Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

Không biết từ lúc nào, Vegas không còn xác định được thứ anh nhìn nhiều nhất là lối đi dẫn vào phòng ngủ của ngôi nhà đang chìm nghỉm trong bóng tối chứ không phải bóng dáng người yêu. Thứ anh nghe nhiều nhất không phải thanh âm ngọt ngào mà chỉ là tiếng cắc cắc của kim đồng hồ. Anh cứ chờ rồi lại chờ.

Một tiếng mở cửa vang lên làm Vegas như bừng tỉnh, khiến anh không ý thức được nãy giờ mình có tỉnh táo hay không, đầu óc anh lúc này hơi mộng mị, anh nhìn thấy Rio trở về, trong bóng tối, thân ảnh của cậu có chút nhòe nhoẹt. Rio nhận ra Vegas dù anh không bật đèn, cậu tháo giày mà chẳng bận tâm xem nó lộn xộn như thế nào rồi cằn nhằn.

"Sao anh không mở đèn? Giờ này còn chưa ngủ?"

"Em nói nhỏ thôi, con đang ngủ bên trong." - Điều đầu tiên anh nghĩ đến luôn là đứa trẻ. - "Em đi đâu mà giờ này mới về?"

"Em mệt lắm, anh đừng hỏi nhiều!"

Vegas vội giữ tay Rio lại. - "Anh có quyền biết tại sao gần đây em luôn đi sớm về khuya như vậy? Em không nghĩ đến cha con anh sao?"

Rio cáu kỉnh hất tay Vegas ra. - "Tôi đi làm được chưa?"

"Làm gì? Làm gì mà giờ này mới về."

"Anh nghi ngờ tôi à?" - Rio nhíu mày.

"Anh không có ý..."

Rio bực bội đập tập cặp nhựa vào người Vegas. - "Đây! Tự mà xem đi!"

Màn đêm vốn yên tĩnh, tiếng nhựa mỏng rơi xuống tạo ra những tiếng lạo xạo nho nhỏ nhưng nó cũng giống như một tiếng chuông giữa cánh rừng hoang vu. Không có ánh đèn, Vegas không thể xác định được, nhưng đó có vẻ như là tài liệu về công việc.

"Không phải vì anh quá vô dụng sao!" - Câu nói không gây tổn thương nhưng sự mệt mỏi của Rio thì có, Vegas cảm thấy đó như là một lưỡi dao bén ngọt, gẩy nhẹ vào tế bào mong manh của anh, từng lớp một, cứ tõe dần ra.

Vegas ôm lấy Rio, cố gắng vỗ về cậu. - "Mọi thứ đang dần tốt lên, anh hứa! Em không cần phải cố gắng gì cả, anh sẽ lo cho em và con!"

"Thay vì nói những lời này anh hãy cầu xin bố anh. Chỉ có như vậy mới khiến em yên tâm thôi."

"Được!" - Vegas gật đầu. - "Anh hứa với em!"

"Bác sĩ, cà phê của anh!"

"Cám ơn." - Bible ngẩng đầu, đưa mắt rời khỏi những dòng chữ trong tập hồ sơ của khách hàng sắp tới. Nhưng anh nhíu mày, đó không phải là cô y tá quen thuộc. - "Sao cậu lại ở đây?"

"Tại một tuần rồi tôi không được nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh nên tôi đến thăm anh." - Build vui vẻ. - "Anh có muốn đi ăn đêm không?"

Bible không hiểu được sao Build có thể không biết xấu hổ nói ra những lời như vậy. - "Xin lỗi, tôi đang ở trong ca trực!"

"Anh đã đi trực suốt 1 tuần nay rồi đấy."

"Có vấn đề gì sao?"

"Khoa sản có đến 5 bác sĩ và 1 trưởng khoa, đâu nhất thiết phải là anh trực nguyên 1 tuần chứ?" - Build thắc mắc. - "Là anh tránh mặt tôi phải không?"

"Cậu nghĩ nhiều thôi." - Bible thờ ơ.

"Nếu biết anh không đi, tôi đã rủ Pete và Vegas từ lúc nãy." - Build cằn nhằn. - "Họ trông thật dễ thương khi ở bên nhau."

"Dễ thương?" - Bible khó chịu, bất cứ ai nhắc về Vegas đều khiến anh muốn nổi giận. Bible biết đó là một tính xấu, nhưng anh không bỏ được, nhất là khi đó là Vegas - một kẻ cực kỳ cực kỳ đáng ghét.

"Tôi hiểu tại sao anh ghét Vegas nhưng mà đối với tôi anh ấy rất được."

Bible nhếch mép cười. - "Cậu mới chỉ quen biết anh ta chưa bao lâu."

"Đúng vậy, nhưng tôi chợt nhớ ra, ngày nhỏ tôi đã gặp anh ấy rồi." - Build đáp. - "Vegas là con của một trong những đối tác của gia đình tôi, nên khi tôi tầm 6-7 tuổi có gặp anh ấy một lần ở một bữa tiệc nào đó. Vegas bộc lộ tư chất xuất chúng từ rất lâu. Mặc dù còn rất nhỏ nhưng khi thấy anh ấy, tôi có cảm giác anh ấy tỏa sáng giống như là idol vậy. Ba mẹ tôi cũng bảo tôi nên học tập Vegas. Nhưng chúng tôi không còn cơ hội gặp gỡ sau đó lớn lên tôi đi du học 6 năm ở Anh thì cũng quên luôn. Lần này gặp lại anh ấy mãi mới nhớ ra."

"Cậu đã đi lâu quá nên có thể không biết, idol của cậu không còn như ngày xưa đâu, anh ta đã thay đổi rồi."

"Đâu có, tôi vẫn thấy anh ấy tuyệt vời mà. Anh ấy đẹp trai và thông minh." - Build mơ màng nghĩ về Vegas và không kiềm được vẻ mặt ngưỡng mộ. - "Tính cách rất vui vẻ và thân thiện."

Ngược lại, Bible nhếch mép cười khinh bỉ. - "Ừ, và anh ta cũng biết ngoại tình và ruồng rẫy vợ nữa. Trong khi vợ anh ta thì hi sinh bản thân chăm sóc anh ta cùng gia đình anh ta nhưng anh ta vẫn làm trò mèo mả gà đồng, ăn chơi ra sản phẩm bên ngoài."

Build ngạc nhiên, cậu biết Vegas và Pete là vợ chồng sắp li hôn, nhưng không biết vì sao, dẫu sao cũng không tiện hỏi. Nếu nhìn cách Pete giúp đỡ Vegas thì cậu nghĩ họ vẫn ổn với nhau mới đúng chứ. - "Tôi chưa bao giờ nghe chuyện này."

"Ừ thế cậu nghĩ vì sao tôi ghét anh ta đến vậy? Đầu óc cậu chỉ nghĩ được việc tôi ghen tuông thôi phải không." - Bible khoanh tay trước ngực. - "Cũng không hoàn toàn là lỗi của cậu. Ba mẹ Vegas là những người tốt nhưng họ cũng có sĩ diện cần phải giữ nên họ không bao giờ để lộ chuyện này ra, gần như chả ai biết. Nhưng không lâu nữa, khi Pete li hôn với Vegas thì cũng chẳng giữ được nữa đâu, vì thằng khốn kia đã sinh con cho anh ta rồi."

"Khoan đã! Chuyện này quá shock với tôi." - Build ngăn lại. - "Theo tôi thấy Pete rất tốt với Vegas, nếu Vegas như vậy thì anh ấy đâu cần..."

"Em trai tôi là một đứa ngốc." - Bible thở dài. - "Nó luôn nghĩ cho người khác hơn là bản thân nó."

"Nếu thật sự là vậy thì quả thật anh Vegas đã sai." - Build khẳng khái đáp lại. - "Nhưng nếu về tình cảm thì không chắc."

Bible nhíu mày, những gì Build vừa nói thật khó hiểu.

"Chuyện tình cảm khó nói lắm. Anh không thể biết được anh sẽ yêu ai, vào lúc nào."

"Nói như cậu thì anh ta yêu người khác là có quyền rũ bỏ người hiện tại? Để mặc người ta phải chịu bao ấm ức như vậy?"

"Tôi công nhận là như vậy không đúng. Tôi chỉ cảm thấy việc yêu ghét thuộc về cảm xúc mà điều ấy khó nói đúng sai lắm." - Build giải thích.

"Đừng có lôi chuyện tình yêu không có lỗi ở đây, chỉ vì thứ tình yêu vị kỷ đó mà làm tổn thương người khác thì đó là sai thôi."

"Tôi không có ý như vậy, anh biết mà." - Build tỏ ra khổ sở. Sự khác biệt gay gắt này thật sự làm cậu khó xử.

"Tôi không hiểu, cách cậu nói về cảm xúc của bản thân và cách cậu bênh vực cảm xúc của anh ta thể hiện ra rằng chúng ta thật sự quá khác biệt. Tôi vốn nghĩ cậu chỉ là nhất thời cảm thấy tôi mới lạ nên không muốn để ý, nhưng sẵn đây tôi xin được nói rõ, tôi và Pete thật sự sống ở một thế giới quá khác biệt với các người, tôi vui mừng vì Pete sắp thoát khỏi nơi đó và tôi không hi vọng giữa chúng tôi và các người có sự liên kết nào đó. Mong cậu hiểu cho."

————

Xin phép off ngày 4,5,10,11,12/6 để đi quẩy sinh nhật em Biu :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro