng. "Đèn của cậu ấy vừa bật sáng." Nop tiếp tục qua đường dây.

Hắn muốn đến với em ngay bây giờ. Đó là nỗi khát khao. Nhưng hắn đã tự ngăn mình lại, giống như cách hắn đã ngăn mình đến gặp em mỗi ngày. Giống như cách hắn chiến đấu với sự thôi thúc muốn giết James bất cứ khi nào nhìn thấy gã ta trong dinh thự của Chính gia bởi vì Pete đã bảo hắn không được làm vậy. Ai có thể nghĩ rằng hắn sẽ kết thúc theo cách này chứ? Làm bất cứ điều gì Pete muốn hắn làm, em đã rời đi, vậy tại sao hắn vẫn bị cái gông cổ này kẹp chặt?

Hắn không thể hoạt động như bình thường, hắn cần Pete và hắn nhận thức được điều đó. Em là tất cả những gì hắn đã nghĩ đến đến mức hắn không thể làm bất cứ điều gì khác nữa và điều đó khiến hắn thất vọng đến tận cùng. Nếu hắn có thể bắt em về đây, nhốt em lại và giữ em cho riêng mình thì hắn sẽ làm điều đó. Hắn sắp làm được điều đó, sở hữu em như cách hắn đã làm trước đây, đòi lại những gì đã thuộc về hắn ngay từ đầu, sở hữu mọi phần của em một lần nữa, nhưng hắn không muốn làm tổn thương Pete nữa. Hắn không thể nhìn thấy em bị tổn thương một lần nữa, nó sẽ khiến hắn còn tan vỡ hơn cả lúc này.

"Không." Hắn vừa nói vừa đi ra khỏi phòng. "Chăm sóc em ấy cho tôi."

.

.

.

Ngày trôi qua thật chậm, cuộc gặp với Kinn bắt đầu theo cách mệt mỏi nhất có thể. Họ cần phải hành động nhanh chóng, Vegas biết điều đó. Trước khi cha hắn quyết định trở về từ một cuộc họp bên ngoài thành phố. Chính gia có rất nhiều vệ sĩ, cộng thêm những người thân tín của hắn theo phe hắn, họ sẽ chiếm thế thượng phong, chỉ cần họ lên kế hoạch thật hoàn hảo.

Cánh cửa đối diện nơi Vegas đang ngồi mở ra đã thu hút sự chú ý của hắn khi hắn nhìn lên từ bản sơ đồ mặt bằng khổng lồ được trải trên bàn, để lộ một gã đàn ông cao lớn trong bộ đồng phục vệ sĩ. Gã cúi chào mọi người khi đứng trong góc. Chiếc bàn gỗ gụ khổng lồ giữa gã và Vegas.

"Đưa gã cút." Vegas gầm gừ, và mọi người trong phòng im lặng khi hắn trừng mắt nhìn người vừa bước vào.

"Ai? James?" Kinn đặt câu hỏi khi nhìn vào người mà Vegas đang trừng mắt. Nhưng James không chỉ đứng đó, anh ta lườm lại Vegas với một nụ cười như sói hình thành ở khóe miệng và nó khiến máu Vegas càng sôi sục vì giận dữ.

Gần đây hắn đã rất cố gắng để kiểm soát bản thân, đặc biệt là khi James hầu như luôn khiêu khích hắn mỗi khi hắn ở trong dinh thự Chính gia. Hắn đã giết James hàng trăm lần trong đầu, và vì Chúa, chỉ có ranh giới mỏng manh này ngăn hắn băng qua và bắn một viên đạn vào miệng gã. Nhưng điều đó thật hấp dẫn. Thật hấp dẫn. Chỉ cần lấy súng và bắn thôi, Vegas. Bắn một viên đạn vào ngực, hay vào cổ gã đây? Có lẽ một cái lỗ trên đầu trông sẽ thú vị hơn nhiều? Thôi nào. Làm nó.

Làm nó.

Làm nó.

"James, ra ngoài." Kinn ra lệnh khi nhìn Vegas đang trông thật dữ tợn và nguy hiểm. Và hành động đó của Kinn đã khiến Vegas thoát khỏi những suy nghĩ đáng sợ của mình và trở lại vị trí hiện tại. Mặc dù mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi James khi gã cúi đầu chào một cách kính trọng trước khi rời khỏi phòng.

"Tại sao mày lại tức giận với cậu ta?" Kinn hỏi, mỉm cười cố gắng làm dịu bầu không khí trong phòng một lần nữa.

"Biến đi." Vegas gầm gừ trong khi ngả người ra sau ghế để trấn tĩnh bản thân, Kinn cười khúc khích, tiếp tục kế hoạch mà họ đang bỏ dở.

Không lâu sau khi cuộc họp kết thúc, Vegas đi ra khỏi phòng trước khi Kinn kịp ngăn hắn lại. Ánh sáng mờ ảo từ buổi hoàng hôn xuyên qua những tán cây, chiếu dọc theo các hành lang tạo nên một hàng ánh sáng như đang rực cháy. Hắn cần gọi Macau rồi sau đó là Nop. Hắn cần biết tin từ họ. Macau sẽ rời đi vào chiều nay, và Pete, à Nop nên cập nhật tình hình về em ấy.

Nhưng suy nghĩ trầm lặng của hắn không kéo dài được lâu khi cơn giận dữ trong hắn đột ngột lan tỏa trong huyết quản khi hắn rẽ vào cuối hành lang. Nó sôi sục trong máu hắn, châm lửa lá bài cuối cùng đang giữ hắn bình tĩnh khi mắt hắn dừng lại ở James đang dựa vào tường. Sự căng thẳng thậm chí còn lan rộng từ xa, cực kỳ rõ ràng, khinh thường nhau đến mức cực đoan.

"Khun Vegas." James thầm thì, một nụ cười toe toét hiện rõ trên khuôn mặt gã, thậm chí gã còn không cố gắng che giấu nó. Vegas đi về phía gã, lườm gã với vẻ giận dữ. Hắn quyết định không trả lời gã và định đi ngang qua James thì gã lại nói.

"Tôi biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu. Ý tôi là Pete." James trêu chọc và trong tích tắc, Vegas đá bóp cổ, ép chặt James vào tường, mắt trừng trừng, sự giận dữ chạy dọc huyết quản, bùng nổ trong tâm trí và lồng ngực khi hắn ghì chặt gã, tay nắm chặt cổ áo James. Vegas không định lùi bước, hắn đã sẵn sàng kết liễu gã ngay tại đây, ngay bây giờ. Hắn nhìn gã chết trân trong mắt mình và bằng cách nào đó hắn thấy thích thú với vẻ mặt sợ hãi của gã. Hắn lúc này không quá thô bạo, phải không?

"Tao cần mày hiểu điều gì đó ở đây, James." Vegas nói qua hàm răng nghiến chặt, giọng thâm trầm. "Tao sẽ xé xác mày trước khi mày có thể chạm vào em ấy." Một nụ cười khủng khiếp nở trên khuôn mặt của Vegas, oh, hắn nhìn chằm chằm vào James và tận hưởng nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của gã. "Tin tao đi, cuối cùng mày sẽ phải cầu xin cái chết đưa mày giải thoát." Đó không phải là một lời nói cảnh báo, mà là một lời đe dọa và James biết điều đó. Gã biết quá rõ người trước mặt này có thể kết liễu gã bằng cách thê thảm nhất như thế nào. Vegas là một Alpha nguy hiểm, thậm chí còn là Alpha trội. Hắn sẽ không lùi bước dễ dàng như vậy và James biết điều đó.

Vegas sau đó thả gã xuống, quay người lại để lại gã vệ sĩ chết lặng phía sau lưng. Hắn không thể giết James bây giờ, nhưng hắn thề rằng lần tới khi gặp gã, hắn sẽ chặt đứt mọi chi mà gã có một các thậm chậm rãi.

Khi Vegas đang bước ra khỏi dinh thự, về phía nơi hắn đỗ xe thì điện thoại của hắn đột nhiên đổ chuông. Hắn nhìn và trả lời ngay lập tức.

"Tại sao em phải đi vậy hia?" Macau rên rỉ, và hắn không thể không trợn tròn mắt vì khó chịu khi nghe em trai mình nói ầm ĩ qua đầu dây, cơn giận từ trước vẫn chưa nguôi ngoai và bây giờ Macau đang gọi cho hắn.

"Anh không muốn nhắc lại về điều này, Macau." Vegas cảnh báo, ngụ ý uy quyền trong từng lời nói của hắn khiến em trai mình phải im lặng trong vài giây. Vegas cố gắng mở xe bằng một tay và trượt vào trong khi Macau trả lời lại.

"Nhưng sao lại đột ngột như vậy? Thế còn lễ tốt nghiệp của em thì sao?" Vegas ấn một tay lên thái dương, thở ra một cách gấp gáp. Bây giờ hắn có thể cảm thấy tính khí của mình gần như bùng nổ.

"Bây giờ em đang ở sân bay?" Vegas hỏi, giọng trầm và tối hơn.

"Và tại sao em lại có rất nhiều vệ sĩ đi cùng như vậy? LNó rất xấu hổ. Tại sao hia muốn em đi đột ngột như vậy? Hia không có gì để giải thích sao? Hello?Are you still there?" Macau dường như không có bất kỳ kế hoạch nào về việc trả lời các câu hỏi của anh trai mình mà vẫn tiếp tục cằn nhằn và than vãn từ đầu dây bên kia.

"Bây giờ em đang ở sân bay?" Giọng Vegas sắc lạnh khi hắn lặp lại câu hỏi khiến em trai mình một lần nữa ngừng nói.

"Vâng, đang trên đường đến khu vực khởi hành." Macau trả lời.

"Tốt. Gọi lại cho anh khi em hạ cánh." Vegas nhấn nút kết thúc mà không đợi em trai mình trả lời. Ném điện thoại lên ghế bên cạnh, hắn khởi động xe. Hắn dạo này đã hơi vượt quá tầm kiểm soát rồi, những chuyện đơn giản cũng khiến hắn khó chịu vô cùng, dạo này tính tình của hắn luôn như đang trên bờ vực bùng nổ và những người xung quanh hắn có thể cảm nhận được điều đó.

Hắn không biết điều này có thể kéo dài bao lâu nữa, Pete gần như chiếm lấy ý thức của hắn – suy nghĩ của hắn, thậm chí cả trong những giấc mơ. Em là tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến khi lái xe về nhà, ngay cả bây giờ khi đang ngồi một mình trên chiếc ghế văn phòng, vô tư uống ly rượu vang đỏ thứ tư. Hắn là một mớ hỗn độn, đắm chìm trong men rượu cho đến khi màn đêm buông xuống, cho đến khi hắn ngất đi.

Ý nghĩ ra ngoài chơi bời đã vài lần xuất hiện trong đầu nhưng hắn thậm chí không thể bước ra khỏi văn phòng chết tiệt của mình để làm điều đó, hắn thậm chí không thể cố gắng làm điều đó. Thay vào đó, hắn chỉ uống từng loại rượu mình có cho đến khi cảm thấy tê liệt, chờ đợi bộ não của mình tê liệt và ngừng nghĩ về Pete một lần lại một lần. Thế nhưng nó đã không xảy ra, và nó làm hấn rất thất vọng.

Một tiếng va chạm lớn phá tan sự im lặng của căn phòng khi một chiếc ly đập vào bức tường trắng và biến thành những mảnh vỡ lộn xộn trên sàn nhà. Những mảnh vỡ nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo khi Vegas nhìn chằm chằm vào nó, khuỷu tay chống lên đầu gối, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt. Làm thế quái nào mà hắn thậm chí không thể say được? Làm sao để hắn có thể ngăn cơn đau nhói trong ngực và những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi? Nó làm hắn kiệt sức.

Hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi và quyết định đi ra ngoài mà không bận tâm đến việc đã quá nửa đêm và mọi người có thể đang ngủ lúc này hay không. Làn gió lạnh ban đêm chào đón khi hắn bắt đầu bước ra, những suy nghĩ của em xâm chiếm lấy hắn. Và hắn không biết làm thế nào mà đến được đây. Như thể mọi con đường đều dẫn đến Pete. Mọi con đường, fuck. Và bây giờ hắn đang gõ cửa nhà em lúc một giờ sáng.

Đèn sáng lên từ bên trong, nhưng vài giây đã trôi qua. Một phút, có thể là hai, bây giờ đã là ba phút, và cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, lộ ra Pete đang đứng đằng sau nó. Trái tim hắn đau nhói khi nhìn thấy em, một làn sóng cảm xúc nhanh chóng nhấn chìm hắn khi hắn nhìn chằm chằm vào Pete. Hắn nhận ra mình khao khát em đến nhường nào, hắn muốn gặp em như thế nào, hắn muốn chạm vào em đến biết bao. Hắn cần Pete, hắn khao khát Pete, như thể hắn là một phần của em, một nửa linh hồn, một nửa con người em.

"Tại sao anh lại ở đây?" Pete nói, giọng lạnh lùng khinh bỉ cùng đau đớn trong mắt, giống như nỗi đau hắn nhìn thấy ngày Pete bước ra khỏi cuộc đời mình.

"Tôi xin lỗi, Pete." Vegas cầu xin, tiến thêm hai bước về phía Pete.

"Cút ra." Pete gầm gừ. Bản năng ban đầu của em là chộp lấy một khẩu súng sau lưng và chĩa nó về phía Vegas. Em đã sẵn sàng để bắn. Có lẽ em đã sẵn sàng để giết người?

"Tôi thực sự xin lỗi, Pete." Vegas nhắc lại, tiến thêm một bước khiến Pete phải lùi lại. Cánh cửa đóng lại phía sau Vegas với một tiếng uỵch nhẹ.

"Tránh xa tôi ra!" Pete hét lên, cố gắng chống lại sự yếu đuối mà cơ thể em đột nhiên cảm thấy. "Tôi chơi xong trò chơi của anh rồi, Vegas. Vì vậy xin hãy dừng lại đi." Pete cầu xin, tay em vươn ra chiếc bàn phía sau, cố gắng chống đỡ sức nặng của mình vì đầu gối em đang trở nên run rẩy.

"Pete, hãy quay về với tôi."

"Biến conme anh khỏi cuộc đời tôi!" Pete hét lên, và bật khóc, tay run rẩy khiến khẩu súng rơi xuống sàn. Em cảm thấy yếu đuối, sự hiện diện của Vegas khiến em cảm thấy thật yếu đuối. "Tôi không cần anh." Đó là một lời nói dối. Pete đã dành cả ngày để khao khát hắn. Nỗi đau mà Vegas mang đến cho em, em không thể sống thiếu nó. Em cần hắn giống như cách Vegas khao khát em. Và em nhận thức được điều đó, rất rõ ràng về điều đó. Vì mọi phần của em đều thuộc về Vegas, em đang thở vì Vegas, cơ thể và linh hồn của em là dành cho Vegas.

Em càng chạy trốn, em càng khao khát hắn. Em càng muốn hận và nguyền rủa hắn, lại càng muốn một lần lại gần hắn. Ngay cả nỗi đau mà em đang trải qua cũng là vì Vegas. Máu trong huyết quản, nhịp tim đập thình thịch, nước mắt trong mắt em, tất cả mọi thứ đều thuộc về hắn. Em thuộc về hắn.

"Pete, tôi cần em." Vegas nói bằng một giọng nhỏ nhẹ khi tiến về phía Pete, đỡ lấy em trước khi Pete ngã xuống đất vì khóc quá nhiều. "Tôi cần em hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới này, Pete." Hắn nói, kéo Pete vào vòng tay của mình. "Tôi không thể sống thiếu em, trở về với tôi đi." Vegas cầu xin, ôm mặt Pete bằng cả hai tay. Hắn chưa bao giờ cần bất cứ ai như thế này trước đây, hắn cũng chưa bao giờ cầu xin bất cứ ai đừng rời xa hắn trước đây, nhưng với Pete, hắn sẽ làm bất cứ điều gì để đưa em trở lại. Để lần nữa sở hữu em.

Có thể Vegas đã không nhận thấy một điều khi hắn bước vào phòng đó là mùi hương của Pete ở khắp mọi nơi, ngọt ngào và nồng nàn. Tiêu tốn một không gian nhỏ của căn phòng khi Pete cuộn người thành quả bóng giữa hai cánh tay.

"Tôi xin lỗi vì đã làm tổn thương em, tôi hứa sẽ không làm tổn thương em nữa. Hãy ở bên tôi, tôi cần em. Em là người duy nhất tôi cần đến thế này. Tôi không thể xa rời em, Pete." Vegas cầu xin những giọt nước mắt lăn dài trên má khi hắn ôm Pete. Sự tuyệt vọng tràn ngập trong hắn. Hắn muốn Pete trở lại. Hắn sẽ làm bất cứ điều gì để có được em lần nữa.

"Tôi ghét anh." Pete thì thầm giữa những tiếng nức nở.

"Tôi xin lỗi." Vegas trả lời, dịu dàng kéo Pete lại gần mình. "Tôi xin lỗi." Hắn lặp lại khi Pete vòng tay qua vai, Vegas vùi mặt vào cổ Pete, hít hà mùi hương của em. Hắn đã bỏ lỡ điều này. Mùi hương của em, thật ngọt ngào và êm dịu làm sao. Và hơi ấm của Pete trên người hắn, hắn đã chịu đựng bao nhiêu ngày để cảm nhận lại hơi ấm này? Để cảm nhận làn da của em trên mình một lần nữa? Và họ cứ như vậy trong vài phút, cho đến khi Pete bắt đầu bình tĩnh lại, cho đến khi tiếng nức nở của em lắng xuống.

"Tôi ghét anh, Vegas."

"Tôi biết, tôi xin lỗi." Vegas nhẹ nhàng thì thầm. "Tôi thực sự xin lỗi."

Pete ngẩng đầu nhìn Vegas, một vệt nước mắt trên má lấp lánh dưới ánh đèn trong phòng, đôi mắt em lấp lánh đau đớn nhưng không còn nhiều như trước. Ngón tay cái của Vegas gạt đi những giọt nước mắt của em, trái tim hắn đau nhói khi nhìn thấy Pete đẫm nước mắt giống như cách hắn nhìn thấy Pete khóc trong giấc mơ của mình. Nhưng bây giờ hắn có thể chạm vào em, em không biến mất nữa. Và hắn không thể không đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Pete, nụ hôn ngắn và dịu dàng. Trán của họ tựa vào nhau, pheromone của họ quấn lấy nhau trong không khí, hòa lẫn với hơi thở của họ. Pete nghiêng người vòng cánh tay mảnh khảnh quanh cổ Vegas, môi họ lại chạm vào nhau và điều đó thật phấn khích.

Hắn đã bỏ lỡ điều này. Đôi môi mềm mại của Pete đặt trên môi hắn, tiếng rên khe khẽ của em khi hắn đưa lưỡi vào trong miệng em thưởng thức, hắn nhớ tất cả, cái cách mà Pete nhìn hắn bên dưới, má ửng hồng, mũi đỏ bừng vì khóc, cổ đỏ bừng khi em thở hổn hển và đôi mắt em lấp lánh.

"You're so beautiful. Pete." Vegas thì thầm khi hôn em một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro