Chương 19: GAMES 🔞 - TRÒ CHƠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết ngược rồi đó, Vegas truy thê thành công. Vegas trong này tốt số ghê, có 1 chương đã lại ôm được bé cưng về :))

Merry Christmas 🎄
.

.

.

"I am stronger than your god and older than your devil. I am the darkness between stars, and the roots beneath the earth. I am promise, and potential, and when it comes to playing games, I divine the rules, I set the pieces, and I choose when to play."

"Ta mạnh hơn thần và già cỗi hơn ác quỷ của ngươi. Ta là bóng tối giữa những vì sao và là gốc rễ bên dưới trái đất. Ta là lời hứa và tiềm năng, và khi chơi trò chơi, ta dự đoán các quy tắc, ta sắp đặt những quân cờ, và ta chọn khi nào sẽ chơi."

― V.E. Schwab, The Invisible Life of Addie LaRue

.

.

.

.

.

Vegas

Mùi hương của Pete tràn ngập căn phòng chật hẹp trong căn hộ, nó lan tỏa dày đặc trong không khí và Vegas không thể ngừng hít vào mùi hương của người bạn đời của mình và để nó đọng lại trong cổ họng. Mùi hương lưu luyến và quyến rũ, nhẹ nhàng như một bông hoa mỏng manh nở vào buổi bình minh. Nó đậm đặc và êm dịu như thứ rượu từ nho Merlot có vị của thiên đường thêm chút ngọt ngào của quả mâm xôi và nó tràn ngập các giác quan của hắn, cuốn lấy hắn hết làn sóng này đến làn sóng khác.

"Pete." Hắn gầm gừ tên em khi hôn em một lần nữa, lần này với sự háo hức và khao khát bày một cách rõ ràng. Hắn nắm lấy chân em và quấn nó quanh eo khi nhấc bổng Pete lên, một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi môi Pete khi em bị ném xuống giường, Vegas ở trên người em thậm chí không để em suy nghĩ lấy một giây thì Vegas liếm một đường vào miệng em, lưỡi của Vegas đã tạo ra những điều kỳ diệu bên trong, nếm em, ngấu nghiến em.

"You taste so sweet, nó làm tôi phát điên." Hắn nói với giọng trầm khi mút lấy đôi môi sưng phồng của Pete, khiến đôi môi em phát ra một tiếng rên nhẹ. Nó nghe như một bài hát vang lên bên tai hắn, một nụ cười nhếch mép hình thành ở khoé miệng khi hắn cảm nhận được sự bỏng rát của một luồng điện bùng lên trong lồng ngực khiến hắn kéo Pete lại gần mình hết mức có thể, vòng tay qua lưng em và ấn em lún sâu hơn xuống nệm. Ngực áp ngực, hắn ở giữa hai chân dang rộng của Pete, mặt vùi vào cổ em và cắn mút làn da mềm mại ấy.

Dục vọng có được em ngay bây giờ, nuốt chửng em và chiếm lấy em một lần nữa nhảy múa xung quanh những suy nghĩ đen tối của Vegas. Hắn vô cùng
khao khát Pete – để được nghe giọng nói của em. Cách em khẽ rên rỉ với mỗi lần đụng chạm, cách em nghiêng cổ để Vegas có thể liếm xuống cổ họng mình, hôn lên từng nốt ruồi trên da em, hàng mi dài nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt hắn khi em nhắm mắt lại vì sung sướng, cách lưng em cong lên mỗi khi ngón tay của Vegas chạm vào ở những nơi em thích. Làn da mềm mại của em, đôi tai em chuyển sang màu đỏ khi Vegas nghiến vào người em, những cào từ ngón tay em trên vải áo sơ mi của Vegas. Hắn nhớ cảm giác Pete ở rất gần mình, hắn nhớ em đến từng mảnh linh hồn, từng mảnh cơ thể mình, từng bầu không khí mà hắn hít thở. Và hắn sẵn sàng hy sinh tất cả để được ở bên em như thế này suốt phần đời còn lại.

"Quay lại với tôi, Pete." Hắn thì thầm, áp mũi vào cổ Pete và hít vào. "Chúng ta về nhà thôi." Vegas nói, nhìn Pete khi người bạn đời của hắn nhẹ nhàng mở mắt ra, ánh mắt dịu dàng của em chạm vào hắn và nó gần như khiến hắn ngừng thở, Pete trông thật sự quá xinh đẹp khi ở bên dưới hắn.

"Được." Pete lặng lẽ trả lời,một giọt nước mắt lăn dài trên đôi má mềm mại của em cùng nụ cười nhẹ nở trên môi.

Pete
Tôi thức dậy trên chiếc giường trống không. Vegas đi đâu rồi? Hắn đã ngủ cùng tôi ở đây khi chúng tôi đến? Tôi không nhớ rõ nữa. Tôi đã quá mệt mỏi và buồn ngủ đến nỗi cuối cùng tôi cũng lăn ngủ gật ngay khi đặt má chạm vào giường hắn và mùi hương nhẹ nhàng của hắn tràn ngập phổi tôi. Tôi cố gắng điều chỉnh tầm nhìn của mình trong bóng tối khi ngồi dậy và chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ trong không gian yên tĩnh, tôi nhìn nó và đã 3:30 sáng rồi. Hắn đi đâu rồi? Căn phòng này chưa bao giờ có cảm giác rộng lớn và trống trải đến thế.

Có lẽ chỉ là tôi, có lẽ là vì vật nhỏ trong bụng tôi sẽ sớm trở thành một đứa trẻ, nên tôi cảm thấy cô đơn và lẻ loi. Mặc dù tôi đã như thế này trong một tuần nay. Tôi đứng dậy, sự yên tĩnh của đêm đen nghe thật chói tai. Tôi hít một hơi thật sâu, đôi chân trần chạm xuống sàn và cái lạnh của nó khiến tôi giật mình.

Tôi bước ra khỏi phòng, tiết trời se lạnh của tháng 11 thấm qua chiếc áo sơ mi mỏng manh của tôi, tôi tiếp tục bước đi cố nhìn đường trong bóng tối để đảm bảo không dẫm lên bất kỳ tấm ván sàn kêu cọt kẹt nào khi đi qua các hành lang. Tôi thấy mình đang ở trong bếp, quét qua toàn bộ tủ lạnh. Ánh sáng ấm áp từ nó trở thành nguồn sáng duy nhất trong một khoảnh khắc ngắn trước khi tôi lấy ra một lọ mứt và đóng tủ lại. Tôi đã quên đọc vị của nó trước khi đóng tủ lạnh. Tôi đảo mắt.

Tôi đặt hai chiếc bánh mì lên lò nướng và chờ đợi, những suy nghĩ kéo tôi trở lại Vegas và những nơi hắn có thể đang ở. Hắn đang ở đâu? Việc ở một mình trong ngôi nhà rộng lớn này khiến tôi nghĩ những gì xảy ra cách đây vài giờ chỉ là một giấc mơ, như thể tất cả chỉ là sự thật không thể tin được - hắn đến căn hộ của tôi và đưa tôi về đây. Cảm giác nhớ nhung vẫn đeo đẳng tôi như thể hắn chưa bao giờ trở lại.

"Anh đang ở đâu, Vegas?" Tôi thì thầm.

Một âm thanh chói tai ngắn đánh thức tôi, khiến tôi nhìn vào lát bánh mì trong chiếc máy nướng trước mặt. Tôi lấy chúng ra đĩa và lơ đãng phết mứt lên từng mặt bánh và ngồi ăn ở quầy bếp.

Ồ, là vị dâu tây. Có điều gì đó khiến tôi cảm thấy thích thú, một điều đúng đắn đã xảy ra và đó là tôi thích những gì mình đang ăn. Trước đây, tôi không phải là người kén ăn, cho đến khi đến nơi này, mọi thức ăn tôi ăn đều sẽ rơi vào bồn cầu khi tôi buồn nôn. Hầu như mỗi ngày. Nó chỉ là một chiếc bánh mì và mứt đơn giản nhưng cảm giác thật hoàn hảo, tôi thấy mình đang mỉm cười. Cuối cùng, cũng có một bữa ăn thích hợp.

"Trông em có vẻ hạnh phúc." Tôi giật mình bởi giọng nói đột ngột vang lên, và tôi ngước mắt lên ngay lập tức và dừng lại ở Vegas. Hắn đang dựa vào cửa ngay bên kia chiếc bàn bằng gỗ gụ. Một chút ánh sáng chiếu qua ô kính hình bầu dục từ phía bên trái của căn phòng đã làm hiện rõ một nửa còn lại của nơi này. Mắt chúng tôi bắt gặp nhau.

"Anh đã ở đó được bao lâu rồi?" Tôi hỏi, cắn một miếng bánh nữa.

"Không lâu lắm. Tôi đã kiểm tra phòng và em không có ở đó, vì vậy tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ tìm thấy em ở đây." Hắn giải thích khi đi về phía tôi, để trần thân trên, tôi có thể nhìn thấy những đường nét rõ ràng trên cơ thể săn chắc của hắn khi hắn di chuyển.

"Muốn thử không?" Tôi hỏi, đưa bàn tay đang cầm bánh mì về phía hắn khi đợi hắn đến gần mình. Chân tôi đung đưa trong khi ngồi trên quầy bếp. Và Vegas đến gần hơn, nhanh chóng dang rộng hai chân của tôi và đứng vào giữa chúng. Tay tôi ngay lập tức đặt lên vai hắn, khuôn mặt đang quan sát chăm chú của hắn đặt rất sát tôi.

"Em đang ăn gì vậy?" Hắn nói với giọng trầm thấp, gần như thì thầm. Tôi có thể cảm thấy hơi thở của hắn trên má mình, đôi mắt hắn lướt trên mặt tôi, đọng lại trên da tôi và tôi cảm thấy nó dừng lại trên môi mình.

"Chỉ là bánh mì và mứt em tìm thấy trong tủ lạnh." Tôi nói với hắn trong khi xử lý nốt chiếc bánh của mình, cố gắng kiểm soát nhịp tim và cảm giác nó đập thình thịch trong lồng ngực. Hơi thở của tôi đứt quãng khi mũi chúng tôi chạm vào nhau. Một sự tiếp xúc nhẹ như lông vũ nhưng đủ để khiến mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi bừng lên với sự mong chờ cháy bỏng. Vegas nắm lấy tay tôi trước khi tôi có thể liếm mứt trên ngón tay mình và tôi ngừng thở khi nhìn hắn đưa ngón tay tôi lên miệng và mút sạch chỗ mứt đó. "Hừm, dâu tây." Hắn nói trong khi mắt vẫn dán vào môi tôi.

Và rồi hắn lại nhìn tôi, đôi mắt hắn tối sầm và đầy kiểm soát khiến cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi, áp lực dồn lên ngực rồi xuống nửa dưới. Một cảm giác ấm áp lan khắp bụng tôi khi mặt chúng tôi chỉ cách nhau vài inch. Và trước khi tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tôi đã hôn hắn mất rồi. Cánh tay tôi vòng qua bờ vai rộng của hắn, kéo hắn lại gần, làn da trần trên lưng hắn thật ấm áp và mịn màng trong lòng bàn tay tôi, tôi có thể cảm thấy tay hắn siết chặt đùi tôi khi tôi quấn chân quanh eo hắn.

Hắn hôn lại tôi, thật mạnh. Chiếm lĩnh tôi ngay khi cắn và gặm môi tôi khiến tôi phải rên rỉ, lưỡi hắn trượt vào trong miệng tôi, và tôi đã có thể cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đang đầu hàng trước hắn.

Điều này có thể càng trở nên dữ dội hơn, tôi đã có thể cảm thấy mùi hương của mình bao trùm căn phòng. Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, nó đã không xảy ra.

Hắn ngừng hôn tôi, cả hai chúng tôi đều thở hổn hển, tay tôi vẫn vùi trong tóc hắn khi trán chúng tôi chạm vào nhau.

"Đi ngủ nào." Thay vào đó, hắn đề nghị đi ngủ.

.

.

.

"Anh định đi đâu?" Tôi hỏi, dụi mắt cho khỏi cơn buồn ngủ khi ngồi dậy nhìn Vegas đang quay lưng lại chỉnh lại thắt lưng với mình.

"Tôi cần gặp Kinn. Tôi sẽ về muộn." Hắn nói, đi về phía tôi, cúi xuống gần chạm vào tôi và đặt một nụ hôn lên môi tôi. Nó khiến tôi ngạc nhiên. "Đừng đợi tôi." Hắn tiếp tục và trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì thì hắn đã ra khỏi phòng và tôi lại bị bỏ lại một mình.

Tôi nằm trên giường vài giờ chỉ để nhìn chằm chằm trần nhà trước khi quyết định ăn sáng. Dạ dày của tôi đã thật sự cảm thấy chua xót vì tôi không thể ăn bất kỳ bữa ăn nào một cách ngon miệng. Tôi không thể. Khi đi vào bếp, tôi nhận thấy một vài vệ sĩ đang cúi đầu chào tôi khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu khi bước đi.
Tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy? Tôi nghĩ đến bản thân mình.

Tôi rẽ trái về phía cầu thang và thấy Nop, mắt chúng tôi gặp nhau khi tôi chạy xuống chỗ anh ấy. Anh ấy ngay lập tức cúi đầu chào khi nhìn thấy tôi.

"Đừng!" Tôi hét lên khi đến gần anh ấy. Đôi mắt anh mở to bối rối nhìn tôi. "Tại sao anh lại làm điều đó?" Tôi hỏi anh ấy, cao giọng nhưng cố giữ im lặng hết mức có thể.

"Khun Vegas vừa thông báo rằng cậu là bạn đời của ngài ấy và cậu đang mang trong mình người thừa kế của Thứ gia, thưa cậu." Nop giải thích và tôi cảm thấy má mình bỗng nóng bừng khi tôi cắn vào má trong. Mắt tôi lảng đi ánh nhìn chằm chằm của Nop.

"Tên khốn đó." Tôi rủa thầm khi quay người lại.

"Cậu đi đâu vậy, thưa cậu?" Nop hỏi từ sau lưng tôi, tôi trả lời mà không quay đầu lại.

"Tôi cần ăn gì đó."

"Anh không cần phải đi vây quanh, Nop." Tôi nói khi cảm nhận anh ấy đi theo phía sau tôi.

"Chỉ làm những gì tôi được chỉ thị thôi thưa cậu." Anh trả lời bằng giọng điệu lịch sự và bình tĩnh như mọi khi.

Nhiệm vụ ăn gì đó cho bữa sáng hoàn toàn là một thảm họa. Bất cứ thứ gì tôi nhìn thấy trong tủ lạnh hay bất cứ thứ gì người giúp việc đã chuẩn bị đều khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Không biết đã bao nhiêu lần tôi cố kìm nén cơn buồn nôn đang chực chờ nơi cổ họng khi nhìn và ngửi bất kỳ món ăn nào được bày trên bàn. Họ thậm chí còn không để tôi giúp họ, tôi chỉ ngồi đây cho họ những câu trả lời vớ vẩn về việc tôi muốn ăn gì. Tôi thậm chí đã nôn một lần sau khi ép mình ăn salad. Và tôi dừng mọi cố gắng lại ở đó, kết thức công cuộc ăn uống cho một ngày bằng một ít mứt.

Tôi xin lỗi từng người một vì đã lãng phí quá nhiều thức ăn và tôi biết họ không phiền nhưng tôi chỉ muốn họ đừng hiểu lầm tôi.

Tôi trở về phòng trong trạng thái mệt mỏi. Một cơn đau nhói xuyên qua đầu tôi. Tôi không biết tại sao nhưng tôi đột nhiên thấy mình sưu tập quần áo của Vegas hoặc bất cứ thứ gì có mùi giống hắn. Tôi ném tất cả lên giường, nằm trong đó và được bao quanh bởi mùi hương của hắn. Tôi kéo chăn trùm kín người, nhăn mặt vì cơn đau đầu đột ngột. Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi đầy phổi mùi hương của hắn, và nó đã xoa dịu tôi. Bằng cách nào đó mùi hương của hắn làm dịu đi mọi nỗi đau mà tôi đang cảm thấy và giúp tôi bình tĩnh lại. Tôi đoán rằng mình sẽ như thế này cả ngày.

Tôi tỉnh dậy khi cảm thấy có ai đó đang ôm mình từ phía sau, tôi ngửi không khí và biết ngay đó là Vegas. Như mang cảm giác nặng nề trong lồng ngực, tôi chợt thở ra một hơi dài khi cảm thấy an toàn giữa vòng tay hắn. Làn da trần của hắn chạm vào lưng tôi, để tôi đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào, êm dịu trong vòng tay hắn.

Tôi nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường trong căn phòng tối. Bây giờ là 4 giờ sáng. Tôi dịch người để đối mặt với hắn, má tôi áp vào khuôn ngực trần của hắn khi hắn vòng tay quanh người tôi.

"Em ăn tối chưa?" Hắn hỏi bằng giọng khàn khàn, trầm thấp. Tôi gật đầu.

"Trước khi đi ngủ." Tôi khẽ nói, giọng vẫn còn ngái ngủ. Tôi ôm hắn chặt hơn và hắn cũng làm như vậy với tôi. Chúng tôi vẫn như thế này kể từ khi tôi trở lại biệt thự. Hắn bên cạnh, ôm tôi, hỏi tôi đã ăn gì chưa và một ngày của tôi trôi qua thế nào trước khi chìm vào giấc ngủ. Nó đã như vậy trong nhiều ngày. Hắn không làm gì hơn thế và cảm giác khủng khiếp khi biết tại sao lại xuất hiện trong đầu tôi hầu như mọi lúc.

"Vegas?"

"Hửm?" Hắn nghe có vẻ cáu kỉnh và buồn ngủ.

"Anh còn thức không?" Tôi hỏi, ngước nhìn hắn. Cái nhìn của tôi dừng lại ở đôi mắt nhắm nghiền, chiếc mũi hoàn hảo, mái tóc xõa một cách hoàn hảo trên trán, đôi môi và sau đó là quai hàm của hắn. Tôi không thể không nhìn chằm chằm vào hắn và say mê vẻ đẹp của hắn khi ở bên cạnh tôi.

"Tôi còn." Hắn trả lời, nhẹ nhàng mở mắt ra và nó đáp xuống mắt tôi. Tôi hít một hơi thật sâu nhưng không rời mắt khi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.

"Sao anh không chạm vào em?" Tôi nói, ánh mắt hắn thay đổi. Nó vẫn dịu dàng và tắm tối. Ngón tay cái của hắn vuốt ve một vùng da nhỏ trên lưng tôi khi nhìn tôi, một cảm giác ngứa ran nhẹ lan khắp cơ thể tôi.

"Bây giờ em cần nghỉ ngơi. Em không ăn được nhiều và luôn kiệt sức. Em -"

"Em cần anh." Tôi ngắt lời hắn. Tôi biết hắn nhận thức được điều đó. Tôi biết. Bởi vì pheromone mà tôi tiết ra kể từ khi hắn trở lại khác xa với bình thường. Và tôi thậm chí không thể kiểm soát nó. Bất cứ ai cũng có thể ngửi thấy mùi đặc quánh trong không khí khi họ bước vào phòng. Tôi đã rất cố gắng để bình tĩnh lại mỗi khi cảm thấy đau đớn vì tôi không thể. Tôi luôn cảm thấy dằn vặt và thêm vào đó là sự tra tấn về mặt cảm xúc mà Vegas đã gây ra cho tôi mỗi khi hắn từ chối tôi.

"Em đã ở đây với anh nhưng em vẫn cảm thấy cô đơn. Em không thể cảm thấy anh ở bất cứ đâu Vegas." Tôi nói khi nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

"Em muốn gì, Pete?" Hắn nói, ánh mắt tối sầm lại khi khẽ chạm vào má tôi, mặt hắn chỉ cách tôi vài inch. Tôi tiến lại gần hơn.

"Em muốn anh." Tôi nói một cách hổn hển, hít một hơi thật sâu khi hắn hôn tôi. Kéo tôi lại gần mình hơn. Làn da trần của hắn áp vào áo sơ mi của tôi. Và tôi không thể thở được khi ham muốn tích tụ trong cơ thể mình. Tôi cần hắn hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Tôi cần hắn chạm vào tôi, tôi cần cảm nhận hắn, môi hắn đặt trên môi tôi, tay hắn vuốt ve da tôi, hơi thở ấm áp của hắn phả trên cổ tôi, móng tay hắn bấu vào da thịt tôi, tôi cần hắn sở hữu tôi một lần nữa. Hủy hoại tôi.

Tôi rên rỉ khi cảm thấy hắn hôn cổ tôi, liếm những chỗ nhạy cảm và cắn mút, đánh dấu mọi phần của tôi một lần nữa. Khắc dấu ấn của hắn lên tôi và tôi cho phép hắn tạo ra một mớ hỗn độn trên cổ họng, trên ngực tôi, những vết cắn đau đớn khiến tôi run lên khi nó truyền một cảm giác sung sướng tột độ dọc sống lưng. Tôi cong lưng bên dưới hắn trong khi kéo tóc hắn.

Vegas nhanh chóng cởi áo tôi ra và không lãng phí một giây nào để hôn tôi một lần nữa. Cứng rắn và đói khát. Tôi đã đánh mất chính mình trước hắn, đó là một cảm giác quen thuộc. Đánh mất chính mình trong những cái chạm. Mất hết lý trí với từng nụ hôn của hắn. Tôi phát điên lên bởi tôi có quá nhiều ham muốn hắn. Tôi muốn hắn rất nhiều. Tôi muốn hắn ngay bây giờ.

"Vegas." Tôi rên rỉ khi cảm thấy bàn tay hắn trượt một đường từ ngực xuống bụng tôi và nằm yên ở đó. Đủ gần với dương vật đau nhức bên dưới quần của tôi nhưng lại không chịu chạm vào. Tôi cố thoát khỏi nụ hôn của chúng tôi để thở nhưng tôi không thể, hắn không cho phép và tôi bắt đầu cảm thấy khó thở – chóng mặt quá.

Tôi luồn tay qua tóc và kéo hắn ra, tôi thở hổn hển khi hắn rít lên với tôi. Cả hai chúng tôi đều thở hổn hển. Tôi nhận ra sự thèm muốn trên khuôn mặt hắn, nó còn mãnh liệt hơn cả lần đầu tiên chúng tôi làm tình. Đôi mắt hắn thâm sâu hơn rất nhiều, pheromone dày đặc trong không khí khiến tôi run rẩy. Đoán rằng tôi không phải là người duy nhất cảm thấy thất vọng trong những ngày qua.

Hắn sau đó cởi quần của tôi ra và cởi quần của mình. Hắn ngay lập tức dang hai chân tôi ra và quỳ giữa chúng, hắn cúi xuống gần cổ tôi hơn để hít thở mùi hương. Tôi có thể cảm nhận được bàn tay hắn trên đùi mình rồi trượt xuống eo, hông tôi vô thức đẩy lên khao khát được tiếp xúc.

Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng khi tôi cảm thấy một ngón tay đang ở khuấy đảo bên trong mình đến mức khiến tôi cảm thấy ngứa râm ran dọc sống lưng. Một ngón tay khác đi vào và tôi đã cảm thấy như bị phá vỡ, bên trong tôi thắt lại khi những ngón tay hắn tấn công, tiếng rên rỉ của tôi biến thành những tiếng thút thít, vang vọng và ồn ào trong màn đêm tĩnh lặng.

"Anh thích em rên rỉ như này." Hắn gầm gừ vào tai tôi. "I want you so bad. - Tôi thực sự rất muốn em." Hắn vừa nói vừa đưa ngón tay thứ ba vào khiến tôi há hốc miệng, đầu ngửa ra sau khi hắn chạm vào chỗ đó của tôi một cách trêu chọc. Nó hơi đau nhưng cũng khiến tôi run lên vì quá ham muốn và tôi đã cho phép hắn làm điều đó lâu hơn. Tiếng rên rỉ của tôi biến thành tiếng khóc bị bóp nghẹt khi hắn nuốt từng tiếng rên một.

"Mau lên. Chịch em." Tôi nói, hoàn toàn đầu hàng hắn và không có bất kỳ lời thông báo nào, hắn rút ngón tay ra và đâm hoàn toàn vào trong tôi. Một tiếng kêu không thành lời thoát ra khỏi miệng khi tôi cảm thấy hắn như đang xé đôi tôi ra. Khiến tôi cắn môi mạnh đến mức bật máu.Một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt vì đau đớn khi hắn xé nát tôi.

"Em chặt quá." Vegas rên rỉ khi sượt qua cổ tôi. "Chặt quá." Hắn nói và bắt đầu di chuyển. Đẩy vào sâu hơn và mạnh hơn với tốc độ thô bạo, hai chân tôi dang rộng, cả cơ thể hắn áp sát vào như muốn hủy hoại tôi. Đòi hỏi tôi một lần nữa. Và cơ thể tôi nhớ hắn một cách rõ ràng.

"Thêm nữa đi." Tôi nói một cách hổn hển. Vegas đâm chính xác vào điểm yếu của tôi ngày càng mạnh hơn. "Vegas." Tôi tiếp tục rên rỉ tên hắn.

Vegas. Vegas. Vegas.

Như thể hắn là sự cứu rỗi của tôi, như thể hắn là người duy nhất tôi cần bởi vì đó là hắn.

"Tôi đây." Hắn trả lời trong khi đẩy sâu hơn, nhanh hơn. Nỗi đau trở thành niềm vui, nuốt chửng toàn bộ con người tôi. Tôi muốn nhiều hơn nữa. Cho tôi thêm.

"Vegas." Tôi gọi tên hắn một lần nữa khi tôi cảm thấy bên trong mình đang thắt lại. "Ở đó. Đúng vậy." Tôi rên rỉ khi hắn liên tục đánh vào người tôi bằng mỗi cú đẩy lên khiến tôi khàn giọng gọi tên hắn, móng tay tôi cắm sâu hơn vào lưng hắn và cổ họng thì đau rát. Hắn ấn chặt tôi xuống giường, cắn mạnh vào cổ tôi, đè tôi xuống lún xuống đệm khi đẩy sâu hơn vào bên trong khiến tôi rên to hơn, tôi cảm thấy toàn thân mình run lên và bên trong tôi co thắt lại quanh con quái vật cứng rắn thô to của hắn, tôi rên lên một tiếng ngọt ngào khi Vegas cắn vào cổ tôi sâu hơn. Tôi rùng mình.

Lưng tôi cong lên một lần nữa khi tôi cảm thấy dòng tinh nóng bỏng được bắn vào trong cơ thể mình. Đầu tôi ong ong và mắt mơ đi, tôi không thể tập trung khi hắn rút ra. Cơ thể tôi vẫn run rẩy khi hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên môi tôi.

.

.

.

Vegas

Vegas bắt chéo chân nhìn Kinn ngồi đối diện hắn trong phòng họp lớn ở biệt thự của Chính gia.

"Cha ba ngày nữa sẽ trở về." Hắn nói với Kinn. Đôi mắt hắn tối sầm. Khát máu như con thú đói. Hắn đã chờ đợi quá lâu để điều này xảy ra, để giết chính cha mình và chiếm lấy vị trí của ông ta.

"Mày thật sự muốn giết cha mình?" Kinn hỏi và nhấp một ngụm nhỏ Whisky.

"Kể từ ngày đầu tiên ông ta đánh Macau." Vegas hằn học trả lời. Và đó là khi nào? À, phải rồi, khi hắn mười hai tuổi. Đó là ngày anh thề với bản thân rằng hắn sẽ tận mắt chứng kiến ​​cha mình chết dưới chính bàn tay mình. Và hắn sẽ nắm lấy quyền lực, uy quyền, cả Thứ gia sẽ phải quỳ dưới chân hắn. Và điều đặc biệt gần xảy ra là gần đây đó là hắn đã có bạn đời và em ấy đang mang trong mình người thừa kế của hắn.

"Ông ta sẽ chết và đó là bởi tôi." Vegas nói, một nụ cười đen tối dần hình thành trên môi hắn.








Tâm sự mỏng:
Tại vì ý kiến đổi xưng hô anh - em và tôi - em bằng nhau nên tôi bốc random và nó là tôi - em nhưng Pete sẽ đổi từ tôi - anh thành anh - em, coi như cũng có thay đổi nhỉ? :))

Hồi tôi bắt tay vào dịch bộ này là khoảng thời gian đó tôi bị deadline dí và gặp stress nhưng đọc truyện, xem phim hay làm gì đó cũng không khơi lên hứng thú được nên tôi đã quyết định dịch fic để giải toả áp lực. Xong cách đây 2 hôm tôi rảnh rồi thì tự dưng mất động lực dịch ghê. Và đó là lý do tôi lên chương chậm bên cạnh lý do tôi trong một khoảnh khắc ngu ngok đã lỡ tay xoá bản thảo và phải đi dịch lại :))

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro