Chương 22: GLORY AND GORE - VINH QUANG VÀ ĐỔ MÁU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING: BẠO LỰC

"She was fury, she was wrath, she was vengeance."

"Cô ấy giận dữ, cô ấy phẫn nộ, cô ấy báo thù."

― Sarah J. Maas, Queen of Shadows

.

.

.

.

.

Pete

Tôi bước vào Chính gia bằng cửa sau. Báo động. Tay tôi lạnh cóng khi siết chặt khẩu súng hơn, hơi thở trở nên nặng nhọc. Cả căn nhà tối om, từ xa có thể nghe thấy tiếng súng và tiếng la hét. Tôi đi đến khu vực chung, nhón chân đi qua những mảnh kính vỡ và những chiếc bình bị phá hủy trên sàn nhà. Một cánh cửa hiện ra trước mặt tôi, và tôi nhẹ nhàng mở nó ra, tạo ra một âm thanh kẽo kẹt khẽ hơn cả tiếng tim đập thình thịch. Tôi thở ra một hơi bằng miệng để cố trấn tĩnh bản thân nhưng có vẻ không thành công lắm.

Và sau đó một mùi đánh thẳng vào tôi. Mùi máu đặc quánh khiến cổ họng tôi nghẹn lại. Xác người vương vãi khắp nơi, sàn nhà trông tối hơn với những tia đỏ dữ dội, lấp lánh dưới ánh sáng lập lòe từ một bóng đèn nhỏ. Tôi nhìn những xác chết từng người một mà thầm ước gì mình sẽ không nhận ra bất cứ ai. Nhưng trái tim tôi thắt lại ngay lúc đó khi tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc giữa những thi thể. Cậu ta là tân binh, và đôi mắt vô hồn của cậu nhìn chằm chằm vào tôi.

Một cảm giác ghê tởm quen thuộc, cơn buồn nôn đột nhiên lấp đầy bụng khiến tôi nôn nao. Tôi nhắm mắt lại trong một giây, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại và quyết tâm giải quyết chuyện này. Máu chưa bao giờ gây ảnh hưởng đến tôi lúc trước, nhưng bây giờ tôi cảm thấy như thế giới của mình đang xoắn lại bên trong tôi và tôi rất muốn nôn ra tất cả. Tôi bấu chặt vào đầu gối và tập trung vào hơi thở của mình. Sau khi tôi hoàn hồn lại, tôi chạy qua phòng bên cạnh, tìm kiếm khuôn mặt của những thi thể trên sàn. Không ai trong số họ là Vegas, hay bất kỳ ai mà cá nhân tôi biết. Tôi có thể cảm thấy sự nhẹ nhõm đang tan chảy trong huyết quản nhấn chìm khoảnh khắc hoảng loạn thoáng qua trong tôi.

Tôi đi qua khu vực chung, tiếng súng trở nên rõ ràng khi đến gần sảnh. Một cánh cửa khác hiện ra trước mặt, nhưng tôi đi ngang qua nó, rồi rẽ vào lối vào lớn dẫn thẳng ra sảnh lớn của Chính gia. Tôi ẩn mình sau những bức tường, giữ khẩu súng gần mình. Hơi thở của tôi trở nên nặng nhọc.

Nhưng vừa quay sang bên trái, tôi bắt gặp hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình. Vài giây trôi qua trước khi tôi nhận ra mình đã ngừng thở. Hít một hơi thật sâu, tôi chĩa súng về phía họ trong khi lùi lại vài bước. Họ chĩa súng vào tôi, một cảm giác sợ hãi lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, cơ bắp tôi căng ra. Họ dừng bước khi lưng tôi chạm vào bức tường cứng.

Cả hai vệ sĩ có thân hình giống nhau – cao và gầy. Hai người họ chỉ đứng cách tôi vài bước chân, thở hổn hển lấy lại hơi. Không ai trong số ba chúng tôi manh động. Và tôi phải chấp nhận nỗi sợ hãi đang lan khắp cơ thể tôi như một ngọn lửa. Tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi trong một cuộc đấu súng trước đây, có lẽ vì tôi không quan tâm nhiều đến bản thân mình, nhưng bây giờ thì khác. Bây giờ tôi có một thứ để bảo vệ, tôi sẽ chiến đấu đến cùng và quay trở lại vì đứa trẻ này.

Bây giờ hoặc không bao giờ. Chiến đấu hoặc chết.

Tôi nhận thấy họ đều thuận tay phải, sự chú ý và phản xạ chắc chắn sẽ nhanh ở phía bên phải, tôi bắn vào bên trái của họ. Đánh vào vai phải của tên kia, khẩu súng của gã rơi xuống đất, tôi nhanh chóng trượt trên sàn trước khi tên kia kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tôi nắm lấy tay gã bằng khẩu súng từ bên dưới, chân phải của tôi đá vào đầu gối thuận của gã khi tôi kéo gã xuống đất. Một tiếng càu nhàu khe khẽ phát ra khi gã ta nhăn mặt đau đớn vì bị gãy chân. Gã ngã đè lên người tôi, đè tôi xuống.

Tên còn lại nhanh chóng nhặt khẩu súng trên sàn chĩa về phía tôi, tôi nhanh chóng đánh vào quai hàm tên vệ sĩ phía trên khiến hắn ngã về phía tôi. Máu bắn tung tóe lên mặt tôi. Một tiếng nổ lớn vang lên khi tôi dùng gã ta làm lá chắn sống cho đồng đội của gã. Tôi thở hồng hộc nhìn gã trút hơi thở cuối cùng, từ từ chết bên cạnh tôi, khi tôi đang thở hổn hển và run rẩy trên sàn thì gã vệ sĩ còn lại đứng trước mặt tôi. Máu rỉ ra từ vai phải của gã ta, để lại vết sậm màu trên bộ đồng phục.

Tôi nhanh chóng đưa cả hai chân ra sau và đá ra trước khi gã ta có thể làm bất cứ điều gì, nối với một đầu gối và tôi nhìn gã ta lồm cồm bò dậy khi tôi đứng dậy, chắc chắn tóm lấy được tay cầm khẩu súng súng của gã, tôi vặn người và đá mạnh vào ngực gã. Tôi có thể cảm thấy cổ tay gã bị trật khớp quanh tay nắm của tôi khi gã ngã xuống đất. Đầu gối tôi đè lên ngực gã.  Tôi không để phí thời gian, giật lấy khẩu súng trên tay gã và nã một phát vào đầu gã. Tiếng ồn lớn tạo ra âm thanh ù ù trong đầu tôi. Máu lan khắp sàn khi tôi nhìn chằm chằm vào gã ta.

"Pete."

Một giọng nói làm tôi giật mình. Tôi quay cả người lại, quay mặt về hướng giọng nói phát ra. Máu tôi chảy điên cuồng trong huyết quản, ngực tôi phập phồng khi nhìn gã.

"James." Tôi lầm bầm. Súng của tôi chĩa vào gã và nó vẫn như vậy ngay cả khi gã nhấc cả hai tay lên đầu.  Gã liếc nhanh qua cả hai vệ sĩ đã chết phía sau tôi khi tiến lên một bước. Tôi lùi lại. Mở chốt súng, sẵn sàng bắn trong trường hợp gã ta chọn làm điều gì đó buồn cười.

"Pete, sao cậu lại ở đây? Cậu lẽ ra phải trốn đi." Gã ta nói, đôi mắt điên cuồng nhìn xung quanh như thể một thứ gì đó nguy hiểm sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi.

"Tại sao cậu lại đến đây?" Gã lại nói, giọng đầy hoảng sợ.

"Tôi cần đi xem Vegas." Tôi nói, giọng tôi dữ tợn khi lườm gã ta. Tôi lùi lại một lần nữa; Tôi có thể cảm thấy bức tường cứng đang đè lên vai mình.

"Hắn đã tách khỏi khun Kinn, hắn đi thẳng đến Thư viện để tìm cha mình." James trả lời. Gã ta bước thêm một bước, và tôi điều chỉnh khẩu súng của mình chĩa vào ngực gã. Gã ngừng di chuyển. Bây giờ gã đang cách tôi một mét. "Hãy đi với tôi, chúng ta phải trốn."

"Không." Lần này, tôi là người bước tới, cầm chắc khẩu súng. Gã lùi lại. Bối rối. "Làm sao anh biết hắn đang tìm cha mình?" Tôi hỏi. Vẻ mặt gã vẫn như cũ, gã không trả lời.

"Anh đã biết vị trí của khun Gun, nhưng anh lại ở đây." Tôi bước thêm một bước về phía trước, hơi thở nặng nhọc, tôi có thể cảm nhận được điều gì đó đang được báo trước như thể nguy hiểm đang ở ngay trước mắt và sẵn sàng bắn chết tôi. James, với tư cách là một vệ sĩ cấp cao, nên ở trong khu vực và là người đầu tiên di chuyển đến đó mà không phải là đi lang thang. Vậy tại sao gã ta lại ở đây?

"Pete, tôi sẽ giải thích sau. Đi với tôi trước đã!" Và ngay khi gã nói lời cuối cùng đó, một viên đạn đã bắn về phía chúng tôi. Cả hai chúng tôi cúi xuống. Bụi và mảnh vụn văng ra từ nơi viên đạn chạm vào. Tôi trốn sau bức tường, James nấp sau một cái bàn. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp đang tiến về phía chúng tôi. Tim tôi đập thình thịch khi áp người vào tường. Tôi giữ vững hơi thở của mình.

James hơi nâng người lên trên bàn đá để bắn hai phát đạn, rồi lại nhanh chóng nấp sau bàn đá. Một vài tiếng càu nhàu và xáo trộn có thể được nghe thấy.

Chúng đang ở gần đây?

Tôi cần phải ra khỏi đây.

Tôi đứng dậy và chạy về hướng ngược lại, quay trở lại cánh cửa mà tôi đã chạy qua lúc nãy. Tôi bước vào và đóng cửa lại. Dựa lưng vào cánh cửa cứng, tôi cố gắng điều hòa hơi thở của mình. Tôi nhìn lướt qua căn phòng trống, nheo mắt vì trong phòng rất tối. Tôi lấy điện thoại ra và bật đèn pin, một tia sáng đột nhiên chiếu sáng căn phòng và tim tôi gần như ngừng đập khi mắt tôi dừng lại ở hai vệ sĩ đã chết đối diện tôi. Lỗ đạn trên ngực và đầu của họ.

Tôi nhấc điện thoại lên cao hơn để xem toàn bộ căn phòng, một cửa sổ bị vỡ kính ở bên trái tôi. Những cái kệ trống rỗng, rượu vương vãi và những chiếc chai vỡ tan  trên sàn. Tôi đến cửa sổ để mà không tạo ra nhiều tiếng động từ các mảnh vỡ và cố gắng nhìn kỹ, bao quát toàn cảnh khu vườn.

Không bao lâu, thì tôi chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau ầm ĩ. Tôi sững người khi nhìn ra phía sau, hướng thẳng ra cửa. Tôi vội quay lại chỗ hai vệ sĩ đã chết và lục tìm trong quần áo của họ. Cầm theo súng, đạn dự phòng và lựu đạn của họ. Nhưng rồi tiếng ầm ầm đột ngột dừng lại, và tôi ngay lập tức nhìn ra cửa một lần nữa. Tôi có thể nhìn thấy những cái bóng ngay bên dưới nó; hai hoặc ba người đang đứng phía sau cửa.

Nhưng không ai di chuyển. Không ai cả trong vài giây.  Im lặng. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng tim đập thình thịch và hơi thở dồn dập của mình. Mắt tôi dán vào cửa, rồi đến cái bóng rồi lại dán vào cửa, tôi gần như ngừng thở.

Sau đó, tay nắm cửa di chuyển và tôi bật dậy di chuyển về phía cửa sổ nhanh nhất có thể. Tôi nhìn xuống và nhảy xuống không chút suy nghĩ. Chắn chắn rằng đã dẫm lên các tác phẩm điêu khắc bằng đá ngay bên dưới cửa sổ và nhảy. Nó không cao đến thế nhưng tôi có thể cảm thấy chân mình hơi run rẩy vì va chạm. Tôi lật đật đứng dậy bỏ chạy.

Vài vệ sĩ đang đi tuần tra trong vườn và tôi thậm chí không thể nhận ra đồng phục của họ. Tôi bắn vào chúng ngay lập tức khi mắt chúng tôi gặp nhau. Phát đầu. Vào ngực. Phát thứ hai - vào đầu. Viên  thứ ba xuyên qua hộp sọ. Tôi tiến lại gần hơn. Phát thứ tư xuyên qua phổi. Tôi nạp đạn cho khẩu súng của mình, nhìn quanh xem có kẻ thù nào khác xung quanh không. Tôi sẽ giết tất cả chúng, tôi thề với bản thân mình. Trước khi chúng có thể chạm một ngón tay vào Vegas.

Tôi lê bước về biệt thự, đi vào gần chiếc bàn. Nó ở gần cầu thang xuống tầng hầm. Tôi đi thẳng xuống đến cánh cửa ở góc xa nhất và bước vào đó, bị sốc trước cảnh tượng trước mắt.

Cơn đau đẩy lên và xuyên qua ngực tôi. Những vệ sĩ nằm lạnh lẽo trên sàn nhà, máu chảy ra từ cơ thể của họ, đó là bạn của tôi. Họ là bạn của tôi. Và họ đều đã chết. Một cơn buồn nôn bỗng trào lên cổ họng, tôi nghẹn ngào cố kìm nước mắt. Nó không còn phải là vì buồn hay đau thương nữa. Những gì tôi cảm thấy là sự tức giận.

Tôi bắt đầu đi vòng quanh đảm bảo không gây ra bất kỳ tiếng động nào, cố gắng hết sức để không liếc nhìn các thi thể một lần nữa. Arm ở đâu?

Tôi đi xa hơn cho đến khi chạm tới bức tường khổng lồ treo đầy vũ khí; lúc này đây lại trống trơn. Tôi định quay lại thì nghe thấy tiếng càu nhàu nhẹ từ phía sau nó. Tôi lén nhìn ra phía sau và thấy Arm, cơ thể nó bị đè lên bàn, một vệ sĩ đang chĩa súng vào đầu nó. Cả hai đều đang gầm gừ. Và trước khi có thể nghĩ bất cứ điều gì, tôi đã bắn một viên đạn vào vai gã vệ sĩ. Làm gã ta ngã xuống sàn với một tiếng uỵch lớn.

Arm ngã sang phía bên kia. Tôi liếc nhanh nó kiểm tra rồi đảo mắt nhìn gã vệ sĩ đang chảy máu trên sàn. Tôi lại nổ súng. Sau đó một lần nữa. Và một lần nữa. Tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể vô hồn của gã ta trong vài giây cho đến khi sàn nhà nhuốm màu tối đen vì máu của gã.

"Pete? Thế quái nào mà mày lại ở đây?" Arm nửa hét lên sau lưng tôi, sự khó chịu hiện rõ trong giọng nói của nó. Tôi quay lại đối mặt với nó.

"Tao ở đây vì Vegas." Tôi nói. "Tao sẽ giúp hắn chiến đấu, tao sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện gì." Tôi tiếp tục. Tôi không có ý sát cánh chiến đấu với hắn, tôi ở đây để giảm bớt gánh nặng cho hắn. Tôi có thể giết hàng tá vệ sĩ ở đây khi hắntiến đến chỗ cha mình. Tôi chắc chắn sẽ mở đường cho hắn nhiều nhất có thể.

Nghe thấy tôi nói vậy, nó đứng dậy và ôm lấy mặt tôi.  "Mày hoàn toàn mất trí rồi à?" Giọng nó phá vỡ sự yên tĩnh trước đó, ầm ầm, run rẩy, gần như nguy hiểm.

Tôi cười khúc khích. "Không?" Tôi trả lời, nhưng nụ cười của tôi dần biến mất khi nhìn xuống. "Tao xin lỗi.  Pol và những người khác..." Tôi nghẹn lời. Những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi. Tôi cảm thấy nó tiến lại gần vỗ vào lưng tôi.

Khi tôi đang lau nước mắt thì nghe thấy tiếng súng khe khẽ, tôi ngẩng đầu lên và thấy James ở sau Arm. Đang chĩa súng về phía chúng tôi. Tôi vội vàng đẩy Arm sang một bên trong khi lách mình sang hướng khác.  Một viên đạn sượt qua vai phải trước khi tôi chạm đất. Tôi dồn toàn bộ trọng lượng lên tay khi tiếp đất để cơ thể không bị tác động nhiều. Tiếng tim đập thình thịch tạo thành âm thanh ong ong trong đầu tôi. Tôi không thể thở bình thường vì máu dồn lên mặt và chân tôi thì lạnh toát.

"Tôi đã bảo cậu đi với tôi khi tôi hỏi cậu một cách tử tế." Gã nói. Đứng cách tôi vài bước chân. "Mày là kẻ phản bội." Tôi tự nói điều đó với bản thân mình hơn là với gã. Tất nhiên đó là gã. Không có ai khác ngoài gã cả.

"Tao không phải là kẻ phản bội nếu tao chưa bao giờ coi Kinn là ông chủ của mình." Gã cười khẩy. Tôi vội lấy súng và bắn vào gã cùng lúc gã bắn một viên đạn vào tôi. Tôi rên rỉ khi cơn đau xuyên qua chân phải. Tôi quá bận rộn với vết thương ở chân nên không thể tập trung vào James và Arm. Họ đang giao thủ bằng những cú đấm và đá, Arm dùng khẩu súng rỗng của mình đánh vào mặt James khiến đối phương không kịp chống trả hay di chuyển. Máu bắn tung tóe khắp nơi. Tôi chộp lấy khẩu súng của mình và tập trung ánh mắt vào James, lờ đi cơn đau nhói dữ dội ở chân phải. Chờ đợi thời điểm chính xác để nổ súng.

.

.

.

Vegas

"Chúng ở khắp mọi nơi." Giọng của Kinn có vẻ cáu kỉnh, điều này hoàn toàn phù hợp với cảm xúc của Vegas. Xem nào, họ đang mong đợi điều này - Gun tấn công họ ngay khi ông ta quay lại. Có vẻ như mọi thứ đúng như họ đã lên kế hoạch và viễn cảnh Vegas đã tưởng tượng trong những đêm không ngủ đó đã trở nên sống động. Nó làm hắn sôi máu. Sự phấn khích len lỏi trong huyết quản, hắn sẽ tàn sát càng nhiều người càng tốt như một kẻ điên và nó còn thú vị hơn cả những gì hắn đã tưởng tượng. Đây là chiến tranh.

"Có ai trong số chúng vào chưa?" Vegas hỏi Kinn khi họ đi qua hành lang của ngôi nhà lớn.

"Tao nghĩ chúng đã vào rồi." Kinn trả lời, bắn một viên đạn về phía trước. Một cơ thể ngã phịch xuống sàn khi cả hai Alpha của hai gia đình tiến đến. Máu nhuộm những viên gạch cẩm thạch trắng thành màu đỏ thẫm. Trời đã tối nhưng vẫn còn thoáng thấy mặt trời lặn ở đằng xa. Đó là những tia sáng mềm mại gần như làm cho những đám mây xung quanh trông như bốc cháy. Giống như một ngọn lửa hừng hực trên đường chân trời đen tối. Như thể đó là tiếng kêu xung trận với bóng tối bảng lảng đang dẫn len lỏi vào.

Đây sẽ là một đêm rất dài. Vegas nghĩ.

Ông già hắn đang ở đâu đó ngoài này. Bị ám ảnh bởi quyền lực và sự giàu có, sống cuộc sống trong tháp ngà của chính mình. Sẵn sàng giết và tiêu diệt cả gia tộc của anh trai mình vì nỗi ám ảnh này của bản thân. Muốn trở thành kẻ mạnh nhất, khao khát được đứng đầu cả hai gia tộc. Sở hữu mọi thứ mà hai bàn tay ông ta có thể nắm được.

Cha của hắn, người chưa bao giờ coi hắn cũng như Macau như con ruột của mình. Cả hai đều bị lợi dụng cả đời như những con tốt thí; một lá chắn chống lại Chính gia. Và không, Vegas không ở đây để giúp Chính gia bảo vệ gia tộc của họ. Hắn quá xấu xa cho điều đó. Hắn ở đây để giết cha của mình và cuối cùng lật đổ ông ta với tư cách là Alpha đứng đầu Thứ gia. Hắn muốn mọi thứ cho riêng mình. Hắn sẽ lấy mọi thứ từ cha mình và biến nó thành của riêng mình. Mọi thứ.

Có thể hắn cũng không khác gì ông già mình, có thể họ thực sự giống nhau - bị ám ảnh bởi quyền lực và sự giàu có, việc giết người và tội lỗi, sự tham lam và bạo lực. Đây là con người của hắn. Đây là điều mà cha hắn muốn hắn trở thành, nhưng ông ta không tạo ra Vegas theo cách này, hắn đã tự mình làm điều đó. Hắn biến mình thành một con quái vật.

"Khun Vegas." Một giọng nói từ tai nghe làm hắn giật mình. Hắn không trả lời mà đợi Nop nói lại khi hắn ẩn nấp và bắn vào kẻ thù. "Pete đang ở đây." Nop tiếp tục, và điều đó khiến Vegas dừng lại trong vài giây.

"Em ấy ở đâu?" Giọng nói của Vegas trở nên tối tăm. Các khớp ngón tay của hắn trở nên trắng bệch, nắm chặt khẩu súng. Quai hàm hắn nghiến lại. Cơn thịnh nộ chồng chất trong cơ thể giống như có axit trong máu hắn.

"Cậu ấy được nhìn thấy lần cuối gần khu vực của sếp, thưa sếp."

"Chết tiệt." Hắn nguyền rủa, vô số suy nghĩ chạy quanh đầu hắn.

"Tôi xin lỗi thưa sếp, tôi không thể ngăn cậu ấy lại được." Nop trả lời, giọng điệu chuyên nghiệp của anh ấy không bao giờ ngập ngừng.

"Anh và toàn đội của anh sẽ bảo vệ em ấy, Nop." Giọng của Vegas dữ dội, phát ra từ lồng ngực khi hắn cố gắng kiểm soát cơn thịnh nộ đang lan ra trong huyết quản. "Tôi không quan tâm tất cả các anh có chết hay không. Nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra với em ấy, tôi sẽ giết từng người một. Hiểu chứ?" Và nó không phải là một cảnh báo, chưa bao giờ. Đó là một mệnh lệnh, một mối đe dọa từ một Alpha cao cấp. Và ồ, Vegas sẽ giết. Hắn sẽ giết bất cứ ai làm tổn thương Pete.

Tôi có thể mất tất cả mọi thứ nhưng em  thì không.  Hắn tự nghĩ.

Không phải Pete, cũng không phải con của em ấy.

Vegas đi ngang qua tiền sảnh, cơn giận sục sôi trong máu  Không bận tâm pheromone đầy giận dữ và nguy hiểm của mình có đang lan rộng khắp nơi. Bắn vào bất cứ ai sẽ đến gần mình.

Giết chúng. Giết tất cả chúng.

Hắn đi qua cầu thang và đi thẳng xuống tầng hầm.  Toàn bộ cơ thể hắn tự di chuyển, tất cả các giác quan của hắn đều có thể cảm nhận được Pete. Mùi hương của em phảng phất trong không khí, mùi hương của Pete. Nhưng còn có một mùi khác. Mùi hương của James. Và nó càng làm hắn sôi máu hơn. Cơn thịnh nộ bùng lên trong hắn. Tiếng bước chân nặng nề của hắn vang vọng trên hành lang chật hẹp.

Hắn lao vào trong phòng, không lãng phí một giây nào khi bắn một viên đạn vào chân phải của James, Arm ở phía trên James. Pete ôm súng, gục xuống sàn. Và đôi mắt của Vegas hướng thẳng vào đùi phải của Pete.  Có máu chảy ra ở đó.

Vegas lại nổ súng, lần này trúng vai James. Arm bò đi, để lại một vệt máu trên sàn nhà. Tiếng la hét đau đớn của James vẫn tiếp tục, lớn tiếng với những tiếng vang kéo dài. Hắn lại nổ súng, trúng vào vai bên kia. Một tiếng hét khác thoát ra khỏi miệng gã ta, gã gần như lăn lộn trên sàn, một nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt Vegas. Hắn đang tận hưởng điều này.

"Tao đã cảnh báo mày trước đây." Vegas rít lên qua hàm răng nghiến chặt. "Tao sẽ tra tấn mày đến chết khi tao gặp lại mày." Hắn nói, một nụ cười khủng khiếp lan rộng trên khuôn mặt. Không rời mắt khỏi James, Vegas lại bắn vào chân gã ta. Một lần. Hai lần. Và một lần khác. James vùng vẫy và giãy giụa, hét lên một tiếng rên rỉ khủng khiếp, xuyên thấu vượt xa nỗi kinh hoàng và đau đớn thuần túy.

Không, Vegas sẽ không bao giờ bắn vào những bộ phận quan trọng của gã ta, điều đó sẽ phá hỏng cuộc vui.  Hắn sẽ tiếp tục bắn vào gã cho đến khi gã cạn máu. Cho đến khi gã chết vì ngạt thở, vì quá đau đớn. Cho đến khi cơ thể yếu ớt của gã không thể di chuyển, cho đến khi gã gục chết trên sàn nhà. Hắn không thể nghe thấy ai ở phía sau nữa, thậm chí không thể nghe thấy Pete bảo hắn hãy dừng lại và họ phải đi. Hắn đã chờ đợi điều này, để thấy James chết dưới chân mình. Trở thành vũng máu trên sàn nhà.

Và rồi hắn quay lại, Pete và Arm kéo hắn đi. Tại sao họ phải chạy? Ngay khi họ đi được nửa cầu thang, một tiếng nổ lớn đã xảy ra bên trong căn phòng dưới tầng hầm. Tiếng va chạm lớn khiến hộp sọ của họ kêu lạch cạch, xương của họ bị rung chuyển. Vegas đã che chắn toàn bộ cơ thể Pete.

Cơn đau thuần túy xé toạc vai trái của Vegas.

.

.

.

Hello các bà, tôi đã trở lại đây. Dạo này mất động lực dịch quá, còn có mấy chương thôi mà lười xỉu 🥲.

Spoil chap sau sẽ là ngoại truyện ngọt ngào trong thai kỳ nhó :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro