21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry đến tìm Pete, nói rằng đã có kết quả kiểm tra đợt trước, tất cả các chỉ số đều nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được. Lại đưa cho cậu thêm một vài loại thuốc, nói: "Một thời gian nữa sẽ không cần tiếp tục uống thuốc, bên cho anh rất nhanh sẽ cho ra số liệu, dự án này có lẽ cũng đến lúc kết thúc rồi."

"Vậy xin chúc mừng anh."

Harry mỉm cười mang theo chút áy náy: "Lúc đầu nóng lòng nghiên cứu, đã ép em phải đối mặt với không ít tình trạng khó khăn như vậy, bây giờ nghĩ lại, quả thật anh đã làm sai rồi, mong em có thể tha thứ cho anh."

Pete cũng cười: "Tình trạng lúc đầu như vậy, nếu như không có anh, em nghĩ em và cả Venice đều không thể có mặt trên thế giới này nữa, thành thật mà nói, vẫn nên phải nói cảm ơn anh."

Harry vò rối mái tóc, có chút ngượng ngùng: "Cũng cảm ơn em vì lúc đầu đã đánh thức anh, giúp anh có thể theo đuổi được người quan trọng nhất trong cuộc đời, nếu như em cần..."

Bác sĩ Beta nhã nhặn trộm nhìn người đàn ông đang đứng lấp ló ở cửa sổ từ lâu, anh ta nháy mắt đầy tinh nghịch, Pete hơi đỏ mặt: "Em và anh ấy không phải loại quan hệ mà anh nghĩ đâu, bọn em đã kết thúc từ lâu rồi, sẽ không có khởi đầu mới."

"Em không tin anh ta sao? Anh thấy anh ta rất quan tâm đến em."

"Anh ấy...chỉ là quen có người ở bên cạnh, khi người đó rời đi sẽ cảm thấy không thích ứng được, đợi qua một thời gian mọi thứ sẽ trở lại như bình thường."

Ánh mắt của Harry rất ngạc nhiên, nhưng anh ta cũng không nói gì, chỉ nhướng mày, anh ta dang tay ôm lấy Pete, rồi thả nhẹ một nụ hôn lên khóe miệng của cậu: "Vậy thì hợp tác vui vẻ, Pete thân yêu của tôi."

"Hợp tác vui vẻ."

Pete cũng vươn tay ôm lại Harry, hai người ôm nhau gần hai phút, Harry mới buông cậu ra và lên xe rời đi. Khi Pete xách theo túi thuốc về đến nhà, Vegas đang đứng chặn ở cửa, sắc mặt hắn rất khó coi.

"Sao vậy?"

"Cái này là gì vậy?"

"Không...không có gì."

Đôi mắt Vegas nheo lại một cách đầy nguy hiểm, "Người đó là ai?"

Pete không nhận ra, "Một người bạn."

"Bạn?"

Vegas đột nhiên âm trầm đấm mạnh vào tường, làm Pete - người đang đi vào trong cất thuốc - khựng lại: "Bạn bè sẽ ôm nhau sao? Sẽ hôn môi sao? Em thành thật nói cho tôi biết, người đó là ai?"

Pete giật mình, rất nhanh đã hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, cậu xoay người lại, đồng thời nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh không tin tôi?"

"Em bảo tôi phải tin thế nào, tôi đứng ở đấy, nhìn thấy rõ em ôm ôm hôn hôn với anh ta."

Pete nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo và không tin tưởng của hắn, đột nhiên xoay người rời đi.

Vegas nắm lấy tay cậu, "Em nói cho rõ ràng, có phải em với gã đàn ông đó từ sớm đã có tình ý với nhau rồi không, Venice có phải cũng là con của gã đó không??"

Một tiếng chát vang lên, gương mặt của Vegas bị đánh nghiêng sang một bên, Pete nuốt khan nói: "Anh đi ra ngoài!!"

Vegas sững lại một lúc, trong mắt Pete ngập tràn ánh nhìn bi thương, cậu lần nữa hét lên: "Anh đi ra ngoài!!"

Vegas còn muốn nói gì đó, Pete đã nhanh chóng chạy vào phòng, lôi hết quần áo, vật dụng cần thiết cuộn lại rồi mang ra ngoài ném vào người hắn, "Anh đi ra ngoài cho tôi, ở đây không hoan nghênh anh. Tôi và Venice đều không hoan nghênh anh!"

Vegas đứng bất động, Pete mở cửa, đẩy hắn ra khỏi nhà, sau đó rầm một cái, đóng sầm cửa lại.

Pete tựa người vào cửa, bàn tay nắm chặt, toàn thân run rẩy.

Venice đang ngủ trưa, khi nghe thấy tiếng động lớn như vậy, bé liền khóc lớn và đòi papi. Pete xoay người lại, không để Venice thấy sự mất khống chế của mình, Venice loạng choạng đi đến ôm lấy chân cậu, khóc đến mặt mũi tèm nhem nước mắt.

"Hức...huhu, papi, hu...huhu."

Pete miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cậu ôm đứa nhỏ vào lòng và dỗ dành: "Venice ngoan, không khóc không khóc, là ba không tốt, ba dọa con sợ rồi. Sau này ba sẽ không làm như thế nữa được không."

Venice nằm yên trong vòng tay của cậu, sau đó ngước lên nhẹ nhàng hôn lên má papi của bé, "Papi, papi đừng khóc. Có Nice Nice đây rồi, papi đừng khóc, hu hu hu– –"

Đứa nhỏ rất hiểu chuyện, đây là đứa con cậu ngàn cay vạn đắng để sinh ra, người đó sao có thể dễ dàng nghi ngờ như vậy? Chỉ là sự ấm áp ngắn ngủi đã khiến cậu tê dại rồi, cậu quên mất rằng người đàn ông đó dù bốn năm trước hay là bốn năm sau, đều chưa bao giờ thực sự tin tưởng cậu.

Pete ôm chặt đứa nhỏ, đến lúc này cậu mới phát hiện mình đã rơi nước mắt ướt đẫm hai má.

Pete ôm Venice suốt đêm và không ngủ, cậu cũng không có đủ dũng khí để đi xem người đàn ông bên ngoài thế nào rồi. Ngày hôm sau vừa mở cửa ra, cậu liền nhìn thấy một Vegas đứng ngoài hành lang suốt một đêm, tàn thuốc rơi đầy dưới chân.

Suốt mấy ngày hắn ở lại đây, hắn chưa từng hút bất kỳ điếu thuốc nào.

Vẻ mặt Vegas trông phờ phạc, nhìn thấy Pete xuất hiện, hắn muốn lên tiếng gọi cậu, nhưng cậu đã phớt lờ đi, giống như không nhìn thấy hắn vậy, ôm đứa nhỏ đi xuống lầu.

Cậu khựng lại một nhịp, nhưng ngay sau liền nhanh chóng rời đi.

Venice nằm tựa trên vai Pete, nhìn hắn với đôi mắt đen láy của mình.

Vegas miễn cưỡng mỉm cười với bé, Venice cười khúc khích, Pete đã bịt mắt đứa nhỏ lại không để bé nhìn hắn nữa.

Pete bước đến gara, Vegas cũng đi theo đến, cho đến khi Pete leo lên chiếc xe máy của mình rời đi, hắn không còn cách nào để đuổi theo nữa.

Vegas đứng dựa vào tường, lại hút một điếu thuốc khác, buồng phổi như bị đốt cháy, liền ho dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro