Chương 3: Em ghét tôi đến vậy sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vegas dùng khăn ướt lau đi lớp kem nền sót lại trên cổ tay Pete, dần dần lộ ra toàn bộ hình xăm.

Đó là một chiếc còng với những cánh hoa đẹp đẽ, bên cạnh còn có ngày sinh nhật của Vegas. Hắn thất thần vuốt ve Tattoo của mình, tầm mắt không hề dời đi.

Pete khôi phục ý thức, điều đầu tiên là cảm nhận tia lửa không ngừng truyền đến từ cổ tay, có chút ngứa ngáy. Cậu vô thức nhíu mày, định rút tay ra, lại bị nắm chặt lấy.

Pete trợn tròn mắt, mọi thứ xảy ra trước khi hôn mê lướt nhanh qua đầu.

Cậu bị bắt rồi.

"Tôi không nghĩ ra." Giọng Vegas đều đều, nhưng ẩn dưới đó là làn sóng cuồn cuộn, "Tại sao em phải che giấu nó?"

Tattoo là định mệnh dành cho nhau, theo nhận thức của Vegas, họ là sợi dây liên kết không thể tách rời và cũng không nên tách rời.

Mẹ hắn không phải là Tattoo của cha, Tattoo của ông đã chết từ lâu. Vì thế, trong lòng cha hắn chưa bao giờ có chỗ cho mẹ, càng không để mẹ hắn trên đầu quả tim mà chiều chuộng.

Giữ lại bà, cũng chỉ bởi vì mẹ hắn đã sinh ra người thừa kế.

Mối quan hệ của bọn họ chỉ đem đến tổn thương sâu sắc cho đối phương.

Nếu không phải là Tattoo, bất cứ mối quan hệ ràng buộc gì cũng sẽ trở thành bi kịch. Cho nên Vegas đã rất mong đợi Tattoo của mình.

Đợi lâu như vậy, kết quả Tattoo của hắn lại trăm phương nghìn kế tìm cách trốn tránh hắn, Vegas không hiểu.

Pete im lặng nhìn Vegas, trong lòng tính toán nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

"Tôi đang hỏi em." Vegas ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cậu, tay dùng sức siết chặt cổ tay Pete, "Tại sao lại trốn?"

Cổ tay cậu chắc hẳn đã bầm tím lên rồi.

"Anh là cậu chủ Thứ gia, tôi là vệ sĩ của Chính gia." Pete thật tâm trả lời, "Chúng ta đẳng cấp khác biệt, lập trường lại càng cách xa, cho nên tôi cảm thấy mình không xứng với anh."

Pete trong lòng buồn nôn, nhưng một khi đã đeo lên lớp mặt nạ, ai mà chẳng trở thành một trà xanh chính hiệu chứ.

Vegas phá lên cười như thể hắn ta nghe thấy những lời hài hước nhất trên thế giới, cười đến không ngừng được.

Pete lo lắng quan sát vẻ mặt của hắn, bỗng Vegas chớp mắt liền nắm chặt lấy cằm cậu: "Em nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?"

"Đúng, tôi cá là anh sẽ tin." Pete nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của Vegas, không chút sợ hãi.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Vegas buông lỏng cằm Pete ra, nhưng vẫn giữ chặt cổ tay cậu: "Em nên cảm thấy may mắn vì là Tattoo của tôi."

Vì chỉ như vậy, bất kể em có nói dối cái gì, tôi đều có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua.

Ánh mắt Vegas rơi vào huy hiệu gia tộc trên quần áo của Pete, nâng tay kéo ra: "Cái này không cần giữ lại. Từ nay về sau, em là người của Thứ gia."

Hắn dừng một chút, sau đó nghiêng đầu mỉm cười: "Không đúng, em là người của tôi, là Tattoo của tôi. Xứng hay không, không tới lượt em quan tâm, tất cả đều là ý trời."

Pete miễn cưỡng nâng khóe miệng, lộ ra một nụ cười xấu xí.

Cút mẹ mày đi ý trời, không yêu chính là không yêu, Tattoo cũng không thể ngăn được cậu!

Bây giờ mới thấy Khun Nủ Tankhun nói đúng, Vegas đúng là một tên điên. Nếu không có thuốc mê, hắn căn bản không thể thắng được cậu! Một chút công bằng cũng không có.

"Tôi sẽ cho em tự do hoàn toàn." Vegas cuối cùng cũng buông cổ tay Pete ra, dòng điện mãnh liệt dần rút lui. "Nhưng cơ hội chỉ có một lần."

Sau đó đưa bàn tay đang cầm một đồ vật đến bên tai Pete, "Đừng cử động."

Pete toàn thân cứng đờ, không biết hắn muốn làm gì.

Tách! Một cơn đau nhói từ vành tai lan đến các dây thần kinh trong não, Pete không chịu nổi, phát ra âm thanh đau đớn: "Ui~Anh, anh làm cái gì vậy?"

"Đôi bông tai này, không được phép gỡ xuống." Vegas nói từng chữ, mạnh mẽ cảnh cáo, "Em dám tháo nó xuống, sẽ phải gánh lấy hậu quả tương ứng."

Vegas nhìn đôi bông tai kim cương màu xanh lam trên tai Pete, hài lòng mỉm cười.

Pete mỉm cười đáp lại: "Được thôi."

Giả vờ ngoan ngoãn, ai mà chẳng làm được?

Vegas nói dối.

Cái gì mà tự do hoàn toàn chứ, Pete ngoại trừ căn biệt thự riêng kia, không thể đi đâu cả!

Pete giống như con búp bê bị gãy chân, chỉ có thể quanh quẩn trong phạm vi mà chủ nhân cho phép, trong lòng nghẹn tức một cục.

Điều khiến cậu vui vẻ duy nhất là Vegas không ngăn cản cậu luyện tập.

Thế nên Pete mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng tập, nâng tạ rèn luyện thể lực, dù có mệt muốn chết cũng không muốn trở về phòng. Bởi vì Vegas cứ đòi ngủ chung phòng với cậu, Pete điên lên mất.

Cậu có thể chấp nhận bạn giường, cũng chịu được tình một đêm.

Nhưng Pete sẽ không bao giờ cùng chung chăn gối với người mà cậu không yêu, càng nhất định không hôn người khác.

Khổ nỗi Vegas lại như một đứa trẻ, nói cái gì mà không ôm cậu thì không có cách nào đi vào giấc ngủ. Vậy cho hỏi anh trai trai này, hai mươi năm qua anh chưa ngủ một giấc nào hả?

Pete càng nghĩ càng giận, trút lên bao cát, một quyền lại một quyền, coi nó như Vegas.

"Seems like you got a lot of hate in you." Vegas đột nhiên xuất hiện trong phòng tập, cười yếu ớt nói.

Pete đầu cũng không thèm quay lại, trợn mắt nói: "Tiếng Anh tôi không tốt, nói tiếng người đi."

"Em ghét tôi đến vậy sao?" Giọng Vegas pha chút bi thương.

Pete cười khẩy: "Tôi sao dám ghét Khun Vegas chứ. Chỉ là có người nói mà không giữ lời, nên rất không vui thôi. Tự do hoàn toàn, a."

"Pete."

Pete sững người, có vẻ như đây là lần đầu tiên Vegas gọi tên cậu.

Mặc dù Vegas đối với cậu rất khoan dung, nhưng không thể xóa nhòa việc hắn luôn có một thái độ của người bề trên, với cậu đến giờ vẫn luôn là: em, em, em.

Đột nhiên nghe tên mình từ miệng Vegas, Pete cảm thấy hơi không quen.

Vegas tiếp tục nói: "Chúng ta đánh một trận đi. Nếu thắng, em sẽ hoàn toàn tự do."

Pete tháo găng tay, giãn gân cốt: "Lẽ ra phải làm sớm mới phải. Khun Vegas có sợ thua như lần trước không?"

Vegas nhún vai.

Hai người đứng trên sàn đấu quyền anh, hai đấm nắm chặt. Pete vặn vẹo cổ: "Khun Vegas, anh xác định không mang đồ bảo hộ sao?"

Đôi mắt cậu quét qua vết thương chưa lành trên mặt Vegas.

"Ừm. Tôi là Vegas." Hắn nói, "Cảm ơn Tattoo thân yêu của tôi vì đã lo lắng tôi sẽ bị thương, nhưng không cần."

Pete nghĩ nghĩ, mặt cậu đanh lại.

Vệ sĩ Nok của Vegas thổi còi, Pete không nói hai lời liền lao đến, ra một cú móc phải.

Vegas nhanh nhẹn né tránh, ngay khi hắn nghĩ rằng Pete sẽ tấn công từ bên trái, cậu lại lần nữa ra một quyền bên phải, một cú đánh rất mạnh giáng xuống mặt hắn.

Khuôn mặt lập tức sưng đỏ.

Thuộc hạ đứng một bên căng thẳng hét lên: "Khun Vegas!"

Vegas giơ tay ra hiệu bọn họ yên lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm Pete, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười: "Hết giận chưa?"

Pete nghi ngờ nhíu mày. Tên này mất trí rồi sao? Biết rõ đánh không lại, vẫn cùng cậu giao hẹn, chỉ vì muốn cậu hết giận?

"Một đấm là đủ rồi." Pete nói.

Sau đó tiếp tục tiến tới tấn công, tốc độ Vegas không nhanh bằng Pete, không tìm được kẽ hở để đánh trả. Chỉ có thể giống như lúc ở Chính gia, liên tiếp né tránh, chỉ sợ lộ ra một chút sơ hở liền bị cậu giáo huấn tàn nhẫn.

Pete đánh lui đánh tới, cơn tức giận cũng giảm bớt. Nhưng càng đánh càng thấy không vui. Một mình nghiền áp đối phương, chán muốn chết.

Vừa định nhanh chóng giải quyết dứt điểm trận đấu, Vegas đã thực hiện một động tác chân bất ngờ, dùng nhu thuật Brasil mà Pete ít khi thấy qua khiến cậu ngã xuống sàn, rồi nhanh chóng áp đảo Pete bằng sức mạnh và kỹ thuật xa lạ.

Pete cố gắng thoát ra nhưng không có kết quả, chửi ầm lên: "Vegas!"

"Em thua rồi." Vegas hoàn toàn kiểm soát tay chân Pete, khiến cậu không thể nhúc nhích, sau đó ghé vào tai cậu nói nhỏ.

"Không thể tính là thắng được!" Pete hằn học nói, "Đây mẹ nó là nhu thuật Brasil!"

"Chúng ta đâu có hạn chế kĩ thuật, đúng không?" Vegas nhướng mày.

Pete không nói nên lời, chỉ có thể hét lên: "Buông ra!"

Vegas nhìn biểu tình trở nên gắt gỏng vì giãy dụa của Pete, cúi đầu hôn cậu.

Pete sững sờ trong giây lát, sau đó càng dùng sức kháng cự.

Nhưng nụ hôn của Vegas mãnh liệt mà cố chấp, không cho Pete cơ hội trốn thoát.

Vegas thậm chí còn dùng tay bóp cằm Pete, khiến cậu vì đau mà mở miệng. Tạo điều kiện cho chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn luồn vào khe hở.

Pete bị hôn sắp không thở được, hai tay yếu ớt đẩy lồng ngực Vegas. Người bên trên thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng liếm láp đôi môi mềm mại rồi rút lui.

Hai người đồng thời mở to miệng hít thở, môi xinh của Pete bị Vegas làm cho sưng đỏ: "Tên điên."

Vegas còn chưa thỏa mãn liếm liếm lưỡi.

Pete đỏ mặt quay về hướng khác. Vegas nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: "Tuy rằng tôi thắng, nhưng mà nể tình em ngoan như vậy. Tôi cho phép em tự do đi lại."

Pete kinh ngạc nhìn Vegas: "Thật sao?"

"Ừm." Vegas nhớ tới tên anh họ điên cuồng Tankhun, "Em cũng nên trở về nói lời tạm biệt."

Bởi vì từ nay về sau, em là người của tôi.


____________

Mới rước về có mấy hôm mà hết bị ăn chửi rồi bị ăn đấm=)))) Thưn Gát nhìu trútt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro