Chương 20: GREAT WAR 🔞 - ĐẠI CHIẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bé cưng bị ốm nghén đó. Mà tác giả viết H ngày càng hỏny là thế nào :))

Happy Birthday Bible 🎂
.

.

.

"I'm going to fight. I'm going to fight for you. You need to remember that."

"Tôi sẽ chiến đấu. Tôi sẽ chiến đấu vì em. Em cần phải nhớ rõ điều đó."

― R.L. Griffin, Seamless

.

.

.

.

.

Pete
"Vegas..." Tôi hổn hển, thở một cách khó nhọc. "Chậm lại, ah!" Tôi cố gắng nói với hắn giữa những tiếng rên rỉ và thút thít của mình. Ngực tôi áp vào mặt nệm mềm mại của chiếc giường, bàn tay hắn đặt sau lưng tôi giữ chặt tôi khi hắn đẩy vào trong tôi thật mạnh và nhanh, tôi không thể theo kịp nổi.

"You're so soft. Mọi thứ của em đều mềm mại." Hắn thở hổn hển, thì thầm khi cắn mút từ cổ xuống đến vai tôi, khắc lại dấu ấn trên từng vùng da của tôi hết lần này đến lần khác, những ngón tay hắn cào cấu và siết chặt đùi tôi khi nghiền sâu vào tôi và ra vào với tốc độ chóng mặt.

"Tôi yêu khoảnh khắc em như thế này." Hắn gầm gừ bên tai tôi, dồn toàn bộ sức nặng lên lưng tôi khiến tôi khó thở và càng bị ấn xuống giường sâu hơn, hai tay tôi bấu chặt vào đầu giường trong khi hắn liên tục đâm vào tôi một cách điên cuồng. Tôi rên to hơn.

"Như thế nào?" Tôi xoay sở để nói giữa những tiếng rên rỉ và tiếng khóc vì sung sướng và thèm muốn. Vegas quá tuyệt, thật sự quá tuyệt.

"Giống như một mớ hỗn độn, khóc bất lực dưới thân tôi." Tôi có thể cảm thấy nụ cười toe toét trên khuôn mặt hắn khi hắn thúc vào tôi mạnh hơn, sâu hơn và ồ, tôi thích điều đó, tôi thậm chí còn rên rỉ nhiều hơn. Tôi không thể không cắn ga trải giường và vùi mặt vào đó cố gắng kìm nén tiếng hét của mình. Tôi cảm thấy tay hắn trườn ra sau đầu tôi, một tiếng rên lớn thoát ra khỏi miệng tôi khi hắn kéo tóc tôi để giữ nguyên vị trí của tôi khi hắn thọc vào trong tôi bằng những cú đâm dữ dội.

"Để tôi nghe thấy em, Pete." Hắn nói, giọng trầm thấp và khàn khàn khi cắn và mút lớp da trên cổ tôi. Tiếng rên rỉ của tôi vang vọng cả căn phòng, toàn thân tôi run rẩy – rạo rực vì tôi vô số lần lên đỉnh, đầu óc tôi mơ hồ, giọng nói gần như biến mất.

"Vegas, em không thể..." Tôi không biết mình đang nói gì nữa. Những lời nói của tôi dường như không thể nghe được khi từng đợt khoái cảm liên tục thiêu đốt cơ thể tôi. Mặt tôi đầy mồ hôi, nước bọt và nước mắt, và cả tinh dịch đã khô của Vegas, toàn thân tôi rã rời giữa những cú va chạm và những cú thúc mạnh bạo của hắn.

"Suỵt, em đang làm rất tốt. So fucking good." Hắn thở. Và nó là quá nhiều. Những lời nói, cách hắn đâm vào tôi thật sâu, sự khao khát của hắn, khiến tôi chắc chắn có thể ngửi thấy mùi hương của hắn trên cơ thể mình, khắc sâu hắn lên từng bộ phận trên da thịt tôi, in dấu hắn vào trong tôi, lên tôi, khắp người tôi một lần lại một lần - tất cả những điều này thật sự là quá nhiều. Và không một dấu hiệu báo trước, tôi cảm thấy mình co lại, tôi khóc to hơn khi bùng nổ lần thứ n. Cứng. Dài. Hung bạo. Những tia sáng chói loà quanh mắt tôi khi toàn thân tôi đổ ập xuống giường, run rẩy bên dưới hắn.

Tôi cảm thấy hắn rút ra, trong khi tôi vẫn đang tận hưởng dư chấn của sự giải phóng thì lưỡi hắn nhẹ nhàng vuốt ve lỗ nhỏ của tôi khiến tôi rên rỉ và thút thít một cách bất lực bên dưới hắn. Hắn tiếp tục liếm chất dịch của tôi, lưỡi hắn vuốt ve bên trong, ngón tay hắn bấu chặt vào hai cánh mông tôi khi hắn tiếp tục liếm và trêu chọc. Toàn thân tôi run lên, tôi cố gắng tránh xa, nhưng hắn đã ghì chặt hông tôi lại và tất cả những gì tôi có thể làm là khóc vì khao khát và đau đớn thuần túy. Cảm giác quá tuyệt. Hắn liếm tôi lần cuối trước khi bắt đầu hôn nhẹ lên lưng tôi, xoa dịu tôi cho đến khi cảm giác bỏng rát tan biến.

Sau đó, tôi cảm thấy hắn đứng thẳng lên và ngay khi tôi gần như bình tĩnh lại, hắn lại đẩy dương vật của mình vào trong tôi một lần nữa. Tôi hít vào nhưng nó đã biến thành một tiếng hét khi hắn đâm mạnh vào bên trong. Sâu quá, cảm giác râm ran ở cuối xương sống như bắt đầu có sinh mệnh chạy dọc cơ thể tôi, thẳng đến ngực, rồi đến tâm trí tôi. Tôi thở hổn hển khi khoái cảm kéo tôi ngày càng lún sâu hơn. Và hắn vẫn giữ nguyên tốc độ đó để khuấy đảo mọi giác quan của tôi, đẩy và kéo, mỗi lúc một mạnh hơn và nhanh hơn cho đến khi tôi đến đỉnh một lần nữa.

.

.

.

Tôi dành cả ngày chỉ để ở một mình trong phòng - chính xác là phòng tắm. Quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, nắm chặt lấy thành bồn, những ngón tay tôi trắng bệch, những cơn buồn nôn bóp méo tầm nhìn của tôi càng làm tôi thêm đau khổ. Cảm giác giống như một loại axit đang đốt cháy và xé toạc dạ dày tôi, cơn đau thấu xương dâng lên tận cổ họng, tôi lảo đảo và nôn một lần nữa. Mồ hôi lạnh khắp mặt và người tôi, nước mắt đong đầy nơi bờ mi, tôi cảm thấy mình thật yếu ớt và bị mất nước. Tôi được vài giây yên bình trước khi toàn thân run lên vì một cơn buồn nôn khác từ bụng mình đang trào lên nhanh chóng. Một lần nữa tôi lại dựa vào bồn cầu thở phập phồng, tôi cảm thấy buồn nôn, đau đớn và rối bời. Tôi không thể làm điều này nữa.

"Ôi chúa ơi, cậu có sao không?"

Một giọng nói buộc tôi phải nhìn lên, tầm nhìn của tôi tối sầm lại khi một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng trong giây lát trước khi mắt tôi tập trung vào cô ấy. Tôi lau miệng, vị đắng vẫn còn đọng lại trong đó, tôi có thể cảm nhận được mồ hôi và nước mắt của mình đang lăn dài trên mặt.

"Tôi đến để kiểm tra sức khỏe cho cậu." Cô ấy nhẹ nhàng nói khi đặt chiếc túi của mình lên giường và đi vào phòng tắm để đỡ tôi dậy, ôm tôi khi tôi cố gắng nâng mình dậy, đầu gối tôi vẫn yếu ớt và run rẩy. Cô ấy đỡ tôi ngồi vào thành bồn tắm trong khi lấy khăn tắm và xả nước, giúp tôi lau vết bẩn trên mặt. Trước đây tôi đã cố tránh mặt bác sĩ Castillo, chỉ có một cuộc trò chuyện ngắn mỗi khi tôi cần lấy thuốc, nhưng bây giờ tôi không thể tránh mặt cô ấy nữa vì Vegas rất kiên quyết với việc bác sĩ Castillo sẽ kiểm tra tôi thường xuyên, một lần một tuần.

"Cậu đang sụt cân quá nhanh." Cô ấy nhận xét, giúp tôi ra khỏi phòng tắm vì chân tôi vẫn còn yếu. Tôi ngồi trên giường trong khi cô ấy kéo một chiếc ghế đến trước mặt tôi. Mái tóc đỏ tự nhiên của cô ấy trở nên sáng hơn nhờ ánh sáng từ hàng hiên. Đôi mắt của cô tròn và to với màu xanh lá cây và ô liu. Cô ấy đã ngoài bốn mươi tuổi, là một Beta. Gia đình cô ấy đã là bác sĩ riêng của Thứ gia ngay từ buổi đầu hoặc gần giống như những gì Vegas đã nói với tôi. Cô ấy tốt bụng, nhưng hầu hết thời gian đều nghiêm khắc.

"Ừm, duy trì cân nặng không quá quan trọng trong ba tháng đầu tiên nhưng cậu đang sụt cân nhanh chóng." Cô tiếp tục. Tôi nhìn xuống cái bụng phẳng lỳ của mình. Vẫn không thể tin rằng có một sinh linh nhỏ bé trong đó đang khiến tôi khổ sở mỗi ngày. Nhóc quỷ nhỏ. Tôi tự nghĩ và nó khiến tôi mỉm cười nhẹ.

"Hôm nay ăn chưa?" Cô ấy hỏi trong khi nắm lấy bàn tay trái của tôi, thấm cồn vào ngón trỏ của tôi.

"Vẫn chưa." Tôi trả lời cô ấy, nhăn mặt vì đau và đột nhiên cô ấy chích một cây kim vào ngón tay tôi, máu đỏ thẫm chảy ra và tôi nhìn chằm chằm vào nó. Cô ấy lấy một mẫu và thả nó vào một thiết bị nhỏ để kiểm tra lượng đường của tôi hay gì đó. Tôi nhìn cô ấy dùng bông và băng quấn ngón tay tôi lại trước khi ngước mắt nhìn tôi.

"Gần đây cậu có cảm giác gì bất thường không?" Cô ấy hỏi lại và tôi lắc đầu.

Việc kiểm tra kéo dài trong nửa giờ hoặc lâu hơn. Cô ấy tập trung hơn vào việc giúp tôi tăng cân và ăn nhiều thực phẩm lành mạnh nhất có thể. Cô ấy cho tôi uống vitamin và axit folic, đồng thời hướng dẫn tôi thử chia ba bữa ăn lớn thành nhiều bữa nhỏ để giúp dạ dày ổn định và không cảm thấy quá no. Tôi im lặng suốt thời gian đó, cố gắng tiêu hóa từng từ mà cô ấy đang nói. Tôi nên chăm sóc bản thân như thế nào, và việc mang thai của Omega mang gen lặn có nguy cơ cao hơn so với mang thai bình thường như thế nào.

Tôi quyết định đi tắm trước khi cố gắng xuống dưới tầng ăn gì đó. Tôi đặt điện thoại, quần áo và khăn lau ngay bên cạnh bồn tắm, kiểm tra xem nước có đủ ấm không trước khi cởi bỏ quần áo và ngâm cả người vào đó, để hơi ấm của làn nước chạm vào da thịt. Tôi nhỏ vài giọt bạc hà vào nước và để mùi của nó bao trùm mọi không gian và ngóc ngách trong phòng tắm. Tôi hít một hơi thật sâu khi tựa lưng vào bồn tắm, để mùi hương dễ chịu của bạc hà chảy xuống cổ họng. Đó là mùi hương gần giống với Vegas nhất, nó mang lại cảm giác tươi mát, sắc nét và lạnh lùng. Nếu mùi hương của hắn có màu, nó sẽ có màu trắng hơi xanh. Nó cho cảm giác tinh tế, nhẹ nhàng, hơi ngọt ngào, mát mẻ nhưng yên bình.

Khi tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ thì điện thoại bên cạnh bồn tắm reo lên. Tôi với lấy nó trong khi vẫn nhắm mắt và trả lời, nước bắn tung tóe khi tôi di chuyển, âm thanh vang vọng trong căn phòng lát gạch.

"Chào em." Vegas nói. Giọng nói bình tĩnh và thư thái của hắn truyền đến tai tôi.

"Chào anh." Tôi đáp lại, nhẹ nhàng mở mắt ra, ánh sáng lờ mờ trong phòng khiến tôi phải nheo mắt trong giây lát.

"Em khỏe không?"

"Em ổn. Bác sĩ Castillo vừa rời đi." Tôi trả lời, ngồi dậy. Nước chảy ra khỏi bồn bởi chuyển động đột ngột của tôi.

"Em đang làm gì vậy?" Hắn hỏi, tôi không biết liệu bao giờ tôi mới có thể quen với việc Vegas hỏi thăm về một ngày của tôi như thế nào và tôi đang làm gì, điều đó vẫn còn quá không chân thực đối với tôi.

"Ừm." Tôi ậm ừ; cơn buồn ngủ vẫn còn đọng lại trong cơ thể khi tôi ngáp. "Tắm." Tôi trả lời tỉnh bơ, đợi câu trả lời của hắn. Nhưng hắn chỉ im lặng. Ý nghĩ trêu chọc hắn và ấn vào tất cả các nút bên phải của hắn đột ngột nhảy múa trong đầu tôi. Tôi cười khúc khích.

"Sao anh lại im lặng vậy?" Tôi hỏi hắn. Hắn không trả lời. "Em đột nhiên muốn anh ở đây với em, Vegas." Tôi nói, những lời nói vuột ra khỏi miệng trước khi tôi kịp ngăn lại.

"Đừng làm thế Pete." Hắn cảnh cáo, và tôi rùng mình trước uy quyền trong giọng nói ấy, khiến tôi cảm thấy thật yếu đuối.

"Tại sao không?" Giọng tôi nhỏ nhẹ, gần như thì thầm.

"Tôi muốn đâm vào trong em ngay bây giờ." Hắn nói, giọng cực kỳ trầm, một cơn rùng mình râm ran chạy khắp cơ thể lan đến các đầu ngón tay tôi, tôi thở ra một hơi thật dài và ho để giải tỏa cơn khô cổ họng đột ngột.

"Chúng ta mới làm chuyện đó tối qua... gần như mỗi đêm và –" Tôi dừng lại, đột nhiên cảm thấy xấu hổ khi nhận ra mình đang thực sự làm gì. Tôi ôm đầu gối vùi mặt vào chúng. Tim tôi vẫn đập mạnh trong lồng ngực.

"Hầu như mỗi đêm." Tôi nghe thấy hắn chế giễu từ đầu dây bên kia. "Pete, tôi muốn chịch em hàng đêm, hãy hiểu rõ điều đó." Hắn nói tiếp, từng lời hắn nói như truyền vào bụng tôi một cảm giác ấm áp khiến tôi phải nhích chân xuống nước. Hơi thở loạng choạng, tôi ôm chặt đầu gối hơn. Tôi muốn hắn ngay bây giờ. Tôi không thể không nhắm mắt lại và thở ra, những lời nói của hắn gây cho tôi những cơn rùng mình ngọt ngào, tôi có thể cảm thấy toàn thân mình đang run lên – đầu hàng như thể tôi bị xiềng xích bởi nó, làm bất cứ điều gì tôi phải làm.

"Tôi phải đi." Hắn nói làm tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi có thể nghe thấy khun Kinn ở đầu dây bên kia đang gọi hắn. "Nghỉ ngơi một chút. Và ăn gì đó, được chứ?"

"Ừm." Tôi nói với hắn, gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu khi tôi lại đặt lưng xuống bồn tắm.

Sau khi tắm nước ấm, tôi đi thẳng vào bếp để tìm thức ăn. Khi tôi đang quét toàn bộ tủ lạnh thì một người cất tiếng sau lưng tôi.

"Cậu có muốn tôi nấu món gì cho cậu không, khun Pete?" Hầu gái trưởng hỏi tôi, tôi quay mặt về phía cô ấy và lắc đầu.

"Không, tôi có thể tự làm được. Cảm ơn cô." Tôi nói với cô ấy, khẽ cúi đầu và mỉm cười. Vẫn chưa quen với cách mọi người bắt đầu gọi tôi là khun Pete hoặc Sir.

"Xin vui lòng cho chúng tôi biết nếu cậu cần bất cứ điều gì." Cô ấy đề nghị, cúi đầu chào tôi. Tôi cảm ơn cô ấy trước khi nhìn cô ấy rời khỏi bếp và để tôi lại một mình.

Cuối cùng, tôi đã làm được một chiếc bánh kếp và tôi thích cảm giác miếng bánh đầu tiên tan chảy trong miệng theo đúng nghĩa đen. Bột không đặc và vón cục, nó hoàn toàn xốp và mịn. Tôi phết thêm một lớp socola lên trên trước khi nhét một miếng nữa vào miệng. Cuối cùng, tôi cũng có thể ăn được. Phải rồi. Và điều này làm tôi hạnh phúc.

Khi tôi đang bận xử lý nốt bữa ăn của mình thì nghe thấy tiếng mọi người chạy ra ngoài bếp, báo động cho tôi. Tôi bỏ cái nĩa và đi thật nhanh ra ngay sau bức tường và quan sát xung quanh. Các vệ sĩ chạy từ mọi hướng, sự hoảng loạn đột nhiên len lỏi khắp cơ thể tôi. Tôi chạy vào trong bếp, mở ngăn kéo cuối cùng trên quầy và lấy khẩu súng. Gần đây, Vegas có xu hướng giấu súng ở mọi nơi trong biệt thự, hắn nói rằng đó là để bảo vệ tôi nếu tôi cần chiến đấu khi hắn không có ở đó.

Tôi nhét nó vào túi sau và đảm bảo rằng mình có đạn dự phòng trước khi bước ra khỏi khu vực ăn uống. Mọi người đang chạy – điên cuồng, tôi giữ bình tĩnh quan sát xung quanh. Có phải chúng tôi đang bị tấn công không? Nhưng tôi không thể nghe thấy bất kỳ tiếng súng nào từ bất cứ đâu. Có kẻ đột nhập chăng?

Khi tôi đang ở gần cầu thang và đi về phía cửa chính thì một bàn tay nắm chặt lấy vai tôi, tôi thở hổn hển quay lại, chĩa súng về phía anh ta.

"Nop." Tôi nói, hai tay anh ấy giơ ra sau đầu khi nhìn tôi. Tôi thở ra một hơi khi đút khẩu súng trở lại túi. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tôi hỏi anh. Khuôn mặt của anh vẫn vô cảm, nhưng ánh mắt của anh rất mạnh mẽ – cảnh giác.

"Thưa cậu, hãy trở về phòng của cậu. Tôi sẽ để lại một vài vệ sĩ ở đây để đảm bảo an ninh cho cậu khi tôi đi vắng." Anh nói gần như kéo tôi lên cầu thang. Tôi rút tay mình ra khỏi sự kìm kẹp của anh.

"Ý anh là gì?" Giọng tôi ngày càng cao, nỗi sợ hãi dâng lên dữ dội trong dạ dày tôi. Điều gì đang xảy ra?

"Mời cậu, đi lên lầu thôi." Anh nói, định nắm lấy cánh tay tôi một lần nữa nhưng tôi lùi lại. Không ai trong chúng tôi cử động cơ bắp, tôi có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, thậm chí tôi có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của mình. "Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi Nop." Tôi nói chắc nịch, tim đập thình thịch trong lồng ngực, tay lạnh ngắt, hơi thở nặng nhọc nhìn Nop, chờ đợi câu trả lời.

"Người của khun Gun đang tấn công biệt thự Chính gia. Họ cần hỗ trợ. " Anh trả lời. Và với những gì anh ấy vừa nói, nó ngay lập tức xóa sạch mọi bình yên và an toàn còn sót lại trong tôi. Sự hoảng loạn bùng nổ trong cơ thể tôi, một luồng lạnh lẽo rõ rệt chạy khắp da tôi từ trước ra sau, và tôi đột nhiên không thể nghe thấy gì và chân tôi lạnh cóng lại.

"Vegas ở đó." Tôi lầm bầm. Và tôi không biết nó xảy ra như thế nào nhưng tôi chỉ thấy mình đang di chuyển. Giật lấy chiếc áo chống đạn từ tay một vệ sĩ mà tôi va phải, ngạc nhiên vì mình đã lấy lại cảm giác nhanh như thế nào. Tôi chạy về phía cửa, tránh những người đàn ông đang cố ngăn tôi lại. Tôi có thể nghe thấy tiếng Nop hét lên từ phía sau nhưng tôi không quay lại.

Một suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tôi. Vegas ở đó. Và đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến khi chạy với tiếng tim đập thình thịch bên tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro