Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungkwan đứng lặng yên trong phòng làm việc rộng lớn của Hansol, cảm nhận sự choáng ngợp bởi không gian sang trọng và quyền lực toát ra từ từng món đồ nội thất. Những bức tường được trang trí bằng các bức tranh nghệ thuật tinh xảo, bàn làm việc bằng gỗ cao cấp, và ánh sáng dịu nhẹ hắt qua cửa sổ lớn tạo nên một không gian vừa uy nghiêm vừa ấm cúng.

"Em... em có thể suy nghĩ thêm không chú? Điều này có hơi đột ngột..."

Bấy giờ Seungkwan mới mở miệng đáp lời, cậu thật sự cần thời gian để suy nghĩ nghiêm túc cho việc này. Đây không phải điều có thể đùa mà đồng ý qua loa được.

"Tôi cần câu trả lời sớm, nhưng tôi hiểu đây không phải là một quyết định dễ dàng" Hansol nói, giọng anh có phần thông cảm "Hãy suy nghĩ kỹ, nhưng đừng để quá lâu. Tôi mong là cậu sẽ cho tôi câu trả lời thoả đáng, tôi sẽ ở bên cạnh và hướng dẫn cậu mọi thứ. Yên tâm là việc này chỉ diễn ra tạm thời, nếu cậu cảm thấy không thoải mái có thể dừng bất cứ lúc nào"

Seungkwan gật đầu như đã rõ rồi từ từ rời khỏi phòng. Khi cậu bước ra khỏi tòa nhà, tâm trạng cậu nặng nề với những suy nghĩ phức tạp. Cậu biết rằng cuộc đời cậu có thể sẽ thay đổi nếu cậu chấp nhận lời đề nghị quái gở nhưng cũng có phần lợi ích này.

-

Tối hôm đó, Seungkwan ngồi lặng lẽ trong căn phòng nhỏ của mình, ánh đèn mờ ảo hắt lên những bức tường cũ kỹ. Chiếc điện thoại nằm trên bàn trước mặt, bên cạnh là tấm danh thiếp của Hansol. Cậu đã dành cả ngày suy nghĩ về lời đề nghị đầy bất ngờ ấy.

Bên ngoài, tiếng mưa rơi lách tách trên mái nhà khiến không gian thêm phần tĩnh lặng. Mẹ cậu đã đi ngủ từ sớm, để lại Seungkwan một mình đối diện với những suy nghĩ rối bời. Ánh mắt cậu dừng lại trên tấm danh thiếp, nơi những con chữ sắc nét hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn "Choi Hansol - Chủ tịch Tập đoàn CVH"

Seungkwan cầm lấy chiếc danh thiếp, ngón tay cậu chạm nhẹ lên những con chữ như để xác nhận rằng tất cả những gì xảy ra hôm nay không phải là mơ. Cậu nhớ lại ánh mắt của Hansol, sự điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền trong từng lời nói của anh. Việc chấp nhận lời đề nghị này có thể sẽ thay đổi cuộc đời cậu, nhưng cậu vẫn không chắc liệu mình có thể đối mặt với những hệ quả của nó hay không.

Nhưng rồi khi nhớ đến mẹ mình, đến những khó khăn mà bà đang phải đối mặt, Seungkwan cảm thấy trái tim mình trở nên quyết tâm hơn. Cậu biết rằng số tiền mà Hansol hứa hẹn có thể giúp mẹ cậu thoát khỏi cảnh nợ nần và ổn định cuộc sống. Và hơn nữa, cậu không thể để mẹ mình phải lo lắng thêm vì cậu nữa.

Seungkwan hít một hơi thật sâu, quyết định rằng cậu sẽ chấp nhận thử thách này, dù cho có nhiều lo ngại trong lòng. Cậu cầm điện thoại lên, ánh mắt vẫn không rời khỏi tấm danh thiếp rồi bắt đầu bấm số điện thoại của Hansol. Mỗi con số như nặng trĩu trong tâm trí cậu nhưng cậu biết rằng bản thân không thể lùi bước nữa.

Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi dài, như kéo dài thêm sự căng thẳng trong lòng Seungkwan. Cậu gần như đã nghĩ đến việc ngắt máy, nhưng rồi giọng nói trầm ấm quen thuộc của Hansol vang lên từ đầu dây bên kia, làm tan biến mọi do dự của cậu.

"Xin chào" Hansol nói, giọng anh vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh như lần đầu họ gặp nhau.

Seungkwan hít thêm một hơi nữa trước khi cất lời, cố gắng giữ giọng mình không run. "Chào chú... là em, Boo Seungkwan..." Cậu nói, cảm thấy tim mình đập mạnh trong lồng ngực "Em đã suy nghĩ về lời đề nghị của chú, và... em quyết định đồng ý"

Có một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi từ đầu dây bên kia, như thể Hansol đang xem xét những lời của cậu. Seungkwan cảm nhận được sự hồi hộp trong từng giây phút ấy, nhưng rồi giọng nói của Hansol lại vang lên, trầm và chậm rãi.

"Rất tốt, tôi tin rằng đây sẽ là một quyết định đúng đắn cho cả hai chúng ta" Hansol nói, giọng anh có chút hài lòng pha lẫn sự chắc chắn "Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Tôi muốn cậu hiểu rằng, một khi chúng ta bắt đầu sẽ không có đường lùi lại"

Seungkwan nuốt nước bọt, cảm thấy áp lực từ câu hỏi của Hansol nhưng cậu biết rằng mình đã thật sự không con đường lui nữa "Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, thưa chú" Cậu đáp, giọng nói của cậu tuy nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm.

Hansol im lặng một lúc nữa, rồi giọng anh trở nên mềm mại hơn "Được, chúng ta sẽ gặp nhau vào cuối tuần này để bàn bạc chi tiết hơn. Tôi sẽ gửi địa chỉ và thời gian cho cậu qua tin nhắn. Mong cậu đừng lo lắng quá, tôi sẽ giúp cậu vượt qua mọi chuyện"

"Vâng, em hiểu rồi" Seungkwan đáp, cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe những lời trấn an từ Hansol.

"Được rồi, nghỉ ngơi đi. Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn vào cuối tuần" Hansol nói, giọng anh lại trở nên nghiêm nghị như mọi khi.

"Cảm ơn chú, em sẽ chuẩn bị" Seungkwan nói trước khi kết thúc cuộc gọi.

Khi điện thoại tắt đi, Seungkwan ngồi lặng yên trong căn phòng cảm nhận sự thay đổi đã bắt đầu từ giây phút này. Cậu biết rằng từ nay cậu sẽ phải đối mặt với một cuộc sống mới, một vai trò mới mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng đến. Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy một niềm hy vọng mong manh rằng mọi chuyện sẽ ổn, rằng cậu đã làm đúng khi chọn con đường này.

Seungkwan nằm xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà. Trong lòng cậu sự lo lắng vẫn còn đó, nhưng cũng đã có một chút quyết tâm và sẵn sàng cho những thử thách sắp tới. Cậu biết rằng mình sẽ không đơn độc trong cuộc hành trình này, và rằng Hansol sẽ ở bên cậu, dù cho chỉ là trong một vai diễn tạm thời. Nhưng có lẽ chính từ vai diễn này, họ sẽ khám phá ra những điều mà cả hai chưa từng biết về bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro