Chương 5: Trắng đen tuyệt phối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete cảm thấy bên mặt hơi nóng, mơ màng quay đầu đi, nhưng luồng nhiệt kia cứ dai dẳng đeo bám theo cậu.

Cậu nhớ ra gần đây có một con sói bám người, mỗi sáng đều phải dính lấy cậu.

Pete lập tức tỉnh táo, trợn mắt nhìn Vegas: "Năm phút lâu thật đấy."

"Vậy tôi xin thêm năm phút nữa nhé?" Tay Vegas không thành thật mà thò vào sờ sờ chiếc eo của Pete.

Pete cho hắn một cái liếc mắt: "Muốn ăn đấm nữa không?"

Vegas cười khổ buông tay, vết thương lần trước do ăn một quyền vẫn còn đó. Hắn chưa quên được sức chiến đấu khủng bố của Tattoo nhà mình. Mỗi giây mỗi phút đều phải nhớ, trân trọng lấy mạng sống.

"Hôm nay em làm gì ở nhà vậy?" Vegas đột nhiên hỏi Pete.

Thăm dò địa hình, mở khóa máy tính của anh, kiểm tra lịch tuần của vệ sĩ, tôi bận lắm.

Thiên ngôn vạn ngữ*, cuối cùng gói gọn thành một câu: "Đọc sách."

*Ngàn vạn lời muốn nói.

Vegas suy nghĩ một chút, liền nói: "Muốn đi tham quan sòng bạc với tôi không?"

Nghe vậy, Pete hai mắt sáng lên: "Sòng bạc của Thứ gia sao?"

Mâu thuẫn giữa Chính gia và Thứ gia rất sâu, căn bản không thể tự ý ra vào địa bàn của đối phương, nếu không sẽ bị coi là hành động khiêu khích.

Pete là vệ sĩ Chính gia, đương nhiên chưa bao giờ đặt chân đến sòng bạc thuộc quyền sở hữu của Thứ gia.

Nhưng cậu đã nghe qua, sòng bạc của Thứ gia so với Chính gia rất hỗn loạn, là nơi vô cùng nguy hiểm.

"Em là người của Thứ gia, đương nhiên phải đến sòng bạc Thứ gia. Thế nào, em còn mơ tưởng có thể về lại Chính gia sao?" Vegas nhìn Pete với ánh mắt cảnh cáo.

Nói sai một câu, liền xong đời.

"Tôi ngoài sòng bạc Chính gia còn chưa đi đâu khác. Tò mò hỏi một câu không được hả." Pete giận dữ đáp trả.

"Cũng tới lúc mọi người nên làm quen với thành viên mới của Thứ gia." Vegas mỉm cười, "Em nói có đúng không? Pete."

Không cần, cảm ơn. Pete oán thầm.

Pete theo thói quen mặc áo sơ mi trắng và áo vest đen mà vệ sĩ thường hay mặc. Vegas thấy thế liền cau mày nói: "Em không còn là vệ sĩ nữa, không cần ăn mặc thế này."

"Ngoài nó ra tôi đâu còn bộ nào nữa?" Pete nhìn vào đống quần áo trong tủ, ngoại trừ những bộ này cậu không còn gì có thể mặc ra ngoài cả.

Vegas mở cửa tủ bên kia với vẻ mặt cạn lời: "Tôi mua quần áo cho em, em không thấy sao?"

Pete ngây người, cậu thật sự không biết.

Cậu lén lút thăm dò toàn bộ địa hình căn nhà, nhưng lại không để ý kỹ đến chiếc tủ quần áo này trong phòng ngủ.

"Cái đó... Tôi đổi bây giờ đây." Pete lúng túng cười.

Pete chắc chắn Vegas có ý đồ. Hắn nhất định thấy cậu mặc áo màu trắng, cho nên mới thay một chiếc khác màu đen.

Còn cố tình mở hai cúc áo trên cùng, lộ ra hình xăm trên xương quai xanh.

Trắng đen tuyệt phối*, rất hợp với thân phận Tattoo của họ.

*xứng đôi vừa lứa

Nhìn những ánh mắt ám muội từ bốn phía hướng đến, Pete câm nín chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời.

"Anh chính là cố ý làm tôi khó chịu." Pete lẩm bẩm.

Vegas đưa ánh mắt nghịch ngợm nhìn Pete, nhưng khi lần nữa nhìn về phía trước, khuôn mặt hắn đã được đeo lên một chiếc mặt nạ giả tạo.

Trước mặt người khác, hắn là Khun Vegas, là đại thiếu gia điềm đạm có được dạy dỗ cẩn thận của Thứ gia.

Luôn cư xử nho nhã lễ độ, một chút cũng không sai được sai lệch.

Nhất cử nhất động của thật hắn không giống một người bình thường, ngoại trừ tính nết có vẻ tốt và nụ cười kia, người khác hầu như không thể nhìn thấy biểu cảm khác trên khuôn mặt hắn.

Pete trước đây đã từng thấy một Vegas giả dối như vậy.

Nhưng gần đây ở chung với Vegas, Pete cuối cùng cũng thấy được những mặt khác không muốn ai biết của Cậu chủ Thứ gia.

Có thể... vẫn còn nhiều nữa?

Vegas để tay bên hông Pete, vỗ nhẹ: "Không được phân tâm."

Pete lập tức hoàn hồn.

Vệ sĩ đẩy cửa sòng bạc ra, một mùi thuốc lá rẻ tiền trộn lẫn hương rượu mạnh đập vào mặt, tiếp theo là những tiếng la hét lộn xộn.

"Đặt rồi thu tay! Đặt rồi thu tay!"

"Ra nhỏ!"

Mọi thứ hỗn loạn hơn Pete nghĩ. Vegas ghé sát tai cậu nói: "Rất khác với Chính gia đúng không?"

Chính gia quyền cao thế trọng, hắc bạch đều có sức ảnh hưởng nhất định. Sòng bạc cũng thuộc kiểu cao cấp, chỉ phục vụ những nhân vật lớn trong xã hội.

Không bán rượu giả cũng không có thuốc lá kém chất lượng. Hoàn toàn giống như một hội quán cao cấp, được đóng gói tinh xảo.

Thứ gia bị Chính gia chèn ép nhiều năm, ở đáy xã hội đen này kéo dài chút hơi tàn, cổ phần kinh doanh không lớn, lại gặp nhiều khó khăn.

Để tồn tại, gần như toàn bộ hoạt động kinh doanh của Thứ gia đều không sạch sẽ, khách hàng chủ yếu từ tầng lớp trung lưu trở xuống.

Sự khác biệt này, liếc mắt liền thấy được.

"Không giống nhau." Pete nói.

"Đáng tiếc, em hiện tại đã là người của tôi." Vegas tăng lực siết lấy eo cậu, "Em không thể quay lại thế giới xa hoa đó nữa rồi."

Pete mặt không biến sắc nhìn Vegas: "Anh nghĩ rằng cả tôi và anh đều từ đâu lên được thế giới cao cấp đó?"

Tôi cũng là từ dưới đáy bò lên.

Thậm chí sau khi lên được rồi, tôi so với họ vẫn ở dưới một bậc.

Anh cho rằng, tôi sẽ sợ sao?

Vegas nhìn chằm chằm Pete, nở ra một nụ cười mãn nguyện.

Lúc này, ánh mắt Pete bị một bàn đánh bạc thu hút, cậu nói nhỏ với Vegas: "Bàn đánh bạc hướng ba giờ, tay người chia bài."

Động tác chia bài của hắn ta rất linh hoạt và dứt khoát, nhưng dưới con mắt của người giám sát sòng bạc nhiều năm như Pete, sơ hở vẫn lộ rõ mồn một.

Vegas làm như vô tình di chuyển ánh mắt qua đó, lập tức cười lạnh: "Nok, bàn số mười hai, lặng lẽ đưa đến gặp tôi."

Sau đó quay đầu lại nhéo nhéo hai má sữa của Pete: "Vừa đến đã lập được công, nói đi, em muốn tôi thưởng gì nào."

"Buông tay ra." Pete nghiến răng nghiến lợi, "Đây là phần thưởng lớn nhất tôi muốn."

Vegas không buông, nghiêm mặt nói: "Đời này tôi sẽ không bao giờ buông tay."

Em làm gì được tôi.

Ngay khi hai người đang giương cung bạt kiếm, Nok trở về báo cáo: "Khun Vegas, người đang ở phòng thẩm vấn."

"Em vào văn phòng đợi, tôi sẽ quay lại ngay." Vegas đứng dậy định rời đi, lại bị Pete giữ chặt tay.

"Tôi cũng muốn đi."

"Sẽ rất bẩn." Vegas thở dài, "Và em đang mặc đồ trắng."

Pete thờ ơ nói: "Một chút màu đỏ điểm lên, giống như hoa mai*, rất đẹp mà."

*Trung Quốc có hoa mai đỏ

Nok nghe lý do từ chối ở lại này của Pete, bỗng nhớ lại lúc trước khi còn làm việc ở Chính gia. Người trước mặt anh, tưởng chừng như vô hại đã dùng một con dao cùn, từng chút từng chút cứa vào yết hầu kẻ phản bội.

Mắt Nok đảo qua đảo lại giữa Vegas và Pete, chợt hiểu vì sao họ lại là Tattoo của nhau.

"Đi thôi." Cuối cùng Vegas vẫn để Pete theo cùng.

Phòng thẩm vấn, thực chất chính là một nhà giam dưới lòng đất.

Âm u ẩm ướt không nói, trên mặt đất còn lưu lại vết máu không biết có từ bao giờ, thậm chí màu sắc còn tươi mới, như mới vừa để lại cách đây không lâu.

Vegas bảo Pete đợi bên ngoài phòng giam, bản thân hắn mặc một bộ áo mưa chống thấm, xắn tay áo lên rồi bước vào.

Kẻ chia bài đã bị Nok dạy dỗ một trận, trên người chi chít vết thương, mặt mũi bầm dập, trong miệng toàn là máu, nhưng vẫn một mực không hé nửa lời.

"Dám ở sòng bạc của tao ra vẻ, khá khen cho lòng dũng cảm của mày." Vegas nói với giọng đều đều: "Trung thành tuyệt đối, đúng là một phẩm chất tốt."

"Tao thích nhất những người như mày."

Vegas mở hộp dụng cụ ra, cẩn thận lựa chọn: "Có thể để tao thử nghiệm, kiểu trừng phạt nào đau đớn nhất, loại nào chảy nhiều máu nhất, và còn có, phải sạch sẽ gọn gàng nhất."

Cuối cùng, Vegas chọn xong một cái kìm.

"Hét lớn lên." Vegas nói, "Tao thích cách mày đau đớn kêu gào."

Tiếng thét chói tai cắt ngang không khí, xuyên thấu tận xương tủy những người có mặt tại đây.

Hầu như tất cả mọi người đều hơi quay đầu lại, không muốn nhìn thẳng vào một màn máu tanh tàn bạo kia.

Chỉ riêng Pete vẫn bình tĩnh quan sát Vegas lấy một khúc xương nhỏ ra từ tai của người đàn ông đang nửa sống nửa chết, nhìn hắn nở một nụ cười quyến rũ.

Khuôn mặt loang lổ máu tươi trên nền da trắng nõn, tựa như một tên ác quỷ đội lên từ địa ngục.

Giây phút này, Pete dường như đã hiểu tại sao ông trời lại khiến họ trở thành Tattoo.

Bởi vì họ có màu giống nhau.

Đều là một màu xám.

Vegas cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phía sau, liền nhớ rằng hắn có mang theo một cái đuôi nhỏ.

Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Pete.

Cách một song sắt, Vegas lắc lắc chiếc xương trong tay, nở một nụ cười thê lương: "Em sợ tôi sao?"

Pete thoáng nhìn qua chiếc xương, lại nhìn về phía Vegas.

Nâng tay áo màu trắng lên, lặng lẽ lau vết máu trên mặt Vegas.

"Chỉ như vậy mà sợ anh. Vậy thì tôi phải sợ chính mình hơn rồi."

Tay áo Pete nhanh chóng bị nhiễm đỏ, cậu giơ lên cho Vegas xem: "Tôi nói rồi mà, xinh đẹp như những đóa hoa mai."

Động tác của Pete dịu dàng, khiến trái tim Vegas mạnh mẽ run lên.

Hai người đối mặt, một cảm giác nóng bỏng khó lý giải thiêu đốt làn da.

Trong thế giới màu xám này, có hắn, cũng có cậu.


__________

Ha lẩuu nha mấy chị, khám tai hongg nèkkk🤡🤡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro