Chương 9: I don't want any secrets between us.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete nhìn thật kỹ cơ thể mình trong gương, toàn thân đều là vết tích sau cuộc yêu, tâm trạng rối bời.

Trận làm tình mãnh liệt ngày hôm qua, Vegas giống như một con thú đầy lòng chiếm hữu, bất chấp mọi thứ mà lưu lại dấu vết của mình, rồi tự mãn khoe ra với cả thế giới.

Pete là Tattoo của hắn.

Pete không nhớ là họ đã làm bao nhiêu lần, chỉ mơ hồ nhớ rằng giữa chừng cậu có tỉnh lại.

Khi Pete lấy lại một chút tỉnh táo, phân thân của kẻ điên kia vẫn còn chôn sâu trong cậu, thong thả đâm rút. Và Vegas đang ghé vào tai cậu thì thầm: "Thích em."

Thích em... Vegas có hiểu thế nào là thích không? Pete nhíu mày.

Cậu không tin, hoặc không dám tin.

Cổ tay bị chiếc còng cọ xát tạo thành vết thương, hình xăm dưới ngọn đèn mở ảo lại vô cùng rõ ràng.

Vegas.

Pete nhìn chằm chằm vào dòng chữ được khắc trên người mình, tâm tình càng trở nên cáu kỉnh.

Sự tồn tại của cái tên này dường như minh chứng rằng cậu chỉ thuộc về Vegas. Nhưng rõ ràng... Cậu có quyền được tự do.

Những ký ức trong quá khứ bất chợt ùa về, đưa Pete trở lại thời thơ ấu.

"Tôi muốn ly hôn!" Mẹ cậu quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đẫm nước mắt, điên cuồng gào thét với cha cậu, "Tôi xin anh, hãy cho tôi được tự do!"

Chỉ thấy cha giơ tay lên hướng về phía mẹ, tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ đánh xuống, cuối cùng kìm chế mà dừng lại.

Vẻ mặt cha đau lòng còn hơn phải chết, quỳ xuống trước mặt mẹ.

Dùng sức nắm chặt lấy bả vai mẹ rồi lung lay: "Chúng ta là Tattoo! Chúng ta là định mệnh của nhau, sao có thể ly hôn chứ!"

"Ai nói không được?" Mẹ tuyệt vọng hỏi, "Chúng ta sống chung chỉ càng tra tấn lẫn nhau, căn bản không thể có một cuộc sống tốt đẹp, còn quan tâm đến Tattoo làm gì?"

"Em nhìn Pete đi!" Cha buộc mẹ nhìn về phía Pete đang run rẩy cuộn mình ngồi một góc, "Em muốn bỏ rơi Pete sao?!"

Mẹ cậu đau khổ rơi nước mắt, để người đàn ông mình không yêu trước mặt ôm chặt lấy, nỗi oán hận từng chút một tích lũy trong lòng.

Cuối cùng, toàn bộ bộc phát lên người đứa trẻ Pete.

"Giá như con không tồn tại thì tốt rồi." Mẹ khóc, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một đường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má Pete: "Mẹ có thể tự do mà rời khỏi ông ta."

Pete nghe những lời này, tủi thân đến bật khóc. Mẹ cậu bỗng nhiên tỉnh táo, ôm cậu khóc lớn: "Mẹ xin lỗi, bảo bối. Mẹ yêu con, mẹ không cố ý... Mẹ không phải cố ý đâu..."

Bà không cố ý, trước mặt Pete dùng lưỡi dao sắc bén rạch vào dòng chữ màu đỏ khắc trên cánh tay, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.

Bà không cố ý, trong khi cha gấp gáp đưa bà đến bệnh viện, phớt lờ việc Pete vẫn đang ngồi ở ghế sau, tranh giành tay lái với cha, khiến chiếc xe mất khống chế bị đâm cháy.

Tự sát, giết chồng, cũng giết chết nhận thức của Pete về thế giới.

Hóa ra thế giới này, không phải là những màu sắc rực rỡ.

Sau này, mọi người đều nghĩ rằng Pete mất trí nhớ, đã quên đi chi tiết về vụ tai nạn xe hơi cùng với những bi kịch xảy ra trước đó.

Cậu âm thầm gặm nhấm nỗi đau, không để ai nhìn thấu trái tim mình, từ chối yêu, cũng không muốn được yêu.

Chặn đứng mọi khả năng có thể khiến cậu tổn thương, khóa mình lại trong một thế giới màu xám trống rỗng.

"Pete?" Vegas đẩy cửa phòng tắm, nhìn Pete ngẩn người với khuôn mặt tái xanh, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Pete liếc hắn một cái, sau đó liền di chuyển ánh mắt: "Ra ngoài, tôi phải tắm rửa."

Vegas khẽ mở miệng, như muốn nói điều gì đó, cuối cùng chỉ thở dài: "Được, em tắm đi, sau đó chúng ta xuất phát."

"Đi đâu?" Pete nghi hoặc.

"Chiang Mai." Ánh mắt Vegas kiên định, "Tôi dẫn em đi xem đế chế của mình."

...

Pete vừa xuống trực thăng, liền nhận ra Vegas chỉ đem theo ba vệ sĩ thân cận, những vệ sĩ khác ở Thứ gia không thấy đâu.

Tại sao?

Vegas mang theo Pete, dọc đường đi cẩn thận che dấu tung tích, tiến vào một cảng nhỏ ẩn mình trên sông Mê-Kông.

"Vegas." Pete nhìn chiếc cano, nhớ đến "Đế chế" trong miệng hắn, trong lòng có chút suy đoán: "Anh sẽ không..."

"Đúng vậy." Vegas mỉm cười.

Nếu phải đến nơi kiểm tra nơi hàng buôn lậu, không nhất thiết phải đi vào sông Mê-Kông, cũng không cần đi cano từ một chiếc cảng không tồn tại trên bản đồ.

Trừ khi, họ phải đến một nơi nằm khuất trong rừng rậm bên sông.

Nơi mà làm những việc không ai quản lý, tỷ như khu vực Tam giác vàng nổi tiếng.

"Sao anh dám nói với tôi chuyện này?" Khi bước lên cano, Pete vẫn không thể tin nổi, trước mặt là bàn tay đang chìa ra của Vegas.

"Well, I don't want any secrets between us." Vegas tỏ vẻ không quan tâm nhún nhún vai, ánh mắt dịu dàng: "Hơn nữa, tôi tin em."

Vegas rất nhạy cảm, lại vô cùng cẩn thận, hắn có thể cảm nhận được thái độ của Pete dần mềm đi, nhưng bức tường dày vẫn còn đó.

Nếu như đinh sắt đục không tới, vậy thì hãy để tấm lòng chân thành của hắn làm tan chảy nó.

Bước đầu tiên, chính là đem mạch máu của mình trực tiếp giao vào tay Pete.

Những sản nghiệp ở Tam giác vàng đều là của cá nhân hắn, một khi để cha phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Thực ra Vegas từ lâu đã hiểu được, nếu Thứ gia vẫn bị Chính gia chèn ép mãi, sao hắn phải sống chết ôm lấy một cái cây không bao giờ kết trái?

Vì sao không tìm một con đường khác, chờ thời cơ chín muồi, sẽ tự mình làm chủ.

Vì cha, hắn sẵn sàng tranh đấu cùng Kinn. Nhưng vì bản thân, vì Macao và Tattoo mà hắn chưa một lần gặp mặt, Vegas vẫn phải chừa lại cho mình một đường lui.

Xuất phát điểm tốt nhất là khu vực Tam giác vàng không ai quản lý, chờ thời điểm thích hợp, hắn sẽ chuyển thế lực ngầm của mình đến trung tâm Chiang Mai, sau đó từng bước tiến về Băng Cốc.

Trong tấm bản đồ xây dựng đế chế của Vegas, từ lâu đã dành một vụ trí cho Pete.

"Come join me." Vegas nhẹ nhàng dắt tay Pete, mời cậu xuống cano.

Trái tim vốn đã không yên của Pete giờ đây càng thêm loạn nhịp.

Thích tôi, tin tưởng tôi. Không vì gì cả, chỉ vì tôi thôi đúng không?

Tôi thật sự có thể tin anh sẽ không tổn thương tôi sao? Vegas.

Chiếc cano lao về phía trước với tốc độ cực nhanh, xẻ đôi mặt nước, làm nước sông đục ngầu. Khí hậu nóng ẩm của Đông Nam Á mang theo một cơn gió nóng phả vào mặt mọi người. Hai người ngồi cạnh nhau trên cano, Vegas nhanh chóng nắm lấy tay Pete: "Em có sợ không?"

Cùng một câu hỏi, Vegas đã hỏi đến lần thứ hai.

Chỉ là lần này, Pete có thể nhìn thấy nội tâm của Vegas.

Cậu chủ Thứ gia dường như luôn sống trong sợ hãi, từng phút từng giây đều lo sợ người xung quanh mình sẽ vì nhìn thấy bộ dạng chân thật của hắn mà sợ hãi, sau đó rời bỏ hắn.

Pete đã từng nhìn thấy sự tàn bạo của hắn, nhưng không một tia lo sợ.

Cũng từng thấy một Vegas dịu dàng và dè dặt khiến tim cậu rối bời.

Pete không sợ Vegas.

Điều cậu sợ, là giữa hai người họ có thể ngầm hiểu ý đối phương mà không cần nói ra.

Cậu sợ chính mình sẽ nghiện mất, cuối cùng không thể rời xa.

Nhưng rõ ràng, chính Pete là người muốn được tự do nhất.

Những cảm xúc dồn nén khiến Pete vô cùng mệt mỏi. Cậu không muốn nghĩ đến nữa, tựa đầu vào vai Vegas.

"Không sợ." Cậu nhỏ giọng nói.

Vegas vuốt ve tay cậu, tiếng cano là âm thanh vang lên duy nhất lúc này trên sông.

Cano vững vàng di chuyển, sau đó cua một vòng lớn.

Đột nhiên, Pete ngẩng đầu, thần kinh căng thẳng: "Chúng ta chỉ có một chiếc cano thôi đúng không?"

"Ừ, chuyện gì vậy?" Vegas cau mày, giây tiếp theo hắn cũng nghe thấy tiếng động cơ cách đó không xa.

Pete lập tức quay đầu lại, một chiếc thuyền khác đang lao ra khỏi khúc cua mà bọn họ vừa đi qua, kèm theo tiếng súng chói tai.

Pằng pằng pằng!

Mọi người gần như ngay lập tức cúi xuống, Nok và Den nhanh chóng lôi súng máy để ở đuôi thuyền ra, bắt đầu xả đạn.

Đối phương có chuẩn bị mà đến, lại là người ra tay trước, hỏa lực so với bọn họ mạnh hơn rất nhiều.

Den đứng dậy không đúng lúc, viên đạn găm vào ngực, bị đẩy lùi về phía sau, yết ớt ngã xuống sông.

Một sinh mạng cứ như vậy bị sông Mê-Kông âm thầm nuốt chửng.

Lúc này, đạn lạc bay đến, trúng vào người vệ sĩ lái cano, hắn ngã xuống ghế lái, ngồi im không một tiếng động.

"Vegas!" Pete bình tĩnh gọi, "Anh biết đường đi không?"

"Biết."

"Có khúc cua lớn nào không?"

Pằng pằng pằng! Pằng pằng păng!

"A----" Nok bị bắn trúng bả vai, đau đớn kêu lên.

Vegas ngẩng đầu lên nhìn dòng sông: "Hai cua nhỏ, sau đó một khúc cua lớn, rồi rẽ bên phải!"

"Tôi muốn bình xăng của họ." Pete nói đơn giản một câu, Vegas ngầm hiểu.

"Pete, cẩn thận." Vegas kéo Pete lại, hôn nhanh một cái.

Hai mắt nhìn nhau, phát ra ánh sáng.

Pete đứng hình một lúc, sau đó nói: "Anh đúng thật là."

Hắn bò về phía trước, chộp lấy khẩu súng của Den trước đó: "Nok! Cậu đánh lạc hướng, yểm trợ tôi."

Khuôn mặt Nok lộ vẻ đau đớn, một lòng trung thành gật đầu.

Cậu ta cố gắng hết sức che dấu cơ thể, cầm súng bắt đầu bắn lung tung.

Còn lại Pete hạ thấp người, nhìn vào ống ngắm, nhắm vào chiếc thuyền đang di chuyển với tốc độ cao.

Không cần một phát một mạng, chỉ cần khiến bọn họ hỗn loạn.

Một người lọt vào tầm ngắm, Pete không chút do dự nhanh chóng bóp còi.

"A!" Một tiếng la thất thanh, sau đó là âm thanh rơi xuống nước.

Đối phương tổn thất một người, bắn phá càng trở nên ác liệt.

Bọn họ đều gắng hết sức hạ thấp cơ thể.

"Pete! Ba mươi giây!" Tiếng Vegas từ phía trước truyền đến.

"Vừa đủ."

Nok nhìn về phía Pete: "Cậu muốn làm gì?"

"Súng máy tới lúc thay đạn rồi." Pete khẽ mím môi.

Quả nhiên, tiếng súng đạn bỗng ngừng lại.

Pete bất ngờ đứng dậy, tập trung vào ống ngắm, nhắm ngay vào thùng xăng không ngừng rung lắc của đối phương.

Cano của họ đột ngột rẽ phải, Pete cố gắng ổn định cơ thể, nhìn thấy đối phương theo đuôi bọn họ, tốc độ chậm lại.

Pằng! Pằng! Pằng!

Một tiếng Bùm vang lên.

Viên đạn của Pete bắn trúng thùng xăng dẫn tới phát nổ, toàn địch bị diệt.

"Ha..." Pete nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới buông xuống khuôn mặt bình tĩnh, thật ra trong lòng cậu cũng không nắm chắc.

Trong thời khắc sinh tử, chỉ có thể liều chết một phen.

Lúc này, cano di chuyển chậm lại.

Cậu nhìn về phía Vegas đầu tiên: "Vegas?"

Vegas nửa người nằm ở mép ghế lái, hướng cậu nở một nụ cười yếu ớt: "Làm tốt lắm."

Pete nhanh chóng tiến lại gần hắn, môi Vegas có chút tái nhợt, trong lòng cậu có một dự cảm không lành.

"Vegas!"

Dòng máu đỏ tươi lan ra từ bả vai trái, nhưng người đó vẫn mỉm cười, như thể người trúng đạn không phải hắn.

Pete lập tức ôm hắn vào lòng, kiểm tra vị trí vết thương.

May mắn không phải chỗ nguy hiểm.

"Pete." Vegas nhẹ nhàng gọi.

"Sao vậy?" Pete không nhận ra tay cậu đang run lên vì sợ hãi.

"Hôn tôi được không?" Vegas đùa giỡn.

Hắn không muốn làm Pete lo lắng, chỉ là bị thương bả vai mà thôi, không có vấn đề gì lớn.

Pete vuốt những sợi tóc rối trên trán Vegas, thật sự cúi đầu hôn lên môi hắn.

Hai mắt Vegas trừng lớn, hắn đã nghĩ rằng cảnh tượng này chỉ có trong giấc mơ.

Pete hơi lùi lại, hơi thở ấm áp rơi ở trên môi Vegas: "Hài lòng chưa? Vegas."

Từng bước từng bước đưa tôi vào vòng tròn mà anh vẽ ra, luyến tiếc không muốn rời đi.

Tôi hỏi anh, có hài lòng không?


______________

Huhu hai em bé của emm, mún ôm quá😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro