6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoạn nhạc đệm này cứ như vậy mà kết thúc.

Sau khi mọi người về đến Thứ gia, Vegas giải thích ngắn gọn, còn nói cái gì mà hắn cảm thấy rất có lỗi vì chuyện phiền phức của bản thân mà ảnh hưởng đến hứng thú của mọi người, hắn sẽ bồi thường thích đáng cho họ.

Mỗi người nhận được hai phiếu mát xa ở khách sạn Crown Bangkok.

Cái này là đồ tốt, đáng tin cậy hơn mấy chỗ bên ngoài gấp trăm nghìn lần.

Trên mặt mỗi người đều ẩn hiện nét vui mừng.

Khi Pete về đến phòng ngủ, lưng của cậu đã ướt đẫm mồ hôi.

Cậu nghiến chặt răng xé toạc tay áo rồi bắt đầu băng bó vết thương. Vết thương khá sâu, nhưng cậu vốn đã quen rồi, nên cậu không hề có phản ứng gì lớn.

Ngậm một viên kẹo, cậu bắt đầu tự khâu vết thương.

Vừa khâu được một nửa, cánh cửa đột nhiên mở tung, Vegas nở một nụ cười nửa miệng đứng dựa vào cửa.

Cậu vội vàng lấy tay áo che đi vết thương, Vegas cười cậu: "Thân thủ tệ như vậy, mười mấy anh em chỉ có mày bị thương, khi còn ở cạnh Kinn mày cũng yếu đuối như vậy à?"

Pete mím môi không lên tiếng, những chuyện xảy ra trong quá khứ dường như trở thành điều cấm kỵ đối với cậu.

Vegas thấy cậu không đáp lại, liền thu lại nụ cười của mình, tiến đến nắm lấy quai hàm của cậu, ép cậu quay lại đối mặt với hắn.

Trong ánh mắt của Pete không nhìn ra được điều gì.

Linh hồn trong đôi mắt đã biến mất, sự tàn nhẫn khi chiến đấu với kẻ thù cũng đã rút hết, cậu ấy dường như trở thành một người gỗ vô tri, đâu ra đấy, không nhìn ra được vui buồn.

Vegas không biết vì sao hắn lại thấy thấp thỏm.

Hắn đột nhiên chồm tới cắn lấy môi Pete, Pete vô thức lùi ra sau, bị người đàn ông nắm lấy cánh tay đang bị thương kéo lại, Pete thở hổn hển vì đau, Vegas nhân cơ hội đó đưa lưỡi vào khuấy đảo khoang miệng của cậu.

Rất ngọt, hương vị của viên kẹo rất ngọt.
Viên kẹo có vị đào nằm dưới lưỡi của Pete, hắn luồn sâu vào bên trong để tìm kiếm nó.
Sau đó cướp lấy viên kẹo ngậm trong miệng mình, rồi lại đẩy ngược nó lại trả về cho Pete.

Toàn thân Pete cứng đờ, ngón tay cái của Vegas đặt lên vết thương của Pete, vừa giống như vỗ về lại vừa giống đang đe dọa.

Nếu như không nghe lời, hắn sẽ ngay lập tức thực hiện lời đe dọa của mình.

Lúc này, cậu đã không thể nào chịu đựng nỗi kiểu tra tấn như thế này nữa.

Đợi đến khi Vegas hôn đủ, trong mắt Pete ngập tràn ánh nước, có lẽ là do bị lạnh.

Cuối cùng tâm trạng của Vegas cũng tốt hơn chút.

Viên kẹo nằm gọn trong miệng cậu, hắn liếm môi, cười nói: "Rất ngọt!"

Cũng không biết hắn đang nói viên kẹo hay là gì khác.

Sau đó hắn đứng thẳng dậy rời đi, vừa đi đến cửa, dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, hắn lấy một lọ thuốc từ trong túi ra ném cho cậu, "Đây là thuốc độc quyền của bác sĩ Albert, lần sau đừng để mất mặt như vậy nữa."

Pete nhận lấy lọ thuốc, trên hộp không có bảng danh sách thành phần, cũng không hề có hướng dẫn sử dụng, là một chai thuốc trắng tinh. Nó không phải là loại thuốc kê đơn thông thường, chẳng qua tiến sĩ Albert là một bác sĩ chuyên về trị liệu vết thương rất có tiếng, thuốc do ông ấy điều chế cõ lẽ cũng không đến nỗi tệ.

Sau khi xử lý xong vết thương, cậu sắp mọi thứ lại gọn gàng, rồi liền ngồi thất thần trên giường.

Cậu rất hiếm khi có thời gian như lúc này.

Có thể để cho não thả lỏng.

Phòng ngủ rất nhỏ, nhưng chỉ có mình cậu, mà cửa sổ hướng ra sân vườn, có phong cảnh có một không hai.

Khi cậu vừa gia nhập Thứ gia, liền bị sắp xếp ở chỗ này. Đại khái là có người cố ý sắp xếp như vậy. Chỉ là bây giờ kiểu sắp xếp thế này trông có vẻ ít nhiều đều mang theo sự mỉa mai.

Ở đây rất yên tĩnh, phòng ở hai bên đều không có người ở, giống như bị thế giới lãng quên ở một góc. Bình thường rất ít người đến đây, việc Vegas đến đây hôm nay đã dọa sợ cậu một trận.

Vậy là từ sớm đã phát hiện cậu bị thương rồi, có phải hắn đặc biệt đến xem dáng vẻ xấu hổ của cậu không?

Pete co người tự ôm lấy mình, chỉ có tình huống này, sự mềm yếu của cậu mới hiện rõ ra. Đã từ rất lâu rất lâu rồi cậu không còn nghĩ về quá khứ nữa.

Nhưng hôm nay Porsche cũng tốt, Arm cũng tốt hay là Vegas cũng thế, mỗi phút mỗi giây đều nhắc cho cậu nhớ điều mà cậu đã lựa chọn ngay từ ban đầu là gì.

Những quá khứ mà cậu cố gắng trốn tránh.
Không dám chạm vào, nó vẫn khiến cho cậu nhớ về những kỷ niệm đẹp như mơ của ngày xưa.

Trong ký ức, Vegas đã lái chiếc motor phân khối lớn chở cậu đi khắp các phố phường, họ cùng nhau nói đùa, cùng nhau cãi vả và đi chơi đêm cùng nhau.

Cậu lúc đó đã nghĩ, miễn là được ở cạnh người này, dù khó khăn đến đâu, cậu đều có thể đứng lên chống lại cả thế giới.

Mãi sau này cậu mới phát hiện, những điều tốt đẹp mà cậu dành cho hắn, đứng dưới góc nhìn của người khác, chỉ là những việc làm hết sức buồn cười, vì lợi ích, cũng chỉ là thủ đoạn tiếp cận mà thôi.

Vegas ngay từ ban đầu chưa bao giờ tin cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro