Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau như đã hẹn, Seungkwan mang áo đến trước một toà nhà cao lớn chọc trời. Cứ tưởng mình đến nhầm chỗ, Seungkwan nhìn đi nhìn lại địa chỉ trên danh thiếp cả chục lần mới dám tin. Cậu không biết làm gì khi đứng trước cửa kính lớn kia, cánh cửa như một rào cản vô hình ngăn cản cậu bước vào thế giới khác, một thế giới mà cậu chưa từng thuộc về.

"Cố lên Seungkwan, mọi chuyện rồi sẽ ổn"

Lấy hết can đảm để bước vào toà nhà, cậu cảm thấy bị choáng ngợp bởi sự sang trọng của nơi đây. Nhìn đâu đâu cậu cũng cảm thấy những gì có mặt ở đây đều vô cùng đắt đỏ. Bỗng Seungkwan thấy bản thân lạc lõng quá, cậu như vô hình giữa dòng người váy áo đắt tiền và những đôi giày da bóng loáng.

"Chỗ này chắc chắn là nơi làm của những người như Choi Hansol" Seungkwan nói thầm trong miệng.

Tiến tới quầy lễ tân, Seungkwan hồi hộp nói.

"Xin chào, em là Boo Seungkwan, đến để gặp anh Choi Hansol" Seungkwan lễ phép trình bày, chất giọng vẫn không giấu được sự lo lắng.

"Cậu có hẹn trước không ạ?" Cô lễ tân hỏi, nụ cười chuyên nghiệp hiện lên trên mặt.

"Em có hẹn trước ạ"

"Vâng, cậu đợi một lát nhé. Tôi sẽ báo lại với anh Choi"

Seungkwan ngồi xuống ghế chờ, cảm thấy từng giây phút trôi qua như kéo dài vô tận. Cậu không ngừng nghĩ về những điều sẽ nói khi gặp lại Hansol, lo lắng rằng chiếc áo vest có thể vẫn chưa đủ sạch theo tiêu chuẩn của anh ấy. Nhưng biết làm sao được, cậu đã cố gắng hết sức rồi. Vết bẩn đã biến mất nhưng vẫn không trắng sạch như mới được, dù gì loại thức uống kia vẫn là cà phê đen, rất khó làm sạch. Seungkwan nghĩ thầm trong bụng, giá như lúc đó anh ấy gọi nước lọc sẽ tốt hơn không.

Ngồi suy nghĩ vẩn vơ một hồi, cô lễ tân quay lại dẫn cậu đến tầng cao nhất của toà nhà.

"Cậu Seungkwan, mời cậu vào trong" Cô lễ tân lịch sự mở cửa phòng cho cậu.

Khi cánh cửa mở ra, đập vào mắt cậu là một gian phòng cực kì rộng lớn, với những nội thất hiện đại và tân tiến. Seungkwan không thể không cảm thán, nhìn ngóc ngách nào cũng toàn mùi tiền. Căn phòng này có khi còn to hơn căn nhà cậu đang thuê ở.

Khi đã trầm trồ mọi thứ xong, lúc này cậu để ý tới người đàn ông hôm nọ mình đã làm bẩn áo. Hansol ngồi ở bàn làm việc, mắt anh chăm chú nhìn vào máy tính xử lý tài liệu. Hansol chỉ đơn giản là ngồi yên và làm việc nhưng sức hút vẫn toả ra không ngừng. Khi cảm nhận được sự hiện diện của Seungkwan, ánh mắt anh nhìn về phía cậu với ý nghĩ hài lòng.

"Mang áo đến rồi à? Tốt lắm"

"Vâng, em đã cố gắng làm sạch nó. Anh kiểm tra lại xem đã hài lòng chưa ạ. Em thành thật xin lỗi vì sự cố ngày hôm qua" Seungkwan đưa chiếc áo cho Hansol, đầu cậu cúi xuống thể hiện sự tạ lỗi.

Hansol đứng dậy, đi về phía Seungkwan và nhận lấy chiếc áo trên tay cậu.

Seungkwan ngước mặt lên, thấy anh không hề kiểm tra lại chiếc áo vest kia mà cứ nhìn vào mình. Điều đó làm cậu cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó hiểu.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Hansol hỏi.

"Em năm nay 21" Seungkwan trả lời nhưng ánh mắt không nhìn thẳng vào Hansol, cậu hiện tại cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

"Ra vậy, tôi cách cậu mười tuổi"

Mười tuổi? Thế Hansol đã 31 rồi ư?

Phải sự thật không khi trông Hansol vô cùng trẻ, nếu bỏ đi bộ vest đắt tiền sang trọng mặc trên người thay bằng đồng phục học sinh, có lẽ cậu đã nghĩ anh là bạn đồng niên với cậu.

"Mười tuổi... Thế phải gọi là chú"

"Chú?"

"Vâng, mẹ em dạy gặp người lớn hơn chục tuổi phải gọi như thế cho lịch sự"

Hansol hơi sững người một chút, thì ra là do cách dạy nên Seungkwan mới gọi như thế chứ không phải do mình già.

Anh không để ý tới cách xưng hô của Seungkwan, muốn gọi sao thì tuỳ.

"Cậu là sinh viên, đúng không? Sinh viên năm hai?"

"Vâng đúng vậy ạ, em đang là sinh viên năm hai trường đại học Seoul khoa thiết kế thời trang"

"Sao cậu lại làm thêm ở quán cà phê đấy?"

"Hiện tại em là trụ cột chính trong gia đình ạ, em còn phải chăm lo cho mẹ nên em phải vừa học vừa làm"

Hansol gật đầu như đã hiểu, dường như anh rất hài lòng về Seungkwan, về mọi thứ. Anh cảm thấy cậu vô cùng phù hợp đối với ý tưởng của bản thân mình.

Còn Seungkwan thì một bụng khó hiểu, cớ sao anh ta cứ hỏi về thông tin cá nhân của mình, còn hỏi như kiểu ép cung. Mà khó hiểu hơn nữa là cậu thành thật ngoan ngoãn trả lời từng câu cho anh ta.

"Thế cậu biết tôi là ai không?"

Seungkwan lắc đầu, thông tin về anh đối với cậu hoàn toàn mù mịt.

"Tôi là chủ tịch của tập đoàn này" Hansol từ tốn trả lời, giọng nói không có gì gọi là khoe khoang "Và do sự cố hôm qua cậu gây nên đã khiến tôi không đến được cuộc họp quan trọng đúng hẹn"

Seungkwan lúc này tái xanh cả mặt mũi, cậu vừa tiếp nhận thông tin khủng khiếp gì đây? Người cậu gây rắc rối là chủ tịch của tập đoàn lớn này, còn làm cho người ta trễ hẹn cuộc họp quan trọng nữa. Cậu đã va phải thế lực gì vậy trời?

"Em... em thành thật xin lỗi chú, em không cố ý, em..."

"Nào không cần quá căng thẳng như thế" Hansol ngắt lời cậu "Tôi không phải là loại người dễ dàng tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng..."

Hansol ngừng nói, anh nhìn vào Seungkwan rồi suy nghĩ điều gì đó.

"Tôi có một đề nghị cho cậu"

Cậu có phần ngạc nhiên, không biết đề nghị đó là gì nhưng có cảm giác cậu không thể từ chối nó.

"Đề nghị gì ạ?

Hansol bước một bước gần hơn phía chỗ Seungkwan, đôi mắt anh như loé sáng với ý tưởng đang được hình thành trong đầu mình.

"Thật ra hiện tại tôi đang cần người đóng giả làm người yêu trong một thời gian ngắn. Tôi đang phải đối mặt với áp lực từ ba mẹ về việc lập gia đình. Mẹ tôi đã sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn với con gái của đối tác nhưng tôi không có hứng thú với việc đó. Tôi cần ai đó giả làm người yêu để tạm thời làm hài lòng mẹ tôi, và tôi thấy cậu khá phù hợp với điều tôi đang tìm kiếm..." Hansol từ tốn nói tiếp "Và tôi hứa nếu mọi việc diễn ra tốt đẹp, tôi sẽ cho cậu một số tiền xứng đáng"

Đối lập với sự bình thản của Hansol, Seungkwan dường như không tin được vào những điều mình vừa nghe.

Đóng giả? Người yêu? Tiền?

Seungkwan sững sờ trước lời đề nghị quá bất ngờ này. Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, cố tìm hiểu xem anh là đang đùa hay nghiêm túc. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của Hansol không hề có dấu hiệu của sự hài hước, chỉ có sự quyết đoán và ý chí mạnh mẽ của một người đàn ông quyền lực.

"Em... Tại sao lại là em?" Seungkwan lắp bắp hỏi, cậu cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự bối rối trong giọng nói.

"Thứ nhất, tôi nghĩ cậu phù hợp với điều này. Thứ hai, cậu là người làm lỡ mất việc của tôi, đây là cơ hội cho cậu đền bù thiệt hại. Thứ ba, tôi cần người không thuộc về thế giới của tôi, cậu là một người hoàn toàn xa lạ, không liên quan đến gia đình hay công việc của tôi. Tất cả điều này khiến cậu trở thành ứng cử viên hoàn hảo. Hơn nửa, tôi tin cậu không phải loại người sẽ gây ra rắc rối cho tôi"

Seungkwan im lặng, trong đầu cậu ngổn ngang với vô vàn suy nghĩ. Đây không chỉ là một lời đề nghị đơn giản. Đó là một cơ hội, nhưng cũng là một thử thách lớn.

"Tôi nghĩ cậu không có lý do gì để mà từ chối, rồi cậu sẽ được một số tiền hậu hĩnh để trang trải học phí, cuộc sống cho hai mẹ con cậu tới già, cũng như những khoản nợ nần tiền nhà trước đó đều được giải quyết. Thậm chí tôi sẽ mua lại căn nhà mà cậu đang thuê, điều đó tôi có thể hứa. Tôi cũng sẽ đảm bảo rằng mọi chuyện sẽ diễn ra trong giới hạn mà cả hai chúng ta đều chấp nhận được"

Nghe những lời như thế trong tâm Seungkwan có phần giao động. Cậu biết chắc nếu đồng ý ít nhiều gì cũng sẽ có rắc rối xảy ra, nhưng đây là một cơ hội lớn, với cả số tiền mà Hansol hứa hẹn rất khủng so với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro