Tập 11 : Cố Nhân 5 Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Số 03 , Plan Rathavit vào để phỏng vấn"

Cậu là đang đi xin việc.

"Phù !! Cố lên !  Cố lên Plan !" Plan tự nói với bản thân mình

Plan bước qua cánh cửa là 3 người phỏng vấn. Trong đó có cả...Mean? Plan ngớ cả người ra , mắt mở rõ to mà nhìn anh.

"Mặt tôi dính cái gì sao ?" Mean sờ sờ mặt rồi hỏi

"A? À...k..không.." Plan ấp úng

"Ấp úng như vậy không viết có trả lời được cậu nào không" thư ký bên cạnh phán

"Rồi cậu ngồi xuống đi , chúng ta bắt đầu nào" kế toán nói

"Câu đầu tiên : tại sao cậu lại vào công ty 2Wish này ?"

Plan suy nghĩ chút rồi nói "tôi nghe nói công ty cần có nhân tài , theo tôi thì tôi không phải nhân tài nhưng tôi nghĩ tôi đủ tài năng để làm tại công ty này"

"Tốt ! Tự tin vậy là điều chúng tôi cần" Mark gật gù nói

"Câu 2 : tôi đọc trong hồ sơ thấy có ghi gia cảnh nhà cậu rất khó khăn , tại sao cậu không cho đó là lý do cậu vào công ty này?" Saint đợi chờ câu trả lời từ cậu

"Hmm...theo tôi nghĩ , nghèo nó không phải là cái cớ , đó là 1 sự động lực để tôi cố gắng hơn trong tương lai và tôi nghĩ không nên dùng cách đó vì nhé vậy có thể gọi là mánh khoé..."

"Woah! Tự tin và lại khiêm tốn nữa...cậu thật sự là người chúng tôi tìm kiếm bây lâu" Saint vỗ tay tán thưởng nãy giờ

Tới câu của anh , Plan không khỏi lo lắng trước ánh mắt đó

Anh là đã quên cậu rồi sao...? Cũng đúng thôi ! 5 năm rồi mà...

"Nào Plan , câu cuối : trong hồ sơ cậu có ghi lại là 'thứ tình yêu trong sáng và đẹp sẽ nhất chính là mối tình từ thời cấp 3 , và tôi đã từng chìm trong khoảnh khắc đó'. Vậy cho tôi hỏi , cậu có yêu người đó nữa không ? Và hiện tại người đó như thế nào rồi ?"

Cậu có thể bỏ qua câu này không vậy ?

Plan chỉ biết cúi đầu xuống mà tận dụng mái tóc dài qua mắt che đi rằng cậu đang khóc

Anh đã quên cậu thật rồi...

"Thưa Mean tổng , tôi đã từng yêu 1 người , người đó khiến tôi hối hận suốt 5 năm nay"

"Cậu có thể nói rõ hơn không ?" Mark cảm thấy câu chuyện của cậu thật bi đát và khiến người khác tò mò

"Tôi và cậu ấy..."

"Cậu ấy sao?" Saint chen ngang lời

"Vâng! Chắc tôi ghi thiếu , người tôi yêu là 1 người con trai , khi đó tôi chỉ coi cậu ấy là bạn thân , khi cậu ấy nói yêu tôi , tôi đã rất tức giận chỉ vì giới tính của cậu ấy với tôi là như nhau. Rồi...cậu ấy chuyển đi nơi khác học , tôi nhận ra tôi vẫn có tình cảm với cậu ấy , nhưng đã quá muộn..."

Mean anh nghe thấy có chút nhột , câu chuyện của cậu nghe thật giống của anh , nhưng có điều anh đã quên đi mất người bạn năm đó là ai

Plan nói xong liền nhìn Mean trong chốc lát rồi lại rời mắt đi

"Được rồi , từ ngày mai cậu sẽ được đi làm tại đây , nội quy chắc cậu đã đọc rồi , bây giờ thì kết thúc thôi" Mean cười nói phá bày không khí u ám này

Plan buồn , rất buồn , vỏn vẹn ngần ấy năm Plan có thể nhớ anh mà tại sao anh không nhớ cậu vậy ?

"Thế nào ? Cuộc phỏng vấn tốt đẹp chứ ?" Earth bám lấy cậu mà nói

"Ừ...tốt" cậu giờ chỉ suy nghĩ tới hình bóng , nụ cười và ánh mắt của ai kia thôi

"Lên xe đi nào!" Title vui vẻ nói

"Vậy là cả 2 chúng ta đều được làm tại công ty đó rồi" Earth cười lớn khiến cậu cũng vui lên hẳn

Title hiện tại anh là đang thích Earth. Earth cư nhiên biết điều đó nhưng Title đã nói ra rồi nên Earth cũng chỉ bảo rằng cần thời gian suy nghĩ

"Aaa! Đâu rồi ?" Plan lo lắng lục lộ hết ngăn này tới ngăn khác trong balo rồi tới ghế và sàn xe

"Cậu tìm cái gì vậy ?"

"Cái móc khoá hình cục bánh Mochi của tớ (của Mean tặng đó)"

"Có khi cậu làm rơi tại nơi phỏng vấn rồi" Title nói

"Cho em quay lại , 2 người về trước đi , em về sau" Plan vội vàng rời xe khiến 2 người kia ngớ người

Earth cậu làm tại ban kinh tế , khác ban IT của Plan nên người phỏng vấn đương nhiên sẽ khác. Nếu Earth gặp Mean thì mọi chuyện đã đi theo hướng khác. Earth nói cho Plan rằng tổng giám đốc ở đó là Mean thì có khi Plan đã không còn dám tới phỏng vấn. Nhưng may thay , người phỏng vấn Earth khác vì cậu làm khác ban.

Plan chạy vào trong phòng không cẩn thận đâm ngay vào ngực anh , anh nhanh tay giữ cậu lại trong lòng để cậu không ngã

Plan nhắm chặt mắt , cho tới khi mở ra thì đôi má của cậu đã được phút 1 tầng phấn hồng đỏ ngượng ngùng

"Plan Rathavit phải không ? Cậu quay lại làm gì vậy?" Mean hỏi

"Thưa sếp tôi...tôi..."Plan lại ấp úng

"Khi chỉ còn 2 người cậu có thể gọi tôi là Mean , tôi xem trong hồ sơ thấy cậu bằng tuổi tôi đúng chứ?"

"A? Đúng vậy Mean ! Tôi quay lại tìm cái móc khoá hình chiếc bánh Mochi của tôi"

*bánh Mochi sao? Quen quen vậy?* Mean nghĩ

"Tôi tìm cùng..."

"Cảm ơn cậu Mean!" Plan ngượng chín mặt

2 người tìm tới gần tối , có thể gọi là tối rồi , lúc đó mới thấy cái móc khoá của Plan ở 1 góc trong công ty rộng lớn khi cậu trên đường tới phỏng vấn

"Hôm nay cảm ơn cậu..."Plan nói lời cảm ơn với Mean nhưng mắt thì cứ đảo nơi này tới nơi khác vì cậu nghĩ tới cảnh đụng người hồi sáng.

"Cái móc khoá này có vẻ quan trọng với cậu nhỉ ?"

"Ừ...cậu ấy tặng tôi"

"Cậu còn yêu cậu ấy nhiều vậy sao?"

"1 ngày , 1 giờ , 1 phút hay 1 giây kể từ khi cậu ấy rời đi tôi lại càng yêu cậu ấy hơn..."

Mean thấy cậu có chút sầu nên đề nghị " cậu biết uống rượu không ? Đi uống với tôi vài ly?"

"Chỉ 1 chút..."

"Đi thôi !"

Plan cảm thấy như này cũng vui chứ , có thể gặp lại Mean đã là cái duyên rồi , anh còn cởi mở với cậu càng tốt nữa. Thôi thì hãy quên Mean đó đi và cậu sẽ vui vẻ cùng với Mean này. Tâm tình của 2 người như được cứu vớt sau khi được ngồi uống cùng với nhau

"Cảm ơn cậu đã bước tới đời tôi 1 lần nữa , Mean Phiravich..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro