20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ăn cơm xong trời vẫn còn chưa tối hẳn, nên Pete dự định sẽ đi mua cho người đàn ông nọ một số đồ dùng cá nhân, cậu liền ôm lấy con trai chuẩn bị xuống nhà.

Vegas đi theo sau, "Pete, em đi đâu vậy?"

"Siêu thị!"

"Cùng nhau đi đi."

Người đàn ông ân cần mở cửa cho cậu, hai người im lặng đi đến cửa hàng mini dưới lầu. Vốn dĩ cậu định đến siêu thị, nhưng có chút xa nơi này, mà bây giờ đã trễ rồi Pete sợ không tiện nên không đi.

Cửa hàng mini do một cặp vợ chồng người nước ngoài mở bán, đó là loại tạp hoá nho nhỏ mà mọi người có thể nhìn thấy ở khắp nơi trên đường phố. Không gian nho nhỏ bên trong được kê một vài cái kệ dài, trên kệ có đầy đủ các mặt hàng khác nhau.

Rất nhiều sản phẩm đều chưa từng nghe qua thương hiệu, cũng có rất nhiều sản phẩm làm nhái theo các thương hiệu có tên tuổi lớn, bởi vì xung quanh đây không có quá nhiều khách hàng có sức mua mạnh, mấy món đồ ở đây ăn cũng rất được.

Pete đã từng ở cửa tiệm của bọn họ mua một thùng mì ăn liền 'Mama', sau đó khi cậu nấu mì mới kinh ngạc phát hiện mùi vị có gì đó không đúng, vừa nhìn liền thấy bên cạnh chữ "Ma" thiếu một bộ nữ*, bao bì gần như không khác với bản gốc là bao, lúc đó thật sự cậu không biết nên khóc hay nên cười. Sau này cậu còn tìm ông chủ để tranh luận, ông chủ cũng rất phiền não, do không thể lay chuyển được nên ông chủ chỉ có thể trả lại cho cậu 18 bath. Đến hiện tại hai người cũng đã dần trở nên quen thuộc rồi.

Giải thích: chữ được tạo thành bởi bộ và bộ , cho nên chữ "Ma" thiếu bộ nữ là thành 妈马.

"Hới! Pete, đưa con trai đi tản bộ sao?"

Ông chủ cửa tiệm vừa mỉm cười vừa buông cái thìa đang múc cơm xuống, nhìn vào Pete đang ôm theo đứa nhỏ.

"Ừm, ông chủ, bàn chải đánh răng, ly, khăn tắm,... ở dãy kệ bên kia sao?"

"Tầng thứ hai dãy trong cùng!"

"Nhãn hiệu lớn một chút, đừng đưa mấy món đồ không biết tên cho tôi nha."

"Ờm...hàng dưới cùng của cái kệ sát trong, cậu tìm thử xem, hình như có một tuýp kem đánh răng của Crest, khăn tắm thì không có loại của nhãn hiệu lớn, chỉ có của một số nhãn hiệu tạp nham, nó nằm ở kệ trong, ly còn vài cái, bình thường rất ít người đến mua nó, nên tôi không có nhập hàng mới."

Vừa nói chủ tiệm vừa lấy ra một vài chiếc ly nhựa có bao bì rách nát từ phía sau quầy, Pete cau mày rồi cố gắng chọn ra một chiếc ly được đóng gói trông tốt nhất, cậu lấy nó ra nhìn, hoá ra là một chiếc ly hình Hello Kitty màu hồng.

Không còn cách nào khác nên cậu đành lấy nó đỡ, sau đó lại tìm thêm bàn chải đánh răng và một chiếc khăn tắm. Cậu liếc nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa, sau đó quay sang lấy một hộp đồ lót nam, kiểm tra kĩ rồi thanh toán.

Về đến nhà, Pete mở nước tắm cho con trai trước, sau đó pha một bình sữa để bé tự uống. Nhìn Vegas đang ngồi trên ghế sofa, cậu đi đến đưa cho hắn một bộ đồ ngủ và một chiếc quần lót.

"Tất cả đồ dùng cá nhân tôi đã để trong phòng tắm, đây là đồ ngủ của tôi và quần lót, mặc sẽ hơi chật, anh ráng chịu đựng một chút, tối này tôi sẽ giặt bộ quần áo anh đang mặc, còn quần lót mới mua, ngày mai anh có thể mặc sau khi chúng được phơi khô. Anh đi tắm trước đi, nhà chúng tôi không bồn tắm chỉ có vòi hoa sen, bên trái là nước nóng, nó là máy nước nóng bằng điện, công suất nhỏ, nên hoạt động hơi chậm. Khi tắm được một nửa mà không còn nước nóng thì tôi cũng không có cách giải quyết."

Nói xong cậu liền quay người đi vào phòng ngủ phụ.

Phòng ngủ phụ là phòng dành cho đứa nhỏ, nhưng Venice không được ngủ một mình vì còn quá nhỏ, trong phòng không thiếu bất cứ món đồ nào, chỉ thiếu một bộ ga giường. Pete lấy một chiếc chăn bông mỏng từ tủ quần áo, không được phơi nắng, nên nó có chút mùi mốc.

Cậu cân nhắc rất lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài, vẻ mặt đầy cam chịu nhét chăn bông lại vào trong tủ. Cậu cảm thấy bản thân dễ mềm lòng quá, vậy mà vẫn không nhẫn tâm nhìn người đàn ông kia chịu khổ, bây giờ vẫn muốn mang đến điều tốt nhất cho hắn, có đôi khi cậu thực sự coi thường bản thân.

Vừa xoay người lại cậu liền nhìn thấy Vegas đang đứng tựa vào cửa, bộ đồ ngủ không vừa vặn trên người hắn bị kéo căng, tóc vẫn còn ướt đẫm nước, cậu nhanh chóng rút máy sấy tóc ra rồi ném về phía hắn. Thấy người đàn ông làm thinh, Pete thở dài đầy cam chịu đẩy hắn lại ghế sofa, sau đó bật máy lên bắt đầu sấy khô tóc cho hắn.

Tóc của Vegas có hơi rối, những lọn tóc quấn lấy tay cậu không buông. Sấy xong, Vegas bất ngờ ôm chặt lấy eo, vùi đầu vào người cậu, lẩm bẩm nói gì đó.

"Pete...Pete, quay về bên cạnh tôi được không?"

Cậu không tiếp lời, trầm mặc để người đàn ông ôm lấy, thật lâu sau mới lên tiếng: "Đêm nay anh cứ ngủ với tôi đi, chăn bông ở phòng này có mùi mốc do lâu rồi không giặt."

Đứa trẻ buồn ngủ chịu không nổi nên đã lăn ra ngủ trước rồi, Pete rút bình sữa Venice đang ôm trong lòng ra, rồi kéo một tấm chăn nhỏ lên đắp cho bé.

Sau khi tắm rửa, làm sạch bình sữa và giặt giũ quần áo xong cậu mới đi vào phòng ngủ, đã nhìn thấy Vegas kề sát mặt theo dõi đứa nhỏ của mình.

"Pete, tôi nghĩ con trai của em có chút giống tôi."

Pete hoảng sợ, sau đó Vegas nói tiếp: "Đều có tính khí cứng đầu như nhau."

Pete thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười không nói gì. Nằm trên giường, lấy laptop để ở đầu giường đặt lên đùi rồi mở lên, kiểm tra còn những loại hàng hóa gì trong cửa tiệm và theo dõi các đơn đặt hàng sắp đến, cân nhắc đến việc sẽ đi đến chợ Cửa Bắc vào ngày mai hoặc ngày kia để mua thêm một số sản phẩm mới, rồi lại kiểm tra số dư trong thẻ, đến lúc này mới an tâm tắt laptop chuẩn bị đi ngủ.

"Em mở cửa tiệm sao?"

"Ừm, nếu không anh cho rằng chúng tôi uống gió Tây Bắc để sống à?"

Vegas bị nói móc, chỉ biết xoa xoa gáy.

"Có gì khó khăn cứ nói với tôi."

"Không phiền 'ngài' bận tâm."

Vegas không nói thêm gì nữa, hai người rơi vào trầm mặc, khiến bầu không khí có chút kỳ lạ. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào gương mặt của Pete, Pete không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, có chút hồi hộp. Vegas đột nhiên giữ lấy mặt, tiến đến gần hôn nhẹ lên môi cậu, sau đó xoay người đưa lưng về phía cậu.

Pete sững sờ trong giây lát, sau đó cậu run rẩy chạm tay lên môi mình.

Cậu chưa bao giờ nghĩ Vegas sẽ hôn cậu.

Ngay có khi những kí ức đau buồn về những nụ hôn khi trước vẫn còn đó.

Nước mắt lăn dài trên gò má mà không báo trước, cậu nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi, sau đó cũng xoay người đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt lại. Sự mệt mỏi của cả một ngày khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cũng khiến cậu nhận được ánh mắt tràn đầy yêu thương của người đàn ông bên cạnh.

Vegas nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mắt của cậu, tiến đến ôm cả người cậu vào trong lòng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

"Anh yêu em.", hắn nhỏ giọng nói.

Ngày hôm sau Vegas đã rời đi từ sớm, hắn nói bên dự án mới xuất hiện một số vấn đề cần giải quyết, hứa sẽ trở về ăn tối cùng hai người.

Pete cũng không cảm thấy bất ngờ, vào buổi trưa, Kan - người tự xưng là thư ký của Vegas đã mang đến một vài bộ quần áo đã giặt ủi cho hắn, Pete cũng không hỏi làm thế nào hắn tìm thấy cửa hàng của mình, người cũng vào ra đến độ quen thuộc cả rồi.

Venice đang loay hoay với món đồ chơi mà Vegas mua cho hôm qua, nó mới lạ khiến bé thích thú, Pete đã dành thời gian đến bên cạnh hỏi đứa nhỏ: "Venice, con thấy chú hôm qua có tốt không?"

Đứa nhỏ chớp đôi mặt to tròn nhìn cậu, thốt lên: "Nhốt!" (Tốt!)

Pete vỗ vỗ đầu, lung tung nghĩ: Đứa nhỏ vô lương tâm, một chiếc xe nát mà đã mua chuộc được con rồi, Papi vất vả trăm bề mới nuôi con lớn đến chừng này cũng chưa từng thấy con quan tâm đến bla bla...

Sau đó lại nghĩ đứa nhỏ cũng tính là đã gặp mặt một người thân khác của bé, trong lòng cảm thấy thoải mái. Sau đó lại lắc đầu, rồi tự mắng mình ngu ngốc.

Khi Harry gọi đến đã là buổi chiều, người ở đầu dây bên kia hỏi liệu cậu đã gặp mặt Vegas chưa. Cậu trực tiếp nói hắn đã sống ở trong nhà của mình rồi.

Harry hận rèn sắt không thành thép mắng cậu một tràng, sau đó nhắc nhở cậu phải giữ kín bí mật về thân thế của Venice. Harry nói rằng đang có ai đó bắt đầu điều tra anh ta và dự án của anh ta rồi, sau đó còn cho rằng đó là mưu ma chước quỷ của Vegas.

Rồi anh ta ranh mãnh nói: "Nếu em có muốn quan hệ với sếp cũ, nhớ phải dùng biện pháp an toàn đấy, em vốn dĩ không dễ thụ thai, nhưng nếu là Vegas thì khó nói, nếu như em lại có thai, vậy thì mọi bí mật đều sẽ phải công khai."

Cậu ừm ừm đồng ý rồi cúp máy, từ đó trở đi cậu không còn tâm trí để nghĩ về tương lai.

Đúng 5 giờ chiều cậu đóng cửa tiệm, ẵm con trai đi chợ mua một ít thức ăn, sau đó vội vàng trở về. Nhìn thấy Vegas đang đứng ở cửa , cậu vẫn thấy ngạc nhiên vì mình vẫn về muộn.

"Đợi từ khi nào vậy, không phải tôi đã đưa số điện thoại cho anh rồi sao?"

Trước khi người đàn ông rời đi từ sáng sớm cậu đã đưa số điện thoại của mình cho người đàn ông này để phòng hờ hắn về sớm.

"Không lâu lắm, đang định gọi cho em, em liền về đến nhà rồi."

Vegas cười toe toét đón lấy Venice từ tay cậu, đứa nhỏ cũng rất vui vẻ để hắn bế. Pete mở cửa, đem thức ăn để vào phòng bếp, bắt đầu nổi lửa nấu nướng.

Venice và Vegas đang cười đùa chơi trò chơi ở ngoài phòng khách, tiếng cười của đứa nhỏ có hơi khàn, dường như bé cảm thấy vô cùng vui vẻ khi gặp được người sẵn sàng chơi đùa với mình. Pete sợ rằng Venice cười quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến giờ ăn tối, nên bảo hai người dừng lại một chút.

Vegas đáp ứng, sau đó bế đứa nhỏ đến phòng bếp xoa lưng cho Papi của bé. Pete giả vờ tức giận, nhìn chằm chằm đứa nhỏ hai má phồng lên. Nếu như bình thường thì Papi là người Venice sợ nhất, nhưng hôm nay đã có người chống lưng, nên vẫn dùng giọng sữa của mình cười khúc khích.

Đợi đến khi món ăn đã chuẩn bị xong, Vegas mới phát hiện tất cả món ăn trên bàn đều là những món hắn thích ăn. Hắn nhìn sang Pete đang đút cơm cho con trai, vô cùng cảm động, đôi mắt có chút chua xót. Hắn thề với lòng mình rằng sau này nhất định sẽ đối xử thật tốt với cậu.

Hắn gắp một miếng sườn đặt vào bát Pete, sau đó cúi đầu ăn cơm. Pete nhìn, nở một nụ cười thật tươi, rồi nhẹ giọng nói cảm ơn. Bữa ăn này mới tính là thật sự hoà thuận hạnh phúc, cũng khiến Vegas ăn không ngừng lại được.

"Tôi nói anh ăn ít chút không được hả, dù cho có ngon như thế nào cơ thể cũng không chịu nổi anh ăn nhiều như vậy!"

Pete một bên phàn nàn người đàn ông đang nằm trên ghế sofa, một bên lật tìm thuốc trong hộp, "Nếu tiêu hoá không tốt thì đừng nằm ì ra như vậy, đứng dậy đi lại cho tiêu hoá đi!"

Vegas nghe lời đứng dậy, nhìn bóng dáng bận rộn của Pete, nở nụ cười  ngập tràn hạnh phúc.

"Nào, uống một viên thuốc tiêu trước đi, đợi một lúc lại uống thêm một viên."

Pete đưa cho hắn một viên thuốc màu trắng và nước, quan sát hắn nuốt viên thuốc xuống và lấy ly nước đi.

"Thực ra thì cái này không thể nào hoàn toàn là lỗi của tôi, dù sao em cũng có 50% là lỗi của em."

"Anh đang nói nhảm nhí cái gì vậy, tự mình ăn cuối cùng lại đổ lỗi cho tôi!"

"Em làm nhiều đồ ăn ngon đến mức tôi không thể nào chịu nổi?" Vegas giở trò chơi xấu. Pete mỉm cười lắc đầu rồi phớt lờ hắn.

Làm một vài động tác cho tiêu hoá, Vegas được giao nhiệm vụ rửa bát, sau đó lại bị kéo đến công viên nhỏ dưới lầu để đi dạo.

Tiết trời vào buổi tối cuối hè đầu thu không còn oi bức nữa, người đi tản bộ cùng dần đông hơn. Vegas cõng Venice trên vai, đi bên cạnh Pete, không cần phải nói hắn có bao nhiêu là thoải mái.

Trong thời gian này hắn lại mua thêm cho đứa một vài món đồ chơi mới, đứa nhỏ kích động đến nỗi trực tiếp gọi hắn là Dadi, làm trái tim Pete đập lệch nhịp. Mà sau đó một lớn một nhỏ tiếp tục đi loanh quanh như chốn không người.

Đợi đến khi trời tối hẳn, ba người mới quay về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.

Tối nay Vegas càng hôn Pete sâu hơn, thật lâu sau hắn mới ôm cậu ngủ, không hề tiến thêm một bước nào nữa. Pete biết rõ người đàn ông này đang chờ đợi cậu thích ứng, chờ cậu tiếp nhận tình cảm của hắn.

Chỉ là trái tim đã khô héo của cậu còn có thể lần nữa sống lại để đắm mình trong tình yêu không? Cậu không dám cũng không nguyện ý nghĩ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro